Trans: ReadNovelForFun
Edit: Độc Cô Toàn Bại (dctb)
-----------------------------------
“Ahhhh, trời đã sáng rồi ư?”
Tia nắng sớm mai chiếu rọi qua khung rèm cửa sổ.
Khi tôi nhìn đồng hồ ở đầu giường thì đã là 9 giờ sáng.
“Đã khá lâu rồi mình mới thức dậy vào giờ này nhỉ.”
Hôm qua tôi đi ngủ từ lúc nào?
Oh, nhớ rồi. Đó là vào khuya hôm qua khi tôi đang quan sát dân làng, và rồi...
Tôi đã ghiền cái trò [Ngôi Làng Định Mệnh] này và theo dõi các dân làng cho đến tận tối muộn.
Có vài điều mà tôi đã nhận ra.
Họ đi ngủ một cách kỳ lạ. Khi trời tối, họ ăn tối xong rồi là ngủ ngay lập tức. Chỉ có một mình Gamz là còn thức một lúc để cảnh giới xung quanh nhưng cũng đi ngủ vào lúc 8 giờ tối.
Điều nghiêm trọng nhất là họ lệ thuộc vào Thần quá nhiều. Tôi nghĩ sẽ thuận tiện hơn nếu họ là những tín đồ trung thành của tôi, nhưng sau khi nghe cuộc hội thoại của họ tối qua thì tôi đã thay đổi suy nghĩ của mình.
“Sao vẫn chưa đi ngủ vậy, Gamz?”
“Không được đâu, Lodis. Tôi không biết lúc nào thì lũ quái vật sẽ ập tới. Tôi cần phải thức canh để đề phòng.”
“Đừng lo về điều đó. Chẳng phải cậu đã tận mắt nhìn thấy phép màu của Thần rồi ư? Chừng nào chúng ta còn được ban cho lời sấm, nghĩa là Thần Định Mệnh vẫn đang dõi theo chúng ta, thì khi đó bọn quái vật sẽ không dám đến gần chúng ta đâu.”
“...Tôi cũng mong là vậy...”
Xin thứ lỗi, Thần (tôi) không có thứ sức mạnh đấy đâu.
Dân làng cũng gặp vấn đề về khai thác và chế tạo đồ gỗ, vì họ nghĩ rằng Thần sẽ làm mọi thứ, từ chế biến đến sấy gỗ, nhưng đó là một suy nghĩ nông cạn.
“Thôi nào, mình chắc chắn không thể giữ an toàn cho họ mọi lúc được. Tốt hơn là mình nên nói với họ rằng sức mạnh của mình cũng có giới hạn và không toàn năng, hoặc mình muốn họ nghĩ rằng nó không phải luôn an toàn tuyệt đối.”
Tôi nên làm gì đây?
Đêm hôm qua, tôi đã bỏ công lên mạng tìm hiểu cách xử lý gỗ vì vấn đề của các dân làng.
Liệu việc dành cả đống thời gian để xem video, lướt web, hoặc chỉ để trò chuyện trên các bảng tin nhằm cung cấp cho dân làng một lời khuyên hữu ích hơn có làm cho bạn hối hận không? Với tôi thì câu trả lời là không.
Thường thì tôi chỉ muốn rời khỏi thế giới thật và đắm chìm vào trong thế giới trò chơi.
Tuy nhiên, các dân làng trên màn hình đang làm việc chăm chỉ. Cuộc sống khó khăn của họ quá khác với tôi.
Đến cả Carol nhỏ tuổi cũng làm việc siêng năng để phụ giúp mẹ con bé.
“Con không cần phải…”
“Con biết, nhưng chúng ta cần phải cố gắng hết sức, phải không ạ? Dù con còn nhỏ, nó không quá nặng nhọc đối với con. Con nghĩ con có thể giúp ích.”
“Được rồi, nhưng nếu thấy khó quá thì hãy nhờ cha giúp đỡ nhé.”
“Mẹ đừng lo, con không sao đâu.”
Lodis luôn quan tâm đến con gái mọi lúc, cả khi ông ấy đang làm việc. Ông ấy trông có vẻ lo lắng về con bé. Đôi lúc ông ấy còn muốn lao thẳng đến chỗ của con bé, nhưng bằng cách nào đó mà ông vẫn kìm lại được.
Con bé thì lo rằng cha mình có mệt không khi cứ mãi mang vác hết thứ này đến thứ khác tới lui. Dù biết thế giới và các nhân vật này chỉ là những thứ được lập trình sẵn, nhưng nó rất chân thực. Chúng khác hoàn toàn với sự lười biếng của tôi.
Xem qua những hình ảnh đó, ngực tôi như thắt lại, trái tim tôi loạn nhịp khi chứng kiến họ thể hiện tình cảm với nhau.
Nhìn lại phòng mình, tôi thấy một đống vỏ kẹo vứt lung tung khắp nơi. Nó đã vung vãi ở đó từ hôm trước và những gì tôi đã làm, chỉ là gia tăng số lượng rác trong phòng.
“Chắc mình nên thừa nhận khả năng của bản thân để họ không quá kỳ vọng vào vị Thần bất tài này.”
Dân làng sẽ đi đến chỗ diệt vong nếu họ cứ nghĩ rằng Thần có thể làm mọi thứ.
Vì trò chơi này sẽ tự động lưu và không được chơi lại, vậy nên cần phải tránh khỏi chuyện đó bằng mọi giá.
Tôi đã vật lộn khi xem xét những lời lẽ nào sẽ được viết ra để làm cho dân làng hiểu mà không làm mất đi phẩm giá của Thần.
Chắc là sẽ ổn thôi... Ít nhất thì đó là những gì mà tôi muốn tin.
Tôi chuẩn bị đưa ra lời sấm và sẵn sàng đối mặt với phản ứng của dân làng.
“Mọi người! Có một lời sấm mới từ Thần đây.”
Dân làng ngừng làm việc và tập trung để đáp lại tiếng hô lớn của Chem.
“Ngài nói... ”
Về điều đó, tôi ước gì mình có thể thành công hơn trong việc viết một đoạn văn để diễn giải rằng sức mạnh của Thần không phải là vô hạn.
Dân làng đều câm nín khi nghe xong lời sấm. Chỉ còn nghe thấy tiếng gió phản phất.
Tôi có nên nghĩ ra một cái cớ tốt hơn?
“Thật tuyệt vời. Mọi người! Thần vẫn đang dõi theo chúng ta! Tạ ơn Ngài!”
Chem rất cảm kích điều đó và bắt đầu quỳ gối cầu nguyện.
“Điều này thật sự rất tệ! Có thể là do cuộc chiến chống lại Ác Thần mà Ngài ấy đã mất đi sức mạnh của mình. Nhưng dù là vậy thì ngày hôm qua, Ngài vẫn ban phước cho chúng ta. Chúng ta không nên quá dựa dẫm vào Ngài nữa mà thay vào đó là vào chính sức mình.”
Lodis cố gắng truyền tải điều đó tới mọi người.
Tôi hơi lo lắng về lý luận của lời giải thích, nhưng những lời đó có quá tự nhiên không khi đây chỉ là một trò chơi?
Dường như chỉ có mỗi Carol là không hiểu rõ, trong khi những người khác đều ra chiều hạnh phúc. Có vẻ như họ đã bị thuyết phục.
Mặc dù có hơi đơn giản một tí nhưng bằng cách nào đó mà chuyện này đã có thể coi là ổn thoả.
Dân làng cùng hướng về cuốn kinh thánh với lời cầu nguyện và lòng thành kính, do đó số Điểm Định Mệnh của tôi tăng lên.
Sau cùng thì, số lượng Điểm Định Mệnh mà tôi có được phụ thuộc vào những lời cầu nguyện mà.
Lần này có vẻ như dân làng thực sự cảm kích tôi, vì vậy một lượng điểm đáng kể đã tăng lên. Nhưng tôi vẫn chưa đủ điểm để mua con sử ma.
Thành thật mà nói, tôi muốn có nhiều điểm định mệnh hơn nữa.
Lắng nghe câu chuyện của họ… trong trường hợp này thì phải gọi là nghe lén mới phải. Chà, cách gọi nào cũng được, nhưng có rất nhiều điều mà tôi ngộ ra được từ cuộc trò chuyện của họ.
Cánh phụ nữ đã nói về điều này trước đây.
“Chúng ta không thể ngủ mãi trong cỗ xe được. Ngoài ra, tôi sẽ yên tâm hơn nếu có một hàng rào bao quanh. Ít nhất thì chúng ta có thể cầm cự trong trường hợp bị quái vật tấn công. Tôi nghĩ điều đó sẽ giúp anh trai tôi dễ dàng bảo vệ mọi người hơn.”
“À đúng rồi. Chúng ta không thể sử dụng những cây gỗ đó làm rào được vì chúng cần thiết để xây nhà. Tôi cũng lo về vấn đề gia vị cho thức ăn nữa, tôi thì chỉ cần thêm một chút muối là đủ.”
Hầu hết những điều họ nói đều là về vấn đề giặc giũ, nấu nướng hoặc lo nghĩ về tương lai.
Nếu tôi có thêm nhiều Điểm Định Mệnh nữa thì những lo lắng đó của họ sẽ tan biến trong giây lát, nhưng bây giờ tôi không thể lãng phí điểm của mình cho mấy việc đó.
“Và, cách khác để có thêm điểm là nạp tiền nhỉ.”
Tất cả những đồ vật mà tôi không sử dụng đều đã được đưa lên cuộc đấu giá trực tuyến. Sẽ tốt hơn nếu có khách hàng nào đó gọi giá vài nghìn yên.
Còn thứ gì mà tôi có thể bán nữa không?
Tôi nhận ra mấy quyển truyện tranh và trò chơi còn trong phòng khi tôi nhìn xung quanh.
Nếu tôi mang nó tới một cửa hàng sách cũ, tôi có thể nhanh chóng kiếm được một khoản tiền. Có thể số tiền không lớn nhưng vẫn tốt hơn là không có xu nào.
Vấn đề là, tôi cần phải vác cái thân ra ngoài để bán chúng.
Đã vài tháng… Không, không đúng. Ngoại trừ buổi tối, tôi đã không ra ngoài tận hai năm nay rồi.
Tôi vội quay lại nhìn vào màn hình máy tính của mình. Những dân làng nơi đây đang làm việc chăm chỉ để sống. Trò chơi khởi đầu khá suôn sẻ, nhưng tôi có linh cảm rằng trò chơi này sẽ trở nên thú vị hơn nữa về sau.
Thật tệ khi tôi không thể chơi lại trò chơi nếu ngôi làng bị hủy diệt.
“Giờ thì, mình có nên ra ngoài không?”
Nếu bạn để ý hành vi của dân làng, có vẻ như nó không giống một trò chơi cho lắm.
Dường như là tôi đã nghiện việc ngắm nhìn họ cũng giống như người nghiện điện thoại thông minh luôn dán mắt vào màn hình.
Lấy rồi mặc vào chiếc áo khoác ngoài mà tôi bỏ xó đã lâu, tuy nhiên nó bị tuột ra và có rất nhiều mồ hôi dính trên đó.
Tôi cảm thấy không thoải mái lắm khi mặc những bộ quần áo không quen thuộc này.
Xác nhận lại ngoại hình của mình, một người đàn ông trung niên bụng phệ.
Những năm ba mươi mà tôi hình dung ra lúc còn trẻ trông sẽ đáng kính hơn so với bản thân hiện tại. Tôi thực sự muốn tin rằng đây chỉ là tình cảnh nhất thời, nhưng thực tế lại không được như vậy.
Cho đến bây giờ, tôi vẫn luôn lấy cớ “từ mai mình sẽ cố gắng hết sức” vì đó là một cám dỗ rất ngọt ngào rằng cứ thoải mái, có gì để mai làm sau cũng được, và cái “ngày mai” đó cứ tiếp diễn ngày qua ngày.
Nhưng từ giờ mọi chuyện sẽ khác.
Ngày hôm nay, tôi đã thấy cái cách mà những người dân làng làm việc.
Lodis và Gamz âm thầm đốn từng cái cây. Hai người đàn ông này đã làm việc rất chăm chỉ mà không hề thấy họ than vãn lấy một lời nào.
Chem đi dò xung quanh để xem cô ấy có thể tìm thấy gì để ăn không. Gamz, anh trai cô, biết cô em của mình không giỏi trong việc lao động chân tay nhưng cô ấy vẫn siêng năng thực hiện công việc.
Laila đang giặt giũ ở một con sông gần đó. Nước có vẻ khá lạnh và tôi cứ vô thức thổi vào hai bàn tay để sưởi ấm như thể chính tôi mới là người làm công việc đấy.
Carol thì đang hăng hái đáp lại mọi người cứ như con bé muốn đi ăn. Cô bé ấy cẩn thận với những thứ xung quanh và đang giúp đỡ mọi người mà không than phiền gì.
...Tôi cũng sẽ cố gắng hết sức. Có thể là hơi trễ, nhưng khi thấy các nhân vật trong trò chơi như đang động viên tôi, tôi thật sự muốn làm điều gì đó. Họ đã truyền cảm hứng cho tôi.
Khi tôi ra khỏi phòng và đi xuống cầu thang, ánh mắt tôi bắt gặp mẹ.
“Con định đi ra ngoài à? Có gì đó bất thường ư?”
“Con chỉ đi một lúc thôi.”
“Ừm… Đi đi con.”
Sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt mẹ tôi.
Cảm giác như bà đã mỉm cười vậy. Tôi sẽ đi ra ngoài sau bao lâu nay và tôi tự hỏi bà ấy đang nghĩ gì về chuyện đó.
“Con đi đây.”
Đã một tháng kể từ lần cuối tôi giao tiếp với người khác ngoại trừ gia đình mình.
Khi tôi mở cửa, tôi nhận thấy không khí bên ngoài khá lạnh.
Giờ đang là mùa đông sao?
Tôi chui rút suốt trong phòng của mình. Vào mùa hè, không khí được làm mát bằng máy điều hòa và trong mùa đông, nó được sưởi ấm bằng máy sưởi. Phòng tôi luôn duy trì một nhiệt độ cố định, vì vậy tôi đã không nhận ra thế giới bên ngoài thay đổi như thế nào.
…Không. Không phải là tôi không nhận ra, mà là tôi đã lảng tránh tiếp xúc thế giới bên ngoài.
Tôi mở khóa chiếc xe đạp và đặt chân lên bàn đạp.
Tuy có lo lắng một chút về việc đi xe đạp sau một thời gian dài như vậy, nhưng dường như cơ thể tôi vẫn chưa quên tư thế đạp xe.
Khi tôi bắt đầu chạy trơn tru hơn, cư dân khu phố bắt đầu quan sát và thì thầm với nhau điều gì đó về tôi.
――Họ đang chê cười tôi?
――Hay là họ mỉa mai tôi vì đã tuổi này mà vẫn không chịu đi làm?
Những ảo tưởng đó lấp đầy tâm trí tôi.
Tôi sợ hãi. Mấy cái ảo tưởng về những người đã và đang nhạo báng tôi cứ vây lấy trong đầu. Lúc này, tôi chỉ muốn quay lại, vứt bỏ mọi thứ và trở về, nhưng tôi lại nhớ đến những dân làng đang làm việc chăm chỉ trên máy tính của tôi ở nhà...
Tôi muốn làm cho cuộc sống của họ dễ dàng hơn, dù chỉ một chút.
…Gạc đi tất cả những ảo tưởng kia, tôi đặt chân lên bàn đạp và bắt đầu chạy.
…………..
Tôi bước vào một hiệu sách cũ với hơi thở nặng nhọc.
Tại sao ở một nơi mà không ai biết gì về tôi lại khiến tôi cảm thấy bình yên hơn so với khi ở khu phố của mình?
Tôi bán tất cả truyện tranh đựng trong hai cái túi giấy được đóng gói kỹ càng. Giá của chúng cao hơn những gì tôi mong đợi, vì vậy tôi có thêm một khoản tiền nữa.
Nhân tiện, tôi cũng mua luôn một cuốn tạp chí về cabin gỗ và nhà gỗ cùng sách chuyên ngành về kiến trúc gỗ, tất nhiên tất cả đều là đồ cũ.
Kiến thức đó cũng có thể tìm hiểu ở trên mạng, nhưng thật khó để xác minh được tính thực tiễn của nó. Vì vậy, kiến thức của các chuyên gia đã được kiểm chứng in trong mấy cuốn sách này sẽ hữu ích hơn nhiều.
Với suy nghĩ phóng thẳng một mạch về nhà, nhưng tôi bất chợt dừng lại và rồi quyết định mua bánh pudding về cho những người thân yêu của mình.