Nise Seijo Kuso of The Year

chương 70: sự thật

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Zard

-------------------

—Cho dù ngài là giả, việc thần đã được ngài cứu hôm ấy vẫn không hề thay đổi.

Vernell là người đầu tiên nhận ra sự bất tương đồng khi Alfrea tham gia buổi thực chiến chống lại ma vật.

Tính cách của Alfrea có thể miêu tả là phóng khoáng hoặc tự do… tuy hoàn toàn khác với hình tượng Thánh Nữ Sơ Khai của cậu, sức mạnh của cô là thật.

Hầu hết ma vật đều sẽ tiêu biến chỉ với một đòn trừ khi chúng quá mạnh, cô cũng sẽ không chịu bất cứ tổn thương nào trừ sát thương đến từ cùng nguồn sức mạnh với mình.

Cảnh tượng cô đánh bại ma vật bằng những tia sáng rực rỡ, cô quả thực xứng với danh hiệu Thánh Nữ.

Nhưng điều mà Vernell cảm thấy là một thứ cảm xúc gần như là thất vọng.

Cậu có thể nói cô rất tuyệt vời. Cậu cũng có thể nói cô rất mạnh.

Nhưng nó vẫn nằm trong phạm vi có thể hiểu được.

Nó không phải như những thanh kiếm ánh sáng phóng xuống từ bầu trời, hay vô số những chùm tia liên tục truy đuổi kẻ thù của mình, cô cũng không hề có khả năng tiêu diệt mọi ma vật xung quanh trong chớp mắt.

Cô không thể thay đổi thời tiết hay hồi sinh những vùng đất chết.

Sức mạnh của Alfrea quá đỗi bình thường so với “phép màu” của Elrise mà cậu đã từng được chứng kiến.

Cô không hề sở hữu sức mạnh thần thánh trong mắt Vernell… cô chỉ là một người bình thường vô tình có đặc tính hiệu quả trong việc chống lại ma vật.

Chẳng những thế, sức mạnh của Alfrea không hơn gì nhiều so với Eterna. Cho dù cô có mạnh hơn thì nó cùng lắm vẫn chỉ mạnh hơn vài cấp.

Mặc cho sức mạnh của Eterna trông giống với Thánh Nữ, cậu vẫn chỉ nghĩ rằng đó là “phiên bản sức mạnh yếu hơn của Thánh Nữ”.

Bởi so với Elrise, Eterna không đến mức bất khả chiến bại như cô.

Nhưng Vernell đã nhầm, theo như Nhà Tiên Tri Propheter, sức mạnh của Alfrea không khác mấy so với những Thánh Nữ khác. Ngược lại Thánh Nữ Alexia đời trước còn có vẻ mạnh hơn cô, dù rằng không nhiều.

Cả Eterna cũng không hề thua kém. Theo như Leila, nếu không có Elrise, cô hẳn đã bị nhầm là Thánh Nữ.

…Nhưng liệu đó có thật sự chỉ là nhầm lẫn?

Sự nghi ngờ của Vernell ngày một lớn hơn.

Và hôm nay, suy đoán ấy đã được xác nhận.

Khi chuẩn bị đồng phục cho Alfrea, hiệu trưởng và Alfrea đã nói chuyện với nhau, nhưng nội dung của cuộc trò chuyện đã gợi cho cậu nhớ về chuyện khi ấy.

“Bộ đồ này có màu xanh nên ta rất thích. Ta thích màu xanh.”

“Phải, ngược lại thì ta ghét màu đỏ, đúng rồi đó, màu đỏ. Lúc ta giết ma vật, nó lúc nào cũng xuất hiện cho dù ta có không muốn, thế nên nó đã trở thành màu ta ghét nhất từ khi nào không hay.”

“Vâng, bởi vì màu sắc ưa thích của Thánh Nữ-sama đã được lưu truyền lại nên học viện của chúng thần đã không dùng bất cứ màu đỏ trên đồng phục.”

Học viện đã không dùng màu đỏ trên đồng phục.

Nghe vậy, Vernell chợt nhớ lại lúc cậu nói chuyện với Elrise bên trong hang sau khi họ rơi xuống biển.

Khi đó Vernell đã nhìn thấy vết thương trên cánh tay Elrise.

Khi cậu nhắc đến nó, Elrise đã kéo ra một sợi chỉ và bảo,

“À, hình như chỉ là sợi chỉ mà thôi. Có lẽ là lúc chúng ta rơi xuống nó đã bị bung ra.”

Lúc đó cậu đã tin.

Vết thương của cô đã biến mất và Elrise đang cầm một thứ gì đó trông như sợi chỉ đỏ được kéo ra từ trang phục của cô, thế nên cậu đã tin.

Nhưng giờ khi nghĩ lại, nó rõ ràng thật sự đáng nghi.

Bởi khi ấy họ đang mặc đồng phục, không hề có chỉ đỏ ở đâu cả.

Liệu thứ mà Elrise đã kéo ra khi ấy thật sự là một sợi chỉ?

Xét đến việc Elrise có thể tự do bay lượn trên bầu trời, thậm chí tạo ra hào quang và mưa sao băng… việc dùng ma thuật để tạo thành một sợi chỉ ngay tại ấy với cô không hề khó.

Dĩ nhiên nó vẫn chưa được xác thực.

Có lẽ Elrise đã mang theo một con búp bê làm bằng chỉ đỏ mà cậu không biết.

Và thứ đó là thủ phạm của sợi chỉ bị bung ra.

Chưa kể Elrise còn làm được những điều mà chỉ Thánh Nữ mới có thể làm.

Thế nên…

“Không sao... không sao đâu. Đừng sợ. Sức mạnh này một ngày nào đó sẽ giúp được cậu. Nhưng hiện giờ, nếu không được kiểm soát thì nó vẫn sẽ gây đau đớn cho cậu... Nên cho ta mượn một chút sức mạnh ấy ít lâu nhé.”

Cậu nhớ lại chuyện đã xảy ra ba năm trước.

Không, nhớ không phải là từ đúng ở đây.

Bởi chính cuộc gặp gỡ ba năm trước với Elrise đã hình thành nên con người Vernell bây giờ.

Đó là một kí ức quý giá mà cậu sẽ không bao giờ quên… thế nên cậu mới có thể nhớ ra lời của cô nhanh đến vậy.

A, mình hiểu rồi.

Elrise đã mượn một phần sức mạnh của mình khi đó.

Thế nên cho dù cô ấy có không phải là Thánh Nữ… Ít nhất cô vẫn sẽ làm được những điều mà mình có thể làm.

Đó là khi Vernell nhận ra.

Liệu cô có phải Thánh Nữ thật hay không?

…Nhưng, Vernell không hề quan tâm.

Việc cậu đã được cứu ngày hôm ấy bởi Elrise không hề thay đổi, cả quyết tâm được chiến đấu vì cô sẽ không bao giờ chuyện.

Cho dù Elrise không là Thánh Nữ, như vậy có nghĩa là một người bình thường thậm chí còn không phải Thánh Nữ đã làm biết bao nhiêu điều mà đến cả Thánh Nữ cũng không thể làm được; nó càng khiến cô thêm phần đáng kính.

Hơn bất cứ điều gì, cảm xúc này bên trong trái tim của cậu sẽ không thay đổi cho dù cô có là ai.

…Cậu yêu Elrise.

Trên danh nghĩa một người đàn ông, cậu yêu cô.

Trước cảm xúc ấy, danh tính thật của cô chỉ là chuyện cỏn con.

Thế nên — khi vô tình gặp Elrise ở sân thể thao — cậu đã tỏ tình với cô: chủ yếu là do môi trường.

Bởi không có Leila xung quanh nên đây là một cơ hội tốt. Chính điều ấy đã khiến Vernell hành động.

Leila luôn đứng bên cạnh quan sát suốt buổi Lễ Sinh Nhật thế nên cậu đã không thể nói gì.

Để không đánh mất cơ hội này, cậu đã tỏ tình với cô. Nhưng…

“Không được!”

Elrise lên tiếng ngắt lời cậu, như thể đang sợ điều mà Vernell sắp sửa nói.

Cô không hề ngốc. Cô hẳn đã biết cậu đang muốn nói gì.

Nhưng Elrise đã ngăn Vernell như thể muốn những lời ấy mãi không được nói ra.

“Với cả… đó không phải điều mà cậu nên nói với ta. Đó không phải là cảm xúc mà cậu nên có về ta.”

Một lời từ chối… nhưng cảm giác lại không phải như vậy.

Như thể cô cảm thấy không xứng với câu từ ấy, như thể cô đang tự hạ thấp bản thân.

Bởi Vernell đã lờ mờ đoán được lí do của cô, cậu đã giúp cô bình tĩnh lại.

“Có phải… là vì Elrise-sama không phải Thánh Nữ thật sự không ạ?”

Cậu hoàn toàn có thể thấy Elrise đang nín thở.

Hai mắt cô mở to, để lộ vẻ ngạc nhiên.

Một phản ứng thật phong phú.

Và chỉ như vậy, nó đã chứng minh cho nghi ngờ của cậu, đã xác thực cho điều mà từng chỉ là suy đoán.

“…Cậu đã biết khi nào?”

“Là lúc này đây ạ, khuôn mặt của Elrise-sama đã khẳng định điều đó rồi.”

Cuối cùng Elrise đã thừa nhận, cô không phải là Thánh Nữ.

Quả nhiên là vậy.

Elrise chỉ là một người bình thường đã mượn sức mạnh của Vernell để làm những điều mà chỉ Thánh Nữ mới có thể làm, còn Thánh Nữ thật sự của thời đại này là Eterna.

Sức mạnh của Elrise tuy nằm ngoài hiểu biết của con người và vẫn chưa thể được giải thích chỉ với chừng đó nhưng… nói chung nó chắc chắn không hề liên quan đến sức mạnh Thánh Nữ.

Rồi Vernell giải thích cách mà cậu nhận ra và bắt đầu nói về chuyện ba năm trước.

“Thần cuối cùng cũng đã hiểu được điều mà ngài thật sự muốn nói 3 năm về trước… ‘Chúc cho cậu có thể gặp được Thánh Nữ của đời mình’… ngay từ đầu, ngài đã không hề nói về chính mình mà là về Eterna.”

Khi nghĩ lại, câu nói ấy thật sự rất lạ.

Mặc cho bản thân là một Thánh Nữ, cô lại nói “Chúc cho cậu có thể gặp được Thánh Nữ của đời mình”.

Nhưng điều này đã làm rõ mọi chuyện.

Elrise khi ấy đã biết về danh tính lẫn vị trí của Thánh Nữ thật sự.

“…Cậu nói đúng Vernell-kun. Ta không phải Thánh Nữ. Ta được sinh ra trong cùng ngôi làng với Eterna-san và bởi vô tình có lượng ma lực lớn nên ta đã bị nhầm lẫn mang đi. Ta chỉ là một kẻ giả mạo đã đóng vai Thánh Nữ suốt thời gian qua.”

“Vậy, sức mạnh của ngài…”

“Cậu hẳn đã đoán được rồi, ta chỉ giả vờ làm Thánh Nữ bằng sức mạnh mà ta đã mượn từ Vernell-kun vào ngày hôm đó. Ngoài chuyện đó ra… thì tất cả chỉ là ma thuật mà thôi.”

Cô đã thực hiện những điều mà chỉ Thánh Nữ mới có thể làm bằng sức mạnh mượn được từ Vernell, đó là suy đoán của cậu.

Nhưng điều khiến Vernell ngạc nhiên nhất là những phép màu từ trước đến giờ chỉ là ma thuật thông thường.

Làm sao ma thuật của cô có thể hiện thực những kỳ tích ấy… không, làm sao cô có đủ ma lực để làm được những điều ấy?

Trước câu hỏi ấy, câu trả lời của Elrise lại càng khiến cậu thêm kinh ngạc.

“Về lượng ma lực của ta, đó chẳng qua chỉ là sự liên tục tập luyện. Chẳng có gì đặc biệt cả đâu… mỗi ngày, kể cả khi ngủ, ta luôn tuần hoàn ma lực của mình khiến ma lực của bản thân ngày một tăng lên.”

Nỗ lực.

Đó là cội nguồn của mọi phép màu.

Tuần hoàn ma lực là hấp thụ ma lực xung quanh và giải phóng ma lực bên trong mình nhằm tăng lượng ma lực của bản thân, chuyện đó kể cả Vernell cũng biết.

Cậu đã học về nó trên học viện và đã từng sử dụng phương pháp đó một vài lần.

Nhưng nó không phải là thứ có thể lơ đễnh thực hiện, hơn nữa… nó gây ra một sức ép khổng lồ lên tinh thần của người dùng.

Ma lực bên ngoài môi trường đôi lúc sẽ tồn đọng cả cảm xúc con người.

Khi hấp thụ ma lực cũng đồng nghĩa với việc hấp thụ những cảm xúc tiêu cực ấy.

Phẫn nộ, hận thù, căm ghét, ghen tị… ta sẽ cảm nhận được sự xấu xí của nhân loại, đồng thời sự ô uế ấy sẽ dần vấy bẩn trái tim ta.

Khi sắc màu linh hồn ta bị nhuộm bởi những màu sắc khác, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.

Nếu con người bị ô uế bởi những cảm xúc ấy, nó sẽ khiến ta không thể nhận ra sự khác biệt giữa cảm xúc của bản thân và của người khác.

Ranh giới giữa con người ta với con người khác sẽ dần mờ đi để rồi cuối cùng ta sẽ đánh mất chính mình.

Thế nên không ai dám tuần hoàn ma lực lâu. Không, không một ai dám sử dụng nó nhiều.

Nhưng Elrise đã liên tục sử dụng nó… và cô đã dùng nó không dừng.

Nếu người khác làm vậy, sẽ chẳng có gì lạ nếu bản thân mất đi lí trí và trở thành một tồn tại giống như Phù Thủy… Lí do Elrise vẫn còn có thể bình tĩnh được hẳn là nhờ tấm lòng nhân hậu luôn sẵn sàng chấp nhận mọi thứ của cô, Vernell đã tự hiểu như thế.

“Với lời giải thích này, cậu chắc đã hiểu rồi đúng không? Vị ‘Thánh Nữ Elrise’ mà cậu yêu quý không hề tồn tại. Mọi thứ chỉ là giả. Một sự chắp vá… ta chỉ đang diễn theo lý tưởng về Thánh Nữ của mọi người. Cậu đã yêu một thứ ảo ảnh vốn chưa bao giờ tồn tại.”

“Ngài sai rồi, Elrise-sama.”

Vernell lập tức phủ nhận lời tự trách của Elrise.

Elrise đã nhầm.

Cô có lẽ không phải là Thánh Nữ thật sự.

Từng lời nói và hành động của cô có lẽ chỉ là của vai diễn “Thánh Nữ”, là sự hiện thực hóa những gì mà mọi người hằng mong muốn như cô đã nói.

Nhưng có biết bao nhiêu người đã được cứu bởi vai diễn ấy.

Đã có một thế giới được cô phục hồi.

Cô đã giành lại những vùng đất bị ma vật xâm chiếm, phục hồi tự nhiên và cứu lấy vô số người.

Số lượng trẻ em không thể vượt qua mùa đông và chết đói đã giảm đi.

Cô đã mang lại nụ cười đã bị lãng quên bởi những người không còn hi vọng cho tương lai.

Và… tại đây, bản thân cậu có thể tiến lên là vì đã được gặp cô vào ngày hôm ấy.

Tất cả chắc chắn không phải là giả.

Đó không phải là thứ ảo ảnh không hề tồn tại.

“Ngài sai rồi, Elrise-sama. Ngài có thể không phải Thánh Nữ thật sự. Nhưng những người mà ngài đã giúp… những người đã được ngài cứu, tất cả họ đều là thật. Bởi vì ngài đã cứu lấy thần khi đó, thần bây giờ mới có thể đứng ở đây. Cho dù danh tính Thánh Nữ của ngài là giả… nhưng bởi ngài đã giả quá hoàn hảo, nó đã trở thành thật! Thế nên chẳng có gì thay đổi cả… cảm xúc của thần cũng thế. Thánh Nữ của thần… ngay từ đầu đã luôn là ngài! Thế nên Elrise-sama… thần…”

Phải, vào ngày hôm ấy, cậu đã quyết

Với Vernell, ngay từ đầu chỉ có một người.

Cho dù cô là một kẻ giả mạo… nhưng cô sẽ luôn là Thánh Nữ thật sự duy nhất của Vernell.

“― Thần yêu ngài!”

Thế nên, không chút chần chừ, không chút ngại ngùng, cậu đã bày tỏ tình cảm của mình.

Vernell có thể nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Elrise nhưng cậu không biết cô nghĩ gì.

Nhưng cậu không hối hận. Cậu đã nói ra những gì cần nói.

Cho dù bản thân có bị từ chối, dẫu vậy… không, thậm chí có đau lòng, cậu vẫn sẽ không hề hối hận.

Sau vài giây im lặng ngượng ngùng, Elrise cuối cùng cũng lên tiếng.

“Cảm ơn Vernell-kun. Nghe cậu nói vậy, cả ta… cũng cảm thấy rằng mọi điều mà ta đã làm đều không hề lãng phí.”

Cô dịu dàng mỉm cười và nhìn thẳng vào Vernell.

Nhưng Vernell lại cảm thấy nụ cười ấy có phần u buồn.

Cậu sớm biết được lí do của nó.

“Nhưng… ta không thể chấp nhận cảm xúc ấy. Bởi ta biết về sự đau thương phía trước, ta không thể gật đầu đồng ý và chia sẻ điều đó với cậu.”

“Ý, ý ngài là sao…”

Sự đau thương, nó có nghĩa là gì?

Trước khi Vernell kịp hỏi, câu trả lời của Elrise khiến cậu không khỏi rụng rời.

“Sinh mệnh của ta không còn nhiều nữa. Lâu nhất sẽ là nửa năm… ta thậm chí còn không thể đón được sinh nhật tiếp theo của mình.”

Chỉ một câu nói đã khiến đầu óc Vernell trống rỗng.

Cậu ước sao đó chỉ là lời nói dối.

Cậu ước đó chỉ là cách để cô ngụ ý cho lời từ chối của mình.

Nhưng … A, cậu liền biết được lí do.

Sức mạnh nguyền rủa và ô uế mọi thứ của Vernell.

Elrise đã lấy đi một nửa, nhưng khi đó cậu nghĩ cô sẽ có thể điều khiển nó bởi cô là Thánh Nữ.

Nhưng Elrise không phải Thánh Nữ.

Thế nên với cô, thứ sức mạnh ấy không khác gì thuốc độc.

Khi cậu đang không thể nghĩ được gì, Elrise tiếp tục nói với Vernell đang sững người, “Cậu không cần phải tự trách mình. Mọi chuyện xảy ra đều là con đường mà ta đã chọn. Ta đã chọn lấy nó dẫu biết điều gì đang chờ đợi mình ở phía cuối. Và… nếu không có sức mạnh mà ta mượn từ cậu, ta đã không thể tiếp tục vai diễn Thánh Nữ của mình. Cậu không phải lo đâu. Ngược lại, cậu quyền căm hận ta. Bởi ta đã lợi dụng cậu để giả vờ là Thánh Nữ.”

Cậu muốn hét lên, ‘Sai rồi!’.

Liệu có kẻ ngốc nào trên đời sẵn lòng rút ngắn mạng sống của mình chỉ để lợi dụng ai đó không? Cô hoàn toàn chẳng được lợi gì cả.

Elrise không phải kẻ ngốc.

Elrise không cần phải làm như thế, bởi cô vốn đã là Thánh Nữ Vĩ Đại Nhất Mọi Thời Đại từ trước khi gặp Vernell và đã có thể có được mọi thứ mình muốn khi ấy.

Thế nên đây chỉ là cách mà cô giả vờ làm phản diện để Vernell không cảm thấy tội lỗi về vai trò của mình trong cuộc đời cô.

Nhưng cậu lại chẳng thể nói thành lời.

Việc chẳng còn tương lai nào cho Elrise khiến cổ họng cậu khát khô, không thể nói được gì.

Cậu đã nghĩ mình sẽ không hối hận dù cho bản thân có bị từ chối.

Nhưng thế này thì thật quá quắc.

Cho dù có bị từ chối, chỉ cần Elrise được sống thì cậu vẫn sẽ hài lòng.

Nhưng chuyện này… cậu không thể chấp nhận.

“Thế nên… Vernell-kun nên tìm một người tốt hơn ta. Hãy sống hạnh phúc với người ấy và dựng nên một tương lai tươi đẹp cho bản thân mình… bởi đó chính là lựa chọn tốt nhất của cậu.”

Trong tương lai Elrise nhắc đến, không hề có chỗ cho cô.

Thật ích kỉ làm sao.

Cô đã cứu lấy bao nhiêu người, đã hiến dâng bản thân vì thế giới, để rồi khi thế giới đạt được hòa bình, cô lại chẳng thể được nhìn thấy nó.

Cậu muốn hét lên bảo rằng cái chuyện tệ hại ấy không nên xảy ra.

“Ngài, ngài… ngài chấp nhận chuyện đó sao!? Ngài đã cố gắng để trở thành Thánh Nữ cho mọi người… vậy mà cuối cùng… cuối cùng ngài…”

Elrise không chút chần chừ mỉm cười trước lời của Vernell.

Cô biết. Và cô vốn đã chấp nhận.

Không hề hối hận, cô vẫn luôn vĩ đại như vậy… và một quyết tâm ích kỉ hiện hữu trên khuôn mặt của cô.

“Cho dù ta không còn… nếu mọi người có thể cười khi kết thúc ấy đến thì đã đủ để ta yên lòng rồi. Thế nên cậu đừng buồn nhé. Ta chỉ muốn mọi người được hạnh phúc mà thôi.”

Vẻ mặt của cô lúc này đã chứng minh cô đang hoàn toàn nói thật.

Không một cảm giác đau buồn. Nó khiến ta hiểu rằng đây là điều mà cô thực sự muốn…

…Khi Vernell vẫn còn đang sững sờ, Elrise đã rời đi.

A/N:

Đòn Tất Sát “Sinh mệnh ta sắp cạn rồi nên từ bỏ đi.”

Nó cực kì hiệu quả!

Truyện Chữ Hay