NPC Town-building Game

chương 02: vị thần trong game và con người của tôi trong thực tại

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: ReadNovelForFun

Edit: Độc Cô Toàn Bại (dctb)

-------

Tôi đã viết ra khá nhiều câu dài sau đó. Nếu các AI này có thể hiểu được ý nghĩa câu lệnh, dù chỉ một phần mười trong số đó, tôi sẽ thừa nhận trò chơi này rất thần thánh. Nhưng liệu chúng có thể?

"Hãy nghe đây hỡi những kẻ vừa lách khỏi khe cửa hẹp của tử thần, ta là Thần Định Mệnh. Kẻ đã giúp các người thoát khỏi lũ quái vật đó không ai khác, chính là phép màu của ta. Từ bây giờ, ta sẽ ban cho các ngươi lời tiên tri như một ân huệ, nhưng chỉ được duy nhất một lần mỗi ngày. Và đây là lời sấm đầu tiên mà ta gửi đến các ngươi, hãy đi chặt cây và xây dựng nơi trú ẩn của mình."

Tôi nói chuyện như bề trên của họ vậy, nhưng vì tôi là Thần mà, nên sẽ ổn cả thôi. Tôi tin mình không gõ sai bất kì chữ nào cả.

"Dù sao thì họ cũng không thể hiểu nổi câu đó đâu."

Nhưng dù có là vậy đi nữa, tôi vẫn viết câu lệnh một cách nghiêm túc.

Trong khi cười mỉa mai vào sự ngây thơ của mình, tôi nhấn Enter.

“Mọi người ơi! Có một lời sấm đến từ Thần Định Mệnh trong kinh thánh này!”

Chem vô cùng ngạc nhiên khi thấy dòng chữ xuất hiện trên trang giấy của kinh thánh.

Họ tụ tập lại rồi nhìn vào cuốn kinh thánh cùng một lúc. Tôi háo hức chờ xem những phản ứng mà họ sắp biểu hiện ra là gì.

“Um- Tôi xin lỗi. Cả tôi và Carol đều không biết đọc.”

Laila khẽ giơ tay trong sự xấu hổ còn Carol thì lại vươn tay lên một cách vui vẻ.

“Anh có thể đọc được những chữ đơn giản, nhưng những từ khó thì chịu thua. Em có thể đọc nó giúp mọi người không, Chem?”

“Nhưng, anh có thể đọc đượ… Haizz, được rồi, tôi sẽ đọc nên hãy nghe cho kĩ nhé.”

Từ cuộc trò chuyện đó, tôi đoán tỉ lệ biết đọc và viết ở thế giới này không cao lắm.

Cách nói chuyện của Gamz cho thấy anh thực sự biết đọc, nhưng không để Laila và những người khác cảm thấy xấu hổ nên anh cũng giả vờ không biết đọc như họ, một người trầm tính như anh lại rất chu đáo.

Tuy tôi cảm thấy hơi ghen tị với anh ấy, nhưng khả năng đọc bầu không khí của anh lại rất tốt.

Trò chơi được sản xuất chi tiết đến đường tơ kẽ tóc. Đó là điều khiến tôi cảm thấy nhịp độ hơi chậm, nhưng tôi không ghét điều đó.

Hít một hơi thật sâu, Chem thuật lại chính xác những lời sấm trước đó.

Cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cho lắm khi cô ấy chỉ đọc những gì tôi đã viết. Tuy nhiên, điều đáng kinh ngạc diễn ra một lúc sau đó…

“Vậy là Thần đã cứu mạng chúng ta? Ngài ấy thậm chí còn ban cho chúng ta lời sấm truyền…”

“Cảm ơn Ngài rất nhiều!”

Ngay cả vợ chồng Lodis đang choáng ngợp với những điều vừa xảy ra cũng quỳ xuống và bắt đầu cầu nguyện lên thiên đàng.

Không hiểu chuyện gì đang diễn ra nên Carol chỉ đứng cười. Phía Gamz, anh nhắm mắt và cuối đầu cầu nguyện trong im lặng mà không thay đổi biểu cảm.

“…Cái này chỉ là đùa thôi phải không?”

Hành vi của họ của như thể hiểu được trọn vẹn nội dung của câu lệnh.

“Này này, là thật sao? Làm thế nào mà một nhân vật như thế có thể nhận biết và hành động theo những câu lệnh đó? Không thể tin nổi, đây chẳng phải là công nghệ trong tương lai sao?”

Đúng là AI trên PC và smartphone ngày nay có khả năng hiểu những gì ta đưa ra, nhưng chúng chỉ có thể hiểu các câu và từ ngữ đơn giản, với mấy câu dài và phức tạp như trên thì chúng bó tay. Có thể tôi đã viết trúng một từ gì đó tương ứng với mẫu hành vi được lập trình từ trước.

“Thần Định Mệnh muốn chúng ta lấy gỗ và xây dựng nơi trú ẩn mới. Vì vậy, tôi đề nghị mọi người hãy chia nhóm ra và đi chặt cây.”

“Vì trong rừng có rất nhiều cây nên vấn đề nguyên liệu không cần phải lo, nhưng gỗ sau khi chặt xong thì chưa thể sử dụng ngay được. Để sử dụng, nó cần phải được xử lý và làm khô trước đã.”

Có phải Lodis vừa khoanh tay và bày tỏ ý kiến của mình? Tôi đã viết sai gì chăng? Và thời gian để xử lý gỗ đâu đây nữa?

Thông thường, cây cối trong loại trò chơi này sau khi bị chặt thì sẽ biến thành gỗ và có thể sử dụng ngay lập tức. Tôi tự hỏi trò chơi này mô phỏng thực tế đến mức độ nào?

“Vậy là chúng ta thật sự phải sấy khô đống gỗ ư?”

Hỏi hay lắm, Chem. Tôi cũng có cùng suy nghĩ với cô đó.

“Thân cây chứa rất nhiều nước, vì vậy nếu không sấy khô trước khi chế tác thành thứ gì đó, cây gỗ sẽ biến dạng và làm thay đổi luôn kết cấu của tạo phẩm.”

“Có chuyện như vậy thật sao? Đến giờ tôi mới biết đấy.”

Chem và tôi, hai người ở hai thế giới khác nhau, gật đầu cùng lúc như được đồng bộ hoá.

Đây là lần đầu tiên tôi nghe về điều đó. Tôi cố hành động như một Đấng toàn năng, nhưng sai lầm này làm tôi có chút quê nhẹ.

“Suy nghĩ của Ngài chắc chắn không phải thứ mà con người chúng ta có thể dễ dàng nghiệm ra được. Phải có ẩn ý nào đó đằng sau lời sấm của Ngài. Vậy thì, sao chúng ta không bất đầu với việc chặt cây ngay bây giờ? Dù không thể sử dụng ngay được, cũng không mất mát gì nếu chúng ta bảo quản chúng để sử dụng khi cần thiết.”

Ý tưởng hay đấy Lodis.

Sau khi mọi người đều đồng thuận, họ lấy rìu và cưa từ một cái hòm đồ bằng gỗ được chất trên cỗ xe. Là đàn ông nên Lodis và Gamz có nhiệm vụ chặt cây.

Phe nữ phụ trách đi khám phá và tìm kiếm những thứ có thể ăn được.

Có thể phóng tó hoặc thu nhỏ bằng nút cuộn chuột để quan sát địa điểm.

Tôi lăn nút cuộn di chuyển khỏi mặt đất, ngoại trừ chỗ các nhân vật đang đứng, một màu đen kịt bao phủ toàn bộ bản đồ. Và tôi có thể thấy trên đó một con đường ngoằn ngoèo kéo dài từ cỗ xe, nơi có thể coi là căn cứ của họ đến chỗ các nhân vật đang đứng, hẳn đó là một tính năng chứ không phải lỗi.

“Vậy đây là loại bản đồ mà sẽ mở rộng ra khi các nhân vật khám phá những vùng tối đó? Trong thiết lập dạng này, luôn có một loại nhân vật có nhiệm vụ thám thính xung quanh, nhưng mình đã sử dụng lời sấm của ngày hôm nay mất rồi.”

Ngay cả khi tôi nhấp chuột vào nhân vật, chỉ có cái thiết lập của họ hiện ra chứ không thể nào tương tác được với họ.

Tôi đã cố gắng gia tốc trò chơi, nhưng cũng chẳng có gì xảy ra.

“Có thể nào trò chơi này là trò chơi theo thời gian thực? Đưa ra lời sấm duy nhất trong ngày, rồi xong hết việc luôn? Đợi đã nào, không thể như vậy được!”

Nghiêm túc chứ? Nó không nên là một trò chơi như thế này. Ừ, thật thú vị khi nhìn vào cuộc sống của họ, nhưng chỉ với điều đó thì không thể gọi đây là một trò chơi được.

Tôi bắt đầu ấn loạn xạ tất cả các phím trên bàn phím với hy vọng sẽ tìm ra được thứ gì đó, và rồi một dòng chữ đột ngột xuất hiện trên màn hình.

<Điểm Định Mệnh là cái gì? Có thể bạn đang tự hỏi mình như vậy. Điểm Định Mệnh liên kết với vận mệnh của các dân làng - Nói một cách đơn giản, họ càng cảm thấy biết ơn bạn, bạn sẽ càng nhận được nhiều điểm. Vui lòng nhìn vào con số ở phía trên bên phải màn hình.>

Xem xong lời giải thích, tôi đảo mắt nhìn phía trên bên phải màn hình, có một biểu tượng cuốn kinh thánh tựa như bức tranh cùng với một con số được viết trên đó.

<Đó là Điểm Định Mệnh của bạn. Khi số lượng cư dân tăng lên, lượng điểm hiển nhiên cũng sẽ tăng theo. Bạn càng đưa ra nhiều lời sấm có ích phục vụ dân làng, lòng biết ơn của họ càng lớn, số điểm sẽ càng tăng cao hơn nữa.>

Nói cách khác, số điểm nhận được phụ thuộc vào nội dung của lời sấm mà tôi đưa ra.

Từ giờ tôi nên nghiêm túc suy nghĩ về nội dung của lời sấm mà không được hấp tấp như hiện tại. Và, tôi cần phải làm gì để họ cảm thấy biết ơn tôi đây?

Truyện Chữ Hay