Ngày hôm sau, Hinohara đến nhà tôi.
Hắn bấm chuông cửa một cách đứt quãng, cứ mười giây mỗi nhịp. Trò kì cục đó khiến tôi thậm chí phải mất một lúc mới nhận ra đây là tiếng chuông cửa. Tôi uể oải rời giường, ra khỏi căn phòng tối om kín mít của mình và xuống tầng một, ánh mặt trời chói chang rọi qua cửa sổ khiến tôi nheo mắt lại.
Tôi biết cái cách bấm chuông kia chỉ có thể là Hinohara, đây không phải lần đầu hắn đến nhà tôi thế này. Có lẽ hắn đã biết có chuyện gì đó xảy ra với Hajikano, hoặc Chigusa, hoặc cả hai.
Cánh cửa mở ra và Hinohara xông vào. Khuôn mặt hắn tràn ngập sự mệt mỏi và sốt ruột, một điều khá là hiếm thấy.
“Mày biết được bao nhiêu rồi?” Hắn hỏi.
“Sẽ nhanh hơn nếu mày bắt đầu trước đấy.” Tôi ngồi xuống bậc thềm nhà. “Mày biết được bao nhiêu rồi?”
Hinohara nhìn tôi trừng trừng một lúc lâu như chuẩn bị gắt gỏng, nhưng cuối cùng hắn thả lỏng vai rồi ngồi xuống cạnh tôi.
“Trưa hôm qua Chigusa có gọi cho tao.” Hắn rút từ trong túi áo ra một điếu thuốc lá và bắt đầu hút, “Hồi trước bọn tao có hỏi số điện thoại của nhau, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy gọi cho tao. Thế nên tao rất bất ngờ và hỏi có chuyện gì vậy. Chigusa nói “Cậu đang nghe phải không, Hinohara? Nhớ nghe kĩ những gì tớ sắp nói nhé.” Tao chẳng hiểu gì cả, nhưng tao vẫn đồng ý.”
Trưa hôm qua, tức là trước khi tôi đến nhà cô ấy. Vậy Chigusa không chỉ để lại lá thư cho tôi, mà còn để lại một lời nhắn nữa qua cú điện thoại với Hinohara.
Hắn tiếp tục: “Cô ấy nói rất ngắn gọn, và tao không thể suy ra được ý cô ấy là gì: “Một vài chuyện kì lạ sắp sửa xảy ra. Tớ chỉ mong cậu đừng quy tội lỗi cho bất kì ai.” Chigusa nói vậy. Tao hỏi chỉ có thế thôi à, và cô ấy bảo đúng. Sau đó cô ấy gác máy. Thực sự khó hiểu, thế đấy, nhưng vì thời tiết khá ổn sau khi bão tan nên tao đã định sẽ đợi đến buổi ngắm sao để hỏi cô ấy rõ hơn.”
“Một vài chuyện kì lạ…” Tôi nhắc lại, “Ogiue đã nói như thế?”
“Đúng, chính xác từng chữ. Rồi đêm qua tao lên sân thượng khách sạn Masukawa như thường lệ, chỉ để nhận ra mình là người duy nhất có mặt. Tao tự hỏi có phải ý cô ấy khi nói “chuyện kì lạ” là thế này không? Nhưng không đúng lắm. Tao cảm thấy cô ấy sẽ mô tả sự vắng mặt này bằng một từ khác. Tao nghĩ, việc ba người không xuất hiện có lẽ chỉ là một hệ quả của cái “chuyện kì lạ” cô ấy nhắc tới.”
“Và thế là mày gọi cho Ogiue.”
“Ừ. Tao gọi đến nhà cô ấy lúc sáng nay, nhưng chẳng ai nhấc máy cả. Tao có linh cảm không lành nên đã gọi đi gọi lại nhiều lần nữa. Đến cuối trưa đầu chiều thì một người phụ nữ nhấc máy, dường như là mẹ cô ấy. Tao bảo rằng mình là bạn của Chigusa, và bà ấy òa khóc nức nở. Bà nói Chigusa vừa mới chết đuối.”
“Chết đuối?” Tôi buột miệng kêu lên. Ngày hôm qua tôi đã ở bên cô ấy trong những giây phút cuối cùng, và Chigusa đã tan biến thành bọt biển ngay trước mắt tôi. Nhưng giờ người ta lại bảo cô ấy chết đuối, tức là họ phải tìm thấy thi thể mới có thể khẳng định như vậy. “Ở đâu…”
“Sóng đánh dạt cô ấy vào bãi biển ở thị trấn lân cận. Người phát hiện đã gọi xe cấp cứu ngay lập tức, nhưng quá trễ. Mẹ của Chigusa phải đến sở cảnh sát để xác nhận con gái mình chết vì tai nạn, nên lúc tao gọi điện chắc bà ấy đã quá đủ căng thẳng rồi. Tao bị sốc thực sự, tao thậm chí không thể thốt lên nổi một lời chia buồn nào cả. Chigusa, chỉ vừa mới đây, đã chết rồi? Đầu óc tao không thể chấp nhận nổi sự thật đó. Nhưng đồng thời, tao cũng hiểu ra… đây là “chuyện kì lạ” mà cô ấy nói tới.”
Điếu thuốc đầu tiên cháy hết. Hắn ném nó xuống và rút ra một điếu khác rồi châm lửa. Hắn hành động vội vàng, như thể đang muốn che đi những cảm xúc của mình bằng khói thuốc.
“Tao không thể không nghĩ Chigusa đã biết trước về cái chết của cô ấy. Nghĩa là đây rất có thể không phải tai nạn, mà là một vụ tự tử. Nhưng tao không hiểu nổi tại sao Chigusa lại tìm đến cái chết được. Tự tử ư, với một cô gái như thế? Tao đột nhiên nghĩ mày có thể biết gì đó, nhưng gọi cho mày không được. Thế nên tao gọi đến nhà của Hajikano.”
Khi cái tên ấy bật ra khỏi miệng Hinohara, giọng hắn gần như rung lên. Không phải sự đau khổ, mà dường như nó tràn đầy giận dữ.
“Mẹ của Hajikano trả lời điện thoại. Tao hỏi Hajikano có ở đó không, nhưng bà ấy chỉ trả lời hết sức mập mờ. Tao cũng tự xưng là bạn của Hajikano giống như với Chigusa, nhưng bà mẹ vẫn hết sức cảnh giác. Thế rồi bà ấy đưa máy cho một người khác mà hình như là chị gái Hajikano. Chị ấy hỏi tao vài câu để xác thực. Khi biết được tao không nói dối, chị ấy xin lỗi vì đã nghi ngờ và kể hết cho tao nghe chuyện đã xảy ra.”
Hinohara dừng lại ở đó, dường như hắn cố ý quan sát phản ứng của tôi.
“Thời điểm và địa điểm đều khác, nhưng việc Hajikano gặp nạn cũng giống hệt như chuyện của Chigusa,” tôi thay hắn đưa ra kết luận, “Ý mày là thế hả?”
“Mẹ kiếp, rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Hinohara ném điếu thuốc xuống đất và dẫm nát nó bằng gót giày, “Mày có biết gì đó, phải không?”
“Không, tao chẳng biết gì nhiều hơn mày cả.”
“Vậy mày cũng hẳn phải nảy ra giả thiết nào đó chứ?”
“Tao không biết gì hết.” Tôi lắc đầu, “Nghe này, Hinohara, tao xin lỗi nhưng giờ làm ơn để tao ở một mình. Hai người hết sức quan trọng với tao vừa mới gặp nạn, tao vẫn chưa thể chấp nhận được những chuyện này, và giờ đầu óc tao đang lộn tùng phèo hết cả lên đây. Nếu nghĩ ra bất cứ thứ gì tao sẽ gọi cho mày ngay, được chứ?”
Hinohara cẩn thận quan sát từng thay đổi nhỏ nhất trong biểu hiện của tôi, cố gắng tìm một sơ hở nào đó. Nhưng hắn thấy được sự đau khổ thực sự trong mắt tôi, và thở dài.
“Được. Về phần tao, tao sẽ làm hết những gì có thể để tìm ra nguyên nhân của hai vụ này. Tao sẽ tiếp tục đào bới cho đến khi tìm thấy được câu trả lời làm tao hài lòng. Nếu cái chết của Chigusa thực sự không phải tai nạn mà do người khác hãm hại, tao sẽ tìm ra thằng đó và cho nó một trận thừa sống thiếu chết. Và tao sẽ quẳng nó xuống biển như những gì đã xảy ra với cô ấy.”
Hinohara đứng dậy, ném đầu điếu thuốc thứ ba vào máng xối.
“Gọi cho tao nếu mày đổi ý. Tạm biệt.”
“Ừ, tao sẽ gọi.”
Sau khi Hinohara đã rời đi, tôi quay trở lại phòng ngủ và đổ sập xuống tấm futon. Phải nhận lấy thông báo một lần nữa về cái chết của Chigusa, tôi bị nhấn chìm trong cảm giác hụt hẫng đau đớn như thể ai đó vừa mới chặt đi mất vài phần thân thể.
Tôi đã nói với Hinohara rằng mình không biết gì hết. Đó rõ ràng là một lời nói dối trắng trợn. Tôi biết toàn bộ chi tiết về lí do tại sao Chigusa phải ra đi. Thậm chí còn hơn thế nữa… có thể nói rằng tôi chính là kẻ đã giết chết người con gái ấy.
Trong bức thư mà Chigusa để lại cho tôi có viết đầy đủ về “tội lỗi” mà Hajikano bị ám ảnh và cố gắng chuộc lại, về điều đã xảy ra trong bốn ngày bí ẩn kia. Cô ấy đã tự mình điều tra nó vì tôi, và trao cho tôi tất cả những gì mà cô ấy tin là sự thật.
Đúng ra tớ muốn nói cho cậu tất cả những điều này sớm hơn, Fukamachi ạ. Cô ấy viết, Nhưng tớ sợ cậu sẽ nghĩ tớ là một con bé xấu tính cố gắng dùng thủ đoạn để loại bỏ tình địch, thế nên tớ không dám làm vậy cho đến tận bây giờ. Cho tớ xin lỗi nhé.
Đọc bức thư đó, tôi đã hiểu tại sao Hajikano lại chọn tự sát vào lúc này.
Có lẽ, cô ấy thực sự là người thích những đêm ngắm sao hơn bất cứ ai.
Và chính vì thế mà cô không thể chịu được được việc mình là người duy nhất còn sống sót.
_______________
Tôi đứng trước tấm gương trong phòng tắm, mở nắp cây bút dạ và vẽ một dấu chấm dưới mắt mình. Ngay cả khi nhìn vào gương từ khoảng cách gần thế này, cái chấm đen đó trông vẫn hết sức tự nhiên. Một người khác nhìn vào chắc chắn sẽ nghĩ nó là một nốt ruồi thực sự.
Hai ngày đã trôi qua kể từ khi Hinohara tìm đến đây. Trong suốt khoảng thời gian đó, tôi tự nhốt mình trong phòng ngủ, rèm cửa kéo kín mít, tự dằn vặt chính mình về tất cả mọi chuyện. Có phải tôi đã sai khi cố kéo Hajikano ra khỏi bóng tối an toàn của cô ấy? Liệu có phải chính sự can thiệp của tôi là nguyên nhân khiến Hajikano cố tự sát một lần nữa? Và thực sự không có cách nào để cứu Chigusa ư? Nếu tôi từ bỏ việc bấu víu lấy Hajikano sớm hơn và đáp lại tình cảm của Chigusa, lẽ ra cô ấy đã có thể sống… Những dòng suy nghĩ ập xuống như thác đổ, một khi đã bắt đầu là không thể dừng lại được. Tôi cảm thấy tất cả mọi cố gắng của mình từ trước đến giờ, hóa ra đều là vô nghĩa.
Vùi mình trong tấm futon và nhìn chằm chằm lên trần nhà suốt cả ngày dài, tôi đã phần nào hiểu được lí do Hajikano muốn giam mình trong căn phòng tối tăm dạo trước. Một khi đã bị cuốn vào cơn lốc của sự dằn vặt, cảm giác bất lực sẽ thống trị lấy đầu óc của bạn và kết quả không còn khả năng thực hiện bất cứ hành động hay suy nghĩ nào nữa. Việc rời khỏi phòng cũng trở thành một thử thách thực sự. Rồi thi thoảng, bạn đột ngột nhận ra mình đang khao khát được chết. Như thể bị ám bởi một lời nguyền.
Lũ ve sầu vẫn còn bên ngoài, nhưng đã giảm đi kha khá so với tuần trước. Mặt trời dần dần lặn sớm hơn và bớt đổ lửa hơn. Ngày nóng vẫn là ngày nóng, nhưng tôi không còn thấy những hôm mà nhiệt độ lên cao đến điên cuồng như mười ngày vừa rồi nữa.
Liệu cái nào sẽ đặt dấu chấm hết trước đây: mùa hè, hay là cuộc đời ngắn ngủi của tôi? Nếu có thể, tôi muốn rời khỏi thế giới này trước khi mùa hè kết thúc. Trước khi những đám mây vũ tích dày đặc tan đi, trước khi loài ve sầu ngừng cất tiếng ca và hoa hướng dương trở nên tàn úa.
Tột cùng của sự cô đơn, chắc chắn là việc trở thành người cuối cùng ở lại.
Ngày 20 tháng tám, tôi lại nhận được một cuộc gọi.
Tôi khi ấy đã rơi vào tình trạng tệ đến mức ngay cả việc ăn uống hàng ngày cũng không còn thiết nữa, nhưng khi tiếng chuông điện thoại réo lên, vì lí do nào đó mà cơ thể tôi tự di chuyển để xuống cầu thang. Có lẽ sâu trong tiềm thức, tôi vẫn còn nhớ cảm giác hạnh phúc của cái lần được nói ra hết nỗi lòng với Hajikano qua điện thoại.
Có điều, người gọi lần này là Hinohara.
“Tao đã chạy đôn đáo khắp nơi trong bốn ngày vừa rồi.” Hắn nói. “Nhưng nhờ đó, cuối cùng tao cũng đã đi đến một kết luận sơ bộ về những chuyện này.”
“Kết luận?” Tôi lặp lại một cách ngạc nhiên. Không thể nào hắn ta lại điều tra được mọi thứ, kể cả ván cược người phụ nữ bí ẩn bên kia đầu dây chỉ trong vòng bốn ngày được, đúng không?
“Đúng. Tao nghĩ mình đã tìm ra đại khái được lí do tại sao Hajikano và Chigusa rơi xuống biển. Tao điều tra kha khá về quá khứ của hai người họ.”
“Cái gì? Nhưng bằng cách nào?”
“Đầu tiên là Chigusa.” Hinohara nói tiếp, phớt lờ phản ứng của tôi, “Không có bất cứ chuyện gì bất thường về cô ấy. Chigusa chưa từng xảy ra mâu thuẫn với người khác, và có một cuộc sống hết sức bình thường nếu không muốn nói là mờ nhạt. Điểm đặc biệt duy nhất là cô ấy từng bị liệt chân sau một tai nạn, và đã phải ngồi xe lăn từ hồi tiểu học cho đến tận vài tháng gần đây.”
“Ừ.” Tôi nói. “Thế còn Hajikano?”
“Ngược lại.” Giọng hắn rõ ràng không thoải mái gì, “Tao đã thử dò hỏi những bạn học cũ của Hajikano, và tất cả bọn họ đều nói giống nhau: “Cô ấy vốn không giống như bây giờ đâu”, “Cô ấy là một người trung thực, vui tính, được tất cả mọi người quý mến”. Hầu hết cho rằng sự thay đổi tính cách của cô ta bắt nguồn từ cái bớt đột nhiên xuất hiện trên mặt vào mùa đông năm hai sơ trung, và sau nửa năm thì Hajikano đã biến thành một con người hoàn toàn khác… Nhưng vài người đã nói thêm một thông tin thế này, làm tao khá chú ý: trước kì nghỉ hè của năm ba, cô ta đã nghỉ học bốn ngày không rõ lí do. Và sau bốn ngày đó mới là lúc một Hajikano vui vẻ, lạc quan, được tất cả mọi người yêu quý thực sự biến thành con người u ám của hiện tại.”
Qua điện thoại, tôi nghe thấy tiếng hắn mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa.
“Về mặt logic thì, thông tin đầu tiên có vẻ hợp lý hơn. Tính cách của một người không dễ gì mà thay đổi hoàn toàn chỉ trong bốn ngày như vậy được. Thế nhưng không hiểu sao tao có linh cảm rằng bốn ngày nghỉ đó chính là chìa khóa để trả lời cho những nghi ngờ của tao… Và sau khi điều tra thì, có vẻ tao đã đúng. Hajikano nghỉ ngay trước khi kì nghỉ hè bắt đầu, tức là từ ngày 12 tháng bảy. Tao đã thử kiểm tra tất cả những chuyện xảy ra cùng khoảng thời gian đó, và đây là kết quả: ngày 13 tháng bảy năm ấy, hai thi thể nữ sinh sơ trung chết cháy được phát hiện ở một tòa nhà đổ nát bỏ hoang trên núi. Người ta kết luận đây là một vụ tự sát, vì có thư tuyệt mệnh được để lại.”
Rùng mình trước sự nhạy bén của Hinohara, tôi lầm bầm: “Tao có biết vụ đó. Tin nóng trang nhất trong suốt một thời gian, thậm chí còn được đề cập đến trong mấy buổi sinh hoạt của trường.”
“Ờ, nó nổi đến thế đấy. Ban đầu tao không nghĩ có mối liên kết nào giữa hai nữ sinh tử vong và Hajikano. Nhưng linh cảm của tao vẫn khăng khăng là có. Không hề trùng hợp khi hai vụ việc này xảy ra trong cùng thời điểm, và sau khi tiếp tục điều tra, tao đã tìm được sợi dây liên hệ đáng kể - ba người đó học cùng lớp hồi tiểu học… Thế là, tao tự dưng nghĩ đến một giả thiết điên rồ thế này. Có khi nào vụ tự thiêu trong căn nhà hoang đó không chỉ có hai người tham gia, mà là ba người? Có khi nào cả ba quyết định sẽ chết trung, nhưng một trong số họ đã chạy trốn?”
Tôi hoàn toàn câm nín.
...Hinohara thực sự đi xa được đến như thế chỉ trong bốn ngày sao?
“Đó là một giả thiết thú vị, nhưng đồng thời cũng quá vô căn cứ.” Hắn tiếp tục. “Tao không tỉ ra nổi bằng chứng nào cho nó cả. Nếu có thể đọc được thư tuyệt mệnh của hai người kia thì sẽ dễ hơn, nhưng tao không có lá thư. Đúng lúc tao chuẩn bị gạt giả thiết này sang một bên, thì lại nhận được cuộc gọi từ một người quen nghe tin tao đang dò hỏi mấy đứa bên Mitsuba về chuyện quan trọng nào đấy. Thằng đó quen một giáo viên trong trường, nên nó bảo tao có thể gặp ông ta nếu muốn. Ngay ngày hôm sau tao đến và nói cho ông ta phỏng đoán ngớ ngẩn của mình, một cách hoàn nghiêm túc. Tao đã nghĩ giáo viên đó sẽ lập tức gạt phăng, nhưng ông ta lại xoa xoa trán một hồi lâu sau khi nghe xong, rồi nói thế này: “Thầy sẽ không bình luận gì về chuyện này đâu. Nhưng nếu như nó là sự thực… có lẽ cũng không ngạc nhiên lắm.” Mày thấy câu trả lời đó có ý gì?”
“Chả thấy gì. Tóm lại, mày đang nói rằng giả thiết của mày rất có thể là đúng.”
Tôi không giấu được một tiếng cười khô khốc. Bên kia đầu dây, hắn bực dọc: “Mày cười cái gì?”
“Không, tao không cười mày, Hinohara. Tao chỉ thấy bản thân đúng là đồ vô dụng thôi - cái sự thật mà tao cố gắng suốt một tháng cũng không chạm tới được đó, mày lại tìm ra chỉ trong có bốn ngày.”
Hinohara nuốt khan: “Tao biết ngay mà. Từ hôm đó mày đã nắm được mọi chuyện rồi phải không?”
“Tao chỉ biết lí do Hajikano tự tử sau khi cô ấy đã nhảy xuống biển rồi thôi. Giờ thì nó chẳng giúp ích gì được cả.”
Điều mà Hinohara nói với tôi, gần như giống y hệt những gì Chigusa viết trong lá thư của cô ấy. Con đường mà họ từng bước tiến đến với câu trả lời này có khác nhau, nhưng đích đến thì chỉ có một. Hai dòng logic riêng biệt đã tự bổ sung cho những lỗ hổng của nhau, và giờ thì tôi không còn nghi ngờ gì nữa: Hajikano đã từng suýt tự tử tập thể cùng với hai người bạn cũ học chung tiểu học.
Tôi thở hắt ra: “Này, Hinohara. Tao không biết là chính xác khi nào, nhưng tao sẽ được vào thăm Hajikano trong bệnh viện sớm thôi. Mày có thể đi cùng tao, được chứ? Chắc mày cũng biết cô ấy thích mày.”
“Xin lỗi, nhưng mà không.” Hắn lạnh lùng đáp. “Tao vẫn không thể hoàn toàn chắc chắn xem liệu Hajikano có phải là người ép Chigusa nhảy xuống biển cùng mình không, nhưng có điều này thì chắc chắn: Cứ mỗi lần Hajikano cố gắng tìm đến cái chết, ai đó xung quanh cô ta sẽ phải chịu tai họa còn cô ta thì sống... Tất nhiên, việc Hajikano là nguyên nhân dẫn đến cái chết của Chigusa chỉ là phỏng đoán. Có thể hai người họ chẳng liên quan gì đến nhau và tao là một thằng suy diễn quá mức. Nhưng sự thực thì ba mạng người đã chết rồi, đó là thực tế không thể phủ nhận.”
Hắn dừng lại vài giây, như thể muốn cân nhắc từ ngữ cho phù hợp.
“Tao hoàn toàn không muốn dính dáng gì đến cô ta nữa. Tốt hơn hết là mày cũng nên như vậy, Fukamachi, hoặc mày sẽ trở thành người thứ tư bỏ mạng. Và Chigusa đã chết rồi nên giờ tao chẳng còn lí do gì để đi lên cái sân thượng đó. Thế thôi. Tạm biệt.”
Cúp máy.
Tôi đặt ống nghe xuống, quay trở lại căn phòng tối tăm và tiếp tục vùi mình trong tấm futon. Cái hộp đựng kính thiên văn ở góc phòng đập vào mắt tôi. Cái đêm bốn đứa cùng nhau ngắm mưa sao băng Perseid, Hinohara đã nói “Tao quên mất là hôm nay không cần dùng kính” và bảo tôi cầm tạm nó về nhà. Nghĩ đến chuyện trước đây hắn thậm chí còn không cho phép tôi động vào nó, đó thực sự là một thay đổi lớn.
Kính thiên văn mà tôi đã cố sống cố chết mới mượn được, vì niềm vui của Hajikano. Giờ thì chỉ cần nhìn vào nó thôi cũng khiến tôi cảm thấy nặng nề. Đó thực sự là biểu tượng cho một sự thất bại thảm hại. Vài ngày qua tôi đã cố gắng tránh để ý đến cái kính, nhưng giờ thì không thể nữa rồi. Dù sao cũng nên trả nó lại cho Hinohara đã, tôi tự nhủ.
Khó nhọc nâng cái cơ thể rệu rã của mình lên, tôi xách cái hộp cùng giá đỡ và rời khỏi nhà. Mặt trời vẫn chưa lặn, nhưng những tia nắng của nó đã trở nên yếu ớt và không còn cảm giác hừng hực tỏa ra nữa. Hai vệt bùn kéo dài trên mặt đường, có lẽ là từ một cái máy kéo chạy ngang qua đây. Mùi xúc xích nướng từ đâu đó lan dần trong không khí.
Đúng lúc tôi siết chặt tay quanh cái hộp để chắc chắn mình không làm rơi nó và chuẩn bị bước đi, một chiếc xe thể thao màu xanh quen thuộc đỗ xịch lại trước cửa nhà tôi.
Masafumi ngồi trên ghế lái. Từ vẻ mặt của anh ta, xem ra cuộc gặp này không phải là tình cờ.
“Aya muốn gặp cậu.” Anh ta chỉ tay vào ghế sau, “Lên xe đi.”
Tôi gật đầu.
________________
“Nói trước nhé, anh cũng chẳng biết gì về tình hình hơn cậu đâu.”
Masafumi nhặt điếu thuốc hút dở từ cái khay đựng hạt hướng dương trong xe, ngậm lên miệng và châm lửa. Anh ta nhả khói, mặt nhăn lại như thể điếu thuốc có vị kinh khủng lắm.
“Aya chỉ bảo anh đưa cậu đến, nên anh không kịp hỏi gì cả. Cô ấy đang đợi ở bệnh viện nên nếu cậu muốn biết gì thì cứ hỏi trực tiếp tại đó. Tất cả những gì anh biết là em gái cô ấy đang nằm viện, và hôm nay là ngày cho phép thăm khám.”
“Nghĩa là chị Aya muốn em gặp, ừm, em gái chị ấy?” Tôi hỏi lại một cách hoài nghi.
“Anh đã nói rồi, anh không biết.” Masafumi chán chường đáp với điếu thuốc vẫn còn trong miệng, “Cũng có thể Aya đơn giản là không thể rời bệnh viện để đến gặp cậu.”
Tôi im lặng gật đầu. Masafumi nói đúng, có lẽ chỉ là Aya có việc muốn nói với tôi nhưng lại bận ở viện trông Hajikano, nên mới nhờ anh ta đến đón tôi thôi.
Sau đoạn đường quanh co vòng qua con đồi, chúng tôi đến được cái bệnh viện nhỏ của thị trấn. Masafumi để tôi xuống xe, nói “Anh đang bận việc ở cơ quan lắm, nên lát nữa cậu tự đi về nhé” và vội vàng lái đi. Tôi nhìn quanh để tìm Aya, nhưng chị ấy không có ở đây. Nghĩ bụng đứng đợi thì tốt hơn là vào lần mò trong bệnh viện, tôi ngồi tạm xuống vệ đường, cái hộp đựng kính thiên văn ôm trước bụng.
Đối diện bệnh viện là một con sông lớn, ven bờ cỏ mọc um tùm, thậm chí không còn nhìn rõ được đâu là nước đâu là đất. Thảm thực vật hai bên bờ đã lan vào tận sát đường, hoàn toàn che lấp đi mọi lối dẫn xuống sông. Bên kia dòng nước, tôi thấy những ngọn đồi xanh rì màu lá, đây đó nhô lên những cây cột điện cao thế kéo dài từ chân núi lên tới đỉnh. Tôi cứ thế lơ đãng dõi mắt qua khung cảnh yên bình ấy, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Một lúc sau, Aya bước ra từ cổng viện. Chị ấy mặc một chiếc áo phông và váy bò sờn cũ, đầu tóc rối bù, gương mặt nhợt nhạt với lớp trang điểm lộn xộn. So với lần cuối chúng tôi gặp nhau, nhìn chị cứ như già đi ba tuổi.
“Xin lỗi vì đã gọi cậu đột ngột như vậy.” Aya nở nụ cười mệt mỏi, “Tôi sẽ phải bù gì đó cho Masafumi sau nữa… Được rồi, vào trong thôi.”
“Đợi đã.” Tôi kêu lên, “Chị đang đưa em đến gặp Yui à?”
“Tất nhiên rồi. Hay cậu còn người quen nào khác trong bệnh viện?”
“Không, nhưng… Em cảm thấy gặp cô ấy bây giờ chỉ làm cho tình trạng Yui xấu thêm thôi. Chị đã nói với cô ấy là em đang đến chưa?”
“Chưa đâu. Và đừng quá lo lắng.” Chị ấy mỉm cười, nhưng thần thái trong mắt gần như trống rỗng. “Tâm lý của Yui bây giờ ổn hơn trước rất nhiều rồi. Chỉ là nó---”
Chị bỏ lửng câu nói, trầm ngâm một chút như thể đang cân nhắc lại điều gì đó.
“....Ừm, có lẽ tôi không nên giải thích. Cậu sẽ tự hiểu khi gặp con bé thôi.”
Bước qua cánh cửa kính, mùi cồn sát trùng đặc trưng của bệnh viện xộc thẳng vào mũi tôi. Những ngọn đèn huỳnh quang trên trần phát ra ánh sáng nhờ nhờ màu xanh nhạt, khiến cho vẻ buồn tẻ của nơi này thậm chí còn tệ hơn. Vải lót sàn bị bạc phếch ở chỗ này chỗ kia, còn chiếc ghế sofa cũ kĩ phía trước quầy tiếp tân thì tồi tàn khỏi nói, da bọc ghế đầy vết khâu vá.
Sau khi lấy tấm thể thăm bệnh, tôi cùng Aya đi thang máy lên tầng bốn. Chị ấy dừng lại trước một căn phòng đang mở cửa và im lặng chỉ vào trong. Trên cửa có một tấm thẻ khi chữ “Yui Hajikano.” Phía dưới nó còn có ba tấm thẻ khác, nhưng tất cả đều để trắng. Nghĩa là Hajikano đang nằm một mình trong căn phòng bệnh đủ cho bốn người.
Tôi đặt tay lên lồng ngực, hít một hơi thật sâu, nhìn vào cái thẻ tên của Hajikano lần nữa, rồi dứt khoát bước vào trong phòng bệnh.
Bên trong quả thực có bốn chiếc giường, và Hajikano đang nằm ở giường thứ hai bên phải tính từ cửa. Cô ấy đang mặc áo màu xanh nhạt của bệnh nhân, mắt dán vào thứ gì đó trên tay trông giống như một quyển sổ, và vì thế mà không hay biết tôi vừa bước vào. Chính xác thì cô ấy đọc gì mà chăm chú đến thế? Tôi lặng lẽ bước tới bên cạnh và nhìn trộm vào trang giấy. Chưa thể đọc rõ ràng được, nhưng đó là những dòng chữ viết tay dày đặc.
Rốt cuộc Hajikano cũng nhận ra sự có mặt của tôi. Cô ấy giật mình, vội vàng gập cuốn sổ ghi chép lại và giấu nó ra sau lưng. Khi mắt chúng tôi chạm nhau, cô cúi đầu ngượng nghịu.
Biểu cảm đó đột nhiên khiến tôi cảm thấy bất an.
“Hajikano.” Giọng nói khàn khàn đi ra từ thanh quản của tôi hoàn toàn xa lạ, như thể đó là giọng của một người khác “Cậu có thể---”
“Ơ, ừm, xin lỗi…” Hajikano ngắt lời tôi. “Nhưng trrước khi nói chuyện, tớ cần hỏi cậu cái này đã…”
Cô ấy cúi đầu một lần nữa, hai vai so lại trong sự lo lắng, rồi hít sâu và nói chậm rãi từng từ như thể đang suy nghĩ rất nhiều:
“----Cậu là ai thế?”
Tầm nhìn trước mắt tôi tối sầm lại, hai tai ù đi, như thể câu nói của cô ấy là cây búa vừa giáng thẳng vào đầu tôi một cú chết người.
Khi tôi vẫn đứng lặng ở đó, Hajikano nói tiếp một cách tự nhiên.
“Nơi tớ đang nằm bây giờ là bệnh viện. Thứ tớ đang nằm lên là một chiếc giường. Cái ở trên bệ cửa sổ là chậu cây cảnh, và bây giờ đang là mùa hè. Tớ không bị mất đi những kiến thức thông thường như thế, và tớ có thể nói chuyện một cách mạch lạc giống như cậu hay bất kì ai. Nhưng khi nhìn vào gương, tớ không cảm thấy đó là mình. Giống như đang nhìn một người quen nào đó không thể nhớ ra vậy.”
Chẳng nghi ngờ gì nữa, đó là những dấu hiệu của chứng mất trí nhớ - hay nói chính xác là mất trí nhớ ngược chiều. Có lẽ đây là kết quả của việc cô ấy vô thức xóa đi những chấn thương tâm lý nghiêm trọng, hoặc đơn giản là não bộ bị tổn thương vì thiếu oxy. Nhưng lí do là gì cũng không còn quan trọng nữa.
Tôi chẳng bận tâm xem cái gì đã gây ra chứng mất trí nhớ này. Tôi chỉ nghĩ đến tương lai mà nó sẽ mang lại.
“... Vậy nên, tớ không nhớ được cậu là ai, hay tớ và cậu đã từng có quan hệ như thế nào cả đâu. Tớ xin lỗi vì lại thành ra thế này cho dù cậu đã cất công tới thăm tớ.”
Tôi ý thức rõ ràng được rằng bây giờ chưa phải lúc để vui mừng vội.
Nhưng… có thể nào…
Có thể nào, đây là cơ hội để Yosuke Fukamachi này bắt đầu lại từ đầu với Yui Hajikano không?
Hi vọng vừa mới nhen lên ấy của tôi lập tức bị những lời tiếp theo dập tắt.
“May mắn là, có vẻ như tớ đã từng có thói quen viết nhật ký mỗi ngày trước khi mất trí nhớ. Chị tớ đã đưa nó cho tớ khi đến thăm. Ừm, đó chỉ là một cuốn nhật ký đơn giản thôi, không có gì hơn là một chuỗi danh sách các sự kiện hết sức đơn điệu cả… À, nhân đây cũng nói, cậu không cần phải giấu đi sự thực rằng tớ đã cố tự sát hay nói rằng tất cả chỉ là tai nạn đâu.” Hajikano nở nụ cười gượng gạo.
Tôi nhìn chằm vào cuốn sổ trên giường cô ấy. Đúng, trước đây tôi đã nhìn thấy nó một lần rồi. Cái ngày tôi bước vào căn phòng của cô ấy, thứ đó đang được lật ra trên bàn học. Có lẽ Hajikano vốn dĩ đang viết nhật ký dở khi Aya và tôi gõ cửa phòng cô ấy.
Việc Hajikano viết nhật kí hàng ngày thực sự khiến tôi cảm thấy ngạc nhiên. Từ lâu tôi vẫn nghĩ rằng cô ấy đã hoàn toàn mất đi hứng thú với cuộc sống hàng ngày của bản thân. Có người nào đang lên kế hoạch tự sát mà lại đi đều đặn viết nhật ký cơ chứ? Hay chính vì cô ấy xác định mình sắp chết nên mới làm như thế?
Nhận ra ánh nhìn của tôi, Hajikano bối rối che cuốn sổ đi.
“Từ lúc tỉnh dậy tớ mới chỉ đọc có vài trang thôi, nhưng xem ra “Yui Hajikano” thực sự rất muốn tìm đến cái chết. Tớ vẫn chưa đọc được tới đoạn nào nói về nguyên nhân của nó, nhưng có vẻ cô ấy đã vô cùng khổ sở. Liệu chứng mất trí nhớ này có phải sự giải thoát cho cô ấy sau khi tự sát hay không? Thật tệ.”
Cô ngẩng khuôn mặt vẫn cúi nãy giờ lên, và đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào tôi qua làn tóc mái: “Ừm, thế, ban nãy tớ có hỏi tên cậu…”
“Cậu không muốn thử đoán sao?” Tôi nói tránh đi, cố gắng trì hoãn thêm chút thời gian để suy nghĩ, “Cậu cũng biết được từ cuốn nhật ký rồi chứ nhỉ?”
“Ừ. Theo như những gì tớ đã đọc thì, số người sẽ đến thăm tớ như thế này khá là hạn chế. Mặc dù tớ không chắc chắn lắm.”
Thế rồi ánh mắt của cô ấy dừng lại ở thứ trên tay tôi.
“...Đó là…”
Hajikano chỉ vào cái hộp đựng kính thiên văn.
“Tớ đoán nhé, cậu là Yuuya Hinohara phải không?”
Im lặng vài giây, tôi chậm rãi gật đầu.
Chỉ chờ có vậy, Hajikano tặng tôi một nụ cười rạng rỡ - một nụ cười mà trước đây tôi chưa từng trông thấy.
À, vậy ra đây là cách mà cô ấy mỉm cười với Hinohara sao?
___________________
Sau cuộc nói chuyện dài, tôi rời khỏi phòng bệnh và gặp Aya đang chờ bên ngoài. Chị ấy đứng bật dậy ngay khi thấy tôi.
“Làm tốt lắm, Yocchan. Hay tôi nên gọi là Yuu-chan?”
Tôi thở dài: “Chị nghe thấy hết rồi ạ?”
“Tôi chưa từng thấy Yui thoải mái đến như vậy từ khi nó tỉnh. Ý tưởng không tệ đâu, Yuuya Hinohara.”
Chúng tôi đi thang máy xuống tầng một, trả lại thẻ thăm khám ở quầy tiếp tân rồi rời khỏi bệnh viện. Tiếng quạ và tiếng ve chồng chéo lên nhau trên những tán cây xung quanh bệnh viện. Đến trạm xe buýt, tôi kiểm tra lại thời gian. Còn hai mươi phút nữa cho đến khi có chuyến tiếp theo.
“...Em nên làm gì bây giờ đây?” Tôi hỏi Aya, “Em không thể tiếp tục tự nhận mình là Hinohara được.”
“Tôi muốn xác nhận điều này đã.” Chị ấy nói, “Có phải cái cậu Yuuya Hinohara đó là người đã gọi điện cho tôi hôm trước và dò hỏi đủ thứ về Yui không?”
“Vâng.”
“Và như những gì tôi thấy ban nãy thì, Yui rất thân thiết với cậu ta?”
“Trước khi mất trí nhớ, Hinohara là người duy nhất cô ấy có tình cảm.”
“Người duy nhất? Không phải còn có cậu nữa sao, Yocchan?”
“Cô ấy chỉ không ghét em thôi. Còn người mà Hajikano thích là Hinohara.”
“Hừm…” Aya gật đầu một cách mơ hồi, “Vậy tại sao Yuuya Hinohara lại không liên lạc gì thêm sau cuộc gọi đó nữa?”
Tôi suy nghĩ một lát, rồi trả lời: “Chị Aya, chị cũng biết chuyện Yui thường xuyên cùng em lên sân thượng khách sạn bỏ hoang Masukawa để ngắm sao hằng đêm, đúng không?”
“Ừ. Và Yuuya Hinohara là một người trong nhóm cậu?”
“Còn có một cô gái nữa tham gia cùng bọn em, tên cô ấy là Chigusa Ogiue. Buổi chiều sau cái ngày Yui cố tự sát, cô ấy… rơi xuống biển và chết đuối. Cũng giống như Hajikano, nhưng không được cứu kịp thời. Hinohara cho rằng Yui là lí do dẫn đến cái chết của cô ấy.”
“Chờ chút, ý cậu là gì?” Chị ấy nghiêng đầu, “Chigusa Ogiue rơi xuống biển chỉ vì Yui đã làm vậy?”
“Đây chỉ là một giả thiết…” Tôi giải thích, “Mùa hè năm ngoái, chắc chị cũng biết vụ hai nữ sinh sơ trung bị phát hiện chết cháy ở thị trấn bên cạnh. Hinohara nghi ngờ rằng Yui có dính dáng đến việc này, vì cùng thời gian đó cô ấy đột nhiên vắng mặt bốn ngày trên lớp mà không có lí do. Hơn nữa, nhiều bạn học nói rằng tính cách cô ấy đột nhiên thay đổi sau bốn ngày nghỉ đó.”
Aya trầm ngâm: “...Nói cách khác, con bé đã bỏ trốn khỏi một vụ tự tử tập thể, và giờ thì lại đưa cô bé Ogiue này vào chuyện tương tự?”
Tôi gật đầu, không dấu được sự khâm phục. Khả năng thông suốt vấn đề của chị ấy thực sự nhanh chẳng kém cạnh gì so với Hajikano.
“Tất nhiên đó chỉ là giả thiết mà Hinohara nghĩ ra. Về phần em, em không thể nói lí do được, nhưng em tin việc Yui nhảy xuống biển và Ogiue chết đuối không có gì liên quan đến nhau.”
“Tôi hiểu.” Aya nhắm mắt ngẫm nghĩ. “Dù sao thì, tóm lại cậu Hinohara này đã quyết định tránh xa khỏi Yui, vậy nên cậu ta sẽ không đến thăm con bé?”
“Em nghĩ chị cũng có thể hiểu được tại sao.”
“Nhưng Yui không biết điều ấy. Con bé không nhận ra rằng mình đã bị bỏ rơi bởi chính chàng trai mà bản thân tin tưởng. Thế rồi một người tự nhận là Yuuya Hinohara đột nhiên xuất hiện trước mặt nó.”
Vai tôi rũ xuống. “Em xin lỗi. Lẽ ra em không nên nói dối như vậy.”
“Thật sao? Tôi lại nghĩ đó là một quyết định đúng đắn.”
“Chị nghiêm túc đấy à?”
“Tất nhiên. Hay cậu định quay lại phòng bệnh ngay bây giờ và nói “Xin lỗi, thực ra tớ nói dối đấy. Tớ không phải Yuuya Hinohara mà là Yosuke Fukamachi. À phải rồi, Yuuya Hinohara thật không muốn nhìn mặt cậu lần nào nữa đâu”? Có muốn làm thế không?” Aya cười nhạt, “Sẽ ổn thôi. Yui thực sự đang rất hạnh phúc với điều này, và nó có lợi cho cậu, đúng không nào Yocchan? Kể cả sau này bị phát hiện đi chăng nữa, chỉ cần cậu đưa ra được lí do chính đáng, con bé sẽ chấp nhận thôi.”
“Em tự hỏi chuyện có đơn giản như vậy được không…” Tôi lắc đầu. “Chị Aya, tại sao chị lại đưa cho Yui cuốn nhật ký đó? Có gì đáng để trả lại những kí ức cũ cho cô ấy chứ? Chị không nghĩ rằng cứ để cô ấy quên đi mọi thứ sẽ hạnh phúc hơn sao?”
“Có thể cậu đúng, Yocchan.” Chị thừa nhận, “Nhưng tôi muốn con bé có thể nhìn lại cuộc đời của mình bằng cái nhìn khách quan. Xem bản thân như một bên thứ ba, và quan sát lại những quyết định sai lầm mà con bé từng thực hiện. Đó là điều mà nó cần vào lúc này.”
Xe buýt vào bến.
Tôi cúi đầu chào Aya và bước lên xe.
“Ngày mai cậu lại đến thăm con bé chứ?” Chị ấy lên tiếng sau lưng.
Tôi quay đầu lại: “Tại sao chị lại muốn em thăm cô ấy tới vậy?”
“Ừm, Yocchan.” Aya nói rành rọt, đè lên tiếng nổ máy của động cơ, “Tôi không gọi cậu đến đây vì muốn có ai đó ổn định tâm lý cho Yui. Thật không may, tôi chẳng phải loại chị gái tốt bụng như thế. Tôi chỉ… muốn quan sát xem câu chuyện tình như bước ra từ cổ tích của hai đứa liệu có thể đi xa đến đâu trong tất cả những nghịch cảnh này. Tôi chỉ muốn thấy cái kết của nó thôi.”
Bác tài lớn tiếng gọi tôi vì cửa xe sắp đóng lại. Tôi im lặng bước nốt lên bậc thang, ngồi ở ghế đầu, và xe buýt lăn bánh ngay sau đó.
Tôi tựa vào lưng ghế, khép mi mắt lại và hồi tưởng về cuộc nói chuyện ban nãy với Hajikano. Thế rồi, một cách tự nhiên, tôi quyết định sẽ quay lại bệnh viện vào ngày mai. Đó thực sự là một lời mời khó mà từ chối được. Cho dù tôi đang lừa dối Hajikano, cho dù tôi đang lợi dụng cái tên của một người bạn, tôi vẫn âm thầm hi vọng rằng mình sẽ khôi phục lại được mối quan hệ bốn năm về trước. Mọi thứ khác đều không còn quan trọng nữa. Có lẽ Chigusa đã nói đúng, tôi thực sự là một kẻ nhẫn tâm.
Khi xe buýt dừng lại ở bến gần nhà tôi, mặt trời đã gần lặn. Tiếng chuông điện thoại công cộng réo lên trên đường tôi đi bộ qua khu phố mua sắm cũ. Đã thật lâu rồi mới lại nghe thấy nó. Lần cuối cùng tôi nhận được cuộc gọi từ người phụ nữ bí ẩn bên kia đầu dây là từ khi nào? Hình như ấy là buổi tối thứ hai của kì nghỉ hè, khi cô ta lấy câu chuyện Nàng tiên cá làm ví dụ để giải thích cho tôi về món cược của mình.
“Đây là lần đầu tiên cậu sử dụng cách thức gian lận như vậy.” Chất giọng đều đều của người phụ nữ cũng không giấu được sự ngạc nhiên khi tôi nhấc ống nghe. “Tôi chưa từng nghĩ rằng cậu sẽ tiếp cận Hajikano dưới danh nghĩa một người khác… Không được công bằng cho lắm, nhỉ?”
“Tôi không muốn nghe giảng giải về sự công bằng từ cái người đã lập ván cược với cả tôi lẫn Ogiue cùng một lúc.” Tôi đáp, “Bất kể kết quả có thế nào thì ít nhất một người trong số chúng tôi cũng sẽ phải chết, là vậy đó hả?”
“Nếu không muốn Chigusa Ogiue ra đi, lẽ ra cậu nên đáp lại tình yêu của cô ấy. Thế nhưng cậu đã lựa chọn bỏ rơi cô gái đó.” Người phụ nữ nói, như thể khẳng định lại rằng chính tôi là người phải chịu tất cả trách nhiệm cho cái chết của Chigusa, “Giờ thì… cậu Fukamachi, tôi cần cảnh báo cậu điều này. Trong mắt Hajikano hiện tại, cậu không phải Yosuke Fukamachi mà là Yuuya Hinohara. Cậu có thể đạt được những tiến triển và thậm chí làm cho trái tim cô ấy thuộc về mình. Nhưng cho dù có thế đi chăng nữa, người cô ấy yêu vẫn là Yuuya Hinohara. Tôi sẽ không công nhận đó là thắng cược.”
“Ờ, tôi biết. Ngay từ đầu, tôi không đóng giả làm Hinohara để thắng. Tôi chỉ làm vì tôi muốn mà thôi.”
Cô ta im lặng một hồi lâu: “Đó có phải một lời tuyên bố rằng cậu không bận tâm mình thắng hay thua nữa?”
“Không hẳn. Tất nhiên là tôi vẫn sợ chết chứ. Nhưng tôi thực sự đã rất vui khi thấy Hajikano có thể mỉm cười. Nếu như giữ cho nụ cười ở trên môi cô ấy là nguyên nhân đẩy tôi đến với cái chết… nghĩ lại thì nó cũng không quá tệ.” Tôi tự cười giễu với chính mình. “Ừm, tôi đoán cô sẽ không hiểu đâu.”
“Đúng vậy.” Người phụ nữ bên kia đầu dây thẳng thừng đáp, nhưng dường như trong giọng nói có chút gắt gỏng hơn thường lệ. Cô ta thực sự biểu cảm nhiều đến đáng ngạc nhiên ở cuộc gọi lần này, “Dù sao đi nữa, việc cậu vừa làm rõ ràng là vi phạm luật chơi của tôi. Cậu sẽ phải nhận lấy hình phạt thích đáng.”
“Hình phạt?”
“Kể từ giờ phút này trở đi, cậu bị cấm tiết lộ danh tính thật của mình cho Hajikano.” Cô ta nói đanh gọn, “Nếu cậu đã tự nhận bản thân là Yuuya Hinohara, vậy tôi sẽ buộc cậu mang cái tên đó đến cùng.”
“Aha. Tước đi giọng nói để đổi lấy một thân phận khác. Ngày càng giống câu chuyện của nàng tiên cá rồi này.” Tôi đáp lại một cách thờ ơ. “Và nó đã rút nốt chút hi vọng chiến thắng cuối cùng của tôi, hử?”
“Đừng quên cậu là kẻ đã phá luật trước.” Người phụ nữ lạnh lùng nói, “Vậy thì, tôi mong chờ đến ngày 31 tháng tám lắm đây, Yosuke Fukamachi trong lốt Yuuya Hinohara.”
Tiếng cúp máy vang lên khô khốc. Tôi đặt ống nghe xuống rồi thản nhiên đi tiếp.
Và cứ thế, tôi dành mười một ngày cuối cùng của kì nghỉ hè dưới cái tên của Yuuya Hinohara.