8
Một lần nữa tại thị trấn Elkada, Quán ăn Cặp Rồng Song Sinh.
Sau bữa ăn sáng đạm bạc, khi đang nhấp từng tí nước còn trong cốc,
... Haiz. Chàng cung thủ với vết sẹo trên má buông tiếng thở dài não nề.
Bên kia bàn là người bằng hữu mang áo choàng màu chàm. Cốc gã đã cạn từ lâu. Chống chân bên cạnh, gã đung đưa cái ghế đang tựa lưng vào, cất tiếng.
"Ê, cho một điếu."
Có vẻ gã thèm một điếu thuốc sau khi ăn. Người má sẹo bực dọc đặt cốc xuống và nói,
"Hết thuốc thì tự đi mua mà hút. Không thì mua cả lô mà xài dần—mà khoan, tôi nói chuyện này lần thứ mấy rồi? Đừng có dựa dẫm người khác hoài chứ."
Nhưng cứ như nước đổ đầu vịt, người bằng hữu kia dửng dưng đung đưa ghế.
"Rồi, rồi, để lần sau mua, giờ cứ cho xin một điếu đã,"
Gã xoè tay, ra vẻ tự đắc.
Haizz.
Cất một tiếng thở dài, người má sẹo vò đầu rồi nói.
"—Hết."
"...Hả?"
"Hết rồi. Hút điếu cuối từ mới tối hôm kia."
"Điếu cuối..." Người mang áo choàng nhấc chân xuống bàn, ngạc nhiên ra mặt, nhìn về người đối diện.
"Chú thiếu tới mức đó à?"
Người má sẹo nốc mớ nước còn lại trong cốc bằng một hơi.
"—Hết. Mà anh cũng có khá hơn đâu. Chắc anh định túng quá là sang ăn chực của tôi chứ gì, nhưng nói cho mà biết, mơ đi."
"....." Người mang áo choàng cạn lời, gã cúi người, đơ như tượng. Rồi gã tặc lưỡi, rầu rĩ ngồi ngay lại. Cái ghế tàn tạ rít lên một tiếng đinh tai nhức óc.
Khoảng lặng khó chịu cứ thế tiếp diễn.
"Này..." Một lát sau, người mở miệng trước là người mang áo choàng.
"Sao."
"Hay ta đi săn đồ tể rừng già?"
"Vãi...!" Người má sẹo nói, mắt to mắt kinh ngạc. Cứ ấp a ấp úng, cuối cùng anh mới nói được. "Ê ê. Săn? Là đồ tể rừng già đó. Anh có biết mình đang nói gì không?"
"Biết chứ. Nghe nói da nó bán đắt khủng khiếp. Cả vuốt với nanh nữa—chưa nghe à? Tinh hoàn của nó là nguyên liệu của thuốc tăng tuổi thọ. Mấy lão nhà giàu gần đất xa trời mà nghe chúng ta kiếm được bao nhiêu chắc cũng phải loé mắt. Rồi "bái bai nghèo đói", "bái bai bar cỏ". Nghe không tồi đúng không?
"Này!"
Đập bàn, người má sẹo giở giọng cộc cằn. Khách bàn khác co rúm người lại.
"Cái đấy không phải vấn đề!"
"Thế vấn đề là gì? Không mấy khi được kén chọn đâu, Doggrun à."
Tới gần cuộc nói chuyện về tiền bạc, bà chủ quán lấy lí do dọn đĩa như một cái cớ để chen vào.
"Cơ hội làm giàu nhanh như vậy thì tội gì không thử? Nếu suôn sẻ, tôi cũng không phải thấy mấy tên nghèo ăn mỗi thịt xông khói với trứng nữa, đôi bên cùng có lợi. Hay đừng nói là—", bà ta hạ giọng, "săn trộm?"
Rõ ràng đang khó chịu bởi có người người chen ngang, người mang áo choàng đặt chân lên bàn cái rầm, xổ ra một tràng lời thay vì nước bọt.
"Có phải săn trộm đâu. Luật cũng chả đã động gì tới đồ tể rừng già."
"Hưm," bà chủ hếch mũi. "Vậy thì ngại gì? Đâu còn gì để mất. Đồ tể rừng già nghe tên thì sợ đấy, nhưng ghê gớm cỡ nào thì đã ai biết đâu?"
"Không, bà hiểu sai rồi," người má sẹo lắc đầu vài cái.
"Ghê gớm hay không không quan trọng. Có tự tin vào tay nghề cỡ nào, gặp nó cũng phải chạy tọt lên đồi, không phải đắn đo. Luật bất thành văn cả. 'Đừng có gan mà động tới nó', người ta nói vậy đấy!"
Rầm, anh ta lại đập bàn. Câu vừa rồi nghe như hét lên.
Bà chủ trố mắt, ngậm miệng lại. Thấy vậy, người má sẹo mới hoàn hồn, lúng túng hạ giọng xuống.
"Đâu... Y-ý tôi muốn nói là... lí do là vì đồ tể rừng già... hay nói đúng hơn là con gấu lửa sáu chân... mỗi khi bị dồn vào bước đường cùng, ờm, nó phun lửa."
Một nếp nhăn hằn sâu trên trán bà chủ.
"Lửa... khoan, vậy thôi á? Ma thú biết phun lửa, mấy anh thấy cả tá mà đúng không?
"—Nó biến toàn bộ khu vực thành biển lửa."
Người mang áo choàng trả lời thay người bằng hữu đang gãi đầu.
"Giờ nghe cho rõ này, kể cả rồng, mọi người biết đấy, khi tụi nó phun lửa, nó cũng không phải muốn phun đâu thì phun. Nếu lỡ tự đốt tổ thì nó biết làm gì đây? Tất nhiên, điều đó cũng áp dụng với người dùng ma thuật lửa như tôi. Con gấu lửa sáu chân thì khác. Đếch thèm quan tâm đang ở đâu, nó phun lửa, phun liên hồi, hay đúng hơn là nó cố tình tạo ra bể lửa để hoà vào đó mà trốn. Và thế, nó lang thang từ rừng này sang rừng khác. Nên là con ác thú đó không có thiên địch. Ai mà động tới nó, khắc rừng chìm trong khói. Tôi dám chắc vậy, và mấy sinh vật khác cũng biết tập tính này nên mới không dám thách thức. Nghe khó nhằn đúng không?"
Người mang áo choàng cười khu khu, ngồi thụp lại xuống ghế. Cái ghế rít một tiếng.
"Ha ha, cũng có loại người khó nhằn kiểu đó nữa." Bà chủ nhún vai sau vài cái nháy mắt. "Nhưng đúng là nó phức tạp thật. Thứ vô lại."
"... Đúng chứ? Bởi vậy."
Lấy lại được bình tĩnh, người má sẹo cuối cùng cũng mở miệng.
"Mọi người đều được dạy khi còn nhỏ. Nếu gặp đồ tể rừng già, đừng có mà đánh với nó. Chạy hết sức mình đi. Trước khi thứ đó mở mồm."
... Và sân khấu trở lại rừng Clambera.
Roselyne lê con gấu lửa sáu chân lại gần một chút. Cô định sẽ giáng một đòn mạnh nhất có thể vào nó. Rồi cô vặn mình, sợi roi lớn đã sẵn sàng và chờ lệnh.
Nhưng một giọng hét vọng lên trong đầu cô, gần như buộc cô phải thả trói cho con gấu. Giọng nói kêu cô phải làm vậy ngay đi.
'Cô không thể! Rút lại dây leo lại và chạy đi! Mau lên!'
"Ể? Ng-ngươi nói gì vậy. Ta cuối cùng cũng bắt được..."
Ngay thời khắc đó, con gấu lửa sáu chân há mồm to bất thường, và Roselyne cũng để ý.
"... nó và..."
Sâu trong cuống họng, như ngọn đèn rọi trong hang sâu, một đốm sáng lờ mờ của—
'Tráaanhh điii!'
Ngay sau tiếng hét của Honnou, lửa đỏ rực toát ra từ mồm con ma thú.
9
Thật sự quá ngắn. Một hay hai giây là toàn bộ thời gian mà cô có. Trong khoảng thời gian ấy, thu dây lại và thoát khỏi vùng ảnh hưởng là bất khả thi.
Roselyne biết rằng kẻ địch đang cố bắn gì đó ra từ mồm. Từ tiếng hét khẩn thiết của Honnou, cô lại hiểu thêm rằng đòn tấn công đó sẽ nguy hiểm đến nhường nào.
Nhưng chỉ thế thôi. Khoảnh thời gian ngắn ngủi mà cô nhận được là báo hiệu cho sự kết thúc.
Một ngọn lửa đỏ loè phun ra từ sâu trong cuống họng ma thuật con gấu.
"UuuryaAAaaah!!"
Và Roselyne la lên. Cái cảm giác mang tên khô tàn khuấy động trong cô.
Cô dồn hết sức có thể vào sợi dây leo đang trói lấy chân phải sau con gấu lửa. Xoay con gấu đang nằm úp một trăm tám mươi độ, lửa trào ra từ miệng nó cũng theo đó mà trượt sang một bên. Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, ngọn lửa đã sượt qua chân Roselyne. Cô nhăn mặt đau đớn, gào lên lần nữa trong cơn giận.
"Ngươiii!"
Sợi roi lớn vung mạnh xuống chân phải con gấu lửa sáu chân. Tiếng kêu của nó chồng lên. Con gấu quằn quại đau đớn. Dù không trí mạng, ít ra xương nó đã nứt. Mặt khác, Roselyne cũng không phải không bị thương gì.
"Nóng, nóng, nóng, đau quá!"
Cô bị bỏng quanh cẳng chân. Khi đang vẫy vẫy chân đau đớn, Roselyne vô tình để lỏng dây leo trói quanh con gấu lửa. Không để vụt mất cơ hội, thoát ra thành công, nó phi mình nhảy xuống sông.
Cuối cùng cũng nhận ra sau một lúc, Roselyne nghiến răng nén nỗi đau và nỗi nhục. Người cô run rẩy.
"...Urrgh, bực mình rồi đây! Phải giết nó cho bằng được!"
Mặt cô đỏ gay, cô đã định đuổi theo kẻ địch đã bỏ chạy xuống sông. Nhưng, 'Khoan! Không được chạy theo!'
"!?"
"Cô còn chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ bị ra lệnh phải dừng. Ghì chân vào bãi sỏi ven sông để thắng gấp, và khi đã dừng hẳn, cô phản đối dữ dội.
"Này, ngươi nói gì vậy! Nóng lắm đấy, đau lắm đấy! Giờ còn đau đây này! Ta chắc nó còn đau thêm một lúc nữa cơ! Không thể tha cho thứ đó được!"
Cảm xúc Roselyne bùng nổ. Trái ngược với cô, Honnou đã lấy lại vẻ điềm tĩnh, nói với giọng điệu thường ngày.
'Tôi hiểu cô thấy thế nào, nhưng thoát ra khỏi đó mà không bị thương mấy đã là may lắm rồi'
"Ể...?"
'Tôi xin lỗi. Lỗi tôi vì đã không nhận ra ngay nó là 'Gấu lửa sáu chân'. Mọi sinh vật trong rừng không bao giờ nên đối đầu với nó dù bất cứ hoàn cảnh nào. Chúng ta cũng không ngoại lệ.'
"V-vậy là sao. Ý ngươi là gì?"
'Ý tôi là, nếu xui rủi thì khu rừng này đã đi tong rồi. Mọi thứ sẽ bị thiêu thành tro. Cơ mà thì thay vì nói là may, thì đúng hơn là tuỳ thuộc vào tâm trạng của con gấu.'
"...!"
Đi tong.
Mọi thứ sẽ bị thiêu thành tro.
Những từ ngữ xáo động ấy, làm tim Roselyne đập loạn cả lên.
"Vậy theo ngươi... thứ đó sẽ thiêu rụi khu rừng? Nếu thế thì ta càng không thể để nó chạy mất! Đúng rồi, ta sẽ quấn dây leo quanh chân nó, rồi dìm nó xuống nước. Dù nó phun bao nhiêu lửa thì cũng bị dập hết."
'Ngưng!'
Khi Roselyne vội rải dây leo xuống sông, Honnou gào lên. Như người mẹ đang mắng đứa con phá phách, giọng gay gắt cực kì. Vai Roselyne giật lên, dây leo của cô dừng ngay trước khi chạm vào mặt nước.
"Ý ta là, ta chỉ muốn..."
Và như đứa trẻ bị mắng, Roselune than vãn bằng giọng như muốn khóc.
'Ý tưởng của cô không tệ. Nhưng cô có chắc mình sẽ lôi được nó ra khỏi sông không? Dẫu bất kì hoàn cảnh nào? Nếu cô thất bại, đây không còn là vấn đề may rủi nữa đâu. Cả khu rừng này sẽ chắc chắn bị thiêu rụi. Vậy cũng được sao?'
Mặt Roselyne cau lại khi cô cúi đầu xuống. Cô không có gì để phản bác.
'Lúc này, nếu chúng ta tỏ ra không có ý định tấn công, nó sẽ không đi xa đâu. Nên chúng ta phải nhượng bộ. Thu dây leo lại đi. Mau lên!'
"Éc."
Trong khi đó, con gấu lửa đã băng qua sông. Ngoi lên bờ với cơ thể tả tơi, nó vẫn không nao núng mà quay lại về phía họ để quan sát tình hình. Người nó vẫn đang trương lên căng thẳng thấy rõ, dầu đã có dòng sông ngăn cách hai bên.
Roselyne—một cách miễn cưỡng—nghe lời Honnou, lùi lại từ từ. Cô thu gọn dây leo của mình. Tiếng bước trên nền sỏi sau đó chuyển thành tiếng giẫm lên đất và bụi rậm. Cuối cùng, lưng cô va phải một cái cây lớn, và cô không thể lùi thêm được nữa.
Con gấu lửa sáu chân còn không rụt mình lại khi nó kĩ lưỡng quan sát cô.
'Bây giờ hãy rời đi. Chậm thôi, cố gắng đừng kích động nó, nhẹ nhàng, chậm rãi, quay lại đường mà chúng ta đã tới.'
"Ể... Này, chờ tí đã."
'Sao nào?'
"Ta chưa hái hoa hồng xanh. Chúng ta sẽ mang nó về và làm nó nở ở chỗ chúng ta."
'Giờ còn nói được vậy à?'
Honnou lại gào lên. Khi cô bị hét lên trong đầu, cảm giác như một nắm đấm thụi vào trán vậy. Roselyne ôm đầu theo bản năng.
'Cô đã quay lại để cứu tên nhân loại rồi phải không? Và cô đã làm được. Giờ hãy từ bỏ những thứ khác. Nếu cô cứ muốn cái này cái kia cho bằng được thì sau cùng cô chẳng còn gì cả! Bây giờ!'
Giọng điệu đó gần như muốn ra lệnh. Lúc bấy giờ vẫn còn đang im lặng, Roselyne thở hổn hển như rên rỉ.
"..... Ư, ưgh..."
Cũng như một cô gái nhân loại mới lớn, Roselyne ghét bị dạy đời, bị bảo làm thế này thế nọ. Nên trước đây, dù giọng nói đó có vang vọng trong đầu cô thế nào, nhiều khi cô cứ mặc kệ mà làm theo ý mình. Ấy nhưng, chưa lần nào nào mọi chuyện êm xuôi.
Thấy chưa, tôi đã bảo cô rồi—là câu nói hiện lên trong đầu cô nhiều hơn bất cứ thứ gì trên đời. Roselyne đã học hỏi từ mấy kinh nghiệm kiểu này.
Nhưng chỉ riêng hôm nay, cô không thấy mình dễ vâng lời như vậy.
"Ý ta là..."
Bụi hồng xanh ở bờ bên kia đón một làn gió thoảng, lay đưa như thể mời gọi. Có lẽ bởi những nuối tiếc còn tồn động, chúng trông đẹp hơn nhiều so với lần cô ngắm ở gần, lấp lánh khi ánh lên tia sáng len lói qua những tán cây. Một thứ đẹp như vậy mà không thuộc về cô, thật khó chịu, thật thất vọng.
Lúc ấy, Cleo nhẹ chìa ra thứ gì đó.
"Ờmm, Roselyne này, đây..."
Trong tay cậu là một cái lọ—cái lọ chưa ba cành hoa hồng xanh.
"Aa...AAaAa...Aaaa!"
Roselyne há hốc miệng, thốt giọng ngộ nghĩnh. Nửa tiếng aa đầu là bất ngờ, nửa sau là khoái chí.
"Tôi nghĩ mình muốn có vật chứng minh rằng chúng ta đã đến đây, nên ban nãy có mang chúng theo."
".....!"
Trong niềm vui sướng, má Roselyne ửng đỏ. Trong đôi mắt màu lục chỉ còn độc hình ảnh những cánh hoa lam thắm.
'Thật tốt làm sao. Cậu ta chu đáo hết lần này đến lần khác.'
Một khoảnh khắc trôi qua, rồi, "... Đúng! Đúng!" Rosely hí hửng gật đầu. "Cảm ơn nha Cleo! Cảm ơn nhiều nhiều nhiều—" Dù có nói bao nhiêu lần, cô vẫn thấy không đủ. "—nhiều nhiều lắm, cảm ơn! Aa, đây có khi là lần đầu tiên trong đời tôi vui đến vậy!!" người cô run lên bởi hạnh phúc ngập tràn.
Cô không còn biết mình bị gì nữa. Cô muốn ôm chầm lấy Cleo lúc này đang lúng túng gãi đầu 'không có chi'. Mặc dù bản thân cô không hiểu hành động đó nghĩa là gì, cô vẫn bị thôi thúc khôn nguôi. Cô không hiểu, dù thế, cô muốn ôm chặt cậu. Nếu Honnou không nói gì, cô chắc chắn sẽ làm vậy. Cô còn có đủ sức để ghì cậu. Thế nhưng,
"Vậy giờ không còn gì níu cô lại nữa đúng không? Nếu thế thì mau đi thôi."
Câu nói của cậu mang chút hoảng loạn. Nếu cô nán lại thêm, cô sẽ lại bị gọi mất. Roselyne đành giấu đi cảm xúc trong lòng.
"À, được, hiểu rồi. Vậy Cleo, đi thôi. Tụi mình sẽ nhanh về lại chỗ cũ và, ờmm, gì ấy nhỉ... à, à, ghép cành!"
"..."
Trong một khoảnh khắc, Cleo bày một vẻ mặt khó xử, nhưng vẻ mặt đó sớm trở thành cái gật đầu niềm nở.
"Đ-đúng rồi nhỉ! Vậy thì phải vội rồi. Thời gian càng qua thì cành hoa càng yếu."
"Vậy sao? Thế cậu có muốn tôi vác lên vai nữa không. Nhanh hơn nhiều."
"... K-Không, cái đó..."
Lưng của Cleo dè dặt cong lại. Ngay sau đó.
Dữ dội như tiếng sấm.
Con ma thú điên doạ hai người bằng tiếng gầm ghê tợn, to như thủng màng nhĩ.
Cleo bất ngờ, nhảy dựng. Roselyne cẩn thận quay người lại.
"Gì nữa đây, ngươi hơi bị ồn ào đấy. Ngươi có làm sao ta cũng không quan tâm nữa đâu."
Thế nhưng con gấu vẫn cứ gầm. Đứng cách xa hai mươi mét hơn, hai người vẫn cảm thấy bầu không khí đang run động. Roselyne lấy ngón tay bịt hai tai lại và làu bàu.
"Im, Im mồm lại đi! Ta không chịu nổi ngươi nữa. Đi thôi Cleo."
"C-Cô nói đúng..."
Roselyne nhanh nhẹn tiến vào lối đi. Cleo chạy theo sau, chỉ nhìn lại một lần cuối. Con gấu lửa sáu chân đã ngưng rống chầm chậm đứng dậy bằng hai chân sau, quay lưng lại và bước đi. Cách nó đi lộ rõ vết thương lớn nó phải chịu ở chân phải.
(...Lạ thật...)
Cậu không biết con gấu đột nhiên um xùm như vậy vì chuyện gì, nhưng có vẻ nó đã bỏ cuộc và rời đi. Nếu nó mất tăm vào bụi cây, mọi chuyện coi như xong. Cleo nghĩ vậy, nhưng đó là sai lầm. Con gấu lửa sáu chân hít một hơi thật sâu, rồi khè ra ngọn lửa đỏ thẵm.
Rặng hoa hồng xanh bốc cháy khi hoả ngục bao lấy chúng.
"Ể!? Aaa... aaaaaaaaaaa!"
Trong ngọn lửa, những cây hoa cong lại và vặn vẹo như thể quằn quại đau đớn. Chúng tàn úa, hoá thành khói đen, rồi biến mất.
"Cleo, gì vậy—"
Một Roselyne đã quay lại cũng chứng kiến thảm kịch ở bờ sông bên kia.
Khôoonngg!!
Một tiếng la chói tai xuyên qua khu rừng.
"M-mấy bông hồng xanh. Là sao cơ chứ!? Sao nó vẫn phun lửa!?"
Trong cơn hoảng loạn, Roselyne kêu lên thảm thiết.
(Chuyện gì... đang xảy ra vậy?)
Tất nhiên, cả Cleo cũng không giữ được bình tĩnh. Nhưng vận dụng toàn bộ lý trí của mình, cậu gặng nghĩ. Việc cậu cùng Roselyne lặng lẽ rời đi mà không đánh với nó hiển nhiên tới mức con bọ hung còn hiểu. Vậy tại sao nó phun lửa? Sao nó lại thiêu cháy rặng hoa? Nó muốn hai người làm gì đây? Ngay lúc đó, Cleo nhận ra.
Hay đúng hơn, mắt cậu chạm mắt con gấu vẫn đang phun lửa liên hồi.
Nói ngắn gọn là, nó đang không nhìn Roselyne mà nhìn Cleo. Tại sao?
(..... Đừng nói là...?)
Con gấu lửa sáu chân lại rống lên. Nó nhìn chằm chằm vào Cleo. Cái câu trả lời rợn người vừa loé qua đầu cậu: Cậu cảm giác như nó vừa được khẳng định.
"Thứ đó..."
Cleo dồn hơi, nói bằng giọng lẩy bẩy.
"Nó đang doạ cô bỏ tôi lại..."
10
'Cậu ta... nói đúng đấy.'
"...Hả?"
Roselyne phun ra một giọng ngờ nghệch và bất mãn.
"A... không, ờm... Tôi nghĩ con gấu đang coi tôi là con mồi của nó, tôi có cảm giác như vậy..."
'Thứ đó, nó chỉ quan tâm tới cậu ta thôi. Vậy nên nó mới ngầm muốn cô bỏ cậu ta lại.'
Cleo và Honnou, trả lời cùng lúc.
Roselyne đứng hình. Bỏ Cleo lại? Bằng không, rặng hồng, hay có khi là cả khu rừng sẽ bị nó đốt trụi. Nếu muốn ngăn nó lại, cô phải giao Cleo cho nó? Những nếu cô giao Cleo ra, cậu ta chắc chắn sẽ bị ăn thịt.
'Roselyne.'
"........."
'Nghe tôi này. Tôi biết rất rõ là cô khá thích cậu nhóc đó. Nhưng mà...'
Roselyne không phản hồi. Không nói không rằng, cô đột ngột chạy về phía dòng sông.
'Khoan! Cô có biết mình đang làm gì không?'
Chẳng cần phải hỏi.
"Ta đi đập chết con gấu! Ta biết mỗi cách đó thôi!"
Ta đâu thể chọn cách nào khác!
'Chờ đã! Đứng lại! Thứ đó phun lửa đấy! Nếu cô bước vào dòng sông, cô sẽ chậm lại và bị nhắm đến đấy! Cô sẽ bị thiêu sống trước cả khi băng qua sông!'
Rắc.
Roselyne dừng lao đầu ngay trước nhảy xuống. Cô hiểu Honnou đang nói gì. Cô vẫn giữ lại một chút lý trí. Nhưng cô tuyệt nhiên không chấp nhận.
"Nếu nó phun lửa... thì ta sẽ làm vậy."
'... Làm vậy?'
"Đúng, làm vậy."
'Làm vậy... ý cô là làm thế đấy à!? Không được, tôi đã nói rồi. Cách đó quá mạo hiểm.'
"... Mạo hiểm?"
Roselyne trơ trẽn đùa cợt.
"Mạo hiểm là gì ấy nhỉ? Ta quên rùi."
'Roselyne!'
Không màng tiếng la của Honnou vang vọng trong đầu, Roselyne xoay người. Cô nói với Cleo, người đang co mình lại để tránh ánh mắt con ma thú.
"Ở yên đó nha Cleo. Tôi giết con gấu ngay thôi. Nhưng mà để phòng hờ thì cậu cũng nên sẵn sàng đi."
"...Hả?"
Roselyne nói như chắc mẩm. Cô nhìn thẳng vào Cleo đang ngập ngừng và nói với cậu.
"Nếu tôi mà chết...xin lỗi nha, nhưng lúc đó cậu phải rời khỏi rừng một mình."
".....!" Mặt Cleo cứng đờ.
Một lần nữa, "Xin lỗi nha," Roselyne nói.
11
Người con gái xin lỗi và mỉm cười.
Rồi khi cô bật cười, trông cô như chực khóc. Chỉ nhìn thôi cũng khiến lồng ngực quặn thắt, cái nụ cười đó.
"Roselyne..."
"Hửm?" giọng cô bé thật dịu dàng. "Sao vậy Cleo?"
"Ờmm.....!"
Thế mà Cleo vẫn không nói được gì. 'Để tôi làm mồi cho. Rồi mọi thứ sẽ êm xuôi thôi.' Cậu không đủ can đảm. 'Chiến nào!', đương lúc đang bất lực, cậu không thể giở giọng tự phụ như vậy được. Không tìm được lời để nói, cậu cứ mấp mấy như lấy hơi, Roselyne lúc này khẽ vươn dây leo ra, nhẹ nhàng vuốt lấy má Cleo.
"...Rose...!"
Cleo cố nắm lấy dây leo đang cọ vào cậu. Nhưng ngay khi sắp sửa chạm tới, dây leo trượt đi.
"Tôi đi nha."
Rồi Roselyne quay đi, trừng trừng nhìn con thú sáu chân phun lửa.
"Lùi về xa nhất có thể đi, nép sau bóng cây ấy. Nguy hiểm lắm, nên đừng có lộ mặt quá."
Tấm lưng cô như một người lính hiên ngang hướng về cái chết. Cleo chưa thấy lưng của lính bao giờ, nhưng cậu dám chắc nó cũng vừa mạnh mẽ, vừa u buồn như thế.
(Mình...chấp nhận chuyện này sao...?)
Giao phó mọi thứ lại cho Roselyne, đứng ngoài không làm gì. Vậy cũng được sao?
Nhìn thấy nụ cười của cô mới đây, Cleo nghĩ. Cậu có linh cảm chẳng lành.
Roselyne có thể sẽ chết.
Chết nghĩa là cô sẽ không bao giờ nói chuyện với cậu nữa.
Sẽ không bao giờ khen tranh cậu vẽ nữa.
Sẽ không bao giờ cười với cậu nữa.
Sẽ
(Không, không đúng! ... Sao mày chỉ nghĩ cho bản thân vậy Cleo!?)
Cô không cần phải nói chuyện với cậu!
Cô không cần khen cậu!
Cô chỉ cần mỉm cười, và sống—vậy là đủ!
Cậu nghĩ. Đó chính xác là cảm xúc của cậu.
Thế nhưng,
Kể cả thế,
Thì vẫn,
Cậu không đủ can đảm để hi sinh thân mình làm mồi cho con gấu.
(Mình... vô dụng đến mức nào đây!? Mình không làm được gì, mình không làm được gì hết... một thằng vô tích sự! Rác rưởi! Cặn bã! Phế thải...!)
Lúc này, một người hiện lên trong đầu cậu, bất ngờ thay là người quản gia, Marcus. Với biểu cảm nặng vẻ khinh bỉ trước một tên thất bại, ông ta nói thế này.
'Có vậy thôi, và cậu tự cho rằng mình vô dụng, hết cách rồi, và cậu bỏ cuộc ngay lập tức. Nghĩ vậy tiện thật nhỉ.'
Vậy ông muốn tôi làm gì đây!?
Cậu chớm giận, những cũng không phải chính Marcus đang nói với cậu. Mượn hình ảnh của Marcus, nhưng sau cùng cũng chỉ là giọng chính mình.
Cậu nhận ra.
Khi có thể vẫn còn vài thứ để làm, cậu đơn giản là không làm.
(Mình chưa từng nghĩ về việc này bao giờ. Mình thì tự làm được gì chứ-)
Đúng rồi ha.
Làm bữa ăn cho con ma thú hay không là đề nghị mà phía bên kia áp đặt lên cậu. Cậu đâu nhất thiết phải nghe theo. Nếu cậu muốn vượt qua tình thế nguy kịch này, bước đầu tiên là phải xem xét, "Mình làm được gì?"
(Việc mình làm được....?)
Việc mình làm được.
Việc mà Roselyne không làm được.
Việc chỉ có thể làm được nhờ có mình.
Việc mà Roselyne Roselyne sẽ không làm.
Ah...
Một tia sáng xoẹt qua đầu cậu.
Nó cứ như đã ở đây từ ban đầu rồi, chỉ là cậu không để ý—nó nằm ngoài tầm mắt cậu cho đến khi cậu quyết định nhìn nó. —Giống như hòn sỏi ven đường vậy.
".....Roselyne!"
Cậu không định la, nhưng quá phấn khích vì bất ngờ nảy ra ý tưởng, thành ra cậu hét to. Đúng khoảnh khắc sắp nhảy xuống sông, Roselyne mở to mắt và ngoái đầu lại.
Cleo chỉ hơi thiếu quyết đoán.
(Mình có thật sự muốn mọi chuyện đi theo hướng đó không?)
Không có gì bảo đảm. Tương tự như việc để Roselyne xông ra một mình.
(Nhưng nếu vậy... mà thất bại, mình chắn chắn sẽ...)
Hình như đã hết tê mình, ở bờ bên kia, con gấu lửa sáu chân một lần nữa gầm lên.
Và biểu diễn kĩ năng phun lửa, nó đốt cháy còn nhiều hoa hồng hơn. Bởi thế, chừng hai phần ba số hoa hoá thành tro. Con ma thú vẫn phun lửa. Nhiều khả năng sau khi san bằng rặng hoa hồng xanh, nó sẽ tiếp tục đốt cả khu rừng.
"Xin lỗi nha, Cleo! Tôi phải đi ngay!"
Roselyne kêu lên. Nhưng Cleo đã hạ quyết tâm rồi. Giờ chỉ việc làm thôi. Bằng không, tất cả đều sẽ cháy thành tro. Khu rừng, và Roselyne nữa, tất cả mọi thứ.
Lần này mình phải xuống tới sông mới được, Roselyne nghĩ vậy trong khi sau lưng, Cleo hùng hồn tuyên bố.
"Tôi... có ý này!"
12
Roselyne và Honnou chia sẻ cho nhau lượng thông tin tiếp nhận qua mắt và tai. Lắng nghe ý tưởng của Cleo, Honnou nghĩ.
(Năm mươi-năm mươi à? Ừ, không ý kiến gì. Nhưng...)
(Kể cả khi chuyện không như ý muốn, ta vẫn có thể gây cho nó vài vết thương. Không đến mức trí mạng, nhưng nếu may mắn thì còn có thể ngăn nó phun lửa.)
(Dù thế nào thì cậu ta cũng là người đứng trước nguy hiểm. Ít ra vậy càng tiện. Ưu tiên hàng đầu là sự an toàn của cô bé này. Những thứ khác đều là hi sinh thứ yếu.)
(Và này, nếu cậu nhóc chết, cô bé sẽ mất đi lí do chiến đấu. Có khi còn bỏ cuộc dễ hơn mình nghĩ nữa. Đằng nào cô bé cũng thuộc dạng tính khí thất thường mà.)
(Nếu chuyện đó xảy ra, con gấu sẽ biến mất cùng với cái xác. Đôi bên cùng có lợi.)
Honnou nghĩ.
Cô ta nhi nhí sao cho Roselyne không nghe thấy.
"Không được đâu! Nguy hiểm lắm."
Cleo vừa giải thích dứt câu, da Roselyne tái nhợt đi.
"Ý tôi là... cậu làm được không đó? Nếu thất bại, nếu chuyện không suôn sẻ, cậu sẽ bị thiêu sống đấy Cleo. Nè Honnou, ngươi cũng nghĩ vậy đúng không? Mạo hiểm quá đúng không?"
Bất ngờ thay, Honnou đề cao ý tưởng của Cleo.
'Ít nhất thì, việc đó tốt hơn nhiều so với việc nhắm mắt nhắm mũi lao tới. Không thể nói là không có rủi ro, nhưng vẫn đáng để thử.'
"Ể? Nh-nhưng mà..."
Roselyne bối rối trước câu trả lời thất thường đó. Honnou chêm vào.
'Dĩ nhiên, tôi không ủng hộ gì cái ý tưởng đánh với thứ đó. Nhưng cô định chiến đấu bất kể chuyện gì xảy ra, đúng chứ? Để bảo vệ cậu nhóc. Nếu vậy thì, tôi thà để cô chọn cách đánh có khả năng thành công cao nhất.'
"Cách đánh có... khả năng thành công...?"
'Đúng.'
"Ngươi nghĩ là... có khả năng...? Sẽ ổn chứ...?"
'Tôi nghĩ vậy. Nếu lời của cậu ta là đáng tin. Không ai biết có ổn hay không trừ khi thử. Cô thì sao? Cô không tin cậu ta?'
Câu hỏi được trả lại cho Roselyne.
Thật tình, cô không biết ý tưởng của Cleo hay đến mức nào. Cô dở dùng đầu lắm, và cô không muốn làm chuyện mình dở. Nhưng nếu vấn đề đặt ra là cô có tin cậu không, thì câu trả lời quá đơn giản.
"Tất nhiên là ta tin! Miễn là Cleo nói thì ta sẽ tin! Đúng rồi!"
Trong lúc cuộc nói chuyện đang diễn ra, rặng hoa hồng vẫn bừng bừng cháy. Không còn thì giờ để mà lưỡng lự.
"Vậy làm thôi, Cleo! Sẵn sàng chưa?"
Cleo gật đầu cái mạnh.
"Lúc nào cũng được!"
Mặt khác, con gấu lửa sáu chân đã hết kiên nhẫn. Đối phương không có vẻ có ý định giao nộp con mồi, thế nên là nó đốt. Kẻ đã khiến nó phải đốt rừng mới là kẻ xấu. Nhờ ơn bọn kia, nó phải đi tìm một khu rừng mới, nó phải lại chuyển đi. Khó chịu thật. Khó chịu cỡ nào, nó cũng không còn lựa chọn nào ngoài đốt rừng. Cái chân bị thương vẫn còn đau nên cuối cùng nó phải thiêu trụi hết. Không thể tha thứ. Cơn giận này là thứ mà mọi sinh vật sống trong khu rừng này đều phải nếm trải. Bị thiêu cháy.
Nó hít một hơi sâu. Nó chuẩn bị phun một hơi vào số hoa hồng xanh còn lại, và cả lùm cây đằng sau đó. Đúng lúc này, một giọng chói tai vang lên sau lưng nó.
"Oyy! Mày đó... con gấu ngu!"
Giật mình, nó nuốt lấy ngọn lửa sắp sửa trào ra. Khi nó quay lại, con mồi của nó đang nổi trên sông. Xúc tu của kẻ địch bên bờ đối diện quấn quanh con mồi và nhấc hắn lên không trung.
Nó nghĩ rằng ả ta cuối cùng cũng chịu đem nộp hắn, nhưng có vẻ không phải vậy.
Con mồi thể hiện rõ thái độ thù địch khi trừng mắt về phía này.
"Mày... mày nghĩ làm vậy là ngầu à!? Mày chỉ khạc lung tung rồi biến nơi này thành đống hổ lốn, nên ai cũng nghĩ xử lí mày quá chi là phiền phức! Mày thật sự, chả đáng sợ tí nào đâu!"
"Ý-ý kiến gì thì lại đây! Hay mày chỉ biết đốt mấy cây hoa vô tri!? Đúng là đồ hèn! H-hèn!"
"Sao vậy!? Nhào vô! Chết tiệt, sợ rồi à!?"
Hah, hah... hah...
Nói xong, Cleo thở không ra hơi, vai cậu cứ nhấp nhô lên xuống. Con gấu lửa không sợ—nó hoang mang thì đúng hơn.
Lúc này, nó thật sự muốn nhảy xổ tới. Nó thật sự muốn dùng móng vuốt đáng tự hào của nó để xẻo thịt cậu. Hành vi khiêu khích hết sức trắng trợn đó làm bản năng chiến đấu của con ma thú vùng trổi dậy.
Nhưng có gì đó không đúng. Có gì đó làm nó dấy lên ngờ vực.
(Tại sao tên này đột nhiên tỏ ra mạnh mẽ?)
Tên sinh vật yếu đuối chỉ có thể hét và chạy trong lần đầu chạm tráng? Đôi mắt đen thẳm của con thú đánh giá Cleo từ trên xuống dưới.
(Có phải cái thứ trong tay hắn không?)
(Cầm thứ đó làm tên này mạnh hơn?)
Con gấu lửa sáu chân đã gặp loại này nhiều lần. Vậy tên nhóc này là một trong số đó? Nhưng nó cảm giác không phải. Cảm quan hoang dã của nó đang hoạt động.
Mắt nó đột nhiên chạm phải một thứ. Thứ đó nằm dưới sông và đang cản trở dòng chảy; dẫu trên mặt sông, những vân nước đan xen và chồng lên nhau liên tục, con gấu vẫn thấy rõ thứ bên dưới.
Một xúc tu.
Nó cuối cùng cũng chấp nhận.
Tóm lại là, sinh vật yếu đuối này chỉ là mồi nhử. Nếu nó cắm đầu nhảy xuống nước, chân nó sẽ bị túm lại, và nó sẽ bị dìm xuống nước. Giữa sông sâu đáng kể, nên nó hẳn sẽ chới với rồi chết đuối. Nguy hiểm thật.
Vậy phải làm sao? Đối với con gấu, đây là một câu hỏi hết sức đơn giản.
Đâu cần phải xuống nước. Nó hít một hơi sâu.
Con mồi nằm gọn trong tầm nhắm.
Con gấu lửa mở to mồm, không quên cười khinh, dồn lực phun từ sâu trong cuống họng một ngọn lửa đỏ thẫm.
Cleo chỉ chờ có thế.
Khoảnh khắc con gấu hé hàm, cậu nhanh chóng giữ thế đứng với thanh kiếm phi thiết trong tay. Khoảnh khắc tiếp theo khi thấy chòm sáng đỏ trong họng nó, cậu la lên.
"Lúc này, Roselyne!"
Lửa toát ra từ mồm con gấu, và cơ thể Cleo phóng tới gần như cùng lúc. Cleo bay thẳng vào lửa. Con gấu không đời nào hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Thanh kiếm hấp thụ ngọn lửa nóng như thiêu đó, toả ra ánh sáng loá mắt.
Với tốc độ khó tin, ngọn lửa bị hút vào lưỡi thanh kiếm, thân mình Cleo không phải chịu dù chỉ một vết bỏng. Khoảnh khắc tiếp theo, thanh kiếm xuyên vào cổ họng con ma thú. Mũi kiếm đâm toạt ra sau gáy.Không chịu được va chạm, Cleo đành rời tay khỏi cán kiếm.
(Chúng ta...chúng ta làm được chưa?)
Khi cậu ngẩng mặt lên, mắt cậu chạm mắt con gấu, không cách quá ba mươi mét.
"Wowoah!" Cậu hét và cong người lại. Con gấu lửa sáu chân không phản ứng gì. Thanh kiếm chắc chắn đã đâm sâu vào họng nó. Máu đỏ tươi chảy ra khi cơ thể khổng lồ của nó loạng choạng.
"Chúng ta làm được rồi...!"
Cleo biết chắc mình đã thắng.
Nhưng ánh sáng vẫn chưa biến mất hoàn toàn khỏi đôi mắt đen tuyền của con gấu lửa. Con ma thú chầm chậm nhấc chân trước lên, dùng móng vuốt đen cong của mình, biểu tượng cho sự hung bạo của loài gấu—một cú vồ.
Khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể Cleo lui lại với tốc độ của chim ưng. Roselyne là người đã làm vậy. Móng vuốt con gấu vồ ngang chỗ Cleo vừa đứng một cách vô ích. Sức gió làm tóc mái cậu dựng lên. Phải chăng con gấu làm vậy vì nuối tiếc cái mạng của mình? Không, lúc hạ móng vuốt xuống, có lẽ nó đã không còn bám víu gì nữa. Và cứ như thế, nó lảo đảo về phía trước, thân mình nó ngã xuống dòng sông. Một tiếng va ầm vào mặt nước, và tia nước bắn lên.
"Có sao không Cleo? Có đau chỗ nào không?"
Giọng lo lắng của Roselyne chạm tới cậu.
Nếu không có pha xử lí kịp thời của cô, cậu hẳn đã chết bởi cú vồ đó rồi. Cleo quay người lại, cố trả lời bằng giọng run run.
"T...Tôi không sao..."
Và cậu trưng ra nụ cười gượng gạo. Dưới chân, máu tuôn ra từ con gấu lửa sáu chân rỉ xuống sông, trôi đi như một sợi ruy băng đỏ.
13
"Hoa cháy rụi hết rồi..."
"Vậy à..."
Bãi tro đáng thương. Đáng buồn rằng đây lại là cách giã từ. Hai người đứng trước cảnh tượng trên. Chỉ có hai, ba cây sống sót, số còn lại đều đã bị thiêu trụi.
"Aa, bực mình thiệt chứ!"
Vùn vụt.
Dây leo quật với sắc thái giận dữ. Nhưng cái xác không động đậy tí nào. Nó chỉ đơn giản là bị tác động làm lay một tí. Cleo chợt nhớ tới thanh kiếm vẫn đang bị cắm vào.
"Ờmm... Roselyne này?"
"Hửm? Có gì sao."
"Xin lỗi nhưng mà... cô trở người nó lại được không?"
Roselyne ngây người nhìn cậu.
"... Được, mà chi vậy?"
"Không, ờm... th-thanh kiếm, cô thấy đó, nó đang bị mắc cho nên..."
"... Ừm hứm..."
Khoảnh khắc Cleo nhắc đến từ 'kiếm', biểu cảm Roselyne trở nên u ám.
Cô lẳng lặng vươn dây leo ra, quấn chúng quanh cánh tay của cái xác, rồi lật ngửa nó lại. Mặt của con gấu lửa sáu chân vừa rồi còn đang chìm xuống nước giờ đã ngửa lên, cán thanh kiếm phi thiết chĩa ra từ mồm đã có thể được rút ra. Cleo rụt rè đến gần cái xác, nắm lấy cán kiếm, và vận sức. Hít một hơi thật sâu, cậu nghiến răng, dốc toàn lực kéo nó ra.........
Thanh kiếm không nhúc nhích.
Có lẽ co cứng tử thi đã làm cơ bắp nó cứng lại. Cleo rời tay khỏi cán, ngồi bệt ra đất, vai cậu nhấc lên hạ xuống theo từng nhịp thở nhọc nhằn.
(Mình phải làm gì nếu không kéo được kiếm ra? Không thể cứ nhờ...)
Sau khi ổn định lại nhịp thở, cậu định thần và thử một lần nữa.
Kết quả vẫn như cũ.
"Đứng qua một bên đi Cleo."
Cậu quay lại, Roselyne đã đứng ngay sau cậu.
"!?... Đ-được thôi."
Cậu làm như được bảo, Roselyne nhanh chóng quấn dây leo quanh cán kiếm.
"Hây."
Thanh kiếm phi thiết tuột ra dễ như chơi được đưa cho Cleo.
"Của cậu đây."
"A... cảm ơn nhiều..."
Ngay khi Cleo cầm lấy nó, dây leo của cô nới ra và thu lại như muốn nói, 'Ah, không chịu nổi nữa'. Lưỡi kiếm nhuốm đầy máu và mỡ. Trước khi nhét vào bao, cậu rửa nó dưới sông rồi lau đi bằng một chiếc khăn tay. Trong quãng thời gian đó, hai người không nói với nhau lời nào. Khoảng lặng khó xử cứ thế trôi qua.
"....."
"....."
Cậu tra kiếm vào vỏ, cất nó vào trong ba lô. Roselyne lúc này mới mở miệng.
"Tôi vẫn ghét kiếm."
"Ể?"
Roselyne ngẩng mặt lên, bất mãn nhìn Cleo. Cậu vội che mặt, "Xin...Xin lỗi..." cậu tỏ vẻ hối cải. Lại một khoảng lặng. Tim cậu đập liên hồi khi chờ đợi những lời tiếp theo từ cô.
Cô nói tiếp.
"Nên là tốt hơn hết cậu đừng có chĩa kiếm vào tôi."
"... Hả...?"
"Nếu cậu mà làm vậy... tôi sẽ giận lắm á, biết chưa?"
Nói xong, Roselyne sưng sỉa quay đi.
"À..."
Cleo cuối cùng cũng nhận ra những lời vừa rồi ngầm thừa nhận việc cậu giữ thanh kiếm.
"... Tất nhiên rồi! Cảm ơn nhiều lắm!"
Roselyne vẫn quay mặt đi, "Làm... làm chi á? Không phải như cậu nghĩ đâu..." cô ngượng ngùng kêu ca. Da cô trắng đến mức bất thường đối với con người, má cô hơi ửng đỏ.
"Đừng phí thời gian ở đây nữa, đi thôi."
Khi họ để ý thì mặt trời đã ở ngay trên đỉnh đầu. Chẳng mấy chốc đã đến trưa.
"Nếu cứ nhởn nhơ, hoa sẽ héo mất. Mau về để gh, ghéc... ghép cành nhỉ?"
"... Cô nói phải."
Hai người đã sẵn sàng để đi. Nhưng chắc vì nhẹ nhõm khi được giải thoát khỏi con ma thú đó mà nãy giờ, bụng cậu đói đến lạ.
Cleo không dám nói thật, nên thử cậu hỏi vòng vo.
"Cơ mà, ờm... cô không định ăn thứ đó à?"
Cậu chỉ về xác con gấu lửa.
Roselyne ngó qua, lông mày cô cau lại, và cô nhanh chóng quay đi. Biểu cảm vừa rồi như thể cô đang nhìn vào đống rác ven đường. Rồi, "Không thèm," cô bực dọc nói. "Tôi không muốn ăn cái thứ đó. Đúng là có hơi đói, nhưng đói cỡ nào cũng ghét cay ghét đắng cái thứ này." Cô ngắt một loại quả màu đỏ từ cái cây gần đó, "Thà ăn như vầy còn hơn. Cleo nè, làm một trái không?"
"Ồ, có chứ. Cảm ơn."
Cleo cắn vào quả trái cây mà dây leo của Roselyne đưa cho. Nhai cái rắc vào phần thịt chắc đó, vị chua ngọt đậm đà lan toả khắp miệng cậu, và Cleo tự nhiên nghĩ thế này.
Thật vui khi còn sống.
Sau đó hai người chỉ cho trái cây vào giỏ đồ ăn trưa, băng qua sông rồi cứ thế đó mà lần theo đường về.
Một lát sau, đợi tới khi Roselyne và Cleo khuất mất, những con thú nhỏ xuất hiện từ bụi cây, từng con, từng con một. Chúng say mê thưởng thức xác con gấu lửa sáu chân.
14
Trở về 'Mõm đá ngắm bình minh', hai người hạ hành trang xuống bên một lùm hoa hồng đỏ, lập tức bắt tay vào việc. Nói vậy chứ Roselyne chỉ đơn giản là bồn chồn đứng cạnh Cleo.
Bước đầu tiên là phải nhớ lại lời dạy của thợ làm vườn Joseph một cánh chính xác nhất có thể.
① Cắt gốc ghép (cây được cấy vào, ở đây là hoa hồng đỏ) chừng hai đến ba xăng-ti-mét tính từ mặt đất.
② Tạo khe trên gốc ghép để cấy mắt ghép (cây cấy vào, ở đây là hoa hồng xanh). Cắt dọc xuống từ rìa mặt cắt.
③ Gọt mắt ghép để dễ dàng cắm vào khe gốc ghép: Gọt chéo khoảng một nửa đến một xăng-ti-mét dọc thân, và gọt nhẹ phía bên kia để tạo điểm nhọn.
④ Đính chúng lại với nhau: Cắm mắt ghép vào khe trên gốc ghép. Cẩn thận và dứt khoát. Đối với cả gốc và mắt ghép, đảm bảo mặt cắt của cả hai phần tiếp xúc với nhau.
⑤ Cột lại bằng một sợi dây nhỏ chẳng hạn để cố định chúng. Không quá chặt cũng không quá lỏng.
⑥Chất đất thành đống xung quanh để lấp lấy gốc ghép.
Nhiêu đó là toàn bộ kiến thức về ghép cành mà cậu có thể nhớ.[note50707]
Xen kẽ những phần rõ ràng tới mức cậu còn nhớ được cả giọng ông Joseph, là những phần cậu áy náy khi không thể nhớ ra. Cậu không thể nghĩ được gì thêm. Căng thẳng về mặt tâm lí khi tuyệt vọng lục lọi ký ức đã quá sức chịu đựng của cậu. Nó đi kèm với một cơn đâu nhói như thể não cậu bị sưng tấy lên.
(Chà, ít ra mình cũng nhớ được bước làm.)
Tiếp theo, cậu cần dụng cụ. Nói vậy thôi chứ cậu chỉ cần một thứ.
"Cô có thứ gì dài, giống sợi dây không?"
"Dây...?"
"Để giữ chặt cành hoa hồng xanh, tôi cần buộc nó lại bằng thứ gì đó giống sợi dây."
Roselyne nghiêng đầu, cô đưa một trong những dây leo của mình tới Cleo.
"Cái này không được sao?"
"... Tiếc là không."
Sợi leo đó dày quá. Roselyne ủ rũ thụp vai xuống. Không còn cách nào khác, hai người phải tìm loanh quanh bụi cây. Có một ngọn cỏ dài tầm năm mươi xăng-ti-mét, và có hơi quan ngại về tính chắc chắn, cậu quyết định thay nó vào.
(Giờ thì...)
Nhờ đó, mọi khâu chuẩn bị đều đã xong xuôi. Cuối cùng cũng tới lúc vào việc. Cleo lấy ra thanh kiếm phi thiết từ trong ba lô.
Thời khắc đã điểm.
Đứng giữ thế với thanh kiếm, một nhát duy nhất—là điều cậu không đủ tự tin để làm, nên cậu ấn thân cây hồng đỏ đóng vai trò làm gốc ghép vào lưỡi kiếm, cắt nó như cưa.
... Cắt. Đứt lìa
... Loay hoay. Lục đục.
... Sột soạt. Sột soạt.
... Đính vào. Xong.
Ngay khi cậu cắm mắt ghép vào gốc, Roselyne im lặng nãy giờ cất tiếng.
"Cậu đính chúng ngay rìa à? Chẳng phải làm đâu đó chính giữa thì tốt hơn sao?"
Không ngơi tay, Cleo vừa quấn ngọn cỏ dài hẹp quanh đoạn ghép, vừa trả lời.
"Không, chỗ này là tốt nhất."
"... Vậy à?" Roselyne vẫn còn hồ nghi.
"Đúng. Hoạt động sống của thực vật diễn ra mạnh nhất ngay bên dưới lớp biểu bì, và khi phần đó bị tổn thương, tế bào sẽ nhân lên để tái tạo. Ghép cành tận dụng đặc tính đó.
"... Hmm."
Roselyne trả lời mơ hồ. Cô không có vẻ hiểu.
"Bỏ qua đi. Vậy... bao lâu nó mới liền nhau?"
"Bao lâu thì liền nhau à? Ờmm, để coi..."
Tay Cleo dừng trong chốc lát. Chẳng bao lâu chúng lại chuyển động một cách máy móc.
"Nếu tôi nhớ không lầm, nếu không có gì xấu xảy ra thì cỡ hai đến ba tuần, mắt ghép... hoa hồng xanh sẽ bắt đầu phát triển. Lúc đó thì nó đã liền với gốc rồi."
"Đúng rồi, nghĩa là... cô biết một ngày là thế nào rồi đúng chứ? Bảy lần một ngày là một tuần, và hai mươi mốt lần là ba tuần."
"Hai mươi mốt? Hmm, vậy là còn lâu nhỉ. A, xin lỗi, tôi có làm phiền cậu không?"
"Ế? Không, không hẳn."
Khi cành ghép đầu tiên đã hoàn thành, Cleo cứ thế chuyển sang cái thứ hai.
Im lặng. Im lặng. Im lặng.
Roselyne không nói chuyện với cậu nữa, im lặng, cô nhìn chằm vào góc mặt nghiêng của cậu bé đang khéo léo thao tác đôi tay. Sự yên tĩnh bao trùm lấy hai người. Như dòng sông lặng lẽ, thời gian thong thả trôi qua.
15
Cuối cùng cũng xong; Cleo thở dài—dài như muốn rút hết sức lực cậu.
Sau đó cậu thở một hơi thở sâu. Cảm giác thoải mái từ bầu không khí trong lành tràn ngập phổi cậu. Cứ như cậu đã ngừng thở suốt khi làm việc vậy.
"Xong chưa vậy Cleo?" Roselyne hỏi.
Cleo trả lời, xong hết rồi, ngồi bệt xuống đất.
Trước mắt cậu, ba cành ghép vươn lên từ mặt đất, trông tựa tựa cỏ đuôi ngựa. Đắm mình trong cảm giác sảng khoái sau khi xong việc, hai má Cleo bất giác thả lỏng.
(Mình làm hết sức rồi, nhưng mà...)
Công sức đâu phải lúc nào cũng được đền đáp.
"... Nóng lòng muốn xem quá đi."
Roselyne đã từng thấy hoa hồng xanh ở độ nở rực nhất chưa ấy nhỉ? Cô vừa đăm đăm mắt vào nụ hoa mới chỉ vừa nhú ra như thể đang nhìn cái gì đó xa xăm, vừa nhẹ nhàng thì thầm.
Và rồi, ukuku, cô cười.
"Ờmm... nói thế này hơi thừa, nhưng nhớ là có thể thất bại đó nhé. Nên là, ơm, đừng nên hi vọng quá."
Khi Cleo rụt rè chêm vào, bóng tối phủ lấy nụ cười của Roselyne.
"Ể... vậy là tôi không được hi vọng à?"
"Tôi cũng muốn hoa nở lắm, nên mới cố hết mức có thể. Nhưng cố gắng không có nghĩa rằng mọi chuyện lúc nào cũng êm đẹp đâu. Nếu vô vọng thì biết làm sao được..."
"... Cũng đúng, nhưng mà..."
Roselyne làm vẻ mặt buồn thiu, ngực Cleo quặn đau.
"Nhưng mà... lúc nhìn mặt cậu, tôi có cảm giác chuyện sẽ ổn thoả thôi.
"..."
Má Cleo ửng đỏ.
"Cô nhìn m-mặt tôi à?"
"Chứ sao!" Roselyne gật mạnh bằng cả cơ thể như đang cúi chào. "Lúc cậu ghép hoa á, Cleo, cậu nhìn ngầu với đáng tin cậy lắm. Nên là tôi nhìnnnn như này mà nghĩ. 'A, sẽ thành công thôi' kiểu kiểu vậy."
"Nà-này, từ từ... hả...?"
Ngầu? Đáng tin cậy? Nói ai vậy trời?
Mặt cậu đỏ lừ như muốn bốc khói. Cleo hoảng loạn phủ nhận mấy lời khen.
"Xi... xin cô đó, đừng có đặt hi vọng vào cái gì như mặt tôi! B-b-bất kể tôi làm cái gì, tôi vẫn là một thằng nhân loại vô tích sự, chả có gì nên hồn."
Cứ như đang xua con ruồi vang vảng đâu đây, cậu điên cuồng huơ hai tay. Roselyne chớp mắt liên hồi trước cảnh tượng thất thường này của Cleo.
"Sao vậy? Sao cậu lại nói thế?"
"Thì tại vì..."
"Sau mọi chuyện, cậu vẽ cho tôi một bức tranh này," Roselyne vừa nói, vừa đếm ngón tay.
"Cậu dạy tôi một bài hát, rồi cho tôi một cái tên hay này. Rồi khi chúng ta đi theo hướng cậu bảo, ta thấy hoa hồng xanh, và khi tôi làm theo cậu bảo, chúng ta đánh bại con gấu. Một, hai, ba, bốn, năm! Thấy chưa, cậu đâu có vô tích sự."
"C-cái đó..."
"Nè, nhân loại ai cũng đỉnh như thế hả? Hay chỉ mình Cleo thôi?"
Cleo cạn lời.
Mình, đỉnh? Cậu lắc đầu qua lại. Cậu muốn nói rằng cô sai, nhưng lời lại không cất ra được.
Vòng vòng, vòng vòng, vòng vòng.
Những suy nghĩ khó nhận thức được đó tuôn ra và xoay vòng. Giữa vòng xoáy, một mảnh kí ức nảy lên. Cha cậu. Buổi sáng hôm cậu bắt đầu thực hiện 'Thử thách Lam Mai Khôi', cha đã tiễn cậu. Khuôn mặt của ông không khác gì con rối không hồn. Như thể ông không quan tâm. Như thể ông không còn gì để làm với cậu. Ông ta còn chẳng mảy may nghĩ rằng Cleo sẽ toàn mạng trở về. Cũng đừng quên nhắc tới,
"Làm như ta quan tâm thằng nhóc chết hay không vậy,"
Đôi mắt ông nói lên mọi thứ. Hay ít nhất, Cleo nghĩ vậy.
(Từ lúc Laurence chào đời, cha không đoái hoài gì đến mình nữa. Không, có khi từ trước đó cơ...)
Cleo không nhớ từ khi nào, nhưng suy nghĩ trẻ thơ của cậu đã đôi lần nhận thấy.
Cậu được nuôi lớn chỉ vì không kiếm được ai tốt hơn.
Ý muốn của trưởng gia tộc lan đến tất cả mọi người. Trong đó, chỉ có thợ làm vườn Joseph và mẹ cậu là những người gieo hi vọng cho Cleo.
"Tôi dám chắc thiếu gia sẽ trở thành hoạ sĩ tài ba nhất thế giới."
"Vẽ, học, nếu con cố gắng, mẹ biết chắc con sẽ giỏi cả hai. Ráng lên con nhé."
Hai người đó đã không còn tồn tại trên đời.
Vậy là giờ cậu sẽ dành phần đời còn lại mà không được bất cứ ai đặt niềm tin.
Một mình trong phòng.
Cậu vẫn luôn nuôi những suy nghĩ như vậy.
A... thôi chết... tệ rồi đây...)
Khoé mắt cậu nóng lên như hơ qua lửa.
"C-có sao không vậy Cleo?" Roselyne ngạc nhiên.
Cleo—đang khóc. Nước mắt giàn giụa từng giọt lăn xuống cằm.
Nước mắt cậu đổ không ngừng, cũng không có vẻ sẽ ngừng, và rồi Cleo bắt đầu thút thít như một đứa trẻ. Không biết nên làm gì, Roselyne đành luống cuống vẫy tay.
"C-Cleo... nè, cậu đau hả? Lúc nãy cậu có cắt phải tay không?"
Cleo vừa khóc vừa lắc đầu.
"Không phải à? Vậy sao cậu khóc vậy? Nước mắt chảy ra khi thấy đau đúng không? Ê Honnou, Cleo bị sao vậy?"
Không còn nghĩ thêm được gì nữa, Roselyne tìm sự giúp đỡ, nhưng có vẻ cô không nhận được câu trả lời mình cần.
"'Ai biết'? Từ từ đã... n-nếu người còn không biết thì sao ta biết. Ah, trời đất, làm sao đây?"
Một Roselyne đang lúng túng.
Một Cleo đang khóc.
Cleo từ tận đáy lòng mong rằng mọi chuyện suôn sẻ.
Nếu ghép cành thành công, Roselyne chắc hẳn sẽ rất vui.
"Đỉnh quá Cleo!" cô sẽ khen cậu lần nữa.
Nhưng cậu đâu chỉ muốn được khen, cậu muốn trở thành người xứng đáng với lời khen. Cậu muốn trở thành người tiếp tục đáp lại mong đợi của cô cả về sau nữa. Tất nhiên, cậu biết điều đó khó không tưởng. Cả đời này cậu chưa từng được Chúa cứu giúp, thế nên Cleo nhìn lên bầu trời, và cầu nguyện ông Joseph trên thiên đàng. Xin hãy cho hoa hồng xanh nở.
Trên bầu trời đêm nhuốm đầy nước mắt, ngôi sao đầu tiên lấp lánh sáng ngời.