Trans: Zard
Xin lỗi vì những tuần qua không có chap, tháng này mình đang khá bận nên lịch up cũng từ đó bị ảnh hưởng, bắt đầu từ tuần sau sẽ trở lại bình thường, mong các bạn tiếp tục ủng hộ mình.
------------------------
Tối qua mị hổng thấy gì hết ok?
Thế là chúng ta sẽ bắt đầu trốn khỏi hiện thực. Vai diễn Thánh Nữ giả mạo lần này vẫn sẽ được thực hiện một cách hoàn hảo.
Rất nhiều chuyện đã xảy ra ngày hôm qua như là cô nhân vật nền bị con bạch tuộc điều khiển, Eterna bạo loạn, nhưng bởi tất cả đều được giải quyết êm xuôi nên chúng ta có thể bảo là mọi chuyện vẫn ổn.
Buổi tối á? Gì, mị có biết gì đâu. Sau khi Vernell đi, tôi… à đâu, làm gì có ai trên sân thượng khi mị lên đó sửa chứ, sửa xong thì mị lập tức quay lại. Không có ai ở đó hết (cái gì quan trọng phải nói hai lần).
Sáng hôm sau. Vernell, Eterna, Mary, Aina, Nhân Vật Phụ A, Fiora, Biến Thái Đeo Kính, những người còn được biết đến với cái tên Đội Vernell+ và… err… Crunchbite hay gì đó… đúng rồi, cái người ở chiếu dưới ấy!
Người duy nhất lọt vào top 8 ngoài đội Vernell, cái người cơ bắp đấy.
Họ đều đã tập trung trong phòng tôi đợi lệnh.
Mà thiệt đó, Eterna à, nếu cô muốn về thì cũng không sao cả cô biết chứ?
Không phải là tôi không muốn cô ở đây. Đúng hơn là Eterna Thức Tỉnh sẽ đóng vai trò to lớn trong trận chiến với Phù Thủy.
Nhưng riêng bản thân tôi lại cảm thấy tại vì tôi mà Eterna bị thất tình.
Ấy không không. Hôm qua chắc chắn không hề có cái vụ tỏ tình nào cả, đây chỉ là cảm tính thôi. Đúng rồi, là cảm tính đó.
Nói chung cô ấy hẳn không nghĩ đến việc hi sinh vì tôi bởi tại tôi mà cổ bị đá.
Nếu cổ vẫn muốn làm điều đó thì cô ấy thật sự là Thánh Nữ… à, cô gái này là Thánh Nữ mà nhỉ.
“Uhm, Elrise-sama?”
“Ta biết rồi.”
Trong khi tôi đang nghĩ mấy chuyện ấy, Leila hối tôi giải thích.
Biết rồi mà, tôi cũng định nói đây.
Nhưng trước đó, tôi phải xác nhận lại một lần nữa
Không thì lỡ sau này có người phàn nàn thì mệt lắm.
“Như ta đã nói khi trước, một khi các ngươi nghe điều này thì sẽ không còn đường lui nữa. Mọi người đã chắc rồi chứ?”
Tôi nói với giọng hơi chút đe dọa để khẳng định lại quyết tâm của họ, nhưng không một ai có vẻ muốn rút lui.
Fumu, tôi chắc mọi người đều đã chuẩn bị cả rồi. Quả nhiên là nhân vật chính và đồng đội của cậu ta.
Họ khác hẳn so với tôi.
Tôi không phải bị lôi kéo bởi quyết tâm hay gì cả.
Chẳng qua là tôi mạnh hơn những người khác rất nhiều, thế nên tôi không cần thứ như vậy trên chiến trường.
Có người nói “can đảm” là biết sợ hãi.
Cái đẹp của can đảm được thể hiện khi ta quyết tâm vượt lên mặc cho phía trước có là bóng tối.
Tôi thì khác. Bản thân tôi ngay từ đầu đã không biết sợ là gì.
Tôi chỉ là cực mạnh và có thể đánh với xác suất thắng 100%. Tôi ra vẻ ngầu và chơi trò MỊ MẠNH. Đó là tất cả những gì tôi làm.
Tôi là một đứa thô lỗ, kiêu căng.
Không hề cái gọi là tinh thần cao cả như can đảm trong tim tôi.
Bởi vậy tôi mới là một kẻ rác rưởi; con người của tôi sẽ không bao giờ có thể đứng chung với nhóm Vernell.
“… Ta đã hiểu rồi. Vậy, hãy vào việc luôn nào. Ngay tại học viện này… nằm sâu bên dưới khu luyện tập, là nơi mà Phù Thủy Alexia đang trốn.”
Những lời của tôi đã tạo ra chút hỗn loạn trong nhóm Vernell.
Hai người duy nhất không ngạc nhiên là Leila và Biến Thái Đeo Kính.
Tôi đã nói họ trước nên điều này là lẽ thường tình.
Mà tiện thể, người ngạc nhiên nhất là cậu Chiếu Dưới-kun.
Cậu ta kiểu “Ể!? Alexia-sama là Phù Thủy á!?” khi giật mình bởi cái tin cũ rích ấy.
Nghĩ lại thì cậu ta là người duy nhất ở đây không biết về chuyện đó.
“Lí do mà Phù Thủy chưa rời khỏi học viện là bởi ả vẫn tin rằng ta không biết về vị trí của ả. Ngược lại, khoảnh khắc ả nghĩ ta đã biết… như nếu ta tự mình hoặc đưa kỵ sĩ xuống, ả sẽ lập tức dùng một ma thuật đặc biệt gọi là dịch chuyển và trốn ở một nơi khác. Nếu điều đó xảy ra, hàng trăm… hay thậm chí hàng ngàn người vô tội… sẽ phải chết.”
Nhóm Vernell im lặng khi nghe tôi giải thích.
Nếu cứ im im vậy thì tôi sẽ nghĩ mấy người đang không tập trung đó, có gì thì hãy đáp lại chút đi được không vậy?
“Bởi vậy chúng ta buộc phải kết thúc cuộc chiến ngay tại học viện này và không để Phù Thủy dịch chuyển. Để làm được điều đó, chúng ta cần đến những cá nhân xuất sắc nhưng không phải là kỵ sĩ… hay nói cách khác, ta cần sự giúp đỡ của mọi người ở đây.”
“U, Uhm… thế chúng ta sẽ làm sao với thứ gọi là dịch chuyển đó ạ?”
Aina hỏi một câu rất rõ ràng.
Tôi bắt đầu giải thích Chiến Dịch Chân Không cho họ.
Kế hoạch là tôi sẽ tạo ra một kết giới bao trùm lấy cả học viện, kể cả khu vực dưới lòng đất. Nó sẽ khiến toàn bộ ma lực bên trong kết giới bị tôi hấp thụ và ngăn những người bên trong hồi phục MP.
Nhưng nếu thực hiện quá sớm thì Phù Thủy vẫn có thể dịch chuyển bằng lượng MP ả sẵn có trong người, thế nên trước đó cần có ai đó đánh với Phù Thủy để ép ả tiêu MP đến mức ả không thể dùng dịch chuyển.
Và “ai đó” đó sẽ là tám người các cậu.
Quả nhiên mọi người đều lo lắng khi nghe tôi nói.
“Vậy ra chúng ta sẽ đánh với… Phù Thủy.”
“…Một trọng trách nặng nề.”
Vernell nói với giọng run rẩy, còn Mary để lộ vẻ mặt nghiêm trọng.
Những người khác cũng đều như vậy; người duy nhất không cảm thấy lo lắng là cậu chiếu dưới kia.
“Fuh… thú vị đấy. Ta đã trở nên quá mạnh so với học viện này rồi. Ở giải đấu ta chỉ mới sử dụng 50% sức mạnh mà thôi. Có vẻ đây sẽ là một đối thủ đáng để ta sử dụng toàn bộ sức mạnh. Ta rất trông chờ đấy. Mong sao Phù Thủy đủ mạnh để chịu được ta.”
Oi, oi, oi, thằng cha này thể nào cũng chết cho mà coi.
Thôi kệ đi, thà để ổng tự huyễn còn hơn chạy trốn.
Mà, cái câu ổng mới xài 50% là để trông ngầu thôi, chứ trận đấu vừa mới bắt đầu là ổng đã thua luôn rồi, nói ổng chỉ xài được có 50% thì đúng hơn.
Chưa kịp vận hết sức mà đã thua, nghe chả ngầu chút nào.
“Trong chiến dịch này, những kỵ sĩ như Leila sẽ không thể tham gia. Còn nữa, cánh tay phải của Alexia, “Shadow” đã bị tiêu diệt trong trận chiến trước. Thế nên bên dưới lòng đất vẫn còn một vài ma vật mạnh mẽ bảo vệ Phù Thủy.”
Những ma vật mạnh mẽ mà tôi nói tới sẽ có phần ít mạnh hơn so với con rồng hồi trước tôi đánh.
Riêng tôi thôi nhe, cho dù có hàng trăm hay hàng ngàn con đi chăng nữa thì chúng vẫn chỉ là đám ruồi nhặng có thể được dọn dẹp bằng một chiêu AoE. Nhưng nói gì thì nói, chúng vẫn được xem là quái vật cần đến vài kỵ sĩ để tiêu diệt.
Tôi nghĩ người duy nhất có thể solo thắng chúng là Leila, ông bác Fox và cựu hiệu trưởng Diaz.
Bởi Eterna đã thức tỉnh sức mạnh Thánh Nữ và Vernell cũng đã học được cách dùng sức mạnh bóng tối của mình nên họ đều mạnh hơn Leila, nhưng dù vậy thì nó vẫn chắc chắn là một trận chiến khó nhằn..
Nếu tôi có thể tiêu diệt hết bè lũ của ả và chỉ để lại Phù Thủy cho họ đánh thì sẽ đơn giản hơn, nhưng tôi lại không biết làm thế nào.
Nếu nhóm Eterna chỉ đánh với lũ ma vật… thì ai sẽ đánh với Phù Thủy?
Quả nhiên đó phải là Vernell, mà chắc cũng có thể kiếm thêm một hai người gì đó hỗ trợ nhỉ?
Nhưng kể cả với số vũ khí tôi cho họ, nó vẫn sẽ là một trận chiến khó khăn.
“Trận chiến ấy chắc chắn sẽ không hề dễ dàng. Nhưng hãy để ta nói điều này… để kết thúc vòng lặp đã tiếp diễn từ xa xưa, ta mong mọi người hãy cho ta mượn sức mạnh.”
Tôi nói nghe hay lắm nhưng về cơ bản tôi chỉ đang dẫn họ vào chỗ chết.
Uhm, làm vậy ác thật.
Tôi đã tự tin bản thân có thể tận hưởng cuộc sống NEET sau khi lên thiên đàng, nhưng kiểu này chắc tôi xuống địa ngục quá.
…Nếu, nếu không có ai chết thì hay biết mấy… chắc vậy…
“Cho phép thần hỏi một chuyện. Vị Thánh Nữ đánh bại Phù Thủy sẽ trở thành Phù Thủy tiếp theo… người đã có phương án gì cho việc đó chưa ạ?”
Câu hỏi của Vernell là hiển nhiên, “Nếu cô cũng thành Phù Thủy thì sẽ chẳng có gì được giải quyết cả phải chứ?”
Chiếu dưới-kun lần đầu nghe về việc này đã giật mình ngạc nhiên “Ể? Thánh Nữ sẽ thành Phù Thủy á!?”
Nhưng không sao. Chuyện này vốn đã xong xuôi ngay từ đầu rồi.
Vì tôi là giả nên không đời nào tôi có thể thành Phù Thủy..
Thế nên tôi tự tin cười với cậu ta.
“Phải, dù cho ta có đánh bại Phù Thủy thì ta cũng sẽ không trở thành Phù Thủy. Ta sẽ kết thúc vòng lặp đã tiếp diễn suốt bao lâu qua ngay tại thời đại của mình.”
“… Thần hiểu rồi. Thần tin người.”
Ừ, cậu không cần phải lo đâu Vernell.
Tôi sẽ không thành Phù Thủy đâu. Đúng hơn là không thể.
Mị sẽ chết rồi dành cả kiếp sau làm NEET.
“Ta đã có số lượng và loại ma vật bên dưới lòng đất nhờ vào sức mạnh của Nhà Tiên Tri. Thế nên bây giờ mọi người cần tập luyện để chống lại lũ ma vật.”
Số lượng ma vật xuất hiện dưới trướng Alexia trong game là 5.
Rồng, Baphomet, Gryphon, Chimera, và Basilisk.
Nhưng khi Rùa dùng Tiên Đoán, chẳng hiểu sao chúng lại không ở đó.
Có vẻ đám ma vật bị tôi xử hồi sự kiện Farah-san là đám thuộc hạ đáng ra sẽ xuất hiện sau này của Phù Thủy.
Thay vào đó ta có Wyvern, Minotaurus, Hippogriff, Orthros. Chỉ còn bốn con.
Bỏ qua nguồn gốc thần thoại của chúng, trong “Kuon no Sanka,” sức mạnh của bốn con đó dưới một bậc so với lũ rồng.
Theo tôi chúng gần ở mức Thượng Cấp Ma Vật.
Chúng mạnh thì có mạnh nhưng vẫn dễ đánh hơn so với đội hình cũ.
Dù vậy, kỵ sĩ vẫn sẽ gặp khó khăn khi đánh với bọn chúng. Thế nên một trận chiến khó nhằn là không thể tránh khỏi.
Bởi vậy từ giờ, nhóm Vernell sẽ đi tập huấn để đối đầu với lũ ma vật cùng với tôi.
“Tập luyện sao ạ?”
“Đúng vậy. Từ trước đến giờ, ta đã đoạt lại những vùng lãnh thổ bị ma vật chiếm đóng, nhưng không phải toàn bộ thế giới đều đã thoát khỏi thảm họa ma vật. Tuy những khu vực ấy rất ít và cũng rất xa, nhưng vẫn còn nơi đang chịu dày vò bởi ma vật.”
Đúng rồi, mấy người đó, đừng có gọi tôi là ăn hại đấy.
Kích thước của hành tinh Fiori này nhỏ hơn so với trái đất, thế nên tuy không lớn nhưng nó vẫn là một thế giới.
Cho dù tôi có thể bay với tốc độ siêu tốc, có thể tiêu diệt hàng loạt binh đoàn ma vật, có rất nhiều kỵ sĩ đáng tin cậy, nhưng đưa cả thế giới về lại tay con người vẫn không phải là chuyện dễ dàng.
Hở? Mấy nhân tố tôi nói đều là điều kiện tốt cả á, vậy ra mị thực sự vô dụng…
…Nói chung.
Những thế hệ Thánh Nữ trước tôi… hay đúng hơn là trước Eterna, phần lãnh địa được lấy lại không có bao nhiêu cả. Hồi tôi mới nhậm chức, loài người chỉ chiếm được 20% phần đất liền; số còn lại nằm trong tay lũ ma vật.
À đâu, làm gì tới 20%.
Thế giới này giống như một trò RPG cũ. Ra ngoài bức tường ta có thể dễ dàng chạm trán với ma vật, nó xảy ra thường xuyên đến độ nguy hiểm. Thế nên ở những khu vực lẽ ra phải thuộc về con người, nơi an toàn duy nhất chỉ có bên trong tường thành.
Các ngôi làng thường xuyên bị tấn công. Chuyện ma vật phá hủy làng mạc không hiếm và số lượng người chết cứ ngày một tăng.
Thật sự, chỗ duy nhất mà con người có thể an tâm sống là những thành phố được gia cố bởi tường thành.
Một khi bước ra khỏi những nơi ấy thì xác suất gặp phải ma vật sẽ tăng cao đến mức tưởng chừng như ta đang ở trong mấy game RPG thời Famicon.
Tôi đã thành công xoay chuyển mọi chuyện thành “an toàn”. Đồng thời tôi cũng đã trả lại 99% lãnh địa cho con người, thế nên tôi xứng đáng được khen ngợi đấy.
Bằng bàn tay nghệ nhân (mị đây), tôi đã đảo ngược cán cân từ đâu đâu cũng thấy lãnh thổ của ma vật thành ma vật sắp bị tuyệt chủng. Đó là ví dụ về sự khác biệt cực kì rõ ràng của thế giới trước và sau đấy.
Vậy nên mị không có vô dụng… mị không hề vô dụng…!
Ngược lại mị còn rất giỏi…! Chắc… ít nhất… mị cũng kiểu giỏi bình thường…! Chắc vậy…!
“Có một quốc đảo có tên Fuguten nằm ở rất xa lục địa của chúng ta vẫn còn đang chịu thảm họa từ ma vật. Chúng ta sẽ tới đó để tiến hành thực chiến với ma vật.”
Tên chính thức của nơi đó là Ordinary Fuguten.
Nó là một quốc đảo nằm cách xa lục địa mà chúng tôi đang sống và được trị vì bởi một vị vua tên Yoru.
Lí do ma vật vẫn còn tồn tại ở đó là bởi đấy là nơi yên bình nhất thế giới.
Suốt chiều dài lịch sử đã có biết bao Thánh Nữ được sinh ra trên khắp thế giới. Phù Thủy cũng thay đổi qua từng thời đại và lan tỏa sức ảnh hưởng của ma vật ra toàn thế giới.
Nhưng trong chuỗi lịch sự ấy, Phù Thủy chưa một lần xuất hiện ở quốc đảo đó.
Bởi cho dù có đưa được ma vật tới đó thì cũng không dễ gì để có thể mang chúng sang biển, băng qua cả châu lục.
Phù Thủy muốn tấn công nhiều quốc gia nhất có thể và muốn chiếm thật nhiều lãnh địa.
Nếu ả chiếm một quốc đảo mà khắp bốn bề đều là biển, lũ ma vật ở đó sẽ không thể rời khỏi hòn đảo nhỏ bé ấy. Nó sẽ chỉ giúp cả hòn đảo trở thành thiên đường của ma vật nhưng lại hoàn toàn vô dụng ở những việc khác.
Thay vì làm vậy thì thà dùng những quốc gia khác làm căn cứ để gia tăng số lượng ma vật còn hiệu quả hơn nhiều.
Thế nên quốc đảo đó không đáng để Phù Thủy phải phí sức xâm chiếm.
Đồng thời, nếu ma vật khó có thể rời khỏi quốc đảo ấy, thì ngược lại cũng thế, ma vật không dễ gì đến được nơi đó.
Kết quả là những ma vật đến được hòn đảo đó chỉ có loại biết bay hoặc biết bơi.
Thế nên với cư dân Fuguten, cuộc chiến sống còn ở lục địa không hề liên quan đến họ và họ cũng không coi trọng nó.
Cả tôi cũng không có lí do gì để phải cất công tới đó, không chỉ vì nó không bị ảnh hưởng bởi ma vật mà còn là nơi xa nhất. Bởi vậy nên tôi đã bỏ qua nó.
Thành ra hòn đảo ấy là nơi duy nhất tôi chưa làm được gì.
Quốc gia yên bình nhất thế giới giờ lại thành ra nơi nguy hiểm nhất thế giới.
Mà nghĩ lại, dù nghe có vẻ tàn nhẫn nhưng tôi mừng là vì đã để nó cuối.
Nhờ vậy mà nó có thể được dùng làm nơi luyện tập cho nhóm Vernell.
Ở bên này thì… tại tôi hăng đi săn ma vật quá nên giờ thật sự chả còn con nào…
Dù có thì chúng cũng đã đều tham gia vào trận chiến thành Billberry lần trước.
Sau vụ đó, cho dù tôi đã ráng kiếm nhưng vẫn chẳng tìm được một con.
Tôi có tìm hiểu từ các binh lính và kỵ sĩ đang làm nhiệm vụ săn lùng ma vật, nhưng có vẻ không ai gặp phải chúng kể từ hồi đó.
… Chắc tôi thực sự chơi quá lố rồi. Chúng có khi hẳn đã tuyệt chủng luôn rồi.
Bây giờ ta còn chả thể tìm thấy một con thỏ sừng, một sinh vật mà yếu hơn cả slime, đối thủ cạnh tranh vị trí con quái yếu nhất ở dị giới.
Mấy năm gần đây slime được xem xét là có những cá thể rất mạnh, nhưng thỏ sừng thì vẫn cứ ổn định là yếu đuối; nó thậm chí còn được coi là loại ma vật chữa lành nhờ vào dáng vẻ đáng yêu, mềm mại của mình.
Đến cả loại ma vật chữa lành đó cũng không còn.
Thôi không sao! Nếu vẫn còn thì vẫn tốt!
Tôi không quan tâm đến sai lầm trong quá khứ của mình đâu! Cùng đến quốc đảo đó nào!