Trans: Zard
--------------------
Với Alfrea tham gia vào nhóm, chúng tôi đã quay lại học viện.
Vernell và những người khác thì vẫn còn phải đến lớp, với cả chúng tôi cũng định quay lại khi mặt trời lặn.
Alfrea có khả năng sẽ quậy phá gì đó nếu cho ở một mình ở học viện, thế nên cổ đã được đưa đến lâu đài Thánh Nữ.
…Đúng hơn nếu cổ mà ở học viện thì ước mơ của học viên sẽ bị nghiền thành cám luôn mất, trường hợp tệ nhất là học viện sẽ phải đổi cả tên.
Khi tôi nhắc đến chuyện này, dĩ nhiên là cả ông bác Aiz và hiệu trưởng Fox đều ngạc nhiên, nhưng bởi cổ là Thánh Nữ đời đầu, họ buộc phải chịu đựng cổ nên phải đành đồng ý.
“Ể~ vậy ra bây giờ Thánh Nữ sống ở nơi như thế này sao? Tuyệt thiệt đó~! Thời của tui toàn phải ngủ ngoài trời không thôi. Đúng hơn là tại tui bị coi là Phù Thủy đời 2 nên bị truy đuổi khắp nơi làm tui cứ phải đổi chỗ suốt. Đến tận khi tui đánh bại Okaa-sama thì mới hết bị xem là rắc rối.”
Có vẻ Alfrea cũng có nỗi khổ riêng của mình.
Có lẽ vì lớn lên cực khổ như vậy nên tính cách của cổ mới thành ra như thế.
Ít nhất thì Eterna cũng sẽ không trở nên vô liêm sỉ như này.
“À phải rồi, cô có gì ăn không? Tui chưa ăn gì cả ngàn năm nay rồi thế nên tui muốn ăn lại. Tui muốn bánh mì trắng với phô mai. Nếu có thêm thịt với rượu nữa thì càng tốt.”
Alfrea liếc sang tôi bảo muốn ăn, nhưng tôi nghĩ những thứ cổ yêu cầu là hàng xa xỉ nhất mà cổ biết.
Tôi đã học qua rằng dụng cụ ăn không hề tồn tại 1000 năm về trước, thế nên họ đã phải ăn bốc.
Cô thích thì tôi chiều.
Với lại, có rất nhiều loại bánh và bánh mì trắng làm từ lúa mì từng là thứ xa xỉ chỉ dành cho Hoàng Gia và Quý Tộc. Nhân tiện, có giả thuyết rằng bánh mì đó là loại bánh mì không lên men.
Tôi đoán nó kiểu giống bánh naan.
Giờ thì bánh mì trắng vẫn được xem là hàng xa xỉ, nhưng nhờ được lên men đàng hoàng nên bánh mì thời chúng tôi dễ ăn hơn nhiều.
Dĩ nhiên nó không thể so được với ẩm thực Nhật Bản hiện đại.
“Bếp trưởng, ta muốn mượn bếp một lúc.”
“Vâ, vâng!”
Tôi bắt đầu thấy thương Alfrea. Đã đến nước này rồi tôi sẽ vào bếp và cho cổ ăn món ngon nhất tôi biết làm.
Trước hết phải là bánh mì.
Nhưng nó không phải là bánh mì thường, mà là bánh mì đậu nành được làm từ bột đậu nành.
Đậu nành… phải, món thịt của quá trình công nghiệp.
Đúng hơn thì nó không phải đậu nành mà là một loại trông giống vậy. Thế nhưng sau khi kiểm tra và nếm thử, tôi thấy nó gần như là đậu nành nên cứ gọi như vậy.
Tên chính thức của nó ở thế giới này là soiyabean.
Nó có thể trồng trên cả những vùng đất khô cằn và đa phần được dùng làm thức ăn ở Japon.
Nhưng không hiểu sao trên đại lục này thì nó lại không dành cho người mà chủ yếu làm thức ăn cho gia súc.
Có vẻ nó không được xem là thức ăn cho con người.
Thấy chuyện đó quá vớ vẩn, tôi đã quyết định trồng nó phía sau lâu đài. Tôi lấy đậu nành làm thành bánh mì rồi cho những người có sức ảnh hưởng lớn ăn để dạy cho họ giá trị của nó rồi để họ lan truyền ra khắp nơi.
Mà, nó giống bánh bông lan hơn là bánh mì.
Còn về tại sao tôi lại làm bánh bông lan là bởi bánh mì mềm theo tiêu chuẩn hiện đại quá rắc rối.
So với nó thì bánh bông lan dễ hơn nhiều.
Đó cũng là thứ mà tôi đang làm bây giờ.
Đầu tiên là châm nhỏ lửa trong lò rồi để đó.
Lò ở thế giới này là lò đá, nó tuy không tiện bằng lò điện ở thời hiện đại nhưng nhờ có ma thuật nên tôi vẫn có thể tinh chỉnh được.
Tiếp đến là trứng. Tôi tách lòng trắng với lòng đỏ ra rồi trộn lòng đỏ với bột đậu nành và nước.
Còn mật cây thông, tôi tìm một loại cây có mật ngọt rồi dùng thổ ma pháp để vắt nó.
Nhưng tôi chỉ cho vào một chút. Nếu bỏ quá nhiều nó sẽ thành tráng miệng mất.
Tôi đánh bông lòng trắng rồi từ từ cho thêm bột đậu nành khi nãy để nó mịn hơn.
Cuối cùng là tôi cho vào men do tôi tự chế rồi đưa hỗn hợp vào lò. Giờ chỉ cần đợi nữa là xong.
Cổ bảo muốn ăn thịt nên chắc tôi cũng nên chuẩn bị một ít.
Món thịt ở thế giới này rất luộm thuộm.
Bởi nơi này đặt việc có cái ăn lên hàng đầu nên họ không quan tâm đến mùi vị hay món thịt đó dễ ăn hay không.
Nói chung họ làm vậy là để trữ đủ thức ăn qua mùa đông.
Thế nên gần như chỉ có thịt sấy khô rồi ướp muối là phổ biến.
Nó không phải là không ăn được, nhưng đại đa số chúng không được ngon cho lắm.
Ngay cả bò cũng được xem là công cụ sản xuất phô mai và bơ, việc biến nó thành thức ăn gần như là không tồn tại.
Lí do là vì… chủ yếu tại công đoạn xử lí rất bừa bộn.
Thế giới này ít nhất có khái niệm cắt tiết, nhưng bởi bò ở đây không phải nuôi để ăn và bị mổ xẻ rất lộn xộn, thế nên không thể có chuyện nó ngon được. Bởi vậy mà trong suy nghĩ của mọi người, bò là món vừa cứng, vừa hôi và vừa dở.
Dù vậy, khi một con bò chết, họ vẫn sẽ ăn nó. Thế nhưng cách thức nấu của họ hầu hết chỉ là tìm cách cho thêm thảo dược có mùi nồng để át đi mùi hôi; bò ở đây được ăn như thế đấy.
Ngươi dân ở thế giới này nói chung là cẩu thả ở hầu hết mọi mặt.
Nhân cơ hội này tôi nên làm cho Alfrea món thịt ngon đến mức cổ phải trầm trồ.
Mà có khả năng khẩu vị của cổ không giống tôi nhưng đến đó rồi tính.
Đầu tiên là cắt thịt, ta không nên cắt đại mà phải đúng theo từng phần.
Ta phải cắt bỏ những lớp màng thịt mỏng và mỡ thừa để nó không làm hỏng kết cấu thớ thịt.
Sau đó cho thêm dầu olive vào chảo rán (hàng tự làm), khi nó bắt đầu bốc khói, tôi cho miếng thịt vào.
Rắc muối lên một mặt rồi khi cả hai mặt đều đã chín, đậy nắp rồi để nó tiếp tục nấu trong 30 giây.
… Tôi muốn cho thêm cả tiêu nữa nhưng tiêu ở thế giới này quá mắc nên có gì dùng đó vậy.
Sau 30 giây, mở nắp ra rồi để tiếp tục để nó tự nấu bằng nhiệt của mình trong 30 giây.
Cứ lặp lại công đoạn này vài lần rồi cuối cùng là cho bơ vào để tăng thêm mùi vị.
Sau khi nấu xong miếng thịt, tôi cắt nó dọc theo thớ thịt. Đây là một kỹ thuật chế biến thịt ngon đơn giản mà tôi nghĩ mình đã từng thấy đâu đó trên TV.
Tiếp đến tôi nấu khoai tây và cà rốt để làm món phụ, rồi đặt nó bên cạnh món thịt.
Hình như cổ còn yêu cầu cả rượu nữa thì phải?
Mà, dùng rượu có sẵn ở lâu đài là được rồi.
Tôi không đụng cái gì liên quan tới rượu cả.
Bởi tôi vốn chả hề thích rượu…
Cuối cùng bánh đã nướng xong, tôi lấy nó ra khỏi lò.
Thật ra tôi có thể cho thêm kem tươi lên để làm món tráng miệng, nhưng lần này tôi sẽ không làm vậy.
Bởi món bánh này là bữa chính kia mà.
Nếu tôi làm bánh mì thì còn tốt hơn nữa nhưng… như tôi đã nói khi nãy, phiền lắm.
Nguyên liệu ở đây không phải lúc nào cũng có như thời hiện đại, đến cả tiệm bánh còn không có.
Nhồi bột bằng tay cũng phiền phức không kém.
Thế nên tôi nghĩ làm bánh bông lan ít ngọt thì sẽ dễ hơn nhiều.
Một người nào đó đã từng nói “Nếu không biết làm bánh mì, thì hãy làm bánh bông lan!”
Nói chung mị ghét phải làm mấy chuyện rắc rối.
Thế nên tôi cứ bảo đây là bánh mì rồi cho mấy ông quan chức ăn.
Ranh giới giữa bánh bông lan với bánh mì có khi sẽ bị tôi phá vỡ, nhưng làm như mị quan tâm chắc.
Sau khi đã hoàn thành, tôi gọi kỵ sĩ mang thức ăn cho Alfrea.
“Gì thế này, cái gì thế này!? Mùi thơm quá đi! Trông ngon quá! Cái này tui ăn được đúng không!? Tui ăn nhe!? Dù cô có không cho thì tui vẫn sẽ ăn!”
Vẻ mặt của Alfrea không phải như mấy mẹ thèm hàng (mesu) mà là khách thèm món ăn (meshi), cổ hoàn toàn không rời mắt khỏi những món tôi nấu.
Mà nếu cứ để cổ tự ăn thì cổ sẽ bốc tay mất, thế nên tôi phải dạy cổ cách dùng nĩa.
Tôi đã cắt sẵn miếng thịt rồi nên cổ chỉ cần dùng nĩa để để xúc rồi ăn thôi. Cho dù nĩa có không tồn tại 1000 năm trước, cổ vẫn có thể làm được.
Tuy Alfrea bảo là đã hiểu, nhưng ánh mắt cổ vẫn dính chặt vào chỗ đồ ăn.
Sao cứ như đang cho chó ăn thế nhỉ.
Cứ để cổ đợi thì có lẽ sẽ vui hơn, nhưng cổ đã bắt đầu chảy nước dãi rồi nên tôi nghĩ là không nên.
Hoặc là tôi tưởng tượng nhưng khuôn mặt của các kỵ sĩ trông như thể vừa bị vỡ mộng.
“Được rồi, cô ăn đi.”
Trước khi hình tượng Thánh Nữ Sơ Khai càng nát hơn nữa, cứ để cổ ăn cho rồi.
Khi đã được tôi cho phép, Alfrea bắt đầu chộp lấy bánh mì (thực chất không phải) và ngấu nghiến.
“Gì thế này!? Mềm quá! Ngọt quá! Nó không hề cứng! Ngon quá! Siêu, siêu ngon luôn!”
Phần bánh mì (hoặc thứ đó kiểu vậy) không hề nhỏ do tôi làm đã được ăn sạch trong thoáng chốc. Sau đó cổ không hề dùng dụng cụ ăn uống mà lại đưa tay chuẩn bị bốc thịt nên tôi đã phải đánh vào tay cổ.
Đừng có dùng tay mà ăn, cô sẽ bị bẩn đó.
Rồi Alfrea vụng về dùng nĩa cắm vào miếng thịt.
Cứ như đang huấn luyện chó vậy.
Mà chó làm gì biết dùng nĩa nhỉ.
“Ngon quá! Mềm nữa! Nước thịt vừa cắn một cái đã trào ra! Thơm quá! Cái gì thế này!?”
Có vẻ món thịt cũng khiến cổ thích thú đến nỗi cách ăn càng lúc càng thô thiển hơn.
Tuy đang ở trước mặt các kỵ sĩ nhưng cổ lại chẳng hề quan tâm.
Kiểu này chắc cổ không còn ý định giả vờ nữa.
Cổ đã hoàn toàn ngưng diễn, chuyện có thể nói là trông đỡ hơn nhiều.
Còn các kỵ sĩ đang chứng kiến cảnh tượng đó thì có khuôn mặt như thể thế giới vừa bị hủy diệt.
Liên tục nhồi nhét thức ăn, Alfrea cứ như đã biến thành một con hamster.
Uhm… cổ ăn thì trông ngon miệng đấy nhưng chẳng có phép tắc gì cả.
Nếu đây là Thánh Nữ Sơ Khai thì vai Thánh Nữ của tôi đã sai ngay từ gốc rồi.
Vì Thánh Nữ Sơ Khai là Thánh Nữ của Thánh Nữ. Thánh Nữ của mọi Thánh Nữ. Nếu cổ mà như này thì vai diễn Thánh Nữ hoàn hảo nhất chẳng phải là cứ bỏ hết phép tắc rồi muốn làm gì thì làm sao…?
…Không, không, đừng để bị lừa.
Lí do cổ có thể để lộ con người thật của mình bởi vì cổ là hàng thật.
Tôi tuyệt đối không thể làm như vậy.
Cho nên tôi sẽ tiếp tục vai Thánh Nữ theo cách của mình.
“Ai là người nấu món này~!?”
Ăn xong, Alfrea đột nhiên đứng dậy và hét lên.
Nước thịt dính đầy xung quanh miệng làm bẩn cả khuôn mặt cổ.
Tôi không còn cách nào khác ngoài lấy khăn tay ra để lau miệng cho cổ.
Giờ thực sự giống như đang nuôi chó rồi đấy.
“Là tôi nhưng—”
“Làm vợ tui đi!”
Cái cô nàng này đang nói gì thế?
Tôi là đàn ông bên trong. Tâm trí tôi vẫn là của đàn ông, thế nên nếu có kết hôn thì tôi là chồng mới phải.
Mà, cũng không phải là Alfrea đang nghiêm túc nên tôi chỉ cười trừ cho qua.
Bí chiêu giao tiếp xã hội: “Nếu thấy phiền thì cứ cười cho qua”... đó là một kĩ năng cần phải có.
Sau khi Alfrea dùng bữa xong, cổ luộm thuộm nằm dài trên giường, banh tay banh chân ra rồi bắt đầu ngáy.
“Tui còn ăn được… bưng ra tiếp đi…”
Cái kiểu nói mớ tệ hại thật…
Thấy không còn cách nào khác, tôi đành đắp chăn cho cổ rồi rời khỏi phòng để quay lại học viện.
“Ta sẽ quay về học viện. Rex, việc bảo vệ và chăm sóc cô ấy ta trông cậy vào anh.”
“Hah, xin ngài hãy cứ tin thần… nhân tiện, Elrise-sama… thần biết là không phải nhưng… người đó thật sự là…”
“Phải, cô ấy chính là Alfrea-sama.”
Người kỵ sĩ đang có vẻ mặt ngây ngốc này là Kỵ Sĩ Phản Bội A, Rex-kun, người đã đứng canh tôi hồi tôi bị giam giữ.
Ở khóe mắt anh ta là Alfrea, người đang ngủ ngon lành trong tư thế hình chữ 大, vừa ngáy rồi còn vừa gãi mông.
Nhìn như mấy ông béo đang ngủ vậy.
Rex vẫn không từ bỏ và nhìn tôi với ánh mắt như đang cố níu kéo chút hi vọng. Từ bỏ đi.
“Cô ấy là người thật đấy.”
“…Elrise-sama. Thần cảm thấy vinh hạnh khi được là kỵ sĩ của ngài.”
Đừng có phản ứng giống như Leila nữa.
Nhưng mệt rồi đây… tôi định chuyển vài Kỵ Sĩ Hộ Vệ của mình sang cho Alfrea, nhưng nếu tất cả họ đều nói như thế thì sẽ khó cho tôi lắm.
Bởi Alfrea vẫn là Thánh Nữ nên việc xếp hộ vệ cho cổ không phải là chuyện muốn làm hay không, bắt buộc phải có người phải bị chuyển qua.
Ngược lại, trong trường hợp cấp bách, tất cả mọi người trừ Leila đều có thể bị chuyển đi.
Tôi cần Leila chủ yếu để chữa lành cho mắt tôi, ngay từ đầu tôi đã chẳng cần hộ vệ.
“Ta rất vui khi nghe anh nói vậy, nhưng ta cần chuyển một vài người sang bảo vệ Alfrea-sama. Chúng ta không thể để cô ấy không có hộ vệ được. Và người duy nhất ta có thể trông cậy là các anh, những Kỵ Sĩ Hộ Vệ của ta, những con người mạnh mẽ mà ta tin tưởng.”
Một vài người cần phải bị đưa sang cho Alfrea, tôi để chuyện đó cho các anh.
Nghe tôi nói, vẻ mặt của Rex trở nên cứng đờ.
Cả những kỵ sĩ gần đó cũng cứng người theo.
Đừng có tỏ ra ghét bỏ như thế chứ. Đối phương là Thánh Nữ hàng thật đó. Bên trong cổ không phải rác rưởi như tôi.
Ngược lại việc chuyển đi này sẽ có lợi cho mọi người.
Bởi vậy tôi định sẽ chuyển những người tài giỏi sang cho Alfrea.
Thay vì tôi, một đứa rác rưởi giả mạo, những kỵ sĩ ấy chắc chắn sẽ vui hơn khi được bảo vệ Alfrea.
Thấy Rex cũng không tệ nên tôi sẽ chuyển anh ta đi luôn.
A/N:
Marie Antoinette: “Ta không hề nói câu đó.”