Những đoá hoa gửi Quái vật rừng già

chương 05: đồ tể rừng già (1/3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

1

Thị trấn Elkada ban đầu đóng vai trò như vị trí chiến lược trấn giữ biên giới, nhưng kể từ khi bình thường hoá quan hệ ngoại giao với các nước láng giềng - lúc bấy giờ đang trong chiến tranh lạnh, thị trấn trở thành nơi giao thương và không ngừng phát triển.

Cổng thành mười năm trước chỉ có hai cái, nay đã tăng thành năm. Người ta thậm chí còn đang lên kế hoạch dựng thêm. Thương nhân, thợ thủ công, nhà thám hiểm, hay cả dân chợ đen, đủ loại người sẽ đi qua đây. Thị trấn đang trên đà phát triển này nuốt lấy bao ước mơ và khát vọng của nhiều người để mà còn vươn xa hơn.

Đường chính dẫn từ cổng Grand Karr Mustanghus - công trình cổ nhất thị trấn - hôm nay lại được bao trùm trong sức sống của phiên chợ sáng. Xa dần cái cảnh huyên náo nhộn nhịp ấy, nếu ta bước dọc vào một con hẻm, ta sẽ thấy một tấm biển nhỏ, đề, 'Quán ăn Cặp Rồng Song Sinh'.

Dù trời đang sáng, trong quán vẫn tối om, như thể để doạ mấy cậu nhóc thích thể hiện, "Bây có gan thì bước vào!". Trong một góc quán, đứng trước bảng thông báo được soi bởi đèn lồng, có hai người đàn ông. Người thứ nhất, mang trên mình một lớp áo choàng màu chàm, đưa ánh mắt sắc lẹm chăm chăm vào một mảnh giấy.

[Yêu cầu tìm kiếm - Phần thưởng: 200,000 Gelt]

Bảng thông báo liệt ra hàng loạt các yêu cầu khác nhau cho những ai rảnh rỗi, nhưng trong số chúng, có một cái thưởng nhiều hơn rõ rệt.

"Mấy anh có nhận không, cái yêu cầu đó ấy?"

Bình bịch tiến lại kéo theo cả tiếng kèn kẹt của sàn gỗ, bà chủ quán vạm vỡ cất giọng khàn khàn tỏ vẻ doạ dẫm.

"Ba cái việc này có làm cũng vô ích. Đi tìm một thằng nhóc trong khu rừng Clambarra bao la đó? Thằng nhóc chắc làm mồi cho quái vật từ lâu rồi."

Vẫn bằng ánh mắt sắc bén, người mang áo choàng quay mặt về phía bà chủ.

"Trả lời câu hỏi của bà, dĩ nhiên là bọn tôi không nhận."

"Phư" - gã ta cố tình lớn giọng, nói tiếp.

"Bọn tôi là thợ săn, chả phải nghề kì cục nào. Nên không thích thú gì đi kiếm người mất tích."

Vừa dứt lời, nhiều người khác trong quán, mang bên mình kiếm và rìu, đồng loạt hướng mắt về người đàn ông mang áo choàng. Nghề kì cục là từ miệt thị, ám chỉ những nhà thám hiểm chấp nhận làm bất cứ việc gì miễn kiếm ra tiền.

Người mang áo choàng không chút dao động trước một loạt con mắt đổ dồn về phía mình, đánh mắt về phía người cầm trường kiếm đeo bịt mắt ngồi gần anh ta nhất.

"Sao? Muốn nói gì không?"

Người bịt mắt trưng một biểu cảm khó xử như thể muốn nói "Sao lại gọi mỗi tôi?" rồi mau chóng nhìn đi chỗ khác. Bằng giọng bồn chồn, "C-Cô chủ... tôi để tiền ở đây", anh ta nói, để lại tiền và bữa ăn mới chén một nửa rồi chạy đi mất. Những người khác co rúm vai lại như con nít bị mắng và cúi đầu.

Hình như ai nấy cũng đều hiểu người đàn ông mang áo choàng này nguy hiểm nhường nào.

"He, đúng là bọn hèn."

"Bỏ đi Carnac. Họ ở đây thư giãn sáng sớm thôi mà... Xin lỗi mọi người."

Người đàn ông còn lại đứng kế người mang áo choàng, một cung thủ với một vết sẹo lớn kéo dọc xuống má, cười xã giao với những vị khách đang nhăn nhó; Anh ta đặt phần "Súp đậu gì cũng được" từ chủ quán.

"Ăn gì đây anh bạn?" Anh giục người kia.

"Tôi chỉ ăn thịt xông khói với trứng cho bữa sáng,". Người mang áo choàng khó chịu trả lời.

"Rồi, rồi, biết rồi. Hỏi cho chắc thôi- bọn tôi gọi xong rồi."

"...Uống gì?"

Bà chủ quán hỏi, bất lịch sự chả kém gì gã áo choàng. Người má sẹo liếc nhìn bằng hữu của mình. Gã kia nhíu mày, nhìn sang hướng khác như thể đấy không phải việc của gã.

Nặn một nụ cười khô khốc, người má sẹo giơ hai ngón tay lên.

"Cho hai nước."

Phì mũi khổ sở, bà chủ quán ngoắc cằm về phía chỗ ngồi trống. Bịnh bịch, cọt kẹt, bà ta rời đi đến khu bếp. Người mang áo choàng tặc lưỡi, người má sẹo theo sau làm cố làm gã hạ hoả, cả hai ngồi vào chỗ.

Cái tô còn một nửa vẵn còn nằm trên bàn của anh chàng bịt mắt ban nãy. Súp đậu gì cũng được. Nói là gì cũng được, sau cùng cũng chỉ là món nấu từ loại đậu rẻ nhất mùa. Món này được liệt ở tận cuối thực đơn, món bèo nhất của quán. À mà nói luôn. món bèo thứ hai là thịt xông khói kèm trứng.

Người má sẹo không giấu nổi tiếng thở dài, bắt đầu bắt chuyện với người bằng hữu ngồi phía bên kia bàn.

"Carnac này, tôi nghĩ lâu lâu đi tìm người mất tích một lần cũng không đến nỗi nào."

Đưa lòng bàn tay ra hiệu khoan chút về phía người bằng hữu lúc này đã nhướn người tới tỏ ý bực dọc, anh ta nói tiếp.

"Cơ mà chỗ đó thì không ổn. Nghe đâu 'Đồ tể rừng già' ở đâu đó quanh rừng Clambera. Mấy tay săn trộm đến để bắt rùa mai kính chạm mặt nó một lần rồi."

"Thật á?" Người mang áo choàng trố mắt ngạc nhiên. "Lại thêm lí do để không đi."

Gã tì cả người vào lưng ghế, làm cái ghế tàn tạ phát ra tiếng kít.

"...Anh hiểu mà, Carnac," nhìn vào thực đơn treo trên tường, người má sẹo nói. "Anh ăn thịt xông khói với trứng mỗi ngày chắc không vấn đề gì, nhưng mà tôi ấy...thi thoảng tôi muốn ăn món gì sang sang hơn tí."2

Đầu tiên, Roselyne dùng dây leo của mình nhấc Cleo lên, rồi mang cậu đến bờ bên kia sông. Con sông rộng chừng hai mươi mét, chảy nhẹ, phần ở giữa sông nom khá sâu. Phó mặc cơ thể cho dây leo của Roselyne, Cleo nhìn khoảng nước dưới chân, chợt một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cậu. Cậu không biết bơi.

Roselyne sau đó treo cơ thể vào không trung bằng bảy, tám sợi dây leo, băng ngang sông như nhện.

Sang đến nơi, Cleo thầm thán phục.

"...Đẹp thật..."

Có vẻ không nói nên lời, Cleo thấy mình chỉ có thể gật đầu. Một màu trong suốt, cùng hoà với đó là màu xanh lam sặc sỡ đắm trong ánh mai, lấp lánh như hòn đá quý tinh xảo nhất. Cậu đã hiểu vì sao nhiều người gọi nó là lam ngọc bung nở.

Từ lòng sông, chạy dọc bên bờ tầm mười mét, những cây hoa hồng xanh vươn đến ngang ngực Cleo nở um tùm.

Khi cậu hít một hơi, mùi hương thơm nức lấp đầy khoang mũi cậu. Não bộ cậu như tê liệt, và cậu cảm thấy như muốn nằm ngây ra ngủ. Vội lắc lắc đầu, cậu vỗ hai tay lên má để lấy lại tỉnh táo.

(Lạ vậy nhỉ? Chỗ này đâu có gần chỗ viên đá mà la bàn đang chỉ tới.)

Hai người đã tách khỏi hướng đi để vòng qua vách đá. Không lí nào đây là đích. Lấy chiếc la bàn ma thuật từ trong túi áo trên ngực., cậu thử kiểm tra. Cậu bước qua rặng hoa hồng xanh, nhưng kim la bàn vẫn chỉ về phía trước. Rõ ràng đây không phải là nơi cậu cần tới.

(Chà, hoa hồng xanh cũng đâu phải chỉ mọc đúng một nơi. Vậy là bọn mình gặp may rồi.)

Khu rừng rộng bao la. Bắt gặp cùng một loài thực vật ở nhiều nơi cũng chẳng lạ gì. Người chôn hòn đá chỉ đường đi kèm với la bàn của Cleo đã tìm ra một trong những nơi đó, và nơi đó khác nơi này. Thế thôi.

(Cứ như vừa bị lừa vậy... mà thôi, miễn xong việc là được.)

Cảnh nên thơ như vậy sừng sững ngay trước mặt, làm những thứ khác đều trông thật tầm thường.

Mất một lúc, Roselyne mới bắt đầu mở miệng. Cô dần cao hứng.

"Tuyệt thật đó... Tôi chưa thấy loài hoa nào đẹp như vậy bao giờ... nè, đẹp lắm đúng không? Hay mình làm hoa ở chỗ tôi thành màu xanh lam nha?" Ê, ê, cô túm lấy vai Cleo rồi ra sức lay mạnh.

"Whoa... Từ từ, từ từ đã... sao mà được."

Hai bàn tay lay cậu đột ngột dừng lại, Roselyne ngước mắt nhìn lên Cleo.

"...Không được thật à? Kiểu gì cũng không...?"

Cô trông cô đơn hệt như một chú cún đang đợi ai đó nhận nuôi vậy. Bỏ qua việc cô là ma thú, đây là lần đầu tiên Cleo thấy một cô gái mang vẻ mặt đó, và trái tim khù khờ của cậu xôn xao dữ dội.

"Cái đó... ờmm... sao mà làm khác được. Khi nào muốn ngắm, cô chỉ cần quay lại đây thôi-"

"Không muốn đâu! Tôi muốn ngắm chúng mọi lúc mọi nơi cơ!"

Roselyne đang cúi gầm thút thít bỗng ngẩng đầu lên. Trong tức khắc, Cleo không biết nói gì.

"...Này, tôi biết cô thích, nhưng mà-"

"Không, không, không. Tôi muốn hoa hồng xanh cơ. Tôi muốn một bông ở nhà. Tôi muốn một bônggggggg!"

Một đống dây leo tuôn ra từ lai áo mưa. Khi cô dậm chân, mớ dây leo nhịp theo chuyển động mà giương lên, rồi đập xuống đất như roi. Tiếng xé gió và tiếng dập đất hoà lẫn vào nhau trong khi nền đất sụp xuống trông thấy.

"Tôi muốn nó, tôi muốn nó, tôi muốn nó, tôi muốn nó, tôi muốn nó, làm gì đó đi!"

Roselyne lại lay Cleo. Cô lay cậu còn mạnh hơn cả xe ngựa đi trên đoạn đường gồ ghề. Chịu thêm một chút nữa thôi là cậu tuôn máu mũi rồi ngất mất.

Trong tình thế đó, có gì đó loé qua đầu cậu.

Như thể ánh kim của một đồng xu rơi ra khi ta úp chiếc ví trống không rồi xốc.

(...?)

Một khung cảnh tái hiện lại trong tâm trí cậu. Nụ cười mà tới giờ cậu vẫn nhớ rõ kia là của ông Joseph. Cạnh đó, một cây hoa hồng đang nở mang hai màu hoa, vàng và cam. Khung cảnh trên ngay lập tức biến mất, nhưng ông chắc chắn đã nói như vầy.

"Bằng phương pháp đó, con có thể tạo hai màu hoa trên cùng một thân."

"...Aa...Aaa...!"

Đôi mắt trống rỗng nhìn vào quá khứ, Cleo nhận thấy mình đang khóc. Roselyne bất ngờ, dừng tay lay cậu.

"Hở? Sao vậy? Có gì à?"

Cleo lẩm bẩm như thể tự nhủ.

"...Chúng ta, có lẽ, sẽ làm được."

"Làm được... cậu làm hoa hồng chuyển xanh được sao?"

Đôi mắt lấp la lấp lánh, Roselyne lại lay vai Cleo trong khi cậu vẫn đang nói. Dường như cắn phải lưỡi, cậu ra hiệu dừng bằng cả hai tay, rồi đợi đến khi ngừng bị lắc.

"Vậy bằng cách nào? Nè? Cậu làm được đúng không?"

"Biến hoa hồng từ đỏ thành xanh, như tôi đã nói, không thể."

Thấy lại sắp bị lắc, cậu lại ra hiệu khoan.

"Nhưng hình như có thể cho mọc một hoa xanh từ thân hoa đỏ."

"Thân hoa...là gì? Ý cậu là sao?"

"Chỗ này này. Cô đính hoa hồng xanh vào phần này của hoa hồng đỏ."

Nhìn cậu chỉ ra phần thân hoa, má Roselyne ửng đỏ thích thú.

"Vậy cũng được sao? Vậy là..."

Nhận phải áp lực từ ánh nhìn đầy nhiệt huyết, Cleo gật đầu.

"Chúng ta có thể ghép hoa."

3

Ghép cành - bằng cách nối hai hay nhiều cá thể thực vật tại khớp cắt, kĩ thuật này gắn chúng lại thành một cá thể duy nhất. Cleo cố lục lọi trong trí nhớ để giải thích cho Roselyne.

Trong sân của gia tộc Grant có một cây hoa hồng nở hai màu. Joseph ghép nó hồi ông còn sống. Cleo khá thích hai màu vàng và cam với nhau nên đã vẽ nó không biết bao nhiêu lần. Cạnh cậu, "Con thích những màu gì tiếp?" Joseph vui vẻ hỏi. Tới bây giờ cậu vẫn nhớ nụ cười đó, cả vẻ sáng bóng trên đôi hàm răng trắng ngần.

Khi đó là lúc cậu được giải thích về cách ghép cành.

"Nghĩa là, cô cắt đoạn thân này của hoa hồng xanh, rồi đính nó vào hoa đỏ. Nhưng không phải lúc nào cũng thành công. Tỉ lệ thất bại còn cao hơn."

Tỉ lệ thành công thấp là bởi Cleo chỉ mới được giải thích qua loa. Chưa hết, chuyện cũng đã nhiều năm rồi, nên có vài thứ cậu không nhớ rõ. Rồi vấn đề nan giải nhất là cậu vẫn chỉ là một tay làm vườn nghiệp dư. Viễn cảnh thành công mù mịt hơn bao giờ hết.

Dẫu lời hứa hẹn ban đầu của Cleo mất dần trọng lượng bởi mấy cái lí do, trông đợi của Roselyne vẫn không chút thuyên giảm. Cô phấn khởi, phập phồng mũi, cất cao giọng.

"Nhưng mà có khi lại được đúng không? Vậy thì thử đi! Thử đi!"

Thu hẹp khoảng cách, cô nắm lấy bàn tay Cleo. Không rõ cô có hiểu bắt tay là gì không. Trong hai bàn tay, cô dồn lực đủ mạnh để cho thấy mình trông mong đến mức nào.

Lồng ngực của Cleo dấy lên nỗi xấu hổ khi được nắm tay, nhưng rồi chuyển thành nỗi hối hận.

Hi vọng quá nhiều lại thành ra rắc rối. Vậy nên cậu mới nói tỉ lệ thất bại còn cao hơn. Câu nói đó rõ ràng không chạm đến được Roselyne. Trong mắt cô lúc ấy, một cảm giác của chính riêng cô, bộc lộ mạnh mẽ rằng, 'Cậu làm được mà, chắc luôn!'.

Nếu cậu phản bội lòng tin của cô, nếu cậu thất bại, chuyện gì sẽ xảy ra? Hi vọng bao nhiêu thì cô càng thất vọng bấy nhiêu, có khi còn giận điên lên ấy chứ. À đâu, nhiều khả năng cổ giận thật.

(Nếu vậy thì...mình không lành lặn trở ra mất.)

Cậu rùng mình.

"Nè, vậy chỉ cần cắt thôi đúng không? Việc khó cứ để tôi."

Nóng lòng, Roselyne túm lấy bụi hồng bằng dây leo của cô, toan bứt chúng ra. Cleo vội ngăn lại.

"A, chờ tí. Còn phải chọn cây nào chồi nào khoẻ... còn nữa, phải giữ cho mặt cắt càng đẹp càng..."

Từ từ.

Mặt cắt?

"A..."

Mém nữa Cleo đã kêu lên.

Tâm trí cậu đã đang ngập trong suy nghĩ sẽ thể nào nếu cậu thất bại. Nhưng trước đó, cậu cần nên lo về vấn đề còn lớn hơn.

Ghép cành chỉ khả thi nếu ta đính hai mặt cắt đẹp lại với nhau. Chày cối mà bứt ra tất nhiên sẽ không được. Nghĩa là, cậu cần một lưỡi cắt.

Lưỡi cắt duy nhất mà Cleo có là thanh kiếm phi thiết, thanh kiếm mà Roseline đã nói là "ghét".

(Chết rồi, l...làm gì đây ta?)

Cậu thấy máu như bị rút cạn. Nước da cậu đổi ngả sang màu của những cánh hoa hồng xanh rực rỡ trước mặt. Cậu bẽn lẽn nhìn về phía cô gái.

Roselyne nhìn lại khó hiểu.

"Sao vậy? Hôm nay mặt cậu xanh lắm. Cậu đổi màu thành đỏ lẫn xanh đều được luôn, hay dữ."

Vừa đau đầu, mồ hôi cậu vừa túa ra từ kẽ tóc, chảy xuống trán. Cleo vội lấy ngón tay lau đi để không bị để ý.

"... V-Vậy à? Kh-không biết luôn ấy, hahaha..."

"Bản thân mình mà cũng không biết á? Lạ quá ta. Mà giờ làm gì đây? Tôi nên làm gì giờ?"

Cô bé vô tư hỏi.

Làm gì à? Cậu có nên giấu thanh kiếm đi rồi kết luận là bất khả thi vì không có gì để cắt? Nhưng vậy cũng không kìm được cơn giận của Roselyne. Vậy thì đừng có gieo hi vọng! Hẳn cổ sẽ nói vậy.

Vậy thì, cậu có nên để Roselyne bứt cây hoa ra, rồi thử đính hai mặt cắt tàn tạ lại với nhau? Vậy thì chắc kèo không ghép được rồi, nhưng ít nhất cậu sẽ thoát khỏi tình cảnh này. Và có lẽ cô sẽ chấp nhận rằng họ đã cố hết sức nhưng không thành.

(Tới nước đó, dù cổ có thất vọng cỡ nào, chỉ cần hành xử như mình cũng không ngờ đến...)

Mình có làm được vậy không? Nhưng không còn cách nào khác.

Nhanh chóng đảo mắt, câu chọn vài phiến cây có chồi, mạnh dạn thông báo cho cô bé đang ngồi đợi.

"Ờm... vậy thì cây này, cây này, cây này nữa... và cây kia luôn, bứt chúng ra giùm tôi. Trông cậy cả vào cô đó."

"Cây này và cây kia và... ờmm, cây này?"

Roselyne đảo mắt liên hồi theo đầu ngón tay của Cleo.

"Cây này... và cây này nữa. A, hiểu rồi."

Hào hứng đáp, cô di chuyển hai sợi dây leo, khéo léo luồn quanh khoảng hở giữa những bụi gai.

(Đây là cách tốt nhất. Đây là...)

Cleo lặng đứng nhìn. Nhưng.

(Làm như vậy... có thật sự ổn không?)

Cậu vẫn còn những dằn vặt không thể gạt đi.

Roselyne tới tận đây từ 'chỗ của cổ', nơi được ngấm trong nắng mai tuyệt đẹp. Nhưng giờ trái tim cô bị thu hút lấy bởi màu xanh rực rỡ của những đoá hồng, và cô ước được ngắm chúng mỗi ngày. Có vẻ từ khi sinh ra cô đã yêu cái đẹp hơn tất thảy. Đây là điều mà cả ma thú như cô, lẫn Cleo đều cùng hiểu cho nhau, một trong số ít điểm chung giữa hai người.

Và giờ mình phản bội lại điều đó?

Hơn nữa, Cleo và Roselyne đã bên cạnh nhau gần như hai mươi tư giờ một ngày. Không chừng trước sau gì cô cũng phát hiện ra thanh kiếm phi thiết giấu trong ba lô.

(Ừ ha, nếu đã vậy...!)

Roselyne hô to, "Một, hai-"

Đúng lúc đó, Cleo la lên.

"Khoan... chờ chút!"

"Hở? S-sao?"

Cô ngưng hẳn lại, quay mặt về phía Cleo, người vừa cất tiếng.

4

Cleo chẳng hoà thuận với cha chút nào, nhưng cũng không hẳn là 'ghét'. Đối với Cleo, cha cậu đáng sợ tới nỗi cậu còn không dám tỏ thái độ đến mức ghét.

Mỗi lần cậu thấy ông cau mày là mỗi lần cậu tự hỏi nó có thôi ám cậu lúc ngủ đi không - cậu thấy trái tim như bị trói chặt bởi vòng xích.

Kể cả không phải chịu roi vọt, riêng việc nhận những ánh mắt đó cả ngày lẫn đêm thôi đã là một bài tra tấn không thể kham. Thế nên trước mặt cha, Cleo phải luôn tỏ ra ngoan ngoãn như một nô lệ. Cúi đầu thấp, yên lặng nghe cha cậu nói hết, không được mở miệng sớm dù chỉ một giây. Những câu duy nhất cần cho một cuộc nói chuyện giữa hai cha con là, "Vâng, con hiểu rồi," và "Con xin lỗi"—chỉ hai là đủ.

Cleo hiện tại vẫn thấy đau đớn hệt như nhiều năm trước.

Bị cùm bởi xiềng xích, con tim nặng trĩu đặt sức nặng lên dạ dày và phổi cậu. Cậu thấy đau khi hít thở. Cậu thấy như sẽ nôn ra mớ trái cây vừa ăn.

Nhưng giờ đây, làm một nô lệ biết vâng lời không thể giúp cậu bước tiếp. Roselyne tròn mắt, cô đợi cậu nói. Trừ khi Cleo mở miệng, khoảng thời gian trì trệ này, như thể bơi trong bùn, chẳng thể nào trôi qua.

"...Sao vậy? Lần này có chuyện gì?"

Thấy Cleo vẫn cứng họng, đôi mắt Roselyne nguốm màu ngờ vực, phần nào đó khó chịu. Không còn thì giờ để lưỡng lự. Trong cuống họng khát khô, cậu cất giọng, ồm ồm như tiếng ếch.

"Hồi trước... cô có nói mình ghét kiếm phải không?"

"... Đúng?"

Từ góc nhìn của Roselyne, câu hỏi đó chẳng liên quan gì. Thoáng ngạc nhiên, cô ngưng họng một hồi. Rồi khi vẫn chưa hết bàng hoàng, "...Tôi có nói thế. Tôi ghét kiếm. Rồi sao?"

Cô nhìn Cleo để thăm dò ý nghĩa câu hỏi bất chợt vừa rồi.

Nhận phải ánh mắt sắc hơn cả dao đó, Cleo từ từ hạ ba lô xuống, mở miệng.

"Tôi xin lỗi, chuyện là... tôi có một thanh."

Để thể hiện mình không có ý đồ xấu, cậu lấy ra một thanh kiếm phi thiết, từ cán trở ra.

"Aa...!"

Roselyne thốt lên.

"Đó là một th-thanh kiếm đúng không? Cậu có một thanh? S-sao cậu không nói? Chẳng nhẽ... cậu giấu? Cậu lừa tôi bây lâu nay sao?"

Đúng như mình đã nói trước kia, ngay khi vừa thấy thanh kiếm, đôi mắt cô tràn ngập giận dữ, cau xuống.

"Ra là vậy à?"

Cô quật dây leo hai bên xuống đất. Sau mỗi cú quật là một chấn động nhẹ. Có vẻ cả mặt đất cứng cáp cũng thu mình lại trước cơn giận đó. Rung chấn trên nền đất sớm chận lại, nhưng run sợ của Cleo thì không có vẻ sẽ dừng.

"...T-Tại vì..."

"Sao? Nói rõ ra xem nào!"

Lại một cú quật. Cleo ngã bệt ra, đầu gối đứng không vững nữa.

"Là tại, cô hiểu mà... cô nói nhìn thôi cũng thấy ghét, nên tôi mới..."

"Ừ, tôi có nói thế đấy. Rồi sao? Lỗi của tôi à?"

"Đ-đâu, ý tôi đâu phải vậy...!"

"Vậy ý cậu là sao? Cậu nói không phải lỗi tôi, vậy thì phải là lỗi của cậu!"

"Hể...?" Cleo bối rối trước cái logic vô lí đó. "Không... vấn đề không phải là lỗi của ai..."

"Cậu nghĩ cả hai đều không có lỗi? Vậy sao giờ tôi bực mình vậy? Cậu nghĩ ai làm tôi bực!?"

"C...cái đó... Ý tôi là..."

Khi mà Cleo vẫn đang bị hối trả lời, một Roselyne thiếu kiên nhẫn mất bình tĩnh xổ cho cậu một tràng lời.

"... Thôi đủ rồi, tôi không muốn nghe! Tôi không quen cậu nữa!"

Đổi hướng, Roselyne tiến xuống bờ sông. Vươn dây leo ra từ sau lưng, hệt như cách sang đây, cô hướng đến bờ bên kia. Cleo dồn lực vào hai bên đầu gối lộc khộc, đâm đầu bật dậy về phía sông để đuổi theo cô.

"Đợi đã, Roselyne...!"

"Đừng có mà đi theo!"

Để cắt đuôi kẻ đang bám theo, dây leo của cô vụt sượt qua mũi Cleo. Nhận phải sức nóng của ma sát, Cleo kêu thé lên như con sóc, loạng choạng lùi về sau; chân cậu vướng phải dòng nước, làm cậu ngã lưng xuống bờ nước nông. Nước dâng vừa ngang đến ngực cậu.

"A..."

Roselyne quay lại, thầm thốt lên.

Sống mũi Cleo rỉ máu. Roselyne lập tức làm bộ mặt đau đớn bởi thấy có lỗi, nhưng, "N-nói rồi mà, đừng có mà đi theo!"

Rồi không thèm ngoảnh lại, cô băng sang sông rồi đi mất. Để lại một mình Cleo ngâm mình trong nước—không còn biết phải làm sao.

Truyện Chữ Hay