Trans: Zard
------------
Việc Eterna bạo loạn, bắt nguồn từ vụ bắt cóc của con bạch tuộc đã được giải quyết ổn thỏa. Nếu ta chỉ nhìn vào kết quả thì về cơ bản là không hề có thương vong.
Nói chứ cũng không phải là không có, nhưng may đó chỉ là chuyện nhỏ.
Chẳng qua là Cô Nhân Vật Nền ban đầu vốn sẽ bị đuổi khỏi học viện sau một tháng đã bị đuổi ngay trong ngày hôm đó.
Bản thân tôi thấy đuổi cổ có hơi quá, nhưng cô ta thực sự làm tôi rùng mình nên tôi cũng không phản đối gì.
Nói chung, thay vì cứ cố bắt chước tôi, tôi mong cổ sẽ tìm được điểm tốt của bản thân mà cổ có thể có.
Dĩ nhiên là có một vài học viên đã chứng kiến trận chiến đó, nhưng chúng tôi đã thuyết phục họ đó chỉ là tập luyện.
Khi đêm xuống, tôi đi lên sân thượng.
Có rất nhiều thứ bị hư hại trong trận chiến đó. Nếu tôi mà bị bắt phải trả hết đống phí sửa chữa đó thì phiền lắm nên tôi đành bí mật sửa chúng trong đêm rồi vờ như không biết gì.
Với lại, sân thượng là nơi thiêng liêng cho những người cô đơn.
Tôi biết mà. Với những người không có hoặc ít bạn bè, họ có thể lên đây ăn mà không phải lo về ai khác. Sân thượng là nơi họ được quyền làm vậy ở học viện này.
Nếu thánh địa ấy bị phá hủy và bị cấm lên thì họ sẽ cảm thấy tuyệt vọng.
Là đồng loại cô đơn, tôi không muốn họ phải chịu nỗi khổ ấy.
Nhưng trên đường lên sân thượng, tôi bất chợt nghe thấy tiếng nói.
Đêm khuya thế này mà cũng có người… không biết là ai nhỉ.
Hay là cặp đôi nào đó muốn quậy giữa đêm, họ sẽ nói mấy thứ như, “Đừng mà, làm ở đây em ngại lắm” rồi “He he he, nhỏ tiếng lại nào. Không là chúng ta sẽ bị bắt đó”, kiểu vậy.
Nếu chuyện đó thật sự xảy ra thì tôi không nên làm phiền họ.
Mị sẽ chỉ im lặng nhìn lén thôi.
“Thật không thể tin… tớ là người đã làm những chuyện này…”
Tôi biết giọng này.
Tôi hé mở cửa rồi nhìn qua khe hở. Có hai người đang đứng ở đó, là Eterna và Vernell.
Mị hiểu rồi, thì ra cặp đôi nghịch ngợm lên sân thượng vào giờ này là hai người họ.
“Kuon no Sanka” là game dành cho mọi lứa tuổi, nhưng cũng vì thế mà có những tình huống bắt buộc âm thầm diễn ra hoặc chỉ được nhắc qua.
… Tốt lắm, hãy tiếp tục đi.
Nào… hãy cứ thỏa sức bước lên nấc thang người lớn đi…!
Tất cả chúng tôi… đều sẽ cổ vũ cho hai người… từ tận đáy lòng…!
“Khi đó, cậu bảo có chuyện cần nói với tớ… là gì thế?”
Nghe cuộc nói chuyện của Vernell và Eterna, tôi chợt nhận ra.
Khi một chàng trai và một cô gái ở cùng nhau thì họ sẽ chỉ nói đến một chuyện.
Tôi phấn khích lắm, nhưng tôi vẫn cố trốn cho thật kĩ để không làm phiền cả hai.
Được, mị sẽ không làm phiền họ hay để ai khác chen ngang đâu.
Ai dám phá đám là mị sẽ xử luôn người đó.
“Cậu biết không… tớ biết người mà Vernell luôn để ý đến là ai. Nhưng bản thân tớ cũng phải bắt đầu tiến lên thôi… cho nên… tớ cần phải nói ra, hoặc không thứ cảm xúc này sẽ cứ mãi còn đấy…”
Eterna nghiêm túc quay sang nhìn Vernell.
Khuôn mặt cô ấy ửng đỏ, bầu không khí xung quanh họ tưởng như đang đạt đến cao trào.
Bầu trời đêm rực rỡ ánh sao như thể chúc phúc cho hai người họ… à đâu, nó vậy sẵn rồi mà.
Ước gì tôi được trang trí lại cảnh này cho đàng hoàng, nhưng nếu làm vậy sẽ khiến tôi bị phát hiện nên tôi đành chịu đựng.
“Tớ… đã yêu cậu.”
Nói ra rồiiiiiiiiiiii!
Tới rồiiiii, cán đích, Home Run!
Từ route Elrise (với linh hồn của một đứa rác rưởi) không ai được vui, nó đã đổi sang route Phép Màu!
Quả nhiên, nữ chính hàng thật có khác!
Giờ đây mới là thắng nè. Mị sẽ đi ăn rồi đi tắm.
Nếu nói về cảnh tỏ tình trong “Kuon no Sanka,” có dấu hiệu thành công và dấu hiệu thất bại dựa trên độ hảo cảm của đối phương.
Dĩ nhiên dựa trên độ hảo cảm mà đối phương có thể sẽ không hẳn là từ chối cho dù là thất bại. Nhưng nói chung là có 2 dấu hiệu thường thấy.
Diễn biến thất bại thường là “Vernell tỏ tình rồi nữ chính từ chối.”
Ngược lại, dấu hiệu thành công diễn ra với người có độ hảo cảm cao nhất, đa số là “Nữ chính tỏ tình với Vernell.”
Và một khi các sự kiện đó xảy ra, route với nữ chính đó sẽ được cố định và Vernell sẽ không bao giờ từ chối họ.
Hay nói cách khác, đây là dấu hiệu thành công… là dấu hiệu thành công… rõ ràng là dấu hiệu thành công…!
Một phần một ngần…! Không thể đoán…! Thăng tiến…! Một phép màu…! Thần linh hiện diện… là dấu hiệu thành công…!
Chúc mừng, Vernell… Chúc mừng…! Xin chúc mừng…!
Chúc mừng! Chúc mừng!
Hm? Ủa mà khoan.
Đã yêu?
“Khoan, cũng không hẳn là vậy. Ngay cả bây giờ tớ vẫn yêu cậu. Nhưng giờ nó giống tình cảm gia đình hơn chứ không phải là trai gái nữa.”
Huh? Huhuh?
Lạ à nhe — mị biết câu này.
Đây là thoại của Eterna khi tỏ tình thất bại do thiếu độ hảo cảm.
…NÈ, Vernelllllll! Quả nhiên, cậu thiếu độ hảo cảm mà!
Tại cậu suốt ngày cứ tập cơ bắp miết đó!
“Cậu biết không? Tớ đã luôn sợ hãi. Cậu luôn trông thật xa xăm, thế nên tớ đã nghĩ một ngày nào đó cậu sẽ bỏ tớ lại mà đi. Vậy nên tớ đã cố hết sức để đuổi theo cậu… đuổi theo bóng lưng ấy của cậu… tớ đã nghĩ mình yêu cậu. Nhưng…”
Vừa nói, Eterna nâng lòng bàn tay lên và phát ra một tia sáng nhẹ.
Không như trò bắt chước của tôi, đó là sức mạnh thật sự của Thánh Nữ.
Có vẻ lần này cô ấy đã học được cách điều khiển nó.
“Đột nhiên tớ có được sức mạnh này, và bóng lưng luôn thật xa xăm ấy giờ đã gần hơn rất nhiều… khi nhận ra bản thân sẽ không bị bỏ lại nữa… thứ cảm xúc mà tớ nghĩ là tình yêu đã biến mất từ khi nào không hay. Đó là khi tớ nhận ra, tớ chỉ đang sợ hãi vì bị bỏ rơi bởi gia đình mình.”
Uhm, không ổn rồi.
Đây rõ ràng là thoại khi thiếu độ hảo cảm.
Nếu có đủ thì nó sẽ là “Khi đuổi theo tấm lưng ấy, tớ đã thật sự yêu cậu”. Còn nếu thiếu thì nó sẽ là như những gì cổ đang nói.
Mà, đây là Galge game mà. Không có nữ chính nào yêu nhân vật chính ngay từ đầu; tình yêu chỉ phát triển sau khi vào game.
Là nữ chính, độ hảo cảm ban đầu của Eterna vốn đã rất cao, nhưng dù vậy thì vẫn không đủ để khiến cô ấy yêu đối phương.
Thế nên nếu ban đầu không nâng độ hảo cảm của cổ thì sẽ không có tình yêu nào chớm nở… nó sẽ thay đổi thành sự hiểu nhầm do cô ấy nghĩ vậy.
Đúng rồi đó, nó hệt như chuyện đang xảy ra đấy.
“Hahah, chuyện gì vậy nè? Sao cứ như tớ vừa bị cậu từ chối ấy nhỉ?”
“Đúng rồi đó. Tớ đang từ chối cậu đó.”
Trước câu nói đùa của Vernell, Eterna cười đáp lại.
Khoảng cách giữa họ giống tình cảm gia đình hơn là tình yêu; không hề có ý đồ gì cả.
Aaaah… không ổn, không ổn rồi.
Route Eterna đang sụp đổ một cách rành rành ngay trước mắt tôi.
Cả Vernell lẫn Eterna đều không còn xem đối phương là đối tượng lãng mạn nữa.
“Tớ chỉ muốn nói vậy thôi. A~ thật sảng khoái quá đi.”
“Cậu tàn nhẫn thật, cậu gọi tớ lên đây chỉ để từ chối tớ thôi sao?”
Eterna sau khi kết thúc màn tỏ tình (?) của mình, giờ trông thoải mái và nhẹ nhõm hơn. Vernell cũng cười như thể cảm thấy vui cho cô.
Không không, cái vẻ mặt đó là sao hả? Cậu mới bị nữ chính từ chối đó có biết không? Cậu có hiểu không đấy?
“Mà, tớ hỏi cho chắc thôi nhé, người mà cậu thích là…”
“Dĩ nhiên là Elrise-sama rồi.”
Fah!?
Cậu bị gay à!?
“…Cảm ơn vì đã đáp lại liền nhé. Quả nhiên là vậy mà. Nhưng mà sẽ khó lắm đó cậu biết chứ? Mọi người đều yêu quý Elrise-sama, nhưng ngài ấy sẽ không đối xử đặc biệt với ai… tớ nghĩ ngài ấy không có hứng thú với kiểu tình cảm lãng mạn đó đâu.”
“Tớ biết chứ, nhưng không sao cả. Cho dù tình cảm của tớ không thể chạm đến ngài ấy, tớ vẫn được quyền giữ lấy những cảm xúc này một mình mà nhỉ?”
Không ổn rồi.
Giờ vẫn chưa phải quá muộn để tìm nữ chính khác đâu.
Trông Eterna có vẻ không còn tình cảm lãng mạn nào với cậu ta, nhưng biết đâu vẫn còn hi vọng.
“Hah… thiệt tình, tớ không biết phải gọi cậu là thẳng thắng hay ngu ngốc nữa… sao tớ lại nghĩ rằng mình yêu loại người này nhỉ.”
“Xin lỗi nhé.”
“Không sao, cậu không cần phải xin lỗi đâu… vậy, nếu như thế, tớ sẽ hỗ trợ cậu. Dù gì tớ cũng đã gây rắc rối cho cậu kia mà.”
Với một nụ cười cùng ánh trăng trong đêm, Eterna rực rỡ ánh hào quang của nữ chính.
Eterna-chan thật sự là Thánh Nữ.
Với lại, có vẻ Love Flag đi tong luôn rồi.
Sao nó lại thành ra thế này…
Là ai, con nhỏ Elrise ngu ngốc đã phá hủy Love Flag của nữ chính-sama là ai hả.
…Là mị mà. Chết tiệt!
“Vậy… mai gặp lại nhé.”
“Ừ, mai gặp nhé.”
Eterna chào tạm biệt cậu ta rồi rời đi với vẻ mặt thanh thản.
Tôi vội vàng nép vào tường để tránh Eterna đi qua trước mặt tôi.
Khi đó, tôi chợt nghe thấy một giọng nhỏ.
“…Và tạm biệt nhé, mối tình đầu của tớ.”
Ve, Vernell, cậu vẫn còn cơ hội đấy! Mau chạy lại ôm cổ đi!
Cô không được tạm biệt tình đầu của mình!
Giờ lại tới và thổ lộ với cổ đi, nói “quả nhiên, em là của riêng anh mà thô~” đi
Lẹ lên! Cậu mà chậm trễ thì tôi không biết sẽ ra sao đâu đấy—!
“…”
Nhưng Vernell không di chuyển.
Cậu ta chỉ im lặng đứng đó.
Đồ vô dụnggggg!
Giờ không phải lúc để mà đứng đó thảnh thơi tạm biệt cổ đâu!
Ah —… mà, nói thật nhé, tôi cũng biết rồi. Nhưng người mà Vernell thích là tôi à…
Ừ thì có vẻ theo như trong game, thế giới này đang đi theo “route Elrise”. Kể cả một đứa ngốc như tôi cũng nhận ra điều đó. Thế nhưng trực tiếp nghe cậu ta nói lại là chuyện hoàn toàn khác…
Cho dù kiếp trước tôi đã từng hẹn hò với một cô gái, nhưng mọi chuyện lại không ổn cho lắm. Tôi đã thoát kiếp trai tân bằng một ứng dụng cho phép tôi chọn bừa một người nào đó trên điện thoại. Nhưng thật sự, cái kiểu trừng phạt gì mà để một đứa thất bại như tôi thu hút một tên đàn ông cơ chứ?
Nếu tôi là người có thể nói mấy thứ như “tâm hồn tôi bị ảnh hưởng bởi cơ thể” hoặc “vì mình đã là con gái lâu vậy rồi nên ý thức của mình cũng thành con gái luôn” rồi chấp nhận bản thân là homo. Nhưng… không may là tâm trí tôi vẫn và luôn là của đàn ông.
Ngay từ đầu, con người của “tôi” đã hoàn toàn hình thành xong nhân cách từ kiếp trước. Thế nên khi chuyển sinh với kiến thức và tính cách của kiếp trước, không có gì có thể thay đổi nó nữa cả.
Nền tảng đã rất vững chắc rồi.
Việc hình thành tính cách bắt đầu từ năm 3 tuổi, khi lên 10, nhân cách (cách sống) đã được định hình, hoặc là tôi nghe vậy.
Trong thời gian đó, nếu cha mẹ quá nghiêm khắc hoặc bị bạn bè xa lánh, nó sẽ khiến ta lớn lên thành một người nhút nhát và tự ti.
Chẳng những thế tôi còn có hơn 30 năm tuổi đời ở kiếp trước, càng đảm bảo thêm cho sự hình thành hoàn chỉnh của nhân cách “tôi”.
Chỉ vì ý thức tôi bị đưa vào cơ thể con gái không có nghĩa là tôi cũng thành con gái luôn.
Bởi vậy tôi vẫn là “Fudou Niito”, không phải “Elrise.”
Cho dù có hàng chục hay hàng thế kỉ đi nữa… tuy cuộc đời của Elrise có dài hơn của Fudou Niito, tôi vẫn sẽ luôn là Fudou Niito.
Nó sẽ được khắc sâu trong tâm trí tôi rằng tôi không phải “Elrise vô tình có được kí ức của Fudou Niitou” mà là “Fudou Niito bị trở thành Elrise.”
Hay nói cách khác… tuy có lỗi với Vernell nhưng thứ cảm xúc ấy của cậu ta sẽ không bao giờ được đền đáp và sẽ không ai được hạnh phúc đâu.
Bởi vì kể cả bây giờ, tôi cũng không có chút tí tẹo suy nghĩ nào về việc “yêu đàn ông”.
Nhưng dựa trên kinh nghiệm của tôi, TS là thứ mà với những người bị dính, cơ thể của họ sẽ trở thành một nhà tù.
Nếu họ yêu đàn ông thì linh hồn sẽ bị coi là Homo… còn nếu yêu con gái thì sẽ là đang cơ thể sẽ bị coi là chơi Yuri.
Nó sẽ thành ra giống như yêu người đồng giới bất kể là cái nào.
Tôi từng có hứng thú với truyện TS, nhưng giờ khi ở trong hoàn cảnh ấy, nó cứ như một trò chơi trừng phạt vậy… mà thôi.
Tôi khi trước đã nói rồi, tôi thích được khen.
Tôi thấy vui khi được một tên đàn ông bảo rằng mình dễ thương hay xinh đẹp, hoặc là ngưỡng mộ tôi.
Về cơ bản, mị là kiểu người ham được khen.
Nhưng nó chỉ vui khi mà người ta nghĩ thế về tôi từ đằng xa.
Nó giống như mấy người thích chơi trò Nekama trên mạng đấy. Có người thấy vui khi họ được đối xử như là công chúa đúng không? Kiểu vậy đấy.
Về cơ bản, ta thấy bản thân quan trọng khi sự tồn tại của mình được mọi người xung quanh nể phục.
Nhưng không có nhiều người như thế thật sự muốn có mối quan hệ tình cảm với một thằng cha nào đó bên kia màn hình… ít nhất đó là những gì tôi nghĩ.
Nói chung tôi thích được khen, nhưng bị một tên nào đó ngoài đời thật thích thì lại là chuyện khác.
Nó giống như chơi nhân vật nữ trong game đấy.
Tạo nhân vật nữ, diễn vai công chúa rồi kết hôn trong game… đó là một cách hưởng thụ. Tuy tôi chưa làm vậy bao giờ nhưng tôi nghĩ thế cũng rất vui.
Không phải là bản thân tôi thực sự có quan hệ tình cảm… tôi chỉ đang điều khiển một nhân vật trong game mà thôi.
Nhưng tôi chắc chắn sẽ không thích nếu mình là người phải làm điều đó chứ không phải nhân vật của tôi.
Trước một đứa như tôi, cho dù đối phương có bảo họ yêu tôi và muốn có quan hệ tình cảm với tôi, tôi cũng không thể thật lòng trả lời họ.
Đúng hơn… tôi nên làm gì với chuyện này đây? Thật đấy, tôi nên làm gì giờ?
Ban đầu tôi chỉ muốn để Eterna không phải chết trong Ending bằng mọi giá và hành động dựa trên cảm xúc ấy.
Và kết quả thật sự gần giống như những gì tôi muốn.
Tôi không để Eterna đánh bại Phù Thủy. Một khi tôi đánh bại Phù Thủy, vòng lặp sẽ kết thúc.
Tôi thật sự tin rằng đó là cách dẫn đến Happy END và tôi giờ vẫn tin vào điều ấy.
Rồi đảm bảo cô ấy còn sống và về chung một nhà với Vernell để tạo thành một Happy END tuyệt vời nhất. Hoặc tôi nghĩ vậy… thế mà ngay tại bây giờ, nó đã đi tong, đặc biệt là tại tôi chứ không phải ai hết.
Ueeee… tệ rồi đây.
Eterna cũng đã chắc chắn về quyết định của mình. Cô ấy không buộc phải ở bên Vernell để có được hạnh phúc, thế nên không phải là mục tiêu của tôi đã thất bại, nhưng…
Đúng hơn là nỗ lực kết nối Vernell với Eterna lại với nhau của tôi nói thẳng ra chỉ là do sự ích kỷ của bản thân tôi. Không hề có luật nào nói họ buộc phải về với nhau.
Cho nên, điều duy nhất tôi có thể làm bây giờ… chỉ có một mà thôi.
Mị sẽ vờ như là mình hổng nghe gì hết (trốn chạy khỏi hiện thực). Cái gì lỡ rồi thì cứ lỡ luôn đi.
A/N:
– Ban đầu tôi định để Eterna phải thật đau khổ khi chia tay, nhưng nghĩ lại thì độ hảo cảm của cổ cũng chẳng cao lắm nên cuối cùng nó thành ra như này.
Để cứu Eterna khỏi sự đau khổ, hướng đi đúng nhất là không nâng độ hảo cảm của cổ. Làm giảm nó đi là đằng khác!