Nơi mà hai ta đã gọi điện

đừng để lạc mất tớ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cái hồi tôi và Hajikano vẫn hay đi về nhà cùng nhau, ở ngay trước thềm nhà cô ấy có một bể cá vàng.

Đó chỉ là mấy con cá nhỏ mà Hajikano thắng được từ một trò chơi ở hội chợ. Cái bể tròn to bằng quả dưa hấu, làm bằng thủy tinh màu lam nhạt, khiến cho sắc xanh của rong rêu và sắc đỏ của ba con cá bên trong càng nổi bật hơn.

Ở thời điểm đó, tôi vẫn chưa bao giờ dám vào nhà Hajikano, và ba màu của cái bể cá là thứ duy nhất lưu lại rõ nét trong tâm trí tôi. Tôi luôn thấy ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào mắt Hajikano khi cô ấy ra mở cửa, có lẽ vì vậy mà ánh mắt của tôi luôn chuyển sang chú ý đến cái bể phía sau.

Lũ cá đã sống yên ổn ở đó suốt cả mùa hè trước khi chết bớt hai con khi mùa đông đến. Con cuối cùng sống thêm được một thời gian nữa, và đến cái ngày tròn một năm kể từ khi tôi bắt đầu qua nhà Hajikano thì nó cũng ra đi. Không quá tệ đối với mấy con cá nhỏ được đem ra làm phần thưởng ở hội chợ, tôi nghĩ thầm. Cô ấy hẳn đã chăm sóc chúng rất chu đáo.

Vì lí do nào đó, bố mẹ Hajikano quyết định không dọn cái bể trống đi. Và quả thực, cho dù không còn cá bên trong thì nó vẫn là một món đồ trang trí bắt mắt, đẹp theo cách riêng của nó. Ánh sáng từ ngoài cửa hắt vào thành bể tạo nên những cái bóng sáng xanh lam, và những cây rong rêu chầm chậm đu đưa trong làn nước lấp lánh. Thế nhưng tôi đã quá quen với sự hiện diện của lũ cá vàng bên trong, việc cái bể thiếu đi sắc đỏ quen thuộc ấy luôn khiến tôi có cảm giác buồn man mác.

Kể từ đó, bất cứ khi nào cảm thấy cô đơn hay trống rỗng, tôi lại chợt vô thức so sánh “giống như một cái bể mà không còn cá vàng nữa vậy.”

____________

Sáng hôm sau, tôi bắt xe buýt đến bệnh viện thị trấn. Ban đầu có chút phân vân về việc mua hoa, nhưng rồi cuối cùng lại thôi. Trong quan điểm của tôi, thực sự chẳng có thứ quà gì gây cảm giác phiền toái kiểu “Mình làm gì với cái mớ này bây giờ” như hoa hoét cả.

Đến bệnh viện, tôi không đi thẳng đến quầy lễ tân mà vòng ra khu vực hút thuốc ở gần bãi đậu xe. Đó là một căn phòng cũ kĩ với cánh cửa trượt bằng kính có vẻ đã ở đấy lâu đến nỗi bắt đầu rỉ sét, còn trần nhà thì ố vàng vì khói thuốc. Sau khi đã chắc chắn rằng không có ai khác ngoài mình, tôi hút liền hai điếu thuốc rồi đi tản bộ một vòng quanh bệnh viện để chắc chắn bản thân hoàn toàn bình tĩnh. Xong xuôi, tôi đến bàn lấy thẻ thăm bệnh, hít một hơi thật sâu và bước vào thang máy.

Khi tôi mở cửa phòng bệnh, Hajikano đang ngồi trên giường và lúi húi sắp xếp mấy món đồ trong túi xách của cô ấy. Hôm nay trên người cô không phải chiếc áo bệnh nhân nữa, mà là một cái áo choàng bằng vải lanh và váy mỏng màu tím hoa cà. “Hajikano”, tôi lên tiếng gọi, và cô lập tức quay lại. “Hinohara”, đôi mắt cô ấy lấp lánh. Phải rồi, mình không được phép quên. Ở đây mình là Yuuya Hinohara.

“Cậu lại quay lại thật này.”

Hajikano cúi đầu nhã nhặn. Một hành động hoàn toàn khác lạ với con người của cô ấy trước khi mất trí nhớ. Nếu phải so sánh, thì nó giống như Hajikano của ngày bé hơn.

“Ừ. Cậu thấy trong người sao rồi?”

“Khỏe cực kì.” Cô ấy mỉm cười, “May mà cậu đến sớm đấy nhé. Nếu buổi trưa cậu mới tới là bọn mình đã không gặp nhau được rồi.”

“Không gặp nhau? Cậu sắp ra viện à?”

“Ừ. Cuối buổi sáng nay là tớ về rồi.”

Lạ thật, tôi nghĩ thầm. Tôi đã tìm hiểu kha khá về những vụ tự sát, và theo như những gì tôi biết, thì người tự sát bất thành thường được chăm sóc trong phòng cách ly suốt nhiều tuần hoặc nhiều tháng sau đó. Tất cả là để ngăn họ cố gắng tìm đến cái chết một lần nữa, thậm chí phải có cả các biện pháp cưỡng chế nếu cần,

Thế nhưng nếu Hajikano được cho về một cách dễ dàng thế này, tôi ngờ rằng người ta coi vụ của cô ấy là ngã xuống biển do bất cẩn thì đúng hơn là tự tử. Xét cho cùng, cô của hiện tại rõ ràng là hoàn toàn bình tĩnh và tỉnh táo. Có lẽ họ không muốn dân tình xôn xao về một cô gái mười sáu tuổi tự sát, hoặc đơn thuần là họ nghĩ đây chỉ là tai nạn thật.

Hajikano nhìn lên đồng hồ: “Bố sẽ đến đón tớ trong khoảng một tiếng nữa. Cậu có muốn đi cùng luôn không?”

Tôi không thực sự muốn gặp bố cô ấy cho lắm, nhưng cũng không muốn từ chối lời lời của cô, nên tôi gật đầu: “Ừ, cảm ơn nhé.”

Tôi lấy cái ghế xếp đang dựa vào tường và đem nó ra cạnh giường bệnh. Hajikano bất chợt vỗ hai tay vào nhau như xực nhớ ra gì đó, cô chạy đến chỗ cái tủ lạnh nhỏ, mở ra và lấy hai cốc thạch mizu-youkan, rồi đưa cho tôi một cốc. Hai đứa cùng nhau ngồi ăn. Khi cái cốc giấy rỗng và thìa nhựa đã được vứt vào thùng rác, Hajikano bất chợt thở dài.

“Hinohara ạ, hôm qua sau khi cậu về, tớ đã đọc tiếp cuốn nhật kí của tớ. Có vẻ như ngoài cậu thì tớ còn chơi thân với hai người nữa, là Chigusa Ogiue học cùng cấp hai và Yosuke Fukamachi học cùng cấp một.”

“Đúng vậy.” Tôi gật đầu, giấu đi cảm giác bồn chồn trong tâm trí.

“Bốn người chúng ta từng cùng nhau ngắm sao mỗi đêm, phải không?”

“Ừ. Ban đầu chỉ có cậu làm việc đó thôi, nhưng rồi một hôm Fukamachi bắt đầu đi cùng cậu. Thế rồi đến lượt tớ và Ogiue.”

“Chúng ta hẳn là đã rất thân với nhau trong khoảng thời gian đó.”

“Ừm, nó không hẳn là thực sự thân thiết, nhưng đúng là bốn đứa cũng khá thoải mái với nhau thật.”

“Thế, Hinohara này.” Cô ấy chợt nhìn thẳng vào mắt tôi. “Tại sao chỉ có cậu đến đây, còn hai người kia thì hoàn toàn không liên lạc gì cả? Tớ đã làm gì khiến Ogiue và Fukamachi ghét tớ rồi sao?”

Tôi vốn đã đoán được cô ấy sẽ hỏi câu này kể từ khi biết về cuốn nhật ký hôm qua. Một khi cô ấy đọc ngược lại đến vài tuần trước, rõ ràng là cô sẽ tự hỏi những người bạn còn lại vốn luôn xuất hiện trong nhật ký đang ở đâu, tại sao lại không đến thăm mình. Thế nên tôi cũng đã chuẩn bị sẵn một câu trả lời.

“Cậu đang hơi bị tiêu cực quá rồi.” Tôi mỉm cười trấn an, “Đầu tiên, Fukamachi có vẻ không muốn làm phiền cậu lúc này. Tớ đã rủ hắn đi cùng, nhưng hắn bảo “Tốt nhất giờ cứ để cho cô ấy được ở một mình” và nói tớ cũng không nên đi nữa. Còn Ogiue…” Tôi cố giấu cảm giác nghèn nghẹn trong cổ họng, “Cả tớ cũng bất ngờ, nhưng cô ấy đã chuyển đến Canada du học rồi. Không biết cậu còn nhớ không, nhưng môn tiếng Anh của cô ấy giỏi hơn bất kì ai trong lớp. Có lẽ cô ấy không muốn nói với ai chuyện này cho đến phút cuối để tránh bị làm phiền.”

Hajikano cúi xuống trong một thoáng trầm ngâm, rồi cô ấy khép hờ mắt lại và mỉm cười.

“Cậu tốt bụng thật đấy, Hinohara ạ.”

“Ý cậu là sao?”

“Là cậu thật tốt bụng thôi.”

Hajikano có vẻ không muốn hỏi thêm gì về chuyện của hai người kia nữa.

“Và tớ phải nói là tớ khá bất ngờ. Như những gì tớ đọc được trong nhật ký thì… có cảm giác cậu là một người khó gần và hơi độc mồm cơ. Không hiểu sao ấn tượng về cậu bây giờ hoàn toàn khác luôn.”

“Đây là bệnh viện mà, tớ phải giữ ý chứ.”

“Vậy là cậu đang không muốn làm tổn thương tớ à?”

Một suy nghĩ lướt nhanh qua đầu tôi - Hinohara sẽ phản ứng thế nào đây?

“Ờm, tất nhiên.” Tôi đáp, “Để cậu tự sát lần nữa thì phiền lắm.”

Hajikano bật cười.

“Đấy, tớ thích cậu cứ nói cộc lốc ra như thế.”

Cô ấy vỗ nhẹ xuống mặt đệm giường: “Ngồi với tớ nhé, được không?”

Tôi bước đến và ngồi xuống cạnh cô ấy. Cái giường đơn khá nhỏ cho hai người, nên vai của chúng tôi chạm vào nhau. Khoảnh khắc tiếp xúc ấy càng khiến tôi cảm nhận rõ cơ thể hai đứa khác nhau đến thế nào. Tựa như tôi được vẽ thẳng thớm bằng bút chì thước kẻ còn cô ấy là một bức họa từ bút lông với những đường nét uốn lượn tinh tế vậy. Làn da cô ấy trắng muốt, trong khi những ngày hè vừa rồi đã khiến tôi bắt đầu rám nắng.

“Hinohara này.” Hajikano thoải mái đặt tay lên đùi, hơi cúi người một chút và quay sang nhìn tôi, “Cậu có thể kể về tớ trước đây được không? Về tất cả những gì mà tớ đã quên. Cuốn nhật ký này thiếu rất nhiều thứ.”

“Đừng vội và như thế.” Tôi lắc đầu, “Bây giờ cậu cần phải nghỉ ngơi cho khỏe đã, cả về thể chất lẫn tinh thần. Khi đã khá hơn rồi, cậu có thể từ từ nhớ lại mà.”

“Nhưng tớ thế này sẽ làm phiền cậu và mọi người. Hơn nữa…”

“Hơn nữa?”

Hajikano đứng dậy khỏi giường. Cô đến bên cửa sổ, áp tay vào mặt kính và nhìn lên bầu trời trong vắt.

“Cậu có thể mắng tớ vì đã nghĩ thế này cũng được.” Cô ấy quay lại và mỉm cười, như đang cố nói rằng đây chỉ là đùa giỡn, “Có lẽ nếu tớ lấy lại được toàn bộ kí ức về lí do mình tự sát… nó sẽ giúp tớ đảm bảo không thử lại lần nữa, bằng cách này hay cách khác. Một khi tớ không còn là con bé tuyệt vọng phiền phức, mọi người sẽ không cần phải miễn cưỡng quan tâm đến tớ.”

Tôi bất chợt đứng dậy nắm lấy vai Hajikano mà không kịp suy nghĩ gì.

Cô ấy giật mình và co rúm người lại, nhưng chính tôi còn ngạc nhiên hơn cả. Tâm trí tôi không thể theo kịp hành động của bản thân. Mình đang cố làm cái quái gì thế này? Có điều trước khi bộ não của tôi kịp hét lên điều đó, cánh tay tôi đã vòng ra sau lưng cô ấy. Đến lúc hiểu ra được điều mình sắp làm thì quá muộn. Tôi đang ôm ghì lấy Hajikano.

Còn gì tồi tệ hơn đây? Sử dụng cái tên của một người khác để ôm ấp cô gái không có cảm tình với mình, đây chính xác là một sự lợi dụng. Chẳng có lí do nào có thể bào chữa được cả. Khi trí nhớ của cô ấy quay lại, chắc chắn tôi sẽ phải chịu hậu quả.

Thế nhưng cùng lúc đó, tôi nghĩ, vậy thì sao chứ? Chỉ còn lại mười ngày, mười ngày ngắn ngủi để tôi hiện diện trên thế giới này. Sau mười ngày đó tôi sẽ chỉ còn là một đám bọt biển vụn tan giữa những con sóng dữ. Chí ít thì tôi có thể cho phép mình nói dối trong quãng thời gian đó để có chút kỉ niệm đẹp cuối cùng, phải không? Dù sao đi nữa, không ai có thể trừng phạt một người đã chết, phải không?

“H-Hinohara??”

Hajikano hốt hoảng gọi tên tôi - không, là tên hắn - trong khi cô ấy cứng đờ cả người vì bối rối. Nhưng cô ấy vẫn không đẩy tôi ra. Tôi vuốt nhẹ lưng cô như để trấn an, có điều sự thực là hoàn toàn ngược lại. Tôi mới là kẻ đang tuyệt vọng tìm kiếm sự trấn an nơi hơi ấm của cô, và càng ôm chặt cơ thể mảnh mai ấy hơn nữa.

“Cậu không cần phải nhớ gì cả.” Tôi thì thầm vào tai cô ấy. “Khi cậu quên một thứ gì đó, nghĩa là nó nên được lãng quên. Đừng tự ép buộc mình phải nhớ ra nó.”

“....Thật không?”

“Thật.”

“Nhưng… tớ vẫn thấy gì đó không yên tâm.” Cô ấy lí nhí, vẫn đang vùi mặt vào lồng ngực tôi. “Tớ có cảm giác mình đã quên điều gì đó rất quan trọng.”

Tôi lắc đầu: “Chỉ là một hiện tượng tâm lý thường thấy thôi. Kể cả khi cậu ném đi một thứ vô dụng, thì việc không còn sở hữu nó vẫn sẽ khiến cậu bứt rứt, rằng biết đâu mình vừa lỡ đánh mất một thứ quý giá. Nhưng một khi cậu lật thùng rác lên để lấy lại, cậu sẽ nhận ra nó chỉ là rác mà thôi.”

Hajikano hơi ngọ nguậy, và tôi nhận ra mình đang ôm quá chặt khiến cô ấy ấy bị đau. Tôi vội nới lỏng vòng tay.

“Đúng rồi, thế này là vừa đủ.” Không còn bị siết chặt nữa, hai vai cô ấy thõng xuống trong nhẹ nhõm.

“Tớ xin lỗi…” Tôi ái ngại nói, rồi tiếp tục. “Nhưng Hajikano ạ, bất cứ ai cũng phải quên đi một vài điều, chẳng có người nào nhớ hết từng thứ nhỏ nhặt trong đời cả. Nhưng không ai phàn nàn về điều đó hết, cậu nghĩ tại sao? Bởi vì đến cuối cùng mọi người đều sẽ hiểu ra rằng kí ức cũng chỉ là những món đồ lưu niệm, còn thứ thực sự quan trọng chính là hiện tại, chính là khoảnh khắc này đây.”

Tôi từ từ buông tay khỏi Hajikano. Cô ấy ngồi xuống giường, chằm chằm nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng. Thế rồi vài giây sau cô sực tỉnh và dáo dác nhìn quanh, dường như lo lắng rằng sẽ có ai đó nhìn thấy chúng tôi như vậy. Cô ấy gần như chưa bao giờ để lộ biểu hiện bối rối ấy trước đây, nên tôi không thể không bật cười.

“Này, Hajikano, giờ vẫn đang là kì nghỉ hè. Và không phải một mùa hè bình thường, đây là mùa hè mười sáu tuổi của chúng ta. Thay vì lo lắng về những kí ức đã mất, cậu không nghĩ sẽ tuyệt hơn nếu dành thời gian để tận hưởng nốt nó sao?” Hajikano cúi đầu trần ngâm. Một lát sau, cô ấy ngẩng lên: “....Ừ, có thể cậu nói đúng. Nhưng kể cả thế, tớ cũng không biết chính xác nên làm gì để tận hưởng thời gian này như cậu khuyên.”

“Thì còn tớ mà.” Tôi trả lời ngay lập tức, “Ý tớ là, ừm, tớ sẽ giúp cậu.”

Cô ấy chớp chớp mắt ngạc nhiên.

“Tớ hỏi câu này có lẽ hơi ngớ ngẩn một chút.” Cô ấy nghịch nghịch đuôi tóc, “Nhưng tại sao cậu lại sẵn sàng giúp tớ nhiều như vậy?”

“Cậu có chắc muốn biết không?”

“Muốn.”

“...Vì tớ thích cậu, Hajikano ạ. Chỉ đơn giản vậy thôi. Không phải như những người bạn, mà là như một đứa con trai và con gái với nhau. Tớ muốn làm mọi thứ để giúp cậu, bất kể là ít hay nhiều đi chăng nữa. Và… tớ chỉ hi vọng sẽ được cậu chấp nhận một chút gì đó.”

Chết tiệt, tôi đang làm cái gì thế này?

Lừa một một cô gái đang bị mất trí nhớ, mạo danh một người mà cô ấy thích, khiến cô ấy rối trí và giờ thì nhân cơ hội đó để tỏ tình với cô ấy. Thế này có khác gì lũ cặn bã chuốc say phụ nữ để họ không thể phòng bị rồi tấn công cơ chứ?

“Đợi, đợi một chút…” Hajikano lắp bắp. Biểu cảm trên mặt cô ấy vừa như bị sốc vừa như sắp sửa bật khóc đến nơi. “Ý tớ là, c-cậu… Ưm, rõ ràng trong nhật kí của tớ ghi là cậu thích Ogiue…”

“Lúc đó chỉ có cậu nghĩ như vậy thôi, và cậu sai rồi. Vốn dĩ ngay từ lần đầu gặp nhau, tớ đã thích cậu mất rồi.”

Hajikano run rẩy há miệng như định nói gì đó, nhưng những lời của cô ấy vỡ ra trong cổ họng. Cô chống tay và loạng choạng đứng dậy khỏi giường, nhưng rồi không đứng vững được và ngã về phía tôi. Như một phản xạ tự nhiên, tôi ôm lấy cơ thể mảnh mai ấm áp của cô ấy.

“Được… tớ sẽ không cố nhớ lại nữa.” Giọng Hajikano nghèn nghẹn, “Dù sao thì, trong quá khứ đó cũng sẽ chẳng có điều gì tuyệt hơn khoảnh khắc này được.”

Tôi vuốt nhẹ mái tóc của cô, thủ thỉ: “Ừ. Thế là tốt nhất.”

Hajikano rúc vào ngực tôi, gọi “Hinohara, Hinohara” lặp đi lặp lại như thể muốn xác nhận chắc chắn sự tồn tại của người đang ôm mình. Cứ mỗi lần cái tên đó phát ra từ cô ấy, tôi lại thấy tim mình đau nhói.

Một lúc sau, Hajikano thả tay tôi ra và quệt đi những giọt nước nơi khóe mắt. Một cơn gió thổi nhẹ qua làn tóc cô, rồi liền theo đó, tiếng ve sầu vang lên ra rả như thể thời gian vừa mới chạy tiếp sau khi đã dừng lại suốt quãng vừa rồi. Bởi cho đến tận lúc ấy, tất cả những gì tôi nghe được chỉ là giọng nói của Hajikano.

“Hinohara, giúp tớ nhé.” Cô ấy luồn tay vào giữa những lọn tóc của mình, “Dù chỉ còn có mười ngày, ít nhất hãy cho tớ có một mùa hè mười sáu tuổi tuyệt vời.”

“Cứ để đó cho tớ.”

Tôi nắm lấy bàn tay xòe ra của cô ấy.

Cứ thế cho đến tận khi bố của Hajikano đến đón cô, chúng tôi siết chặt tay nhau không rời một khắc.

______________________

Ngày hôm sau, một lá thư được gửi đến nhà tôi. Khi lấy cái phong bì ra khỏi hòm thư và đọc cái tên của người gửi, tôi nuốt khan.

Bức thư ấy là của Chigusa viết cho tôi.

Không có vẻ gì là tôi vừa nhận được một lá thư ma từ cõi chết, bởi dấu bưu điện ở góc phong bì cho thấy nó đã được viết từ tám ngày trước. Ngày 14 tháng 8, tức là cái ngày mà Chigusa bảo tôi nên để Hajikano tự sát. Chiều 15 tháng 8 cô ấy đã đưa cho tôi một lá thư rồi, nhưng có vẻ nó không phải là cái duy nhất.

Nhưng tại sao Chigusa lại không đưa nó trực tiếp cho tôi? Cô ấy sợ rằng mình sẽ chết trước khi có thể gặp tôi và trò chuyện lần cuối nên mới phòng xa chăng? Nhưng nếu vậy, tại sao cô lại yêu cầu bưu điện đợi tám ngày sau mới gửi?

Trong đầu đầy ắp những câu hỏi, tôi về phòng, mở phong bì và rút ra tờ giấy gấp gọn bên trong. Cũng cùng một loại giấy với lá thư mà cô ấy để lại cho tôi trước khi ra đi. Tôi ngồi xuống ghế, nhìn lướt qua những dòng chữ.

“Chào cậu, Fukamachi, hẳn cậu sẽ thắc mắc tại sao lại nhận được thư từ tớ vào lúc này.” Bức thư mở đầu như vậy. “Tớ đoán rằng ngay sau ngày 15 tháng 8, cậu sẽ trở nên quẫn trí vì phải đối mặt với việc Hajikano tự sát và cả cái chết của tớ cùng một lúc, nên tớ quyết định nhờ bưu điện gửi trễ vài ngày để chờ cậu có thể cảm thấy khá hơn đã. Nhưng mà thực ra nhé, một phần nào đó sâu bên trong tớ thực sự không muốn cậu nhận được thư này chút nào, Fukamachi ạ. Bởi vì… điều tớ sắp viết, có lẽ sẽ là cách để cả cậu và Hajikano có thể sống. Bên nhau.” Tôi đọc lại câu cuối đó đến lần thứ ba, chỉ để chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm.

Nhưng thật vậy… “Một cách để cả cậu và Hajikano có thể sống”, đó là những gì cô ấy viết.

Kìm lại sự nôn nóng đang trào dâng, tôi nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu để bình tĩnh.

“Tuy nhiên,” lá thư tiếp tục, “đây chỉ là một giả thiết thôi, bản thân tớ cũng không có bằng chứng nào cả. Và ngay cả khi nó là sự thật, tớ cũng không thể khẳng định cách này có đến 1% cơ may giúp cậu hay không. Vì thế nên, làm ơn, đừng quá kì vọng vào tớ nhé.” Đoạn sau đó bị cách ra hai, ba dòng. Đến phần chính rồi đây, tôi nghĩ thầm.

“Tính đến hiện tại, tớ đã nhận được cuộc gọi từ người phụ nữ bên kia đầu dây tổng cộng năm lần. Hầu như tất cả các lần đó đều là ban đêm, nhưng có một lần điện thoại đã đổ chuông vào buổi chiều. Chính xác hơn là 5 giờ chiều, ngày 29 tháng 7. Tớ nhớ được như vậy là bởi vì trong cuộc gọi hôm đó, phía bên kia đầu dây có một tiếng loa phát nhạc báo 5 giờ. Bởi vì tớ nghe rất rõ, nên cô ta hẳn đang đứng khá gần nơi phát.”

Chi tiết này khiến tôi vô thức tự dò lại tất cả kí ức về những lần nghe điện. Khi đó tôi không để ý nhiều đến những tạp âm phía sau giọng nói đều đều của người phụ nữ kia, nhưng nghĩ lại thì quả thực có những tiếng như tiếng gió và tiếng ve, như thể cô ta đang đứng ngoài đường vậy.

“Tớ sẽ đi vào chi tiết ngay đây. Kết luận của tớ là, người phụ nữ đó đang ở trong thị trấn.” Bức thư tiếp tục. “Bản nhạc trên loa mà tớ nghe được chính là Bài ca của mỹ nhân ngư. Chắc không cần phải nói Minagisa là nơi duy nhất phát thứ này làm chuông báo giờ công cộng. Và còn một chuyện nữa - bản nhạc đó không phải thứ duy nhất tớ nghe được. Ngay trước khi cuộc gọi kết thúc, tức là khoảng năm phút sau, phía bên kia đầu dây vọng vào âm thanh của phanh tàu hỏa. Chỉ có một tuyến đường sắt chạy qua Minagisa thôi cho nên số chuyến tàu trong một ngày rất ít. Có nghĩa là, không tồn tại nhiều địa điểm mà người ta có thể nghe thấy cả nhạc loa và phanh tàu từ cự li gần.” Tôi nuốt khan. Một giọt mồ hôi rịn ra, nhỏ từ trán xuống tờ giấy đang cầm.

“Giờ, chúng ta hãy thử giả sử một điều như thế này: người phụ nữ đó cũng sử dụng điện thoại công cộng để gọi cho chúng ta, và cô ta luôn đến một bốt điện thoại duy nhất. Tất nhiên tớ không có bằng chứng nào chứng minh điều trên cả, vậy nên tớ mới nói rằng tất cả chỉ là phỏng đoán vô căn cứ… Nhưng nếu như, nếu như cậu gặp may và nó đúng, vậy thì đây là điều mà tớ suy ra được tiếp theo - ở trên địa bàn thị trấn Minagisa, chỉ có năm bốt điện thoại công cộng đáp ứng được điều kiện nghe rõ bản nhạc lúc 5:00 và tiếng tàu hỏa lúc 5:05.” Ra vậy. Nhưng, tôi lại tự hỏi,

Nếu vậy thì tôi cũng có thể làm gì kia chứ?

“Tớ biết, có lẽ giả thiết này sẽ chẳng đem lại tác dụng nào cả.” Chigusa viết, “Cứ cho là cậu tình cờ tìm đúng được nơi mà cô ta gọi điện, và rồi lại tình cờ bắt gặp được cô ta ở đó, tớ cũng không nghĩ cậu có thể thuyết phục cô ta xóa bỏ ván cược này. Thậm chí có nguy cơ cô ta sẽ nổi giận và làm nhiều thứ không đoán trước được. Hoặc, biết đâu người phụ nữ đó còn không phải một thực thể vật lý, mà là một kẻ không thể tìm thấy được cho dù có lục tung mọi nơi trên trái đất… khi đó cậu sẽ phí công vô ích. Thế nên đây chỉ là giải pháp cuối cùng nếu cậu thực sự không còn cách nào khác ngoài ngồi yên chờ chết trong những ngày cuối cùng thôi. Tất nhiên, thắng ván cược một cách đúng luật là an toàn nhất. Dù tớ thậm chí không thể chắc chắn khi lá thư này đến tay cậu thì Hajikano có còn sống không nữa (nhưng tớ nghĩ, khả năng cao là người phụ nữ kia sẽ bằng cách này hay cách khác mà cứu cô ấy để không làm hỏng trò chơi của mình thôi).” Chigusa lật sang mặt sau, và viết nốt những câu cuối cùng.

“Có quá nhiều quá nhiều thứ tớ muốn nói với cậu luôn, Fukamachi ơi, nhưng tớ nghĩ những chuyện cá nhân đó nên nói trực tiếp thì hơn nhỉ. Thật là lạ khi mà người ta đều biết rằng chữ viết ra giấy thì rõ ràng rành mạch hơn là lời nói, nhưng lại luôn thích chọn cái sau. Có lẽ vì trong những chuyện thế này thì sự chính xác không quan trọng bằng cảm xúc chăng?

Vậy thôi nhé. Hẹn gặp lại cậu ngày mai - hay là tám ngày trước đối với cậu lúc này. Tạm biệt.” Tôi đọc lại lá thư của cô ấy bốn lần, trước khi gập nó lại như cũ và nhét vào phong bì.

Cho đến tận những giây phút cuối cùng của cuộc đời mình, Chigusa vẫn chỉ mong ước rằng tôi có thể sống.

Biết được tình cảm của cô ấy đến vậy thực sự khiến tôi hạnh phúc. Nhưng đúng như cô ấy nói, nỗ lực tìm kiếm người phụ nữ bên kia đầu dây rất có thể sẽ là công cốc. Thậm chí nếu tình cờ tìm được cô ta đi nữa, tôi có thể sẽ bị cấm không được nói bất cứ điều gì nữa như một hình phạt vì “phá luật”, giống như hôm qua vậy. Tôi không thể tưởng tượng ra được bất kì cơ may nào để đàm phán cả. Và cũng giống như Chigusa đã dự liệu, không loại trừ khả năng người phụ nữ bên kia đầu dây còn chẳng phải một thực thể vật lý để mà bắt gặp.

Tóm lại, việc sử dụng mười ngày cuối cùng để tìm kiếm tung tích cô ta nhằm hủy bỏ ván cược xem ra là một kế hoạch vô vọng. Tôi muốn chọn dành thời gian đó cho Hajikano hơn là đặt cược tất cả vào một ván thua đến chín phần như thế này.

Cảm ơn cậu nhé, Chigusa. Tôi cất cái phong bì vào ngăn kéo bàn học và ra khỏi nhà.

Đột nhiên, tôi nhớ ra một điều mà mình đã quên không hỏi người phụ nữ bí ẩn kia. Cô ta đã từng nối máy cho tôi ở nhà và Hajikano ở ga Chakagawa, cho chúng tôi một cơ hội để nói chuyện và giãi bày mọi thứ với nhau… nhưng mục đích là gì chứ? Cô ta muốn trao cho tôi một tia hi vọng mờ nhạt để khiến sự tuyệt vọng sau này khoét sâu hơn nữa ư? Rốt cuộc cô ta muốn thắng hay muốn giúp tôi?

Người phụ nữ chưa bao giờ đưa ra một lời thông báo hay giải thích nào về việc đó cả. Đúng vậy, có gì đó rất lạ ở đây. Tôi không thể chỉ rõ ra nó lạ như thế nào, nhưng sau tất cả những hành động của cô ta từ trước đến giờ, hành động ấy khiến tôi cảm thấy sai sai.

_____________________

Sau ba mươi phút đi tàu, mười phút ngồi xe buýt trên đường cao tốc cũ, và thêm hai mươi phút đi bộ nữa qua khu dân cư ven sông với bản đồ trong tay, cuối cùng tôi cũng đến được nhà bà nội của Hajikano.

Đó là một căn nhà hai tầng, đang trong tình trạng khá là khủng khiếp. Mái ngói bong tróc đủ chỗ, lớp sơn càng lên cao càng rơi ra từng mảng, mấy món đồ thủy tinh như ly cốc trong bếp bị nứt vỡ tứ tung và dán lại bằng băng dính. Cây cối mọc bừa bãi trên con đường dẫn qua sân trước nhà khiến tôi có cảm giác đang đi qua một đường hầm. Trong lúc đang loay hoay chui qua cái đường hầm đó, xộc vào mũi tôi là một thứ mùi pha trộn giữa dưa chua, mùi cá nướng, mùi vài món gì đó đang sôi sùng sục và mùi cỏ bấc. Nói trắng ra, đó là mùi của nhà mấy người già.

Hajikano đã chỉ đường cho tôi đến chỗ này hôm qua, trước khi cô ấy đi.

“Tớ không được phép ra ngoài một mình nên chắc khó đến chỗ cậu lắm, Hinohara. Tớ xin lỗi vì làm phiền, nhưng cậu có thể tới gặp tớ không?”

“Tất nhiên là được chứ.” Tôi đáp, và Hajikano mỉm cười rạng rỡ.

Hajikano sẽ trải qua quá trình hồi phục ở đây. Không có điều gì kích động tâm lý, không cần lo lắng về những người quen cũ và những kỉ niệm đau thương mà cô ấy đã quên. Ngoài ra, chị Aya từng nói với tôi rằng Hajikano rất thân với bà nội. Ngay cả sau khi bốn ngày nghỉ kia làm thay đổi tính cách của cô, Hajikano vẫn thường xuyên đến đây thăm bà. Bố mẹ cô ấy có lẽ đã xem xét đến điều đó và quyết định ngôi nhà này sẽ là một nơi hoàn hảo cho quá trình hồi phục. Bà của cô ấy không thực sự hòa thuận lắm với con trai và con dâu, nhưng lại khá quý cô cháu gái Hajikano.

Sau khi bấm chuông cửa, tôi thoáng nghe bên kia có tiếng loẹt quẹt của dép đi trong nhà. Một lúc sau, cánh cửa trượt được mở ra. Đó là một bà lão gầy gò hơn bảy mươi tuổi. Mái tóc bà ấy đã bạc trắng còn da thì nhăn nheo hết cả, nhưng bà vẫn đứng thẳng một cách đáng ngạc nhiên. Tôi bất chợt cảm thấy hai nửa khuôn mặt của bà ấy mang hai thái độ khác nhau - mắt phải bà cứ như đang lườm tôi, trong khi mắt trái lại quan sát và đánh giá tôi chăm chú một cách khách quan. Bà không nói gì cả, nhưng chỉ có vậy cũng đã toát ra một thứ không khí khiến tôi biết rằng bà minh mẫn hơn nhiều so với những cụ già cùng tuổi.

Ra vậy, đây đúng là bà của Hajikano. Cả nhà cô ấy ai cũng thế.

Tôi toan lên tiếng giới thiệu, nhưng bà đã lắc đầu.

“Aya nói với ta rồi. Vào nhà đi.”

Bỏ lại một câu ngắn gọn đó, bà quay lưng lại rồi bước vào trong. Tôi cũng chỉ biết im lặng vào nhà, đóng cánh cửa trượt lại, cởi giày và đi theo. Sàn gỗ dán kêu cọt kẹt như sắp nứt ra dưới mỗi bước chân.

Chúng tôi vào một căn phòng khách kiểu Nhật cũ kĩ. Bà của Hajikano ngồi xuống chiếc bàn thấp chân ở góc phòng. Thấy tôi vẫn bối rối đứng ở hành lang, bà hơi cau mày: “Cháu còn làm gì vậy? Ngồi đi.”

Tôi ngồi xuống chỗ đối diện. “Yui đâu rồi ạ?”

“Con bé đang tắm. Hôm qua lúc đến đây nó đã mệt lắm rồi, nên mới ngủ một mạch cho đến tận ban nãy.”

Dường như sực nhớ ra điều gì đó, bà ấy đứng lên và rời khỏi phòng, để lại tôi một mình.

Tôi nhìn quanh phòng. Điều đầu tiên đập vào mắt là một ban thờ to tướng, đặt đối xứng trái phải có hai trái dưa hấu và hai cái bắp ngô. Một chiếc ghế dài bằng sợi liễu gai, bên trên đặt cuốn sách còn đang đọc dở. Một đôi búp bê kiểu Nhật ngồi trong tủ kính trên chiếc kệ mang vẻ cổ kính. Một cuốn lịch treo trên rầm đỡ, vẫn còn đang dừng lại ở tháng năm. Căn phòng này mặc dù có vẻ trật tự ngăn nắp thật, nhưng nguyên nhân có vẻ là vì nó gần như không được động đến hơn là do chủ nhân của nó dọn dẹp thường xuyên.

Bà của Hajikano nhanh chóng quay lại và rót cho tôi một tách trà lúa mạch. Tôi cảm ơn, nhấp một ngụm trà, và lên tiếng.

“Cháu có thể hỏi tên bà không ạ?”

“Yoshie Hajikano.” Bà đáp, “Nó có ghi trên biển trước cửa mà.”

“Bà Yoshie… chị Aya đã nói gì với bà thế ạ?”

“Nó nói rằng đứa cháu gái ngốc của ta đã nhảy xuống biển, và khi được vớt lên thì mất trí nhớ. Và rằng ta sẽ chăm sóc nó trong thời gian tới.”

“Cháu hiểu rồi.” Nếu bà ấy đã biết được mọi việc, tôi cũng không cần phải cẩn thận mồm miệng để giữ bí mật cho vụ tự tử. “Một điều nữa… bà nghĩ sao về cháu ạ?”

“Ta nghe kể rằng cháu là một thằng bé tò mò chuyên môn nhảy vào rắc rối.” Khóe miệng bà Yoshie hơi nhấc lên. “Aya có vẻ rất thích cháu đấy.”

Nụ cười nửa trêu chọc nửa lạnh lùng đó thực sự khiến tôi nhớ đến Aya. Không, nói chính xác thì hẳn là chị ấy thừa hưởng nó từ bà mới đúng.

Tôi đoán rằng chị ấy đã không kể với bà Yoshie chuyện tôi là Yosuke Fukamachi đang đóng giả Yuuya Hinohara. Làm tốt lắm, chị Aya, còn lo sẵn cả chuyện đó nữa. Đúng là sẽ thuận tiện hơn nhiều nếu bà ấy không biết tôi đang dùng tên giả.

Yoshie lấy bao thuốc lá trên mặt bàn, rút ra một điếu và châm lửa thành thạo. Bà đặt cái bật lửa xuống bên cạnh cái gạt tàn bằng thủy tinh, hút một hơi và chầm chậm nuốt hết khói.

“Có muốn ăn gì không?”

“Không ạ, cháu không đói.”

Im lặng. Chúng tôi cứ ngồi đối diện nhau như thế trong khi bà Yoshie hút thuốc, không nói một lời. Có tiếng gió thổi qua mành tre. Lắng nghe kĩ hơn nữa, tôi nghe thấy từ bên kia hành lang vọng lại âm thanh của vòi sen và nước chảy. Bởi vì thời tiết vẫn đang nóng nực, và bởi vì căn phòng này đến quạt điện còn không có chứ đừng nói đến máy lạnh, nghe những tiếng động đó thôi cũng đủ khiến người ta có chút dễ chịu khoan khoái.

Sự im lặng đến khó xử vẫn tiếp tục. Cái đồng hồ treo tưởng đã hỏng từ bao giờ, thế nên tôi không biết được đã bao lâu trôi qua. Nhưng có lẽ ít nhất cũng khoảng tầm hai mươi phút. Cảm giác như thể dòng thời gian đã ngừng lại trong căn phòng cổ kính này, và giữ nguyên như thế để chờ cho Hajikano xuất hiện.

Cẩn thận dập đầu mẩu thuốc vào gạt tàn, bà Yoshie đặt một khuỷu tay lên bàn và chống cằm nói: “Cần có người để mắt tới nó.”

“Để mắt?”

“Tới Yui.” Bà giải thích. “Đề phòng những kí ức của con bé quay lại đột ngột. Nếu như không có ai ở bên, Yui có thể sẽ lại tiếp tục những gì mình làm trước đó.”

Tôi gật đầu.

“Nhưng ta không thể trông chừng con bé suốt hai mươi tư giờ một ngày, mà ta cũng chắc chắn con bé không thích điều đó. Cả hai chúng ta đều ghét bị săm soi… Vậy nên, ta muốn hỏi cháu có thể giúp ta làm việc này không?”

“Vâng, cháu cũng định thế. Cháu có thể để mắt tới cô ấy những lúc đến đâ---”

“Vậy là quyết định xong.” Bà đột nhiên mỉm cười, như thể vốn đã chờ câu đó. “Giờ hãy về nhà nói với bố mẹ và mang quần áo cùng đồ dùng cá nhân tới nhé.”

Tôi nghệt mặt ra, nhất thời chưa thể hiểu.

“Ơ… ý bà là sao cơ ạ?”

“Cháu sẽ giúp ta trông chừng con bé phải không nào? Tên là Hinohara, nhỉ? Bắt đầu từ bây giờ, cứ coi như ta đang thuê cháu làm thêm. Ta không thể trả cho cháu nhiều tiền đâu, nhưng ít ra là sẽ có ba bữa ngon mỗi ngày - miễn là cho đến khi kì nghỉ hè kết thúc cháu ở lại ngôi nhà này, ở bên Yui và đảm bảo con bé không có ý định dại dột nào cả.”

“Bà nghiêm túc đấy ạ?” Tôi bối rối hỏi lại.

“Dĩ nhiên ban đầu ta không thích cái ý tưởng cho hai đứa trai gái vị thành niên sống chung ở nhà này. Nhưng… cháu có sự đảm bảo của Aya.”

“Bà đã nói chuyện này với Hajikano chưa ạ?”

“Sắp. Sau khi cháu đồng ý.”

Đột nhiên, sàn hành lang kêu cọt kẹt và cánh cửa phòng trượt ra. Hajikano xuất hiện ở lối vào, mặc quần sooc cùng áo phông khoét cổ khá rộng, và một chiếc khăn tắm vắt trên tay cô ấy.

“Bà ơi, hình như bình nước nóng bị hỏng rồi. Nước lạnh lắ---”

Cô ấy im bặt khi nhìn thấy tôi.

Rồi sau tiếng hét the thé, Hajikano chạy biến vào hành lang.

“...H-Hinohara?? Cậu đến rồi à?” Cô thò một nửa đầu ra từ sau cánh cửa, mặt đỏ bừng, “Tớ xin lỗi, cậu đợi ở đó một lúc nhé. Tớ mặc quần áo xong ngay thôi.”

“Hình như tớ đến hơi sớm thì phải… Tớ có nên ra hẳn bên ngoài đợi không?”

“Không không, nhanh thôi mà.”

Tôi nghe thấy tiếng chân Hajikano chạy bình bịch lên cầu thang. Cô ấy đang cuống.

Mà, mùi xà phòng ngọt ngào vẫn còn vương lại.

“Cháu không cần tiền đâu ạ.” Tôi quay sang nói với bà Yoshie. “Chỉ cần được ở bên Hajikano, cháu có phải trả tiền cũng đáng ấy chứ. Cháu sẽ về nhà lấy đồ ngay khi cô ấy quay lại ạ.”

“Vậy là cháu chấp nhận công việc này?”

“Vâng. Cháu cảm ơn, bà Yoshie.”

“Hừm.”

Bà cụ khịt mũi và khép hờ mắt lại, một lần nữa khiến tôi cảm thấy đây chính xác là những gì Aya sẽ làm. Chẳng nghi ngờ gì nữa, hầu hết mọi thứ của hai chị em nhà Hajikano đều di truyền từ bà ấy.

Khi Hajikano xuất hiện ở phòng khách hai mươi phút sau, cô ấy đã đổi từ cái áo phông ban nãy sang áo sơ mi không tay. Tóc cô ấy đã khô bớt đi, nhưng vẫn còn hơi ẩm.

“Xin lỗi, để cậu phải đợi lâu.” Hajikano ngồi xuống bàn và không ngừng đưa mắt qua lại giữa tôi và bà nội cô. “Hai người đang nói về chuyện gì thế ạ?”

Tôi kín đáo liếc sang bà Yoshie, nhưng bà thẳng thừng tránh ánh mắt đi như muốn nói “tự giải thích đi”.

Tôi đành ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Này, Hajikano, cậu nghĩ thế nào nếu tớ nói tớ sẽ ở lại đây một thời gian?”

“Hả…?” Miệng cô ấy há ra, bất động mất vài giây, “Ý cậu… là sao?”

Có chút phân vân để mà tìm cách trả lời cho tế nhị. Tôi không thể cứ thế nói với cô ấy rằng “Tớ ở đây để theo dõi cậu và đảm bảo cậu sẽ không tự tử thêm lần nữa” được. Tôi lại liếc sang Yoshie cầu khẩn, và với một cái nhìn miễn cưỡng, bà nói đỡ hộ tôi.

“Là bà đã hỏi cậu ta đấy. Bà cần giúp đỡ việc nhà và mua sắm này kia, nên cậu ta có thể giúp ở đây như một việc làm thêm. Và Yui, cháu sẽ không cảm thấy buồn chán nếu có cậu ta, đúng không?”

“Đúng ạ, nhưng chuyện này vẫn q-quá nhanh…” Hajikano nói lí nhí, đến mức tôi chẳng nghe nổi đoạn cuối câu của cô ấy.

“Hử, cháu không muốn sao? Rõ ràng sáng nay cháu cứ mong chờ thằng bé đến suốt cả buổi.”

“B-Bà!” Cô ấy vặn vẹo ngón trỏ vào nhau, “Ư-ừm, cháu không phiền đâu. Chỉ là cháu sợ sẽ không thuận tiện cho Hinohara…”

“Cậu ta đã đồng ý rồi.” Bà Yoshie gật đầu hài lòng.

Tôi nhìn Hajikano: “Giờ tớ phải về nhà để lấy quần áo và đồ dùng cá nhân. Khoảng ba tiếng nữa tớ quay lại.”

“Hiểu rồi, để tớ đưa cậu ra bến xe buýt.”

Cô ấy quay về phía bà nội như đang hỏi xin sự cho phép.

Bà phẩy tay: “Hai đứa cứ đi đi.”

“Vậy, hai người thực ra đã nói về chuyện gì thế?”

Hajikano hỏi tôi như vậy ngay khi chúng tôi đã rời khỏi nhà.

“Bà cậu nhờ tớ trông chừng cậu. Nói đúng hơn là, ừm…” Tôi ấp úng, cố gắng tìm một từ phù hợp. Cô ấy mỉm cười cay đắng.

“Ừ, tất nhiên là vì tớ vừa mới tự tử suýt chết rồi. Không có gì bất ngờ cho lắm.”

“Cảm ơn vì cậu đã hiểu nhanh gọn.” Tôi thở phào.

“...Này, Hinohara.” Bên cạnh tôi, Hajikano bỗng nhiên trở nên bẽn lẽn. “Nếu cậu đã được giao cho việc trông chừng, vậy thì đừng bao giờ rời mắt khỏi tớ nhé.”

“Tất nhiên rồi. Nếu cậu không phiền.”

“Tớ không phiền. Cậu thì sao, Hinohara?”

“Chắc chắn là không. Nói trắng ra là tớ vui bỏ xừ vì có một cái cớ để được ở bên cậu, Hajikano ạ.”

“Trung thực thế là tốt.” Cô ấy cười khúc khích, kiễng chân lên và vò vò mái tóc của tôi cho đến khi nó rối bù. Chuyện này thực sự hoài niệm theo một cách nào đó. Phải, khi chúng tôi vẫn còn là hai đứa nhóc tiểu học, cô ấy thường xuyên nhón chân để gõ vào đầu tôi vì đủ thứ lí do. Giờ đây ngay cả khi đã mất trí nhớ, thói quen này vẫn nằm sâu bên trong cô ấy.

Tôi tạm biệt Hajikano ở bến xe buýt, và mất khoảng một tiếng sau để về đến nhà. Bố mẹ đều đã đi vắng nên tôi để lại trên bàn ăn một tờ giấy nhắn “Con sẽ qua ngủ lại ở nhà một đứa bạn, khoảng mười ngày”. Vốn dĩ tôi thường sang chơi nhà Hinohara hồi cấp hai, nên họ chắc sẽ không nghi ngờ gì cả. Tôi phân vân mất một lúc lâu xem có nên đem những lá thư của Chigusa theo không, nhưng rồi quyết định bỏ lại vì chẳng thể chắc chắn được là Hajikano sẽ không vô tình nhìn thấy chúng. Bỏ đồ dùng vệ sinh cá nhân và ít quần áo nhất có thể vào trong ba lô, tôi nhanh chóng rời khỏi nhà.

Đến khi quay lại chỗ Hajikano thì đã là buổi trưa. Sau một bữa no nê món mỳ lạnh Trung Quốc ngon lành với đủ thứ ăn kèm, bà Yoshie bảo chúng tôi bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa. Bà lo các phòng tắm, trong khi Hajikano và tôi cùng nhau dọn phòng cô ấy, sắp xếp lại tủ quần áo, lau hành lang và cầu thang. Tôi chọn một bộ quần áo không khó giặt, và với một xô nước sạch cùng một xô xà phòng, chúng tôi đi quanh nhà để lau các cửa sổ. Nước trong xô cứ một chốc lại đục ngầu, và từng đứa luân phiên chạy đi thay nước.

Sau khi tất các cửa sổ đã được lau chùi sạch bóng, chúng tôi chuyển sang việc lau bụi các đồ đạc trong phòng. Tiếp theo nữa là lau chùi mấy tấm tatami. Mấy lần hót rác khiến cái túi rác đầy ắp bụi bẩn, làm tôi chỉ cần nhìn vào nó thôi cũng đã muốn hắt hơi rồi.

“Giờ thì tớ thực sự cảm thấy giống như cậu được bà thuê về làm người giúp việc rồi ấy.” Hajikano bật cười khi nhìn tôi cắm cúi lau sàn.

Hajikano đã quen với việc dọn dẹp những căn phòng kiểu cũ như này, cô ấy dạy tôi cách quét nhẹ chổi dọc theo những tấm tatami, và giữ một độ ẩm vừa phải của giẻ lau để chúng không bị hỏng. Tôi hỏi cô ấy làm thế nào lại vẫn nhớ được những điều nhỏ nhặt như thế cho dù đã bị mất trí nhớ. Cô dừng tay và trầm ngâm suy nghĩ một lúc.

“Ưm… tớ cũng không biết nữa. Tớ chỉ không nhớ được chi tiết những chuyện xảy ra trong cuộc sống hằng ngày, hay những môn học học được ở trường trong mấy năm vừa rồi… Nghĩa là, cái tớ quên chỉ là những người đã gặp và những sự kiện đã diễn ra gần đây thôi. Còn những chuyện mang tính kiến thức cơ bản hoặc cách đây đủ xa thì tớ vẫn nhớ.”

“Vậy chính xác là cậu nhớ được đến khi nào?”

Hajikano nhìn lơ đãng vào hư không, như đang cố lục lọi kí ức của mình.

“Nếu tớ không nhầm thì, có lẽ là năm thứ hai của trường cấp hai. Từ đó đến nay là cả một khoảng trống dài… Tớ đoán đó là giai đoạn mà cuộc đời tớ bắt đầu đi xuống dốc.”

“Vậy nghĩa là, ngay lúc này cậu giống như một học sinh năm hai sơ trung hả?”

“Chính xác thì không hẳn là như thế. Nhưng nếu thích thì cậu có thể hiểu theo cách đó cũng được, Hinohara-senpai nhỉ~” Cô ấy cười khúc khích.

Sau hành lang và cầu thang là đến lối vào trước cửa. Chúng tôi quét sạch bụi băm, phun nước rồi kì cọ phần bê tông. Nước lại chuyển sang màu đen đục ngầu chỉ trong chốc lát. Hai đứa mang dụng cụ về lại phòng chứa đồ cùng lúc bà Yoshie cũng đã làm xong.

Công việc tiếp theo, bà đưa cho chúng tôi một cái giỏ tre để ra vườn hái rau quả, tiện thể tưới cây. Ở đó có dưa chuột vỏ sần sùi đầy mấu, cà chua nồng mùi cỏ dại, và mấy cây bắp ngô râu dài cả thước. Trong khi tôi đang cầm cái vòi phun lướt qua các khóm cây mà tôi không biết tên, những tia nắng cuối ngày xuyên qua luồng tia nước và tạo thành một cầu vồng mờ ảo. Hajikano vỗ tay thích thú khi nhìn thấy nó. Xong xuôi, tôi cuộn cái ống cao su bơm nước lại thành một cuộn, lắng nghe tiếng nước chảy tí tách từ những chiếc lá còn đang ướt.

Bữa chiều thịnh soạn dùng luôn những món rau củ mới hái. Sau khi ăn xong, chúng tôi giúp bà Yoshie rửa bát, rồi bà ngồi trên chiếc ghế dài cạnh cửa sổ để đọc báo. Hajikano vẫn chờ đợi xem có việc gì nữa không, nhưng bà ấy chỉ nói ngắn gọn:

“Cứ làm những gì mấy đứa thích cho đến hết ngày. Muốn đi chơi đâu cũng được.”

Chúng tôi nhìn nhau. “Mình ra ngoài chơi chút nhỉ?”, Hajikano hỏi. Tôi gật đầu.

Hai đứa cùng nhau đi lòng vòng quanh thị trấn trong buổi chiều tà, cứ đi mà không cần biết đích đến ở đâu. Điệp khúc của lũ ve sầu cuối hè vang lên văng vẳng từ những tán cây ven đường. Giờ mới chỉ hơn năm giờ chiều, nhưng màu của hoàng hôn rực rỡ đã nhuộm khắp xung quanh. Đó không phải màu đỏ gắt như những gì người ta thường thấy trong thành phố, mà là một hoàng hôn màu cam khiến cho mọi thứ dường như trở nên siêu thực.

Chuyến đi dạo vô định này khiến tôi có chút cảm giác hoài niệm. Mua một lon soda từ cửa hàng tiện lợi và ngồi uống ở băng ghế gần đó, tôi chợt nhận ra điều này: từ lúc hai đứa rời nhà đến giờ phải đến gần ba mươi phút, nhưng Hajikano luôn luôn đi bên phải tôi. Không chắc rằng đó là vô tình hay cố ý, nhưng có lẽ cô ấy đang cố gắng không xoay cái bớt về phía tôi. Nhận ra điều đó là nhận ra một loại điều khác: Kể cả khi nói chuyện với tôi, cô ấy cũng cố gắng không xoay đầu đi nhiều hướng, và lúc nào nửa trái khuôn mặt của cô ấy cũng nằm khuất. Cô lau mồ hôi trên trán bằng tay trái, và đôi khi úp bàn tay lên má trái chẳng vì lí do gì cả.

Tại sao cô ấy lại nhạy cảm đến thế - không, tôi không hề mảy may có suy nghĩ đó trong đầu. Bởi lẽ tôi cũng từng giống như cô ấy thôi. Giống như Hajikano cố gắng không xoay nửa bên trái khuôn mặt về phía tôi, tôi của những năm ấy cũng luôn chỉ ngồi bên phải cô. Tôi muốn hình ảnh của mình trong cô ấy ít ra cũng sẽ bớt xấu xí hơn chút ít.

Hajikano mở nắp chai soda Ramune, lấy viên bi trong cổ chai ra, và giơ nó về phía mặt trời bằng ngón trỏ và ngón giữa. Tôi cũng bắt chước cô ấy nhìn xuyên qua viên bi - nó giống như một ống kính nhỏ, nhuộm cả thế giới trong một biển màu cam.

“Dạo này mặt trời lặn sớm quá.” Tôi nói.

“Tháng tám sắp hết rồi.” Hajikano đung đưa chân trên ghế. “Sau hai tuần nữa, có lẽ bọn mình sẽ chẳng còn nghe thấy tiếng ve sầu đâu.”

Cô đứng dậy ném cái chai rỗng vào thùng rác, sau đó quay lại mỉm cười với tôi.

“Nhưng mà, ngày ngắn hơn và đêm dài hơn, đó là một điều tốt.”

“Cậu thích ban đêm à?”

“Ừ. Nó giúp tớ quên đi cái bớt của mình.”

“Tớ lại thích cái bớt đó lắm.”

“Cảm ơn cậu. Nhưng tớ biết có rất nhiều người ghét nó mà.” Cô ấy nhẹ nhàng đặt tay lên má, “Bao gồm cả tớ nữa.”

Chúng tôi đứng dậy đi tiếp. Ngay cả khi mặt trời đã lặn, hơi nóng từ dưới đất vẫn bốc lên hầm hập. Hai đứa cố tìm một nơi mát mẻ để trú chân và cuối cùng đi vào cái siêu thị gần đó. Điều hòa ở đây chỉnh hơi quá, kết quả là lại hơi lạnh. Sau khi lướt qua một lượt các gian hàng, Hajikano và tôi lên chơi trên tầng thượng. Bên ngoài trời đã bắt đầu sẩm tối. Quanh đây chẳng có tòa nhà cao tầng nào, vậy nên toàn cảnh những ánh đèn lấp lánh của khu dân cư bên dưới được thu trọn vào tầm mắt chúng tôi.

Thời gian trôi qua chậm chạp. Chúng tôi tì khuỷu tay lên tấm lưới bảo vệ đã bắt đầu rỉ sét, tán gẫu mấy chuyện tào lao vô nghĩa trong khi ngắm nhìn màn đêm dần dần buông xuống. Màn đêm và tầng thượng. Hai thứ này không thể không khiến tôi nhớ lại cảnh bốn đứa đi ngắm sao ở khách sạn Masukawa, nhưng tôi cố gắng nuốt cảm giác cay đắng vào trong.

Hajikano dùng một que tăm để xiên mấy miếng kẹo anh đào mua ban nãy và bỏ vào miệng, từng cái một. Khi quay sang và bắt gặp tôi đang ngắm cô ấy, Hajikano tưởng tôi đang nhìn túi kẹo nên xiên một miếng chìa cho tôi: “Ăn không, Hinohara?” Trước khi tôi có thể cầm lấy que tăm, cô ấy đút luôn miếng kẹo vào miệng tôi. Thế là tôi cũng đành há miệng ra và ngậm lấy nó. Thật giống với ngày xưa, tôi nhủ thầm. Cô ấy luôn thích việc đột nhiên làm những thứ khiến tôi phát ngượng.

“Bọn mình về nhà thôi nhỉ?”

Hajikano xiên miếng cuối cùng trong túi. Nhưng dường như que tăm đã quá trơn hoặc cô ấy cắm không đủ sâu, miếng kẹo anh đào trượt ra và rơi thẳng xuống khỏi tầng thượng, bị một cơn gió cuốn lấy trước khi biến mất trong màn đêm chạng vạng.

Quay lại nhà bà Yoshie, rốt cuộc bình nước nóng vẫn chưa sửa được, nên chúng tôi đành đem theo chậu và khăn tắm đến nhà tắm công cộng. Trả 300 yên mỗi đứa cho người quản lý già, tôi hẹn gặp lại Hajikano sau một tiếng nữa. Nhưng nước ở đây nóng quá, thế là tôi quyết định ra ngoài chỉ sau ba mươi phút.

Trong khi chờ Hajikano quay lại, tôi ngồi ở sảnh và lơ đãng ngó cái tivi đang bật bản tin thời sự. Một vụ cướp mới xảy ra cách đây nửa tháng. Trong băng cướp có một gã quấn băng kín mít, thế là cánh báo chí lập tức gọi hắn với cái ten “Gã Xác Ướp” cho ngắn gọn và thêm phần giật gân. Một ngày mùa hè điển hình như mọi ngày.

Hajikano ra sớm năm phút so với giờ hẹn. Cô ấy mua một chai sữa trái cây, ngồi xuống cạnh tôi và im lặng xem tivi. Sau khi đã uống hết, cô ném cái chai rỗng vào thùng rác bên cạnh máy bán hàng tự động. Rồi cô đột nhiên nổi hứng lẻn ra sau để vò rối tung đầu tóc của tôi bằng cả hai tay. Tôi cũng lập tức trả đũa lại, và hai đứa bật cười ha hả.

Đường về không còn nóng nữa, bởi không khí mát mẻ của buổi tối đã tràn đến. Hai đứa lấy futon ra khỏi tủ và chuẩn bị chỗ nằm. Bà Yoshie ở trên phòng ngủ tầng hai, còn Hajikano và tôi sẽ ngủ ở căn phòng kiểu Nhật dưới tầng trệt. Một tấm bình phong đặt chắn giữa chúng tôi.

Trong lúc Hajikano đang lúi húi đốt cây nhang muỗi, bà nội cô ấy kéo tôi lại và thì thầm.

“Chỉ là nhắc trước thôi, nhưng nhà này ban đêm yên lặng lắm, nên ta có thể nghe thấy tiếng hai đứa đấy. Đừng có nghĩ đến việc làm điều gì ngớ ngẩn.”

Tôi nhún vai: “Cháu biết rồi ạ.”

Bà Yoshie đóng cửa lại và lên lầu. Tôi tắt đèn, duỗi người trên tấm futon. Mệt lử sau cả ngày dài cộng, nhưng cảm giác lạ nhà cộng thêm sự thật rằng Hajikano đang nằm bên kia tấm bình phong chỉ cách có vài centimet khiến tôi cứ loay hoay mãi không ngủ được.

Nhắm mắt lại và tập trung vào tiếng ra rả của lũ côn trùng trong vườn, tôi chờ đợi cơn buồn ngủ kéo tới. Thế rồi có tiếng Hajikano khẽ gọi tôi.

“Hinohara ơi, cậu còn thức không?”

“Còn.” Tôi thì thào đáp lại.

“Thế này cứ như một chuyến dã ngoại trường ấy nhỉ?”

“Cậu muốn chơi ném gối à?”

“Bọn con trai các cậu có mấy trò buồn cười thật đấy.” Hajikano cười khúc khích.

Có vẻ cô ấy đang ghé sát vào tấm bình phong. Sẽ khá tệ nếu chúng tôi đánh thức bà cô ấy ở tầng trên, nên tôi cũng ghé lại gần và cố gắng giữ giọng mình càng nhỏ càng tốt.

“Hừm, thế các chị em thì sẽ có ý tưởng gì đây?”

“Không phải rõ ràng sao - bọn tớ sẽ tám chuyện về người mà mình thích thứ hai.”

“Thích thứ hai?”

“Ừ, thứ hai. Bởi vì chẳng ai muốn người mà mình để ý nhất lại vô tình trùng với ai khác cả. Cậu sẽ không muốn ganh đua với đứa bạn của mình trong cái tình huống như thế đâu. Vậy nên người trong mộng số một là chủ đề nhạy cảm bị cấm. Nhưng mà nếu là người thứ hai, kể cả khi có trùng nhau cũng sẽ không làm cho mọi chuyện trở nên căng thẳng, đúng không? Nói cách khác, mấy đứa hotboy hàng đầu của lớp sẽ không mấy khi được nhắc đến trong những cuộc trò chuyện kiểu này.”

“Một cách giải quyết thú vị…”

“Tớ biết có mấy đứa đã đánh bạo tỏ tình ngay hồi năm cuối tiểu học cơ, mà đối tượng rõ ràng là hoàn toàn khác với người mà bọn nó đã nói.”

“Tóm lại, tất cả những gì mấy cậu kể với nhau trong chuyến dã ngoại đều là xạo sự hả?”

“Ừ. Chẳng có ích gì khi phơi hết gan ruột ra như thế. À… đấy là với hồi tiểu học thôi. Tớ còn chả nhớ được những năm cấp hai ra sao.”

Tôi nín thở: “Ờ, ừm, thế… cậu có tham gia vào mấy cuộc nói chuyện đó không?”

“Bí mật.”

“Thôi nào, chỉ là chuyện hồi tiểu học thôi mà. Sao phải giấu đến tận bây giờ chứ?”

“Ừm, nhưng với tớ thì chuyện đó cũng chỉ như vừa mới 1-2 năm trước thôi mà, cậu không nhớ sao?” Cô ấy nói lảng đi, “Còn bọn con trai thì làm gì? Đừng bảo là các cậu chỉ ném gối vào nhau cho đến khi mệt và lăn ra ngủ nhé?”

“Cũng không khác mấy cậu lắm, bọn tớ sẽ kể về cô gái mà mình thích… Nhưng mà không có chuyện hạ xuống vị trí thứ hai để giấu diếm đâu.”

“Hả? Các cậu thực sự nghiêm túc với việc nói ra cô gái mình để ý nhất á?” Hajikano ngạc nhiên.

“Không hẳn là nghiêm túc… Nói thế nào nhỉ, tớ không chắc có phải mọi đứa con trai đều thế không, nhưng lũ bạn của tớ thì thường bắt đầu thế này: “Hiện giờ tao không đặc biệt thích ai cả, nhưng nếu buộc phải chọn một người thì, có lẽ là cô ấy”. Kiểu thế đó.”

Đương nhiên, đứa luôn một mình là tôi chưa bao giờ được tham gia vào những cuộc trò chuyện như vậy. Tôi chỉ trốn bên dưới tấm chăn, im lặng lắng nghe bọn chúng tán gẫu cùng nhau.

“Mấy cậu… dễ thương nhỉ?” Hajikano cười.

“Chà, nếu đem so sánh với cách con gái các cậu nói chuyện thì, tớ đoán nó cũng dễ thương theo cách nào đó thật.”

Cô ấy ho khẽ, rồi hắng giọng: “Thế, Hinohara, giờ cậu có thích cô gái nào không?”

“Nếu tớ buộc phải chọn một người thì, là Hajikano đó.” Tôi cười giả lả, “Còn cậu, người cậu thích thứ hai là ai nào?”

“Tớ thích Yosuke.”

Trong khoảnh khắc, cả người tôi như đông cứng lại.

Ban đầu tôi ngỡ rằng cô ấy đã nhìn ra tôi là ai. Nhưng sau khi suy nghĩ lại, điều đó hẳn có lí do khác. Đối với Hajikano lúc này, những đứa bạn là con trai duy nhất cô ấy biết chỉ có Yuuya Hinohara và Yosuke Fukamachi. Và vì chúng tôi đã thừa nhận tình cảm với nhau, nên hiển nhiên cô ấy sẽ chọn người còn lại vào vị trí thứ hai thôi.

Thế nhưng, ngay cả khi đó chỉ là một lời tuyên bố vô nghĩa nảy sinh từ cái tình huống kì cục này, ba chữ “Tớ thích Yosuke” nói ra từ miệng Hajikano khiến tôi không thể không cảm thấy vui. Tôi sẽ khắc ghi câu nói ấy của cô vào trong kí ức. Không chỉ câu từ, mà cả tiết tấu và ngữ điệu nữa. Khắc ghi tất cả cùng với ảo tưởng hạnh phúc của tôi.

Thế rồi tôi đột nhiên suy nghĩ về “hình phạt” mà người phụ nữ bên kia đầu dây từng nói. "Kể từ giờ phút này trở đi, cậu bị cấm tiết lộ danh tính thật của mình cho Hajikano”. Ngoài câu đó ra, cô ta không giải thích gì thêm. Nhưng có rất nhiều cách để tôi khiến Hajikano biết tôi là Yosuke Fukamachi mà không cần trực tiếp tiết lộ cho cô ấy, đúng không? Liệu sử dụng các phương pháp gián tiếp có bị cấm không? Và hơn nữa, chính xác thì “cấm” là thế nào? Tôi sẽ bị thêm một hình phạt khác nếu tiết lộ? Hay một thứ bùa phép nào đó của cô ta sẽ khiến tôi không thể nói ra bất cứ điều gì liên quan đến danh tính của mình?

Tôi quyết định thử chạm tới một “vùng xám” trong cái lệnh cấm của người phụ nữ đó. Kế hoạch là thế này: tôi sẽ hỏi Hajikano liệu có phải cô ấy từng nuôi cá vàng ở nhà hồi tiểu học không. Sau khi cô ấy nói có, tôi lại vờ như đoán tên một con trong bể là “Hinoko”. Nếu cô ấy hỏi làm thế nào mà tôi biết được, tôi sẽ trả lời “Tớ chỉ linh cảm thấy thế thôi” và lảng sang chuyện khác. Bằng cách đó, tôi không cần phải trực tiếp nói ra mà Hajikano vẫn sẽ cảm thấy lạ khi Hinohara biết cái tên mà cô ấy chỉ nói cho Yosuke trước đây. Tất nhiên nhiêu đó là chưa đủ để chắc chắn, nhưng đây chỉ là bước đầu thử nghiệm, và cô ấy cũng sẽ đâm ra băn khoăn về nó.

Sau vài giây tính toán, tôi hạ quyết tâm bắt tay vào kế hoạch. “Hajikano này, tớ hỏi một chút.”

“Sao thế?”

“Hồi học tiểu học, có phải cậu từn-----”

Cơn đau dữ dội đâm xuyên qua cổ họng tôi.

“!!!”

Cảm giác thật sự kinh khủng, như thể kẻ nào đó đang cầm một thanh sắt nung đỏ dí vào trong đó và khiến toàn bộ họng tôi bắt đầu cháy khét. Tôi thậm chí không thể hét lên một tiếng nào, và chỉ biết oằn cả người lại để chịu đau. Mồ hôi lạnh toát ra đầy lưng áo.

“Có chuyện gì vậy?” Hajikano lo lắng hỏi qua tấm bình phong, “Sau cậu tự dưng im lặng thế?”

Tôi cố gắng mở miệng để nói rằng mình không sao và bảo cô ấy cứ nằm yên đó, nhưng không một từ nào thoát ra được khỏi cổ họng tôi. Thậm chí tôi còn không thể cử động để ra dấu. Mãi không thấy lời hồi đáp, Hajikano ngó qua tấm bình phong: “Này, cậu----- cậu bị sao thế?!”

Cô ấy cuống cuồng chạy sang chỗ tôi - đang gập người lại và ôm chặt lấy cổ trong đau đớn - rồi cố gắng xoa lưng cho tôi, lắp bắp hỏi xem tôi đang bị gì. Gần một phút sau cơn đau mới rút đi. Lưng áo tôi đã ướt sũng như thể vừa bị tạt nước, còn cổ họng thì khô cháy.

“....Tớ ổn rồi. Xin lỗi vì làm cậu lo lắng.” Tôi cố mỉm cười với Hajikano. “Tớ đi uống nước đã.”

Tôi đứng dậy nhưng bị cô ấy níu lại.

“Cậu có ổn thật không thế? Cậu cần đến bệnh viện không?”

“Không sao, chân tớ bị chuột rút ấy mà.”

Vào trong bếp, tôi uống liền ba cốc nước đầy và lấy lại chút bình tĩnh.

Khi tôi quay lại căn phòng kiểu Nhật, Hajikano vẫn chưa hết lo lắng. Cô ấy ngồi rịt luôn bên cạnh tấm futon của tôi, lặp đi lặp lại “Cậu thực sự ổn đấy chứ?” “Cậu còn đau lắm không?”. Tôi cố thuyết phục cô ấy rằng không còn vấn đề gì nghiêm trọng nữa cả, nhưng vô ích. Hajikano bám ở đó suốt ba mươi phút mới chịu quay lại tấm futon của mình.

“Ngủ ngon, Hinohara. Sáng mai gặp lại.”

“Ừ, cậu ngủ ngon.” Tôi kéo tấm bình phong về lại chỗ cũ và nhắm mắt.

Mặc dù có chút hỗn loạn ở phút cuối, nhưng hôm nay quả là một ngày hạnh phúc.

Trong khi các giác quan dần chìm vào bóng tối, tôi thầm ước những ngày như thế này vẫn sẽ tiếp diễn, đến ngày mai, ngay kia, rồi tất cả mọi ngày sau đó nữa… tôi sẽ sẵn sàng làm mọi thứ để có được điều ấy. Cuộc đời tôi sẽ kết thúc trong chưa đến hai tuần nữa thôi, và tôi chẳng còn mong thứ hạnh phúc nào hơn thế này. Mỗi ngày thức dậy với Hajikano bên cạnh, từ sáng đến tối có thể cười và thấy cô ấy cười, cứ thế cho đến khi kì nghỉ hè kết thúc… là quá tuyệt vời rồi.

Có điều, thế giới vốn dĩ luôn ném biến động cho những người tìm kiếm sự yên bình, và ném yên bình vào những người kiếm tìm biến động. Những ngày êm ả này sẽ lại kết thúc sớm thôi. Bởi vì ngày hôm sau, trong khi tôi không để ý, Hajikano đã nghe thấy một âm thanh mà cô không bao giờ nên nghe.

Đó là tiếng chuông điện thoại vang lên trong đêm tối.

Truyện Chữ Hay