Chuyện đó xảy ra vào lúc nửa đêm, ngày thứ ba kể từ khi tôi bắt đầu sống ở nhà bà nội của Hajikano.
Dưới ánh sáng lờ mờ của cái đèn bàn đã rỉ sét, tôi đang lật giở từng trang cuốn Bắt trẻ đồng xanh bác Hashiba tặng cho hồi trước, thì đột nhiên tiếng thở đều đặn của Hajikano bên kia bức bình phong ngừng lại.
Đêm ấy trời oi khủng khiếp, thế nên ban đầu tôi cho rằng cô ấy chỉ bị khó ngủ và tỉnh dở giấc thôi. Nhưng một lúc sau, hơi thở của cô bắt đầu trở nên nặng nề và gấp gáp. Âm thanh run rẩy ấy chẳng khác nào của một nạn nhân đang mắc kẹt trong cơn bão tuyết, tuyệt vọng cầu xin sự giúp đỡ. Cô ấy gặp ác mộng sao?
Trước khi tôi có thể quyết định kéo tấm bình phong sang để xem Hajikano có vấn đề gì, cánh cửa phòng trượt ra đánh xoạch. Là cửa dẫn ra hành lang. Không nghe thấy rõ tiếng bước chân, nhưng tôi biết cô ấy vừa ra khỏi phòng. Có thể là vào bếp uống nước, hoặc đi vệ sinh, hoặc cả hai.
Nhưng năm phút trôi qua mà vẫn chưa thấy Hajikano quay lại. Cái chuông gió treo ngoài cửa sổ đu đưa, vang lên những âm thanh lảnh lót. Một nỗi sợ hãi mơ hồ dâng lên trong tâm trí tôi, và tôi bỏ vội cuốn sách xuống để ra ngoài. Sau mấy bước rón rén qua đoạn hành lang, tôi phát hiện cửa chính đang mở. Gió đêm thổi vào nhà. Tôi xỏ giày, đóng cửa, rồi chạy đi.
Không mất quá nhiều thời gian để tìm thấy Hajikano - hay nói cô ấy tìm thấy tôi thì sẽ chính xác hơn. Cô ấy đang ngồi tựa lưng vào một bức tường đá, ngửa mặt nhìn bầu trời đêm. Khi thấy tôi chạy đến, cô buông một tiếng thở dài như đã đợi ở đó hàng giờ.
“Cuối cùng cậu cũng phát hiện rồi.” Hajikano mỉm cười trong khi mắt vẫn nhắm nghiền. Nụ cười buồn bã trên gương mặt cô rõ ràng chỉ được cố nặn ra như đang bắt bản thân vui vẻ. “Cậu phải trông chừng tớ cẩn thận hơn đi chứ. Suốt hai đêm vừa rồi cậu đều không biết tớ đã lẻn ra ngoài, phải không?”
“Ừ… Có vẻ tớ đã thất bại với tư cách là người trông nom cậu.”
Tôi ngồi xuống bên cạnh Hajikano, chìa ngón trỏ ra để xem hướng gió. Sau khi chắc chắn nó đang thổi từ phía cô ấy qua đây, tôi mới đốt một điếu thuốc.
Ánh đèn đường hắt xuống. Tôi để ý thấy mắt cô vẫn còn đang đỏ hoe vì khóc.
“Trước khi mất trí nhớ, cậu luôn nhìn lên bầu trời hàng giờ mỗi đêm.” Tôi phả ra một hơi khói vào không khí đêm hè oi ả, “Cậu là một cô gái rất thích ngắm sao. Có vẻ điều đó vẫn không hề thay đổi.”
“Ừ, chắc thế.”
Một câu trả lời có phần hơi lơ đãng.
“Cậu gặp ác mộng à?”
“Woa, đoán tốt đấy.” Mắt Hajikano mở lớn, cô ấy chạm hai đầu ngón trỏ vào nhau, “Sau cậu lại nghĩ vậy?”
Thành thực mà nói, tôi cũng không biết luôn, nên tôi quyết định bỏ qua câu hỏi đó. “Vậy cả đêm qua và đêm hôm kia cậu cũng tỉnh dậy vì gặp ác mộng?”
“Ừ.”
“Rốt cuộc cậu đã mơ thấy gì thế?”
Cô ấy lắc đầu, đứng dậy và phủi bụi bám trên quần áo.
“Tớ quên rồi. Tớ chỉ nhớ là mình đã rất sợ thôi.”
“...Tớ hiểu.”
“Này, Hinohara. Đằng nào cả hai đứa cũng đã dậy rồi, mình đi dạo đi?”
Hajikano đứng dậy mà không đợi tôi trả lời. Tôi im lặng đi theo cô ấy.
Có lẽ giấc mơ của Hajikano là một phần trong quá trình nhớ lại những kí ức đã quên. Bình thường chẳng ai lại gặp ác mộng suốt ba ngày liên tiếp cả. Có lẽ - tôi thầm nghĩ - có lẽ cô ấy đã phải sống lại “bốn ngày bí ẩn” kia trong những giấc mơ.
Chúng tôi cứ thế đi dọc trên những con đường tối mịt, không ai nói lời nào cả. Những cột điện đều tăm tắp xếp dọc theo cánh đồng. Những bóng đèn đường bị lũ thiêu thân tụ tập xung quanh, bọ hung và bọ cánh cứng bu đầy bên dưới. Trên nền trời đen, mây mờ ảo, và trăng mờ ảo. Hai đứa đi hết một vòng khu dân cư.
Khi chúng tôi sắp sửa về đến nhà, Hajikano đột nhiên lên tiếng.
“Hinohara, cậu sẽ ở bên tớ bao lâu?’
“Cậu hỏi thế là sao?”
“Ai biết chứ? Tớ thì không biết.” Cô ấy cố gắng mỉm cười, nhưng thất bại. “Chỉ là… cậu thấy đấy, Chigusa và Yosuke đều đã rời bỏ tớ, đúng không? Thế nên đột nhiên tớ tự hỏi liệu có phải một ngày nào đó cậu cũng sẽ không còn cạnh tớ.”
Ngay lúc này, tôi sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để có thể nói một chữ “không”.
Tôi biết đó là điều mà Hajikano đang hi vọng. Cô ấy hỏi câu này chỉ để chờ đợi tôi cười phá lên, phủ nhận nỗi lo lắng của cô, và nói điều gì đó như kiểu “Rời xa cậu ư, ai cơ? Tớ á? Làm thế thật là quá phí phạm mà.”
Thế nhưng… lần này, linh cảm của cô ấy lại hoàn toàn chính xác. Nếu tôi nói dối cô ấy ở đây, liệu tôi còn có thể giữ lớp vỏ bọc hoàn hảo mà nói dối cô ấy đến cùng hay không? Liệu tôi có thể lừa cô ấy đến tận khi thời khắc đến mà không làm dấy lên chút nghi ngờ nào không? Tôi không đủ tự tin để làm như vậy.
Lời nói dối lúc này sẽ chẳng thu về điều gì ngoài sự mất lòng tin.
Tốt hơn hết, tôi nên thành thật - đó là kết luận.
“Bảy ngày.”
Nghe dứt câu, gương mặt của Hajikano tái mét.
“Tớ chỉ có thể ở bên cậu cho đến ngày 31 tháng tám. Hết ngày hôm ấy, tớ sẽ phải đi đến một nơi rất xa, rất rất xa. Tớ cũng không muốn phải chia tay cậu đâu, Hajikano, nhưng điều đó đã được định sẵn từ rất lâu rồi.”
“Xa như vậy… rốt cuộc là cậu đi đâu chứ?”
“Tớ không thể trả lời được.”
“Bao lâu nữa cậu mới quay lại?”
“Không.” Tôi lắc đầu. “Tớ xin lỗi. Sau ngày 31 tháng tám, có lẽ tớ sẽ không bao giờ gặp cậu được thêm lần nào nữa.”
“....Vậy à.”
Hajikano cúi đầu, nụ cười của cô ấy ngập tràn cô độc.
Phản ứng đó ôn hòa hơn tôi tưởng rất nhiều. Có lẽ cô ấy đã lờ mờ đoán ra được từ lâu. Có lẽ cô ấy đã nhìn thấy chút gì kì lạ trong hành động của tôi, và linh cảm được tôi đang che giấu điều gì đó.
“Tớ hiểu rồi. Cậu cũng có những lí do riêng, phải không?”
“Ừ. Tớ xin lỗi vì đến tận bây giờ mới nói. Thực sự tớ không biết làm thế nào để giải thích cho cậu được.”
“Không, tớ mới phải xin lỗi vì làm cậu lo lắng cho tớ chứ chứ.”
Rồi Hajikano lầm bầm: “Bảy ngày à… Ra vậy.”
Quay trở lại ngôi nhà, hai đứa rón rén đi qua hành lang để không đánh thức bà Yoshie, và quay lại chỗ ngủ của mình.
Sáng hôm sau khi tôi kéo tấm bình phong ra để đánh thức Hajikano, cô ấy đang nằm co ro ôm đầu gối. Cuốn nhật ký đặt chỏng chơ bên cạnh. Vậy là đến cuối cùng, cô đã lựa chọn nhớ lại chuyện trước kia. Cũng không ngạc nhiên lắm. Những người bạn bên cạnh Hajikano cứ lần lượt biến mất từ người này qua người khác, rõ ràng là cô ấy sẽ bị thôi thúc bởi mong muốn nhìn lại quá khứ đã đánh mất của mình. Kể cả khi đó là những kí ức tệ đến thế nào đi chăng nữa.
Tôi nhẹ nhàng nhặt cuốn nhật ký lên, đến cạnh cửa sổ và lật nó ra. Có khi nào việc biết được sự thật về bốn ngày bí ẩn đó sẽ khiến tôi thất vọng về Hajikano không? Không, tôi hoàn toàn chưa từng nghĩ đến điều đó cho dù một khắc. Bất kể quá khứ của Hajikano có như thế nào, tôi vẫn sẵn sàng cháp nhận. Ngay cả khi Hajikano thực sự dính líu đến vụ tự sát của của hai nữ sinh sơ trung kia - thậm chí ngay cả khi cô lấy là hung thủ đã giết họ đi chăng nữa - tình cảm của tôi cũng sẽ không hề thay đổi.
Kìm nén mong muốn đọc hết từ đầu đến cuối, tôi lật nhanh để tìm đoạn tháng bảy năm 1993. Tay tôi dừng lại khi thấy dấu hiệu khác thường. Hầu như cả quyển đều viết kiểu ngắn gọn với rất nhiều khoảng trống, nhưng chỉ riêng những trang trong thời gian ấy là viết đặc kín những từng đoạn dài.
Và ở đó, chính là sự thật của bốn ngày bí ẩn.
_________________________
Mọi chuyện bắt đầu trở nên tồi tệ vào ngày 28 tháng 2 năm 1993. Hôm ấy tuyết rơi nhẹ, và Hajikano tình cờ gặp lại hai người bạn cũ khi đang đi dạo.
Mei Funakoshi và Maiko Aida, họ đã từng học cùng lớp với cô hồi tiểu học. Hajikano cố gắng tìm một nơi nào đó để tránh mặt họ, có điều hai người kia đã nhìn thấy cô trước. Nhìn thấy khuôn mặt với vết bớt của Hajikano, họ định nói gì đó - nhưng rồi lại tỏ ra bình thường và vẫy tay “Lâu rồi không gặp”. Hajikano miễn cưỡng chào lại họ.
Cô hoàn toàn hiểu được những gì hai người kia định nói. Đến thời điểm ấy, cái bớt đã quá lớn để có thể che đi bằng tóc. Họ thực sự muốn hỏi về cái bớt nhưng đã kìm lại, cô nghĩ thầm. Giống như tất cả những người khác. Nhìn thấy nó, trợn tròn mắt vì nó, rồi phớt lờ nó và cố lảng sang chuyện khác một cách vô tội. Thế nhưng trong suốt những cuộc trò chuyện, người ta vẫn sẽ lén nhìn vào nó. Có thể là tò mò, có thể là thương cảm. Nhưng không ai đề cập đến cái bớt một lần nào hết. Họ tránh.
Nếu tò mò thì nói đi, tôi sẽ thấy tốt hơn nếu các người cứ hỏi một cách thật lòng đấy, cô luôn nghĩ. Chỉ cần một câu “Cái bớt đó là sao thế?”, chỉ vậy thôi. Một câu như thế là đủ, để cô có thể coi mình như người bình thường với một chút khiếm khuyết trên da. Nhưng không, chẳng mấy ai làm điều đó cả. Họ cho rằng nhắc đến cái bớt sẽ khiến cô đau lòng. Không ai hiểu rằng cô sẽ ít đau lòng hơn nhiều nếu người ta đơn giản là hỏi về nó như một đặc điểm bình thường của cô.
Hai người này cũng vậy, họ cũng sẽ giả lơ như thể cái bớt đó không hề hiện diện trên mặt cô, sau đó bắt đầu bàn ra tán vào sau khi rời đi - Hajikano tự nhủ. Thế nhưng lần này cô nhầm. Trò chuyện vài ba câu, Funakoshi đột nhiên chỉ tay vào cái bớt. “Nhân tiện… cái bớt đó là sao vậy?”
“Đấy không phải chỉ là một vết thương bình thường, đúng không?” Aida rụt rè thêm vào.
“Xin lỗi nếu tớ có hơi tọc mạch, nhưng Yui này, cậu trông căng thẳng lắm.” Funakoshi nói tiếp. “Nếu cậu không phiền thì kể cho tớ được không?”
Vui mừng vì nhận được câu nói ấy, Hajikano buột miệng: “À, thực ra thì…” Rồi một khi đã bắt đầu, cô không thể dừng lại được. Cô nói như dốc hết gan ruột ra ngoài, kể cho họ nghe tất cả, về những thay đổi trong đời cô từ khi cái bớt xuất hiện, về những đau khổ mà cô giấu kín trong lòng cho đến tận bây giờ. Về việc thái độ của mọi người xung quanh đã khác xưa như nào, về việc đôi khi người ta sẽ vô tình để lộ một tia ghê sợ trong ánh mắt khi nhìn vào nó, về việc cô dần dần không còn có thể nhìn vào mắt người đối diện, về việc cô sợ phải ở bên người khác, về việc cô đã cố hết sức để giữ bình tĩnh ở trường nhưng trong lòng ngập tràn kinh hãi, về việc cô không còn một ai thân thiết để nói chuyện, về việc cô càng ngày càng lún sâu vào vũng lầy trầm cảm này.
Funakoshi và Aida chăm chú lắng nghe cô. Hajikano quyết định mở lòng với hai người này vì cô cảm thấy rằng họ sẽ hiểu mình. Họ cũng là những cô gái ưa nhìn, thông minh, có khiếu hài hước, nhưng đồng thời họ có những khiếm khuyết tồi tệ ở một vài điểm trên cơ thể. (Cuốn nhật kí không đề cập chính xác xem họ bị vấn đề gì. Nhưng cũng giống như việc tôi bị đem so với Bóng Ma nhà hát, hay Hinohara gọi Hajikano là hồn ma của Oiwa, những cô gái ấy dường như cũng bị gán cho những biệt danh đáng xấu hổ vì ngoại hình của họ.)
Sau gần một giờ kể lể, Hajikano cuối cùng cũng ngừng lại, và mỉm cười nhẹ nhõm.
“Cảm ơn các cậu. Tớ chưa từng có thể nói với bất cứ ai về những chuyện này. Tớ thực sự rất vui.”
“Không có gì đâu.” Aida đáp. “Tớ cũng vui lắm, hóa ra ngay cả cậu cũng gặp những vấn đề tương tự như bọn tớ.”
“Nếu cậu cần gì thì cứ bảo với bọn tớ nhé.” Funakoshi nói. “Đây không phải chỉ là chuyện xã giao đâu, tớ muốn nói rằng bọn tớ thực sự hiểu cảm giác của cậu, Hajikano à.”
Thế rồi Aida chợt nảy ra một ý: “Yui này, nếu được thì ba chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau nói chuyện không?”
Cô chẳng có lí do gì để phản đối một đề nghị như thế.
Vậy là kể từ hôm ấy, Hajikano liên tục đi chơi với hai người bạn kia. Họ gặp nhau mỗi tuần một lần, than thở về mấy rắc rối hàng ngày và những vấn đề chung của cả ba đứa trong cuộc sống. Trò chuyện với hai cô gái, Hajikano có cảm giác như họ vốn là một người được chia làm ba vậy. Những thiếu nữ cùng tuổi, cùng mắc kẹt trong phức cảm tự ti về cơ thể của mình - họ có thể thấu hiểu nhau ở một mức độ tinh tế hoàn toàn vượt xa bạn bè bình thường. Cô hoàn toàn bị ấn tượng với mối quan hệ ấy.
Trong một lần gặp mặt, Funakoshi nói: “Thành thật nhé, tớ chẳng hiểu phẫu thuật chỉnh hình có gì xấu mà mọi người cứ lên án nó như vậy. Hay là phẫu thuật thẩm mỹ nhỉ? Gì cũng được. Nếu như uốn tóc, niềng răng hay trang điểm được chấp nhận thì tại sao phẫu thuật lại không chứ? Nhiều người nói rằng thật không tốt khi đụng dao kéo vào cơ thể được bố mẹ ban cho, nhưng nếu tớ là một bậc cha mẹ á, tớ sẽ sẵn sàng để bác sĩ cắt đi bất cứ thứ gì miễn là điều đó khiến con tớ có thể sống hạnh phúc. Sự xấu xí đúng nghĩa là một thứ bệnh tật mà.’
Hajikano ngẫm nghĩ. “Tớ cũng có mấy lần để ý điều này… Thực ra, có lẽ gốc rễ của sự ác cảm với phẫu thuật thẩm mỹ nằm ở nỗi sợ bị lừa dối cơ. Hầu hết đều đặt niềm tin rất lớn vào ngoại hình, thế nên khi ai đó dùng dao kéo để chỉnh trang nhan sắc, người ta sẽ tự dưng có suy nghĩ rằng “liệu người đó có còn là người đó hay không”, đại loại vậy.”
“Nó giống như trượt xuống một con dốc vậy.” Aida tiếp lời. “Kể cả khi não bộ vẫn còn nguyên mà những bộ phận khác của cậu bị chỉnh sửa, thì cậu vẫn sẽ bị xem như một con người mới.”
Funakoshi gật đầu: “Ừ, giống như cái câu hỏi “nếu lần lượt thay dần từng phụ kiện của một con tàu cho đến khi toàn bộ mọi chi tiết cũ của nó đã bị bỏ đi, thì đó có còn là con tàu cũ không” ấy hả? Nhưng mà, sẽ chẳng ai có thể gọi đó là con tàu khác nếu như chỉ có 10% bộ phận bị thay thế thôi đúng không? Tớ nghĩ con người cũng tương tự, chỉnh sửa 10% chẳng tạo thành vấn đề gì to tát.”
“Dù sao thì khiếm khuyết của bọn mình cũng đâu có giải quyết được bằng phẫu thuật thẩm mỹ đâu, nên không cần quá nghiêm túc với cuộc tranh luận này.” Aida cười khô khốc.
Funakoshi và Hajikano cùng thở dài, nhưng có một sự đồng cảm hiện hữu giữa bọn họ. Một cảm giác nhẹ ngõm, rằng bản thân mình không phải người duy nhất phải trải qua tất cả những chuyện này.
Trước khi kịp nhận ra, Funakoshi và Aida đã trở thành chỗ dựa tinh thần không thể thiếu của cô. Đến mức họ gần như lệ thuộc hoàn toàn vào nhau. Thế nên vào mùa xuân năm ấy, khi hai người họ bắt đầu chuyển chủ đề của những cuộc nói chuyện sang sự căm ghét bạn cùng lớp và ý định tự tử, cô cũng chỉ coi đó như một biểu hiện của việc cả đám đang mở lòng với nhau.
Đôi mắt của họ đã hoàn toàn bị mây mờ che kín.
Ngày 4 tháng sáu, Funakoshi và Aida nói với Hajikano rằng hai cô bé đang bị bắt nạt ở trường học. “Có vẻ như bọn tớ bị chúng nó đem ra để xả hết căng thẳng trong kì luyện thi”, Funakoshi kể, kèm theo hàng loạt trò tồi tệ mà đám bạn cùng lớp đã làm. Nếu như những chuyện đó không phải do họ nói quá, thì quả thực cuộc sống học đường của hai người khi ấy là một địa ngục. Hajikano cực kì tội nghiệp cho hai cô bạn, nhưng đồng thời cô cảm thấy một áp lực vô hình đè nặng lên bản thân suốt cuộc chuyện trò. Áp lực ấy hiển hiện rõ ràng sau khi câu chuyện đã kết thúc, im lặng và đầy uy hiếp. Giống như thể hai người kia đang tóm chặt lấy cánh tay cô mà nói “Giờ thì khi cậu đã nghe tất cả những chuyện này, cậu sẽ không thể nào bỏ đi dễ dàng được nữa đâu.”
Mình sắp sửa bị cuốn vào một chuyện không mấy tốt lành - Hajikano linh cảm như vậy.
Và cô đã linh cảm đúng. Sau cái lần tiết lộ hết về sự thật rằng họ bị bắt nạt, Funakoshi và Aida trở nên mạnh dạn và thẳng thừng hơn khi chửi bới lũ bạn hay nói về những chuyện tiêu cực. Những câu như “tớ muốn chết” hay “tớ muốn giết tất cả bọn nó” xuất hiện liên tục trong cuộc trò chuyện. Cho dù không có lấy 10% cơ thể bị thay thế, họ đã hoàn toàn không còn là Funakoshi và Aida mà Hajikano từng thân thiết nữa. Hai cô gái từng rất dễ thương và dí dỏm, người từng trấn an cô trong lúc tuyệt vọng - đã biến mất.
Hajikano giờ đây không còn có thể tham gia với họ một cách hào hứng trong những lần gặp mặt, cô đã không còn hiểu họ được nữa. Thế nhưng tách bản thân khỏi cái nhóm đó cũng là điều không thể. Cô sợ việc mất họ hơn bất cứ thứ gì. Nếu không có hai người ấy, cô sẽ buộc phải đối mặt với những vấn đề của mình mà không biết dựa dẫn vào đâu cả. Hajikano ép chính mình phải nói chuyện theo ý họ - nếu họ nói muốn chết, cô sẽ thừa nhận mình muốn chết; và nếu họ nói muốn giết ai đó, cô cũng sẽ đồng tình. Hajikano vẫn là Hajikano, cô chưa đến nỗi đánh mất bản thân qua những cuộc nói chuyện, nhưng lại vô tình nuôi dưỡng cho sự điên loạn mà hai người bạn kia đang hướng tới.
Những câu chuyện tiêu cực của Funakoshi và Aida tiếp tục leo thang. Thế rồi khi nó vượt qua một giới hạn nào đó, họ đã chuyển từ lời nói sang hành động.
Một ngày nọ, hai cô gái đột nhiên trở nên hết sức bình tĩnh và vui vẻ, như thể vừa mới tỉnh lại từ một giấc ngủ dài. Họ cười đùa với nhau, cùng nhau ăn uống và tán gẫu rất nhiều. Hajikano vui mừng cho rằng bạn mình đã trở lại con người của vài tháng trước. Có lẽ những kẻ ở trường đã không còn bắt nạt họ nữa. Bây giờ thì chúng mình có thể tiếp tục thân thiết như trước kia….. cô còn chưa kịp thấy nhẹ ngõm với suy nghĩ đó thì Funakoshi đã thản nhiên buông một câu:
“Bọn tớ thiêu sống nó rồi.”
Hajikano chết lặng. Hai cô gái kia hoàn toàn không mảy may chú ý, họ vui vẻ kể tiếp về những việc đã làm. Về việc họ đã đến nhà của đứa đầu xỏ bắt nạt trong lớp vào đêm qua, mang theo một can xăng và phóng hỏa. Đến chiều nay hai người đã lượn qua căn nhà xấu số ấy trên đường về: nó đã bị cháy rụi hoàn toàn. Phòng của con nhỏ kia lộ ra sau mảng tường sập, ám khói và thê thảm.
“Chuyện gì… đã xảy ra với cậu ấy?” Hajikano run rẩy hỏi.
“Nó chưa chết đâu. Cũng chả biết là may hay rủi.” Funakoshi đáp, “Nhưng nó sẽ phải nghỉ học khá là lâu đấy.”
“Trường học hôm nay thật là yên bình quá đi.” Aida thản nhiên, “Tớ chưa từng nghĩ việc tống khứ con nhỏ đó sẽ tuyệt thế này.”
Mình không thể tiếp tục nữa, Hajikano sợ hãi nghĩ thầm. Cô kiên quyết thuyết phục hai bạn mình tự thú. “Nếu hỏi những người trong lớp, bất cứ ai cũng sẽ nhanh chóng phát hiện ra xích mích giữa cô gái xấu số với hai cậu. Không thể coi thường kĩ năng nghiệp vụ của cảnh sát đâu. Họ có thể sẽ đến gõ cửa nhà các cậu ngay sáng mai. Không phải sẽ tốt hơn nếu ra đầu thú trước đó sao?”
“Không sao đâu, chúng ta sẽ không bao giờ bị phát hiện.” Funakoshi tuyên bố một cách hoàn toàn vô căn cứ - quá nửa trong đó là để tự trấn an bản thân, chắc chắn vậy. “Miễn là cả ba đứa đều kín miệng.”
“Tớ cứ nghĩ cậu sẽ cùng ăn mừng với bọn tớ, Yui.” Aida thất vọng ra mặt, “Nhưng cậu phá hỏng hết không khí mất rồi.”
“Yui này, tớ tin cậu. Nhưng để phòng xa, tớ vẫn muốn nhắc nhở cậu trước.”
Funakoshi ghé vào và thì thầm với Hajikano.
“Nếu cậu dám phản bội bọn tớ, bọn tớ cũng sẽ đốt nhà cậu ra tro.”
Đến lúc này, cuối cùng cô cũng nhận ra mình không còn đường lui nữa. Cô đã thất bại trong việc thoát khỏi chuỗi hận thù điên loạn này, và dấn bước quá sâu. Không tồn tại một lựa chọn nào khác cả.
Khi Hajikano đọc báo sáng hôm sau, mặt cô trắng bệch. Cảm giác choáng váng ập đến khiến cô gần như ngã quỵ.
Đúng như Funakoshi và Aida đã nói, nữ sinh cầm đầu đám bắt nạt họ vẫn sống sót cho dù dính vài vết bỏng.
Thế nhưng, em trai của cô ta…. đã chết.
Hajikano gấp tờ báo lại, bỏ vào túi rồi đi gặp hai người kia. Đương nhiên họ cũng đã đọc báo, và biết được mình đã giết nhầm đứa em trai vô tội của kẻ bắt nạt thay vì chính cô ta.
“Tất cả là lỗi của con nhỏ đó!” Hai cô gái không ngừng lặp đi lặp lại lời biện hộ, nhưng đôi mắt họ lờ đờ trống rỗng. Ngay cả họ cũng không còn có thể tự lừa dối chính mình.
Dần dần, Funakoshi và Aida trở nên loạn trí. Họ sợ bất cứ cuộc gọi nào, luôn luôn nhìn dáo dác xung quanh, và cắm đầu xuống đất mà bỏ chạy khi nhìn thấy cảnh sát ngoài đường phố. Họ run rẩy trong kinh hoàng khi nghe thấy tiếng còi xe cứu thương hay xe cảnh sát. Họ bị ám ảnh đến mức không thể ngủ, vì vậy mắt họ thâm quầng và trũng sâu. Họ bị ám ảnh đến mức không thể ăn, vì vậy cơ thể họ ngày càng teo tóp và gầy rộc.
Hai cô gái nhìn thấy sự nguy hiểm ở mọi nơi, và thứ mà họ lo sợ nhất không gì khác ngoài việc Hajikano có thể tố cáo. Ngày qua ngày, họ liên tục gọi cho cô ấy và lặp đi lặp lại lời đe dọa “nếu cậu dám phản bội bọn tớ, bọn tớ sẽ đốt nhà cậu” nhiều lần.
“Kiểu gì thì cậu cũng sẽ muốn phản bội thôi đúng không?” Đến một ngày nọ, Funakoshi nói. “Nhưng cậu cũng là tòng phạm với bọn tớ, cậu đã luôn đồng ý với bọn tớ cho dù biết bọn tớ sắp làm gì. Nếu bị bắt, bọn tớ cũng sẽ lôi cậu theo bằng mọi giá.”
Không thể chịu đựng được sức ép từ tội lỗi và nỗi sợ, những suy nghĩ về việc tự tử trước đây vốn chỉ như một lời đùa cợt giờ cũng được họ nghiêm túc xem xét - một lựa chọn để trốn thoát khỏi thực tại. Bọn tớ không làm gì sai cả. Nếu cảnh sát tìm ra và tống bọn tớ vào tù thì thà chết còn hơn, họ nói như vậy. Thế là Hajikano bị đưa vào như một phần của kế hoạch tự tử tập thể đó.
Aida ghé sát gần bên Hajikano: “Nếu cậu dám chạy trốn, bọn tớ sẽ viết trong thư tuyệt mệnh là “Yui Hajikano ép buộc chúng tôi đốt nhà, chúng tôi tự sát vì không thể chịu đựng được việc sống trong tội lỗi nữa”, hiểu không?”
Không còn nơi nào để chạy nữa rồi. Lẽ ra mình nên bỏ đi ngay khi cảm thấy có gì không ổn, Hajikano thầm than thở. Hai người đó đã cho cô thời gian để làm thế. Nếu cô muốn, thậm chí cô đã có cơ hội để ngăn chặn cơn điên loạn của họ khi nó còn chớm nở.
Không, không chỉ thế - có lẽ đó là mục đích ngay từ đầu khi họ chấp nhận cô. Hai cậu ấy muốn mình cùng đến nói chuyện là để có người chặn đứng những ý nghĩ tiêu cực của họ. Thế nhưng mình đã quá sợ việc mất đi những người duy nhất sẵn sàng chia sẻ tâm tư với mình. Kết quả là không những không ngăn được, mình thậm chí còn đổ thêm dầu vào lửa.
Chính trái tim yếu đuối của mình đã gây ra tất cả những chuyện này - Hajikano kết luận.
Rồi cái ngày ấy cũng đến. Ngày 12 tháng 7 năm 1993, Hajikano được gọi đến một tòa nhà đổ nát nằm sâu trong núi. Kéo cánh cửa sắt nặng nề ra, cô thấy Funakoshi và Aida đang ngồi trong góc tường, ánh sáng hắt vào từ ô cửa sổ vuông bên cạnh đó.
Dưới chân họ là những chai sake và can nhựa. Khi mấy thứ đó đập vào mắt Hajikano, cô run lên. Can nhựa chắc chắn được đổ đầy xăng. Rượu là để giúp họ quên đi cảm giác sợ hết bằng cơn say sỉn. Không còn nghi ngờ gì nữa, hai người họ quyết định ngày hôm nay sẽ chết ở đây - mà không, là ba người… bao gồm cả bản thân cô.
Hajikano tuyệt vọng cầu xin họ lần cuối. Điều này sẽ chẳng giúp được gì cả! Các cậu vẫn có thể làm lại từ đầu mà, bắt đầu bằng việc ra tự thú và chuộc lỗi. Nếu các cậu coi tớ là đồng phạm cũng không sao cả, ba chúng ta có thể cùng đi. Vẫn còn quá sớm để tuyệt vọng đến mức này.
Nhưng đã không còn kịp nữa. Những lời của cô thậm chí chẳng lọt nổi vào tai họ. Hai cô gái dốc can xăng lên đầu như thể chúng chỉ là nước lã - đổ thêm nhiều hơn vào những bộ phận mà họ tự ti - và ép Hajikano làm điều tương tự. Đương nhiên cô không không chịu, thế là Funakoshi xông đến giữ cô lại cho Aida đổ xăng lên người.
Hajikano sợ hãi vùng ra và bỏ chạy, nhưng hai người kia đã chặn ở lối đi duy nhất. Aida đóng cửa lại trong khi Funakoshi chậm rãi tiến đến gần cô với một cái bật lửa trên tay. Dường như thích thú với cảnh Hajikano hoảng loạn, họ lừ lừ dồn cô vào trong góc tường.
Thế rồi…
Tôi nghĩ Funakoshi không thực sự cố ý đánh lửa vào thời điểm đó. Có thể cô ta chỉ đặt tay mình lên cái bánh răng như một kiểu đe dọa. Có thể cô ta chỉ gạt tay trên cái bánh răng đó trong vô thức khi đang chìm trong phấn khích, mà quên rằng cơ thể mình đang thấm đẫm những xăng.
Nhưng lửa đã bùng lên, như một cây pháo hoa đỏ rực. Trong phút chốc, cơ thể của Funakoshi bị nhấn chìm trong đó và biến thành ngọn đuốc sống. Tiếng thét chói tai phát ra sau đó chẳng khác nào một con thú hoang, không rõ thuộc về Funakoshi hay Aida.
Toàn thân bị bỏng trong ngọn lửa, Funakoshi ôm lấy cổ họng và hoảng loạn chạy quanh tìm kiếm sự giúp đỡ. Chân của Aida khuỵu xuống vì sốc, và ngay khoảnh khắc cô ta bị cánh tay Funakoshi chộp lấy, ngọn lửa cũng lan sang. Lần này tiếng hét rõ ràng là của Aida.
Hajikano vội vã bỏ chạy. Tiếng hét của Aida phía sau nhỏ dần rồi tắt lịm qua vài giây nữa. Khi đã thoát khỏi tòa nhà hoang, Hajikano guồng chân chạy nhanh nhất có thể. Có cố đến thế nào nữa thì cũng phải mất hai mươi phút mới đến được nhà dân gần nhất, cô nghĩ thầm. Liệu có thể tìm được cái điện thoại công cộng nào không? Cô cố lục lọi tâm trí trong khi hộc tốc lao xuống núi. Không được lãng phí một phút. Không được lãng phí một giây.
Đến khi tìm thấy điện thoại công cộng thì đã mười lăm phút trôi qua. Bàn tay của Hajikano run rẩy quay số 119. Cô báo rằng mình nhìn thấy khói bốc lên từ ngọn núi và đang hoảng sợ vì những tiếng la hét, và cho nhân viên cứu hỏa biết vị trí của tòa nhà bỏ hoang - nhưng không nhắc tới việc mình là ai. Đặt ống nghe xuống, cô gục ngã ngay tại chỗ.
Chiếc điện thoại tiếp tục đổ chuông trên đầu cô, có lẽ là trạm cứu hỏa đang gọi lại...
____________________
Khi ngẩng lên từ cuốn nhật kí, mắt tôi gặp mắt Hajikano - đang ngồi yên lặng trên tấm futon. Cô ấy chỉ nở nụ cười yếu ớt, không mảy may trách tôi vì đã đọc trộm nhật kí của cô. Không, có lẽ ngay từ đầu cô ấy đặt cuốn sổ ở đó đã chính là vì muốn tôi đọc nó rồi.
“Thất vọng, phải không?” Hajikano cụp mắt xuống. “Yui Hajikano - không, tớ đã bỏ mặc hai người bạn chết cháy, sau đó vứt bỏ hết kí ức để trốn tránh và sống tiếp… Xem ra là vậy.”
“Tớ không nghĩ thế.” Tôi nghiêng đầu. “Như tớ thấy, đây chỉ là câu chuyện về một cô gái đáng thương, không may dính vào tội lỗi của hai người khác.”
“Nếu tất cả những gì viết ở đây là sự thật, thì có thể may ra còn nhìn nhận được như thế. Nhưng không, chẳng có gì đảm bảo rằng tớ đã không bóp méo sự thật trong quá khứ của mình để tự biện hộ bản thân cả.”
Hajikano đứng dậy, gấp tấm nệm của cô và hỏi trong khi vẫn quay lưng về phía tôi: “...Hôm nay cậu vẫn ở bên tớ chứ?”
“Tất nhiên.” Tôi đáp. “Thậm chí cậu có không muốn thì tớ vẫn cứ ở đây thôi. Đó là nhiệm vụ của tớ, cậu biết mà.”
“...Ừ, tớ biết.”
Hajikano ngoảnh lại và mỉm cười nhẹ nhõm.
Ngày hôm đó Hajikano lơ đãng từ sáng đến tối. Cô phản ứng chậm chạp với bất cứ điều gì tôi nói, và thường là câu trả lời chẳng có tí chút ăn nhập nào. Hầu hết thời gian cô ấy sẽ thất thần nhìn vào hư không, nhưng rồi đôi lúc cô ấy sẽ lại đột nhiên tỏ ra vui vẻ trong vài phút trước khi mệt mỏi vì điều đó và trở lại vẻ thẫn thờ như cũ. Tất cả đều là những dấu hiệu nguy hiểm. Tôi căng mắt ra chú ý đến cô mọi lúc, để chắc chắn rằng cô không có ý định tự tử và nếu có thì tôi cũng kịp thời ngăn lại được.
Nửa ngày trôi qua trong lặng lẽ. Sau bữa chiều, hai đứa lại ra nhà tắm công cộng để ngâm mình và rửa sạch bụi bặm trong ngày. Ít nhất thì hôm nay cũng không có chuyện gì xảy ra cả, tôi thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra đó là một suy nghĩ ngây thơ. Tôi nhận ra điều đó ngay khi bước ra ngoài.
Hajikano đang đứng đợi tôi, cô lên tiếng ngay khi nhìn thấy tôi bước tới: “Bọn mình có thể đi đến chỗ này một lát không?” Tôi hỏi cô ấy muốn đi đâu, nhưng cô không trả lời, chỉ nở nụ cười bí ẩn và nói “Có thứ này tớ muốn cho cậu thấy”. Cô ấy định đưa tôi đi đâu? Ý tôi là, không có nhiều nơi trong thị trấn này đủ thú vị để tỏ ra bí mật như thế. Dựa vào hướng đi thì tôi chỉ có thể nghĩ đến bờ biển.
Và đúng thật. Hajikano đi thẳng ra biển rồi dừng lại ở cạnh một nhà kho nhỏ nơi góc bến tàu. Cơn gió đêm thoảng qua khiến vạt áo cánh một mảnh màu xanh dương của cô tung bay nhè nhẹ. Mặt trăng nhàn nhạt phản chiếu trên mặt biển yên bình.
Hajikano quay người lại, rút thứ gì đó được quấn bằng khăn tay ra khỏi túi và đưa cho tôi. Đó là một con dao nhỏ. Cán dao bị trầy xước hàng chục vết và mặt thép cũng có vài vết bẩn ngả đen. Dù vậy, phần mép lưỡi dao vẫn cực kì sắc bén, như thể nó vừa được mài xong.
“Đây… là cái gì?”
“Tớ nhặt được nó hôm trước.” Hajikano trả lời ngắn gọn. “Cậu nghĩ tớ nhặt nó ở đâu?”
“Tớ không biết.”
“Thật không?”
“Nơi duy nhất tớ tưởng tượng được là cậu thó được cái thứ này từ bãi rác.”
“Một buồng điện thoại công cộng, Hinohara ạ.” Cô nói. “Và Hinohara, tớ muốn cậu dùng nó để giết tớ.”
Chứng kiến gương mặt cứng đờ vì sốc của tôi, Hajikano nở nụ cười buồn bã.
“Xin lỗi vì không nói cho cậu sớm hơn, Hinohara. Thực ra tớ đã biết rồi. Về việc cậu sẽ chết vào ngày 31 tháng này, và cách duy nhất để cậu sống là giết tớ.”
Tầm nhìn của tôi nhòe đi. Tôi thậm chí không thể tập trung.
“Làm sao cậu…” Tôi chợt hiểu ra. “Không lẽ người phụ nữ trên điện thoại đã nói cho cậu điều đó?”
Cô ấy chầm chậm gật đầu. “Tớ cũng ngạc nhiên lắm. Lúc ấy tớ đang đi dạo một mình thì đột nhiên cái điện thoại công cộng gần đó đổ chuông. Tớ tò mò nhấc máy lên, rồi bên kia đùng một cái chẳng rào đầu đón đuôi gì mà nói luôn “Có vẻ cô vẫn chưa nhớ lại được gì cả, cô Yui Hajikano.” Chuyện đó vừa mới xảy ra đêm hôm kia… Tất nhiên tớ phát hoảng cả lên và cúp máy ngay lập tức, nên không nghe được gì thêm nữa.”
Hajikano lật qua lật lại con dao trên tay, chăm chú quan sát nó một cách cẩn thận. Không, có lẽ cô ấy chỉ đơn giản là không muốn nhìn vào mắt tôi mà thôi.
Người phụ nữ bên kia đầu dây xem ra không vui vẻ gì với việc tôi tận hưởng thời gian còn lại bên cạnh Hajikano, tôi nghĩ thầm. Cô ta vẫn luôn như vậy, muốn ép tôi chú tâm vào ván cược đến mức liên tục xen vào việc riêng của tôi và đảo tung mọi thứ - nhưng đây là lần đầu tiên cô ta trực tiếp nói chuyện với một người khác ngoài tôi.
“Có điều khi người phụ nữ đó gọi lại vào đêm hôm sau, tớ đã lắng nghe một cách bình tĩnh hơn. Không hiểu sao cô ta lại biết tất cả mọi điều về tớ, còn chi tiết hơn cả những gì chính tớ biết nữa. Cô ta thậm chí đã nói cho tớ mọi chuyện xảy ra sau cái chết của Aida và Funakoshi, cả những điều mà tớ không ghi chép vào nhật kí. Tớ hỏi cô ta làm sao lại biết được những điều này, nhưng cô ta chỉ cười. Thế là tớ nghĩ có lẽ mình đang bị hoang tưởng. Dù sao tớ cũng mất trí nhớ rồi, dính thêm vài vấn đề về đầu óc không phải chuyện gì ngạc nhiên cho lắm.”
Hajikano ấn ngón trỏ vào đầu mình và mỉm cười. Một nụ cười cô độc.
“Nhưng sau khi cuộc gọi đó kết thúc, tớ không thể vờ như không biết gì được nữa. Giống như thứ gì đó sâu kín bên trong vừa được khám phá. Không quan trọng người phụ nữ bên kia đầu dây là người thật hay chỉ là nhân vật do tiềm thức của tớ tạo ra, tớ nghĩ cô ta đang cố gắng nói với tớ một điều gì đó cực kì quan trọng. Một thông điệp cực kì có ý nghĩa với tớ. Bất kể là nó đến từ bên ngoài, hay đến từ chính bản thân tớ trước đây.”
Cô im lặng trong vài giây, như tự ngẫm lại những lời của chính mình.
“Và… vừa mới ban nãy, khi tớ ra khỏi nhà tắm và đang đợi cậu, bốt điện thoại bên kia đường đổ chuông. “Tôi sẽ nói cho cô một sự thật. Yuuya Hinohara, người hiện đang sống chung nhà với cô, chỉ còn vài ngày để sống. Thứ khiến cậu ta phải rời xa cô vào ngày 31 tháng tám chính là cái chết. Và nguyên nhân không nằm ở đâu khác, chính là cô - Hajikano.”...Thật kì lạ là tớ thậm chí chẳng ngạc nhiên nào, cho dù đó là một lời khẳng định vô căn cứ. Tớ chỉ cảm thấy mọi chuyện đều hợp lý thôi. Có lẽ không phải ngẫu nhiên mà Chigusa và Yosuke ngừng đến gặp tớ. Không biết tại sao, nhưng có lẽ tớ đã được định sẵn là kẻ sẽ đem đến bất hạnh cho những người xung quanh.”
Hajikano ngước lên nhìn tôi, rồi rất nhanh sau đó lại cúi xuống con dao.
“Người phụ nữ đó im lặng một lúc, có vẻ là muốn đợi cảm giác tuyệt vọng của tớ bắt đầu, rồi nói tiếp: “Thế nhưng không phải không có cách nào để Hinohara được sống. Cô hãy nhìn bên dưới cuốn danh bạ gắn trong bốt điện thoại.” Tớ làm theo, và thấy con dao này đang đặt trên kệ bên dưới cuốn sách. Ngay khi tớ cầm lấy nó, cô ta nói “Để cậu ta đâm vào tim cô bằng con dao ấy, đó là cách duy nhất để cứu mạng Hinohara”. Sau đó cô ta cúp máy.”
Khi Hajikano đã nói xong, cô ấy tiến lại gần và chìa cán dao về phía tôi.
“Đừng lo, sẽ không ai nghi ngờ cậu nếu cậu giết tớ ngay lúc này đâu. Tất cả mọi người đều biết tớ gặp vấn đề tâm lý và có thể tự sát bất cứ lúc nào. Chị Aya và bà tớ sẽ làm chứng rằng cậu đã chăm sóc tớ rất cẩn thận, rằng cậu không có động cơ nào cả. Vì không có ai bắt gặp chúng ta ban nãy, nên cậu chỉ cần nói rằng tớ đã bỏ trốn khi cậu đang tắm là xong.”
Cô ấy nắm lấy bàn tay tôi, và nhẹ nhàng gập những ngón tay quanh con dao nhỏ.
“Không sao, không sao cả, tớ sẽ không để cậu phải chứng kiến cái chết của tớ cho đến phút cuối đâu. Chỉ cần đâm tớ thôi, sau đó tớ sẽ nhảy xuống biển, Hinohara ạ. Cậu không phải đang giết tớ để tự cứu mình đâu. Làm ơn, hãy hiểu rằng cậu đang cứu tớ… Nếu tớ tiếp tục sống, rồi tớ sẽ lại làm người khác đau khổ mà thôi. Tớ sợ lắm. Xin cậu đấy, hãy kết thúc cuộc đời của tớ bằng đôi tay cậu trước khi chuyện đó xảy ra, được không?”
Hajikano hơi cúi đầu, một nụ cười thoáng qua môi cô ấy.
Tôi nhìn xuống con dao trong tay mình, lòng suy nghĩ ngổn ngang như sóng biển.
Ngay bây giờ ném con dao xuống nước thì dễ thôi. Nhưng xét cho cùng, đó cũng sẽ chỉ là một giải pháp trì hoãn. Chỉ từ chối lần này sẽ không khiến cô ấy bỏ cuộc được.
Đưa con dao về phía ngực Hajikano, tôi trượt nhẹ mũi dao dọc theo cổ áo đến khi nó dừng lại ở vị trí trái tim cô. Qua cán dao đang cầm trên tay, tôi thậm chí có thể cảm nhận được từng nhịp tim đang thổn thức. Hajikano nuốt khan. Tôi hơi ấn lưỡi dao vào một chút rồi từ từ di chuyển nó. Khuôn mặt cô ấy nhăn lại.
Tôi bỏ con dao ra.
Một vết xước nhỏ, chỉ tầm 3cm vừa được rạch trên lồng ngực cô. Mấy giọt máu rỉ ra, thấm ướt lớp vải mỏng manh phía trước. Tôi ấn nhẹ ngón tay lên đó, và cơ thể Hajikano như cứng đờ vì cơn đau nhói.
Đưa ngón trỏ dính máu lên mặt mình, tôi quệt thành một vệt đỏ ngang má.
Như một tấm bùa may mắn.
“Cậu… đang làm gì vậy?” Hajikano tròn xoe mắt hỏi.
“Trong câu chuyện về nàng tiên cá của Andersen,” tôi đáp, “khi dòng máu từ tim hoàng tử chảy xuống chân nàng tiên cá, đôi chân sẽ biến trở lại thành chiếc đuôi. Nhưng với tớ thì, nhiêu đây máu chắc cũng là thừa đủ.”
Cô ấy nghiêng đầu. “Tớ không hiểu cậu đang nói gì, Hinohara.”
“Ừ, cậu không cần hiểu đâu. Đây chỉ là một tấm bùa may mắn.”
Với một cú vung tay dứt khoát, tôi ném thẳng con dao ra mặt biển khơi. Nó đáp xuống mặt nước với một tiếng ‘bõm’.
“Bây giờ thì, chúng ta về nhà và lo cho vết thương của cậu thôi.”
Hajikano ngây người nhìn theo nơi con dao chìm xuống ngoài xa và khẽ thở dài.
“...Làm thế sẽ chẳng giúp ích gì cả.” Cô lẩm bẩm.
“Biết đâu đấy. Làm sao cậu chắc chắn được chứ.”
“Cậu biết không, chắc chắn tớ sẽ tự sát sau khi người trông nom của tớ biến mất.”
“Không được. Tớ không cho đâu.”
“Cậu đâu có cản được tớ nữa. Vì lúc đó cậu đã chết mất rồi.”
Hajikano quay sang và gần như đổ nhào vào người tôi. Mùi dầu gội ngọt ngào thoang thoảng tỏa hương từ mái tóc cô ấy. Toàn thân cô đẫm mồ hôi, nhưng lạnh toát.
Và cô khóc. Khóc nghẹn lại như kìm nén, như cố để không phát ra âm thanh. Nước mắt ướt đẫm vạt trước áo tôi. Ôm lấy người con gái đang nức nở trong lòng, tôi chỉ im lặng vuốt ve tấm lưng cô ấy.
“Cậu muốn nói dối cũng được, nhưng có thể hứa với tớ được không?” Tôi thì thầm vào tai cô. “Cho dù tớ không còn ở bên, cậu phải tiếp tục sống.”
“Tớ không thể!”
“Đã bảo một lời nói dối cũng được mà.”
“....Được, vậy thì nói dối. Tớ hứa.”
Hajikano sụt sịt ngước lên từ ngực tôi. Ngón út cô ấy chìa ra.
Và chúng tôi ngoắc tay nhau như những ngày xưa, cho một lời hứa mà cả hai đều biết rằng sẽ không thể nào thực hiện.
Trên đường về nhà, hai đứa nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên liên tục. Cứ mỗi khi một hồi chuông dừng lại, thì ở nơi nào đó khác, một bốt điện thoại lại đổ chuông. Nhiều lúc tiếng chuông phát ra từ những nơi kì quặc không thể tin được.
Mỗi lần như vậy, Hajikano lại siết chặt tay tôi.
“Này, Hinohara.”
“Sao?”
“Cậu mà đổi ý thì cứ giết tớ lúc nào cũng được nhé.”
“Ừ, nếu tớ đổi ý.”
“Tớ không phiền nếu bị giết bởi cậu đâu.”
“Hiểu mà.”
“Thật không?”
“Thật.”
“Và tớ sẽ rất vui nếu được hôn cậu trước khi chết.”
“Tớ sẽ cân nhắc.”
“Tuyệt vời, tớ chẳng thể nào đợi thêm được nữa.”
Cứ thế, chúng tôi thản nhiên sánh bước bên nhau, trong tiếng điện thoại vang vọng suốt đêm.