Trans + Edit: ReadNovelForFun
--------------------------------------
Khi tôi quay về nhà, mẹ đang ngồi xem TV trong phòng khách.
“Oh, con đã mua nó cho mẹ à? Cảm ơn nhé”
“Ai cũng có phần hết”
Thật khó để nhìn vào ánh mắt của mẹ tôi khi ba đang cười mỉm, vì vậy tôi nhanh chóng đưa chiếc bánh pudding và quay về phòng.
Tôi mắc cỡ về điều gì? Người như tôi lại làm một điều tử tế như vậy ư. Tôi tự rủa bản thân như vậy.
“Mình đang làm gì thế này?”
Anh vỗ vào mặt mình bằng hai bàn tay và ngồi xuống trước cái PC.
Dân làng đang làm tốt công việc của mình. Tôi bắt đầu lấy ra và đọc cuốn tạp chí với sách kiến trúc gỗ mà tôi đã mua.
“Mình thật sự muốn thực hiện một phép màu giúp họ ngay lúc này, nhưng mình không thể tuỳ tiện tiêu tiền và điểm như thế. Mình cần quan sát nơi sống của dân làng thêm nữa và tìm hiểu những gì họ thực sự cần.”
Vì vậy, tôi có thể dành khoảng thời gian trong khi dân làng đang làm việc mà trau dồi kiến thức. Là để tôi có thể giúp họ thêm một chút.
Có vẻ như tôi khá sốt sắng và bây giờ mặt trời sắp lặn mất.
Dân làng giờ đang chuẩn bị bữa tối.
Tôi đọc lại nhật ký hội thoại[note19482] mà tôi đã bỏ lỡ, và trong khi xem qua những cuộc hội thoại của họ lúc trước, tôi phát hiện ra một vài điều.
“Đó là một cuộc trò chuyện ngắn giữa Lodis và Gamz, nhưng mình hy vọng Gamz có thể trở nên hòa hợp hơn với mọi người.”
Nhưng tôi không ghét điều nó, với tư cách là hiện thân của sự tách biệt với xã hội, cơ mà có vẻ hơi đáng thương cho Gamz bởi vì Lodis là một người khá nhiều lời.
“Vậy còn Laila, Chem, và Carol đã nói gì đây?”
Có hơi do dự khi nghe những cuộc trò chuyện của nhóm phụ nữ, nhưng điều này cũng là để đáp ứng mong muốn của dân làng...Tôi lấy lý do đó để tự thuyết phục bản thân mình và kiểm tra nhật ký.
Đó chỉ là những cuộc trò chuyện hàng ngày, nhưng đôi khi tôi có thể nhận được thông tin quan trọng về thế giới này thông qua một số câu thoại nhỏ. Tôi có thể hiểu được tình hình của dân làng ở một mức độ nào đó.
“Tôi tự hỏi tại sao đàn quái vật tấn công ngôi làng. Ngày hôm đó, thật bất thường. Dân làng nhanh chóng…”
Ngày hôm đó? Đó là từ khóa mà tôi quan tâm, nhưng cách duy nhất để hỏi họ là sử dụng lời sấm. Tôi có nên sử dụng lời sấm của hôm nay cho một câu hỏi nhỏ như vậy?
“Nó không phải là một ngôi làng nhỏ. Những bức tường đá bao quanh ngôi làng rất vững chắc và đáng lẽ ra phải cứng cáp hơn những ngôi làng cạnh bên. Ngoài ra, còn có một số thợ săn như anh tôi nữa, vậy mà vẫn…”
“Cô và chú, hai người thì sao?”
“Khu rừng thật sự rất nguy hiểm và cổ xe của chúng tôi cũng đã đến giới hạn”
Tôi đã kiểm tra lại nhật ký hội thoại của ba người này và thu thập thêm một số thông tin.
Dường như có hàng trăm người dân trong làng và đó là một ngôi làng vào cỡ trung bình của thế giới này.
Một nhóm quái vật đã tấn công và họ cố gắng chống cự, nhưng họ đã thất thủ và những người dân làng khác đã chạy trốn để sống sót.
Dường như có những người khác đã chạy trốn trong xe ngựa, nhưng chỉ khi họ nhận thấy đó là xe ngựa của họ.
Họ phải vào rừng để trốn những con quái vật, nhưng họ không chuẩn bị trước một kế hoạch nào và cỗ xe đang ở giới hạn. Vì vậy, rất khó để di chuyển trên một khoảng cách xa và lâu dài.
Tôi nhận thấy đó là vì sao mà thiết lập [Người tị nạn gia nhập làng] xuất hiện trong danh sách phép màu. Một ngày nào đó tôi sẽ thực hiện phép màu và cho những người dân làng thoát khỏi thảm họa được đoàn tụ, nhưng hiện tại tôi không có khả năng.
“Cơm chín rồi này”
Khi mẹ gọi tôi, tôi đặt quyển sách tôi đang đọc giữa chừng xuống và đi xuống dưới cầu thang.
Cha tôi ít khi về nhà sớm như hôm nay.
Kiểu tóc của ông là kiểu 7-3 thường thấy, và ông ấy đang một cái đeo kính đen trên khuôn mặt nghiêm túc của mình.
Ông ấy là người không mấy thân thiện và rất kiệm lời. Bầu không khí quanh ông hao hao giống Gamz một chút.
Từ khi tôi trở thành NEET, tôi chỉ gặp ông ấy một vài lần trong tháng. Tôi chỉ nói với ông ấy “Cha có khoẻ không?” là hết. Mối quan hệ cứ tiếp diễn như thế này mãi.
“Chuyện gì xảy ra với Sayuki sao?”
“Con bé có thể sẽ về muộn vì tăng ca.”
“Thật sao?”
Sayuki…Em gái tôi về muộn hôm nay sao?
Những việc mà em tôi làm trong cuộc sống của cô ấy luôn tốt hơn so với tôi hiện tại. Tôi đã từng tình cờ nói rằng nếu tôi được chỉ định vào làm ở lĩnh vực mà tôi quan tâm, thì việc tăng ca không thành vấn đề.
Tôi không biết chi tiết công việc của em ấy, nhưng đó là một loại công việc văn phòng.
Cha và tôi đang ngồi ăn trong im lặng, nhưng mẹ tôi thì luôn nói chuyện từ một phía mà không bao giờ dừng lại.
Về cơ bản, gần như những lời nói trong cuộc trò chuyện đều xuất phát mẹ tôi.
Tôi nhận thức được rằng tôi đang ở trong một môi trường tốt lành. Một ngôi nhà khang trang cùng một khu vườn rộng lớn ở đây khi khu đất này được mua. Bây giờ nó trông giống như mảnh đất trống, nhưng cha tôi muốn xây dựng lại khu vườn đó.
Khu vườn dự định hiện tại chỉ có mấy cái kệ gỗ mà thôi.
Mẹ tôi tiếp tục nói rằng tôi nên tìm một công việc, chắc bà sẽ ngừng nói như vậy khi tôi có công việc nhỉ.
Có vẻ như cha tôi đã rời bỏ tôi sau cuộc chiến.
Em tôi...hãy để nó ở đó.
Nếu gia đình tôi nghèo và tôi không đủ khả năng nuôi sống bản thân, thì tôi đã ra đường ở từ lâu rồi. Nhưng đó là “Nếu” thôi, tôi vẫn được ăn uống đầy đủ hàng ngày và một căn phòng tốt, rất thoải mái và yên bình.
Mẹ dừng tôi lại khi tôi cố quay về phòng mình sau khi ăn xong.
“Nếu con trở lại đây, hãy mang cái bánh pudding mà con đã mua trước đó cho cha con sau khi hết bữa tối nhé.”
“Được rồi”
Giọng điệu cha tôi vẫn nghiêm túc như mọi khi và tôi không biết ông ấy đang tức giận hay vui vẻ.
Tôi mang chiếc bánh pudding xuống và nhanh chóng trở lại phòng sau đó.
Có hơi muộn khi quay lại phòng vì tôi chờ cha tôi về để ăn tối, vì vậy dân làng dường như để Gamz phụ trách theo dõi xung quanh
Phần thân trước của Gamz được soi rọi bởi ánh sáng của ngọn lửa, trông anh ta có vẻ trang nghiêm và đáng tin cậy.
Nhóm người này… trong tương lai sẽ trở thành một ngôi làng.
Người có năng lực nhất trong nhóm này, ngoại Gamz ra, chính là Chem. Cô có thể sử dụng phép thuật trị thương và một ít kinh nghiệm chiến đấu.
Lodis cũng không phải một người đàn ông tồi, nhưng việc chiến đấu có vẻ không phù hợp với anh lắm.
Không như đêm hôm qua, dân làng đã biết sức mạnh của thần không phải tuyệt đối, vì thế họ quyết định từ nay sẽ luôn canh phòng quái vật.
Dường như có khá nhiều quái vật hoạt động vào ban đêm, Gamz là người đầu tiên phụ trách canh gác.
Có một thực tế là mọi người đều cảm thấy an toàn chỉ với sự hiện diện của Gamz, có lẽ do ngoại hình của anh ta.
Mái tóc cùng đôi mắt màu đen, chiều cao chính xác vẫn chưa được biết, nhưng nếu so sánh với những người khác thì chiều cao của anh có vẻ cao hơn 180cm.
Anh trang bị hai vũ khí trên người, một thanh kiếm dài và một con dao găm. Trong thế giới này, dường như có một nghề dành cho những người chuyên di săn quái vật, Chem và Gamz là hai anh em đang sống cuộc sống thợ săn như vậy.
Thông tin cho đến nay chủ yếu lấy từ cuộc trò chuyện hàng ngày giữa Chem và Lyra[note19481].
Gamz là một chàng trai tĩnh lặng nhưng sự nghiêm túc khi làm việc mà không phàn nàn lời nào đã cho thấy anh là người đàn ông đáng tin cậy nhất trong ngôi làng này.
“Dân làng và mình chỉ có thể trông cậy vào Gamz. Chúng ta cần nhiều nhân lực hơn nữa”
Ngay từ đầu, xây dựng một ngôi làng chỉ với năm người là không ổn tí nào.
Tôi biết là nếu sử dụng Điểm Định Mệnh, tôi có thể gọi thêm người tới làng.
Nhưng giá của chúng lại quá cao.
Tuỳ thuộc vào chức nghiệp của người được gọi như: thương nhân, chiến binh, cung thủ, người dân, thợ mộc,... mà lượng điểm tiêu thụ cũng sẽ khác nhau.
Ngoài ra, có một vật phẩm rẻ đến bất ngờ có tên là “hộp đồ cá nhân” nhưng muốn có được nó thì lại dựa hoàn toàn vào sự may rủi. Sẽ ra sao nếu một toán cướp đến làng, dân làng sẽ làm gì sau đó để chống trả?
Một yếu tố quay Gacha như vậy là một đầm lầy không đáy. Tôi đã quyết định không bao giờ đụng tới nó.
Và ngay cả khi số lượng người tăng lên, cũng không thể nhồi nhét thêm bất kỳ người nào vào ngủ trong xe ngựa. Ngay cả khi họ có thể xoay sở bằng cách nào đó, nó vẫn sẽ là một nơi ngủ rất tồi tệ.
“Một cuộc khủng hoảng nhà ở!”
Nếu tôi dồn tất cả số tiền tôi kiếm được hôm nay vào game và gọi một số thợ mộc tới đây, thì họ có thể xây nhà nhanh hơn một chút.
Hàng tá khúc gỗ được xếp thành hàng trong những mảnh đất trống. Năm trong số chúng đã được lấy đi. Gamz chịu trách nhiệm chặt cây, và việc xử lý được thực hiện bởi Lodis.
Tôi muốn một con sử ma và tôi cũng muốn một khu nhà ở ổn định.
Tuy nhiên, tôi cảm thấy tốt hơn là nên giữ lại Điểm Định Mệnh cho các tình huống khẩn cấp.
“Ôi trời, mình thực sự gặp rắc rối với trò chơi này”
Tôi vò đầu, nhưng suy nghĩ của tôi vẫn chưa ổn định.
“Mình có nên sử dụng toàn bộ điểm vào ngày mai?”
Cho đến nay vẫn chưa có tình huống khẩn cấp xảy ra, vì vậy tôi có thể không cần phải lo lắng quá nhiều.
Vì Điểm Định Mệnh sẽ tiếp tục tăng vào ngày mai.
Tôi không thể giúp gì nhưng tôi thấy Gamz chỉ ngồi trước đống lửa, anh ta có vẻ rất buồn ngủ, nhưng anh lại không dám ngủ trong tình huống này.
Beep!
Một âm thanh lạ phát ra từ loa.
Nếu nhìn kỹ, bạn sẽ thấy một dòng chữ lớn “Attack” màu đỏ trên màn hình.
“Đó là thứ gì”
Tôi nắm lấy hai bên màn hình và đưa nó lại gần mặt tôi. Gamz đột nhiên đứng dậy với vũ khí của mình trong tay.
“Mọi người, dậy mau!!”
Khi Gamz hét to, dân làng tỉnh giấc rồi bước ra khỏi cỗ xe.
“Có chuyện gì vậy anh?”
“Một cuộc tấn công của quái vật! Tất cả hãy sẵn sàng tự vệ và cố thủ trong cỗ xe! Chem, em cũng vậy!”
“Nhưng em cũng có thể chiến đấ…”
“Không được! Ở đây chỉ có em là biết dùng phép chữa thương vì vậy hãy vào trong cỗ xe đi!”
Chem trở lại xe ngựa và thì thầm điều gì đó với chính mình.
Tuy không thể nhìn thấy bên trong cỗ xe, nhưng tôi chắc gia đình Lodis đang run rẩy vì sợ hãi.
Khi anh kiểm tra quanh khu vực, fog-of-war[note19480] đã phần nào giảm đi, nhưng vì trời đã khuya, nên không có gì rõ ràng khi rời khỏi đống lửa.Hai con hắc cẩu xuất hiện từ trong bóng tôi.
“Nó là chó hoang hay quái vật…?”
Tôi chỉ vào một con chó đen trong số chúng rồi nhấp chuột.
“Là quái vật ư? Gamz tương đối mạnh, nhưng lấy hai chọi một thì…”
Hai con hắc cẩu từ từ chui ra khỏi bóng tối.
Gamz đứng chắn trước chiếc xe ngựa và không di chuyển khỏi vị trí của mình nửa bước.
Có vẻ như sẽ dễ đối đầu hơn nếu anh tấn công và giết chết một trong hai con trước, nhưng chắc anh ta lo lắng con còn lại sẽ thừa cơ hội đó mà tiến về phía cỗ xe và tấn công mọi người bên trong.
Con ngựa bị trói vào một cái cây gần đó, nhưng nó không cho thấy phản ứng gì trước cuộc tấn công này.
Mấy con hắc cẩu có vẻ không ngu ngốc tí nào, thậm chí chúng tách ra đứng ở hai bên trái và phải của Gamz để tạo thế gọng kìm.
Tôi chỉ có thể cầu cho anh ta bình an vô sự.
Không thể như vậy được, tôi phải nghĩ ra phương pháp khác ngoài việc cầu nguyện vô ích này...
“À đúng rồi! Mình là thần của họ mà. Phép màu, là phép màu!
Nhớ lại vai trò của mình, tôi vội mở danh sách phép màu và bắt đầu lướt những nội dung của nó nhưng đột nhiên có sự thay đổi trong cách chuyển động của Gamz.
Khi hai con hắc cẩu nhảy vào anh ta cùng một lúc, anh uốn cong cơ thể né đi cú vồ và phản công lại bằng vũ khí của mình.
Âm thanh của một nhát chém vang lên, và cái xác không hồn của hai con hắc cẩu rơi xuống đất
“Ohhhhhh! Hay quáááááá! Gamz!!!”
Anh ta không bị giết là tôi đã tự hào về anh lắm rồi, nhưng xiên chết cả hai con hắc cẩu chỉ bằng một đòn duy nhất với sự hờ hững như vậy thì thật là bá đạo.
Tôi đã lo lắng không cần thiết? Được thôi...Làm tốt lắm Gamz...
“Anh có ổn không?”
Chem nhảy ra khỏi cỗ xe và chạy đến bên anh trai cô ấy.
Gamz đặt tay lên đầu cô với nụ cười dịu dàng,
“Anh xin lỗi...Ahhh…”
Anh gục xuống trước khi chưa kịp hoàn thành câu trả lời.
“Gamz! Thật là một chiến thắng tuyệt hảo!”
Nhưng lúc tôi nhấp vào Gamz khi nghĩ rằng anh ta chỉ bị thương, từ [Nhiễm độc] màu đỏ loé lên ngoài lời giải thích hiện ra.