Những đoá hoa gửi Quái vật rừng già

chương 05: đồ tể rừng già (2/3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

5

Sang đến bên kia sông, Roselyne tiếp tục lần theo con đường về hướng ngược lại.

Lẳng lặng như hến, chầm chậm như rùa.

Rồi bất chợt dừng, cô lén trườn dây leo nép vào bóng một bụi cây. Cô nhận thấy có gì đó, rồi chưa kịp nhìn đã bắt lấy. Bị quấn chặt trong dây leo là một con ếch[note50591] xấp xỉ mười lăm phân. Roselyne giơ nó ra trước mặt.

"Nè, ta tên là Roselyne. Mi tên là gì?"

Vỗ chân trong không trung, con ếch lơ lửng kêu.

"Ộp ộp? Tên mi là Ộp Ộp?"

Con ếch kêu lên lần thứ hai.

"Vậy là Ộp Ộp. Ộp Ộp này, mi có biết vẽ khô—"

Ộp ộp.

"...Ta đã nói xong đâu. Ộp Ộp này—"

Ộp ộp, ộp ộp.

Roselyne cau mày lườm, nhưng con ếch vẫn cứ kêu, ộp ộp, ộp ộp. Hai chân trước, hai chân sau đu đưa trong không khí, cứ nhịp qua nhịp lại.

"...Thôi đủ rồi. Ta không cần mi nữa."

Roselyne ném con ếch đi. Con ếch bị ném kêu lên, ộp ộp, rồi bật nhảy vào trong bụi.

"....."

Roselyne quay lại đoạn đường vừa đi, khẽ càu nhàu.

"Ê...hỏi tí được không?"

Một lúc sau, một giọng nói phát ra trong đầu.

'Hỏi tôi à?'

"...Còn ai vào đây?"

'Phải rồi nhỉ. Cũng đã một tuần rồi cô chưa nói chuyện với tôi. Thế có việc gì?'

Roselyne ngoái lại sau lưng, hỏi.

"Ngươi có... nhận ra Cleo mang theo kiếm không?"

Honnou[note50592] đáp.

'Chà, để xem nào. Khó mà nghĩ có ai bước vào rừng mà không mang vũ khí.'

"Hả...! Đ-đáng ra ngươi phải nói cho ta biết! Đến cả ngươi cũng muốn giấu ta à?"

Roselyne cao giọng. Chập, Honnou mới lên tiếng.

'Đúng là tôi nghĩ cậu ta có kiếm hay đại loại vậy, nhưng chỉ là suy đoán thôi. Nếu tôi nói sai, cô sẽ lại cười tôi, đúng chứ?'

"...Gì vậy chứ? Ngươi vẫn giận vụ đó à?"

'Đâu cóoo. Đâu có gì đâu.' Nói như không biết ngượng, rồi trở lại giọng bằng bằng, Honnou tiếp tục. 'Vì kể cả khi cậu ta có mang kiếm thật, tôi cho rằng tên nhân loại đó không phải mối hoạ gì. Nếu cậu ta nguy hiểm, tôi sẽ cảnh báo dù cô có cười hay trêu tôi cỡ nào. Nhân tiện, tôi hỏi được không?'

"...Sao vậy?"

'Sao cô không ăn thịt tên nhân loại đó? Cô chán hắn ta rồi đúng không? Đáng ra cô chỉ cần nuốt hắn vào bụng.'

"Ể? T-tại vì..."

Roselyne tự nhiên cứng họng. Tại sao vậy? Honnou giục cô trả lời.

"Tại vì...Ý ta là, Cleo nhìn có ngon chút nào đâu. Rồi vấn đề gì không?"

Roselyne nói dốc, cố qua mặt.

Honnou dùng giọng cứng nhắc nhất có thể. 'Không vấn đề gì. Giờ cũng không phải mùa khan hiếm thức ăn, nhưng vậy vẫn quá phí. Khá chắc giờ cậu ta đang làm mồi cho con quái vật nào đó rồi.'

"Hả..."

'Cái cây bên phải kia. Cô thấy mấy vết cào đúng không?'

Nhìn về phía được chỉ, một mảng vỏ của một cái cây bị cạy ra một cách tàn nhẫn. Như thể có thứ gì đó sắc nhọn cào vào nhiều lần.

'Đó là dấu vết từ con quái vật sống quanh đây. Nó cao gấp đôi cô, nên chắc là một con khá to.' Mặt Roselyne lạnh băng. 'Có khi nó để ý chúng ta từ lâu rồi, và vẫn luôn theo dõi từ xa suốt đó giờ. Kẻ rắc rối là cô đã đi mất, chỉ còn lại tên nhân loại yếu ớt. Cô nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?'

"Ng... Ngươi bịa chuyện thôi đúng không?"

'Ừ thì, đúng. Nhưng tôi biết chắc một điều. Tên nhân loại đó không đủ khả năng sống sót trong rừng một mình. Trừ khi cậu ta vẫn còn may mắn mà tới được bìa rừng, không thì bỏ mạng là chắc.'

Môi Roselyne run lẩy bẩy.

"Bỏ mạng...ý ngươi là sao?"

'Tôi chưa dạy cô à? Nghĩa là cậu ta sẽ chết đấy.'

Một cơn gió mạnh đột ngột thổi qua. Tiếng lá xào xạc lướt qua đầu Roselyne.

Cái chết.

Roselyne biết thứ này. Chết nghĩa là tay chân rũ xuống, dịch cơ thể rỉ ra, mắt mồm ngừng động đậy. Rồi dần dần, như một hòn đá, thân xác trở lạnh và cứng.

Chết nghĩa là hoá thành một đụn thịt không hơn không kém.

Roselyne quay ngoắt lại, phóng đi như một mũi tên. Cô lần về lối cũ. Vụn gỗ từ mấy bụi cây rải rác khắp nền đất kêu răng rắc mỗi khi giẫm phải, những khúc cây nằm mục nát bị vụt lên chỉ bằng một cú bật.

Honnou, vẫn thái độ như cũ, hỏi, 'Sao cô lại quay lại? Chẳng phải cô nói cô không quan tâm gì tên nhân loại đó nữa, chẳng phải vì vậy nên cô mới bỏ hắn sao?'

"Hả? Sao ta biết được!?"

Vẫn đang thở dốc, Roselyne la lên.

"Nhưng ta phải quay lại...Ai đó trong đầu bảo ta phải quay lại! Honnou, chẳng phải là ngươi sao?"

Xào xạc.

Răng rắc.

Vù vù.

Roselyne đến trước một vách đá lớn. Nếu cô nhảy xuống, bờ sông cùng rặng hoa hồng xanh sẽ ở ngay trước mắt.

'Không phải tôi. Đó là suy nghĩ thật tâm của cô, nên mau lên. Không thì cô sẽ phải hối hận.'

Do quán tính, Roselyne không thể rẽ gấp được, nên chân cô ở ngay sát vực. Dẫu vậy cô vẫn không chậm lại một chút nào. Những bước dậm xuống đất làm đá ở rìa vách vỡ ra, rơi xuống khe núi.

"Hối hận... ê... hối hận là sao vậy?"

Roselyne dệt nên một câu hỏi giữa những quãng thở nhọc nhằn. Honnou trả lời. 'Nghĩa là dằn vặt bởi quá khứ. Hối hận mà lớn thì nó sẽ ám cô đến cuối đời.'

"Ta không muốn thế đâu!"

Rú lên, Roselyne mượn gia tốc từ con dốc, chạy hết tốc lực.

6

Cleo cúi mình bên bờ sông. Vừa rồi cứ như một giấc mơ. Cậu nhìn vào hư không. Cả người cậu ể ẩm như đang sốt, và cậu còn không đứng dậy được.

Cậu vùi chặt mặt vào hai đầu gối.

Lúc này, Cleo chực muốn khóc. Vẻ mặt giận dữ đó của Roselyne - dù không đến mức như bố cậu - vẫn làm cậu khiếp đảm. Hai ống quần ướt dính chặt vào đùi gợi nhớ cho cậu về những lần tè dầm thuở nhỏ, cậu chập chờn khó chịu.

Nhưng đó không phải điều làm cậu muốn khóc.

Cậu buộc phải dùng kiếm nếu muốn ghép hoa. Và Roselyne chắc chắn sẽ muốn xem cậu ghép. Nếu cậu muốn thuận theo yêu cầu của Roselyne, việc đem thanh kiếm ra là không thể tránh khỏi.

Kể cả vậy, Cleo vẫn không thể thoả được mong muốn của cô.

Cậu đã phải dốc hết cam đảm, "Tôi có một thanh kiếm," cậu thẳng thắn nói với cô. Nhưng kết cục là thế này đây.

Sau cùng, thế giới chẳng coi lời nói thật ra gì.

Nên là cậu buồn.

Cậu chênh vênh giữa tuyệt vọng một lúc lâu, nhưng rồi tiếng róc rách của dòng sông quấy nhiễu tai cậu, làm cậu ngẩng mặt lên.

(Mình phải làm gì đây...)

Ngay cả lúc này, Cleo có vẻ vẫn không muốn chết. Không còn được Roselyne bảo vệ, cái chết giờ ở ngay trong tầm mắt. Nên nếu muốn sống, cậu cần di chuyển càng sớm càng tốt.

(Minh có nên đi dọc bờ sông không...?)

Không chắc con sông có dẫn ra khỏi rừng không. Nhưng miễn là cậu đi theo nó, sẽ không phải lo lạc đường hay đi vòng vòng. Hơn nữa, cậu không phải lo về nguồn nước sạch. Cũng không tệ, cậu nghĩ.

(Ye...Được rồi, quyết định vậy đi.)

Truyền quyết tâm vào hai bàn chân, cậu gượng đứng dậy. Nhặt thanh kiếm phi thiết nằm ngổn ngang lên, một suy nghĩ xẹt ngang đầu cậu.

(Phải ha, đằng nào mình cũng ở đây rồi. Mình nên mang về vài bông hoa hồng xanh.)

Cậu bị cha ghẻ lạnh, nhưng ít nhất cậu đã tới được nơi hoa hồng xanh nở. Cậu đã hoàn thành một nửa cái 'Thử thách Lam Mai Khôi'. Cậu cần vật làm chứng.

Khỏi cần nói, cậu chẳng có ý định thừa kế gia tộc. Nếu cầu bình an trở về, cậu sẽ đem hoa cắm trước mộ ông Joseph. Chỉ cần có động lực, khả năng cao là cậu sẽ sống sót rời khỏi rừng. Cậu cảm thấy như vậy.

Chọn ra những bông đẹp nhất, cậu cắt chúng bằng thanh phi thiết. Một khi đã cho hết vào trong lọ, công việc hoàn tất.

(Giờ thì đi thôi.)

Đeo ba lô vào lưng, cậu khởi hành về phía hạ nguồn.

Rột, rột. Tiếng chân trên nên sỏi, vừa đi được vài bước đã ngừng.

Cleo quay người, dán mắt vào một bụi rậm bên kia sông, nơi cuối cùng cậu thấy Roselyne.

Trong đầu, sáu mươi... năm chín... năm tám... cậu đếm ngược.

Như muốn làm gián đoạn, thình thịch, thình thịch, tim cậu đập.

Rồi cứ thế, bốn... ba... hai... một.....

... Một phút vừa rồi là hi vọng mờ nhạt rằng cô sẽ quay lại.

Mắt Cleo đượm buồn. Cậu nhẹ gật đầu và nói.

"Vĩnh biệt... Roselyne."

Quay gót đi, cậu lại hướng xuống hạ nguồn.

Rồi chỉ vài bước sau. Một tiếng động như thể đạn đại bác va vào mặt nước phát ra ngay sau cậu. Nước bắn tung toé lên cổ áo. Cleo hồ hởi ngoảnh lại.

Biết ngay mà! Cô ấy có quay lại—

Cảnh tượng ánh lên trong mắt cậu khác với điều cậu đang chờ đợi.

Một con quái vật lừng lững dưới sông.

Một con gấu.

Chẳng phải gấu thường. Con này to, có khi phải hơn ba mét. Dị hơn nữa, nó có tận bốn chân trước. Con gấu lửa sáu chân, hay còn được gọi là 'Đồ tể rừng già'.

Một trong những loài ma thú nguy hiểm nhất, mà đến cả mấy người dùng kiếm điêu luyện có gặp cũng muốn trốn đi.

Con ma thú, chậm mà chắc, tiến đến cậu. Khi Cleo còn đang đứng như trời trồng, con thú lớn nhấc mình lên khỏi mặt nước, rồi đưa bàn chân trĩu nước bước lên bờ.

Tiếng sỏi dạt ra nghe rột rột.

Cleo lùi từng bước một, cố không làm kẻ thù manh động. Khoảng cách giữa hai bên chừng mười lăm, mười sáu mét. Con gấu lửa sáu chân dán ánh nhìn vào cậu, từ từ... từ từ... tiến lại bằng hai chân sau. Thân trên con gấu đưa qua đưa lại tạo cảm giác chẳng lành.

Cleo bước một bước dài về sau, nhưng con gấu cũng nhanh dần theo. Chỉ còn mười mét. Lí trí của Creo vượt quá giới hạn.

".....!"

Dứt khoác quay lưng về phía con ma thú khiếp đảm kia, cậu phóng đi. Ngay sau đó, tiếng chân của con gấu cũng thay đổi.

Đùng đùng, đùng đùng, đùng đùng!

Cleo ngầm hiểu. Nó đang chạy bằng cả sáu chân. Tiếng chân ồn lên trong nháy mắt. Qua âm thanh và rung động của đất, cậu biết được kẻ thù đang ở ngay phía sau.

Ngay tức khắc, Cleo la lên. La lên chả giúp được gì cả, nhưng cậu lúc này không nghĩ được gì nữa rồi. Mặc kệ lý trí, cậu la lên.

"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!"

Một tiếng ầm vang trời xé toạt mặt nước.

Dựng lên từ giữa lòng sông, một cột nước hiện ra. Nước bắn dữ dội ra tứ phía với động lực ghê gớm, cứ như đang ở giữa cơn bão. Cleo vô thức nhắm mắt.

Có gì đó quấn lấy người cậu.

Cậu thấy mình lơ lửng, như bị ném vào không khí, như cắm đầu xuống một vách đá.

Mọi việc đều diễn ra trong tức khắc.

... Bịch.

Khi lấy lại nhận thức, Cleo thấy mình đã chạm đất. Con quái vật gấu—con gấu lửa sáu chân, bằng cách nào đó đã nằm ở bờ bên kia. Không, không phải. Cậu hiểu ra rằng mình mới là người vừa băng qua sông.

Thứ quấn quanh người cậu quằn lại rồi buông lỏng. Dây leo của Roselyne. Cô đứng phía trên sông, nơi cột nước vừa dựng lên. Nước rơi lã chã từ mái tóc màu cỏ của cô, cả từ áo mưa nữa. Dây leo mọc từ lai áo nhấc bổng cô giữa không trung.

Roselyne đánh mắt về phía cậu, rồi ngại ngùng quay đi ngay.

"... Cậu có sao không? Có bị thương gì không?"

Cô hỏi. Lồng ngực Creo nóng lên. Niềm hạnh phúc của cậu chuyển thành lời nói cất ra từ miệng.

"... Ư-Ừm! Tôi không sao!"

Roselyne nhìn mặt Creo lần nữa.

"Vậy à, thế thì tốt."

Cô nở nụ cười nhẹ nhõm.

7

Chuyện diễn ra như vầy. Trong khi chạy xuống vách đá, Roselyne chứng kiến khoảnh khắc căng thẳng diễn ra cạnh dòng sông phía dưới.

Một Cleo đang chạy, một con quái vật đang đuổi theo.

Nếu cứ thế chạy xuống, còn lâu cô mới tới kịp. Và nếu không tới kịp, như Honnou đã nói, cô sẽ dằn vặt đến chết. Roselyne hạ quyết tâm.

'Cô định nhảy à?'

"Ta sẽ nhảy!"

Vách đá cao chừng hai mươi mét.

Hai...ba! Rồi Roselyne sải xuống từ trên không....

"Ờm... cảm ơn..."

Khi Roselyne bước lên bờ, Cleo rụt rè nói, quan sát phản ứng của cô. Khi hai ánh mắt chạm nhau, Roselyne thẹn thùng quay mắt đi trước.

"Kh... Không hẳn vậy đâu, cậu hiểu nhầm rồi!"

"..... Gì cơ?"

Roselyne vừa cứu cậu, cái này là rõ ràng. Vậy cậu đang hiểu nhầm phần nào đây? Cleo mở to mắt bối rối, nhưng vẫn không nhận được câu trả lời.

"Mà thôi không quan trọng, giờ lùi lại đi. Nó tới kìa!"

Cô thẳng thừng cảnh báo cậu. Trước mắt Cleo, con gấu đã trụ bằng cả sáu chân, chầm chậm đứng dậy. Cậu ngay lập tức hiểu rằng nó không định chạy. Nó đang tạo khoảng cách để nhảy sang đây.

Con gấu lửa sáu chân lấy đà. Nhờ sáu chân tạo gia tốc cho cả cơ thể lao tới, con gấu nhanh chóng đạt vận tốc tối đa, bật xuyên không trung như một quả đại pháo. Vẽ nên một đường cong gần như hoàn hảo, nó đáp đất hào nhoáng xuống ngay sát bờ, làm nước bắn lên tung toé. Nước tung ào ạt vào hai người, hệt như muốn khiêu chiến.

Cleo luống cuống nấp sau Roselyne. Dù bị nước bắn vào mắt, Roselyne vẫn không thèm chớp lấy một cái. Cô đứng im quan sát kẻ thù bằng vẻ điềm đạm hiếm thấy. Vươn dài tầm mười dây leo ra từ lai áo, cô ngoe nguẩy như con rắn chực chộp lấy con mồi.

Con gấu lửa sáu chân leo lên bờ, có vẻ không định tấn công ngay.

Nó thận trọng trước Roselyne.

"Nó có sáu chân, nhưng gấu thì vẫn là gấu thôi đúng không? Nếu vậy thì tôi đánh thắng tụi nó vài lần rồi." Roselyne nói, "... Nhưng bọn gấu khó đánh trực diện lắm. Xem nào, gấu nó khoẻ, rồi còn ngoan cố nữa chứ. Nếu nó không tấn công, hay là cứ bỏ đi ha. Được không Cleo?"

"Không vấn đề gì..."

Quan sát cử chỉ của kẻ thù, hai người tỏ ý định rút lui.

Tiếng gầm tức tối của con gấu sáu chân vang vọng. Như muốn phô thân hình cao ba mét, nó đứng bằng hai chân sau, làm mặt đất rung chuyển khi bước tới. Nó tiếp cận Cleo. Từ lúc nghe tiếng gầm của con gấu, cậu điếng người, không động đậy được một bước. Mặt cậu đanh lại.

Nhưng Roselyne thì cười.

Ukukukukuh.Như chồi cây nhú lên từ hạt, dây leo của cô trồi lên ngay trước chân con gấu đỏ. Che dây leo sau hai chân, cô đã luồn chúng xuống dưới đất, đào, rồi chờ thời cơ. Dây leo quấn chặt lấy chân phải con gấu. Nhân lúc nó mất thăng bằng, cô túm nốt cái chân trái. Hai chân đều bị bất động, nó loạng choạng như đứa nhóc mới tập đi, nhào sấp mặt. Mặt đất rung lắc. Roselyne không cho nó cơ hội ngóc dậy, vô số dây leo kéo đến, lần lượt trói từng cái chân lại. Không lâu sau, con gấu bị đưa vào trạng thái chỉ động đậy được mỗi phần đầu.

"Ngon. Y như lần trước."

Nhìn cảnh con gấu bị trói chặt quặn quẹo trong tuyệt vọng, Roselyne híp mắt thoả mãn. Đằng sau cô, Cleo thận trọng ló ra.

"Roselyne, cô đã dựng bẫy từ lúc đó rồi à? Tôi không để ý luôn ấy."

"Kiểu kiểu vậy. Tôi không nghĩ con gấu muốn lui, nên muốn thử dùng lại cách tôi đánh gấu lần trước. Bốn chân hay sáu chân gì thì cũng đều là gấu thôi."

Roselyne siết dây leo lại. Con gấu lửa bó tay - theo đúng nghĩa đen[note50593], không còn nhấc nổi bất kì bộ phận nào, đành bị kéo đi như cá mắc lưới.

"Giờ chỉ việc dọn dẹp thôi. Thịt mi ngon không hả gấu? Ta nóng lòng quá đi."

Roselyne liếm mép bằng cái lưỡi màu đỏ thẫm. Cô giương cao bàn tay phải. Từ bên khe dưới áo mưa, một mớ dây leo trào ra. Số lượng đâu đó tầm ba mươi. Mớ dây leo đó kết lại như sợi cơ, mau chóng hình thành một cái roi dày hơn năm xăng ti mét. Một sợi dây leo thôi là đã nhẹ nhàng nhấc Cleo lên rồi. Khi quấn chúng lại với nhau, cô không còn điều khiển khéo léo được nữa, nhưng sức mạnh thì miễn bàn.

Sáu chi đều đã bị trói lại, con gấu dồn toàn bộ sức lực trên cơ thể, điên cuồng cựa quậy, hòng nới lỏng một chân, ít nhất là vậy. Chống cự vô ích, mạng sống của nó phụ thuộc cả vào lòng độ lượng của cô gái.

Con thú đang trong tình thế hiểm nghèo; Không còn cách nào khác ngoài hành động. Tình thế hiểm nghèo là gì? Là chết.

Bản năng con gấu thức tỉnh.

—Mày phải thoát khỏi cái chết!

—Bỏ gì chứ đừng bỏ mạng!

Và rồi con ma thú mở to hàm.

Truyện Chữ Hay