Trans: Zard
-----------------
Chúng tôi vẫn tiếp tục buổi thực chiến chống lại ma vật kể cả sau khi mang Alfrea về.
Sức mạnh của nhóm Vernell đã nâng cao đáng kể nhờ việc đó, sự phối hợp nhóm của họ cũng được cải thiện hơn qua mỗi trận chiến.
Và, để chuyện tính cách của Alfrea sang một bên, năng lực của cổ là thật.
Quả nhiên là vị Thánh Nữ đã thành công (không hẳn) đánh bại Phù Thủy trước khi được chính thức công nhận là Thánh Nữ.
Cô dễ dàng đưa từng con ma vật xuống địa ngục, thể hiện được phẩm giá của Thánh Nữ Sơ Khai.
Chỉ là… cái vẻ mặt tự mãn của cổ nhìn ghét quá nên tôi đã ném bom rải thảm cả khu rừng bằng Aurea Libertas và quét sạch lũ ma vật trốn ở đấy, khiến cổ phải lễ phép với tôi suốt một thời gian.
Tôi nghĩ mình đã làm hơi quá lố nhưng theo như Rùa, “Cách hiệu quả nhất để dạy chó là cho nó thấy ai mới là chủ ngay từ đầu.”
Rùa-san à, cô khắc khe với Alfrea quá rồi đó?
Nói chung cổ hoàn toàn hơn Eterna về mặt sức mạnh. Đây quả thực là một sự hỗ trợ rất lớn trong lực lượng đối đầu với Phù Thủy.
Cho cổ vào chiến dịch thâm nhập xuống lòng đất luôn nào.
Dĩ nhiên tôi cũng cho cổ một cây trượng giống như Eterna để cổ không vô tình giết Phù Thủy.
Sau đó chúng tôi chuẩn bị một bộ đồng phục phù hợp với Alfrea.
“Hee~ cái này dễ thương thiệt đó. Vậy là khi chúng ta xuống lòng đất thì tui phải mặc nó sao?”
“Vâng, đúng vậy.”
Tôi đưa cổ bộ đồng phục trên tầng 5 của học viện, Alfrea vui vẻ ngắm nghía bộ đồ từ mọi phía.
Bởi còn đàn ông như Vernell xung quanh nên cổ không thay ngay, nhưng có vẻ cổ rất thích thiết kế của nó.
Hiệu trưởng tử tước Fox cũng ở đây, nhưng ông ấy lại đứng ở xa.
Dù gì tôi cũng đã nhờ ông Fox chuẩn bị bộ đồng phục đó mà.
“Bộ đồ này có màu xanh nên ta rất thích. Ta thích màu xanh.”
“Vậy sao ạ?”
“Phải, ngược lại thì ta ghét màu đỏ, đúng rồi đó, màu đỏ. Lúc ta giết ma vật, nó lúc nào cũng xuất hiện cho dù ta có không muốn, thế nên nó đã trở thành màu ta ghét nhất từ khi nào không hay.”
Ra vậy, Alfrea thích màu xanh lá.
Có vẻ đó là lí do tại sao đồng phục nữ của học viện lại có màu trắng và xanh lá.
Tôi nhìn sang ông Fox và ông ấy bắt đầu giải thích như hiểu tôi đang muốn nói gì.
“Vâng, bởi vì màu sắc ưa thích của Thánh Nữ-sama đã được lưu truyền lại nên học viện của chúng thần đã không dùng bất cứ màu đỏ trên đồng phục.”
“Hee… thì ra là vậy.”
Eterna gật đầu tán thành khi nghe lí do của hiệu trưởng.
Nơi này là “Trung Tâm Đào Tạo Ma Kỵ Sĩ Alfrea”, không đời nào có chuyện họ sẽ dùng màu mà Alfrea ghét để làm đồng phục.
Trong khi mọi người đều gật gù đồng ý, Vernell lại cúi mặt như thể đang suy nghĩ.
Có khi nào cậu ta nghĩ rằng “Màu xanh nhìn chán lắm” không?
Nhân tiện, lí do tôi cho Alfrea mặc đồng phục phần là vì sở thích của tôi, nhưng cũng là để che mắt Phù Thủy..
Với tiền đề “Học viên vô tình bị lạc xuống lòng đất”, Phù Thủy sẽ làm mọi giá để không cho họ trốn thoát, đó là mấu chốt quan trọng nhất trong chiến dịch này.
Nếu ả nghĩ rằng đó chỉ là học viên, Phù Thủy sẽ chọn cách chiến đấu (hoặc là Rùa nói vậy).
Bởi nếu họ thành công chạy trốn cũng sẽ đồng nghĩa với việc chốn an toàn dưới lòng đất của ả bị phát hiện và ả sẽ buộc phải dịch chuyển, mặc cho như thế sẽ khiến ả yếu đi.
Ả sợ bị tôi phát hiện hơn bất cứ điều gì, thế nên chúng tôi định sẽ lợi dụng điều đó.
Nói chung ngày bắt đầu chiến dịch đã gần kề.
Thời gian còn lại của tôi ở học viện này chỉ còn chút ít.
Tối đến.
Tôi lẻn ra khỏi phòng mà không báo cho Leila rồi đứng nhìn ngôi trường từ sân thể thao.
Gió cứ thổi tóc tôi làm tôi hơi khó chịu, nhưng sớm thôi đây sẽ là khung cảnh mà tôi sẽ không bao giờ được thấy nữa.
Hãy khắc sâu nó vào trong kí ức nào.
Với sự tham gia của Alfrea, khả năng sống sót của tôi đã tăng lên, nhưng tôi vẫn định sẽ tiết lộ danh tính Thánh Nữ giả mạo của mình sau khi mọi chuyện kết thúc. Tôi sẽ phải chạy trốn bởi tôi sẽ không còn được ở đây nữa.
Danh hiệu Thánh Nữ chỉ dành cho Thánh Nữ thật sự.
Thế nên khi thế giới đã hòa bình, tôi sẽ trả nó lại cho Eterna. Đó là điều mà tôi đã quyết ngay từ khi bắt đầu.
Rồi tôi sẽ tới một nơi nào đó không ai tìm thấy và lặng lẽ chết, bởi nếu không ai biết xác tôi ở đâu thì không ai sẽ phải buòn.
“Huh? Elrise-sama.”
Tôi chợt nghe thấy tiếng gọi từ phía sau, quay người lại tôi nhìn thấy Vernell đang đứng.
Tại sao cậu ta lại đến sân thể thao vào tối muộn thế này nhỉ?
Nói vậy thôi chứ tôi thì nói được ai bởi tôi cũng vậy kia mà.
“Thần chỉ đang chạy bộ một chút thôi ạ…”
Ra vậy, thì ra là cậu luyện tập cho chiến dịch à? Tinh thần tốt đấy.
Nhưng cậu thực sự đã lên cơ rất nhiều nhỉ?
Mới đầu cậu ta còn trông như nhân vật chính trong Galge game, một người nhìn yếu đuối và điển trai, nhưng giờ cậu ta hoàn toàn trông như nam chính game đối kháng rồi.
Cậu tập nhiều quá rồi đó.
“Nhưng, thần mừng vì đã được gặp ngài ở đây… thần có chuyện muốn nói với ngài thưa
Elrise-sama.”
Hou hou, vậy ra là cậu có chuyện cần nói.
Thế thì chẳng phải để sáng rồi hẳn nói sẽ tốt hơn sao.
Nghe tôi hỏi vậy, Vernell gãi má như thể tôi đã nói gì đó không phải.
“Không được đâu ạ, buổi sáng thì Leila-san lúc nào cũng ở cạnh ngài cả. Thần muốn được nói khi chúng ta ở một mình.”
Hou hou, vậy ra là chuyện cần nói khi chúng ta ở một mình sao?
Khuôn mặt cậu ta hơi ửng đỏ; ánh mắt cậu ta đảo liên hồi như không thể giữ bình tĩnh.
…Ê khoan, cậu… tệ rồi đây.
Tuy tôi không có nhiều kinh nghiệm yêu đương lắm nhưng nếu đã rõ ràng thế này thì đến tôi cũng nhận ra.
Cậu nghiêm túc đó à? Thiệt luôn á?
Dừng lại ngay đi, vẫn còn kịp đó. Mau nghĩ lại đi.
Tôi có nên đi theo motip hiểu lầm thích với yêu rồi nói “Ừ, ta cũng thích cậu” để cho qua chuyện không nhỉ?
Mà khoan, bình tĩnh lại nào. Cũng chưa chắc là thế mà.
Tôi có khi chỉ đang tự huyễn… chắc vậy rồi. Làm ơn là vậy đi!
“Elrise-sama… từ hôm mà ngài cứu lấy thần ba năm về trước, thần đã luôn mong được trở thành kỵ sĩ của ngài. Thế nhưng cảm xúc bên trong thần không chỉ có vậy… thần không nghĩ nó là thứ mà thần nên có nhưng… err, nó, ý thần là… trời ạ, khó nói thật đấy nhỉ.”
Đúng rồi, tiếp tục đi, cứ ngu ngơ như thế đi.
Khi thời khắc ấy đến, ai cũng đều lưỡng lự và không thể nói ra điều cần nói. Đó là một motip thường thấy.
Tốt lắm, cậu cũng nắm rõ kịch bản đấy.
Đúng rồi, đừng có tiến thêm bước nào nữa mà cứ tiếp tục như thế đi.
“… Không được rồi. Cho dù bản thân thần có rất nhiều điều muốn nói, vậy mà khi đến lúc thì đầu óc thần lại trở nên trống rỗng… quả nhiên, những lúc thế này thì hãy cứ thẳng thắn nói ra. Elrise-sama… thần, với ngài…”
THÔIIIIIIIIIIIIII!
Sao bây giờ tự nhiên cậu lại đổi ý và muốn tỏ tình vậy!?
Đần độn thêm đi! Ngại ngùng thêm đi!
Sao cậu lại muốn giẫm vào cái bãi phân nằm giữa đường chứ!?
Dừng lại, dừng lại ngay! Thật đấy, cậu không nên nói điều đó với tôi! Tôi không có đàng hoàng như cậu nghĩ đâu.
Vernell đột nhiên ngừng nói, nhưng tôi hoàn toàn không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Trời ơi, mị nên làm gì đây, mị phải làm gì đây…?
Tôi có nên từ chối cậu ta như bình thường không? Nhưng lỡ cậu ta mất ý chí bởi chuyện đó và “Ta sẽ… không bao giờ chiến đấu nữa…”, thế thì sẽ rắc rối lắm. (Zard: Reference của dragon ball z, sau trận chiến với Cell, vegeta đã nói câu này)
Vài giây sau khi Vernell ngừng nói, cậu ta lại lên tiếng trong bầu không khí ngại ngùng này.
“Có phải… là vì Elrise-sama không phải Thánh Nữ thật sự không ạ?”
Fah!?
Mị bị phát hiện rồi!
Làm sao mà… chắc không biết thì cũng thật là ngu ngốc nhỉ.
Phải, tôi biết. Hẳn sai lầm khi đó đã bị phát hiện.
Hiệu trưởng Fox cũng đã nói rồi.
“Học viện của chúng thần đã không dùng bất cứ màu đỏ trên đồng phục.”
Hay nói cách khác, khi đó… lí do mà tôi dùng khi bị thương trước mặt Vernell giờ đã trở nên vô hiệu.
Nhưng khi đó cậu ta rõ ràng là không để ý.
Vậy, cậu ta đã nhận ra khi nào?
Khi tôi hỏi Vernell, cậu ta dễ dàng trả lời.
“Là lúc này đây ạ, khuôn mặt của Elrise-sama đã khẳng định điều đó rồi.”
…Thì ra là cậu gạt mị đó à?
Ra vậy, là lỗi của tôi vì đã tự để lộ.
“Lúc mà thần bắt đầu cảm thấy có gì lạ là khi sức mạnh của Eterna thức tỉnh. Sức mạnh của Eterna không hề yếu với Thánh Nữ… ít nhất là với những Thánh Nữ đời trước, cô ấy hoàn toàn không khác gì họ, Leila-san đã nói vậy. Thật chất, sức mạnh của Eterna cũng không thua kém gì với Alfrea-sama. Ngoài ra… lời của ngài hiệu trưởng đã làm thần nhớ đến ngày hôm ấy.”
Ra vậy, cậu ta quan sát tốt đấy.
Mà, khoảnh khắc Eterna thức tỉnh thì tôi đã gần như không thể che giấu việc đóng giả Thánh Nữ.
Vậy mà tôi vẫn thành công đánh lừa mọi người, đó là bởi tôi đã mượn sức mạnh của Vernell và thực hiện những điều mà chỉ Thánh Nữ mới có thể làm.
Nhưng Vernell cũng biết lí do cho chuyện đó.
Đó là vì tôi đã từng lấy đi thứ sức mạnh ấy ngay trước mặt cậu ta.
Nếu suy nghĩ kĩ, cậu ta hẳn sẽ nhận ra “Con nhỏ giả mạo ấy, nó dám dùng sức mạnh của mình để lừa gạt.”
“Thần cuối cùng cũng đã hiểu được điều mà ngài thật sự muốn nói 3 năm về trước… ‘Chúc cho cậu có thể gặp được Thánh Nữ của đời mình’… ngay từ đầu, ngài đã không hề nói về chính mình mà là về Eterna.”
Hou, câu trả lời hay đấy.
Không ổn, hình như mình đánh giá thấp tên nhân vật chính này quá rồi.
Không ngờ bây giờ tôi lại bị phát hiện.
Mà, có thể nói việc này có lợi cho tôi.
Vậy cậu hẳn cũng biết rồi đúng không Vernell? Tôi vốn đã là một kẻ giả mạo.
Thú nhận ngay lúc này khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
“Vậy, sức mạnh của ngài…”
Điều mà Vernell thắc mắc hẳn là những phép màu giả tạo mà tôi đã thực hiện từ trước đến giờ.
À, nó đó hả? Chúng chỉ là ma thuật mà thôi.
Về ma lực của tôi, tôi chỉ đơn giản là tập tuần hoàn ma lực mỗi ngày.
(Nhưng nó có đính kèm thêm cheat tự động luân chuyển ma lực!)
Nghe tôi giải thích, Vernell không thể giấu nổi sự bất ngờ.
Tôi cũng đồng thời bổ sung.
Vị “Thánh Nữ Elrise” yêu quý của cậu vốn chưa bao giờ tồn tại trên thế gian này.
Tôi chỉ là một kẻ giả mạo chơi trò đóng vai Thánh Nữ mà thôi!
Cậu chỉ đang yêu một ảo ảnh vốn chưa bao giờ tồn tại!
“Ngài sai rồi, Elrise-sama. Ngài có thể không phải Thánh Nữ thật sự. Nhưng những người mà ngài đã giúp… những người đã được ngài cứu, tất cả họ đều là thật. Bởi vì ngài đã cứu lấy thần khi đó, thần bây giờ mới có thể đứng ở đây. Cho dù danh tính Thánh Nữ của ngài là giả… nhưng bởi ngài đã giả quá hoàn hảo, nó đã trở thành thật! Thế nên chẳng có gì thay đổi cả… cảm xúc của thần cũng thế. Thánh Nữ của thần… ngay từ đầu đã luôn là ngài!”
Oou, cậu ta bắt đầu nói theo dòng cảm xúc rồi.
Ê khoan, khoan, khoan, thôi!
Tôi hiểu rồi, thế nên dừng lại. Đừng nói nữa.
Đừng có hành động như nhân vật chính nữa… mà cậu vốn đã là vậy rồi. Nói chung đừng có mang cái màn tỏ tình nhiệt huyết ấy ra đây.
“Thế nên Elrise-sama… thần…”
Khoan— yo, thôi, thôi.
Vernell, cậu chỉ đang phê khi cảm xúc cao trào mà thôi.
Đừng có lợi dụng tình huống để nói ra cái chuyện nguy hiểm ấy!
Hít thở sâu vào. Bình tĩnh và nghĩ “Chắc con nhỏ giả mạo ấy chẳng tốt đẹp gì đâu” đi.
Ngừng— ngừng lại!
Ngừng… câu nói lại mau…!
“—thần yêu ngài!”
ABABBABABABABABA, ABABABBYABYABAYBABA—!!
Kuawsedrftgybujikolp!