Đăng cái chap trước vì mai Noel tôi bận tối mặt, chắc không có thời gian đâu mò điện thoại.
Nhân tiện, coi như đây là quà, anh em giáng sinh vui vẻ nhé!
Trans: Higanbana Sanjyo
Edit: Scorpius
Proofreader: Phuoc0taku
_________________________________
Việc bố mẹ cùng lúc đi công tác là việc chẳng mấy khi có trong cuộc đời ngắn ngủi này của tôi. Chí ít là chuyện đó không còn từ khi tôi còn học tiểu học.
Hồi học cấp hai thì cũng có hai lần, cơ mà khi đó tôi có thể sinh hoạt tùy ý, không có sự quản thúc của bố mẹ nên tôi mừng ra mặt.
Thế rồi lên cấp ba bây giờ… Nghĩ vậy, thì tôi nhớ là chỉ có ba lần thôi. Đúng là đếm trên đầu ngón tay.
Lâu lắm rồi cả bố với mẹ tôi mới cùng đi công tác, ấy vậy mà, việc xảy ra sự thay đổi trong tôi vì điều đó thì lại chẳng giống với cái nào trong quá khứ.
Nó là một sự việc còn chẳng đáng mang ra để so sánh với cái nào trong quá khứ luôn… - Có lẽ nói thế này chính xác hơn.
Cũng chẳng đến mức phải nói ra…điều đó khởi nguồn từ việc tôi kiếm được một cô bạn gái xinh đẹp tên Nanami.
Việc “về nhà cùng bạn gái” của tôi từ trước tới nay thì đương nhiên rồi, giữa chừng thì chia tay, ai về nhà người đấy.
Đó là việc về nhà cùng bạn gái rất đỗi bình thường mà thôi.
Tuy nhiên, giữa chừng không chia tay nhau mà lại đúng như từng câu chữ đó, cùng nhau về nhà, thì trên thế gian này chắc không phải là điều phổ biến.
Ngay cả người sơ sài về quan hệ nam nữ như tôi thì cũng trăm phần hiểu được rằng, đó không phải là điều thường lệ. Đó là một sự việc đến cả trong mơ tôi cũng chưa từng nghĩ đến.
“Con về rồi~”
“Ờ~..., cháu xin phép ạ.”
Ờ thì, nói là về nhà thôi, nhưng với trường hợp của tôi thì đây là nhà người khác nên đành phải nói câu như thế. Tôi nghĩ vậy.
“Ara ara, không được đâu—Youshin-kun ơi? Cháu về nhà rồi mà…đúng không?”
Vừa hài hước tạo ra âm thành bệt bệt, cô Tomoko vừa ra đón chúng tôi, cô nhìn tôi rồi khẽ nghiêng đầu mà mỉm cười.
Lúc đầu tôi chẳng hiểu được trong nụ cười như đang thúc giục đó có ý nghĩa gì, nhưng rồi tôi vừa suy ngẫm vừa đính chính lại câu nói của mình.
“Cháu…về rồi ạ.”
“Được rồi, mừng hai đứa về nhà nhé. Làm tốt lắm. Hì hì, lúc về nhà thì tất nhiên là phải “con về nhà rồi” đúng không nào.”
Sau khi tôi đính chính câu nói của mình xong, cô Tomoko xoa đầu tôi.
Chà, quả thực là cháu xấu hổ lắm… Tuy nhiên, tôi lại không gạt bàn tay của cô Tomoko đi mà cứ để yên như thế một lúc.
Về căn bản thì cả bố và mẹ tôi đều đi làm, vì thế, đại khái là lúc về nhà thì tôi chẳng khi nào nói “con về nhà rồi” cả.
Mặc dù là tôi vẫn có nói “Bố mẹ về nhà rồi ạ” khi họ về nhà, nhưng lâu lắm rồi tôi mới nói “Con về nhà rồi”.
Cả Nanami và cô Tomoko, không rõ họ có biết điều đó hay không, họ nhìn tôi thích thú.
Cứ làm như thế, tôi nói “Cháu về rồi ạ”, thế rồi được trả lời lại là “về nhà rồi à”, đúng là ngượng thật…nhưng, cũng rất hạnh phúc nữa.
(Thế à. Có lẽ vì thế mà tôi lại không có thói quen nói câu con về rồi ạ khi về nhà chăng…?)
Đến lúc này tôi mới nhận ra lý do mà mình không nói câu con về nhà rồi, thành ra tôi cảm thấy hơi xấu hổ.
Nếu nói ra cũng chẳng được ích gì thì từ đầu đừng nói cho rồi.
Kết cục là tôi chỉ cảm thấy buồn tủi mà thôi…thảo nào mà tôi lại được Nanami an ủi như vậy.
“Ơ? Saya-chan vẫn chưa về ạ?”
Để lảng tránh câu chuyện vì ngượng ngùng khi được xoa đầu, tôi mở lời hỏi về Saya-chan.
Lúc đó, cuối cùng thì cô Tomoko cũng rút tay lại khỏi đầu của tôi.
“Aa, cô nghĩ là Saya nó về muộn vì hoạt động câu lạc bộ đấy—. Con bé đó thuộc câu lạc bộ nhảy mà.”
“Hê, câu lạc bộ nhảy à. Siêu nhỉ, cô bé nhảy được à. Ngầu thật đấy.”
Một điều đương nhiên là, nhờ việc đến căn nhà này mà tôi lại có cơ hội nói chuyện với cả em gái Saya-chan của Nanami nữa.
Ban đầu tôi còn lo lắng không biết mình có được ấn tượng tốt với cô ấy không, thế nhưng có lẽ tôi chỉ lo lắng vẩn vơ. Cô bé vẫn nói chuyện với tôi bình thường.
Ánh mắt thì có chút sắc lạnh, nhưng con bé vẫn là một người tuyệt vời, giống như Nanami vậy.
Cơ mà câu lạc bộ nhảy cơ à…tham gia nhảy trong câu lạc bộ ở trường cấp hai thì đúng là giỏi thật.
Tôi thì kĩ năng mảng này không có gì ngoài con số không tròn trĩnh, thành ra thấy đúng là khó tin được. Tôi còn đến mức cảm thấy chán ngán vì lên cấp ba vẫn còn tiết học nhảy.
Thế thì, không biết Nanami có nhảy giỏi không nhỉ?
Lần sau mình sẽ hỏi thử xem…ơ kìa? Sao cô ấy lại phồng má lên thế kia?
Tôi cầm mấy thứ hàng mua về bằng cả hai tay, di chuyển vào nhà bếp rồi đặt đồ xuống.
Tại vì không phải là nấu ăn ngay bây giờ luôn nên trước hết là tôi cho đồ mình mua về vào tủ lạnh rồi, thế nhưng Nanami thì vẫn cứ tiếp tục hơi phồng má lên.
“Nanami, cậu sao thế?”
“Có gì đâu—....!”
Ơ, đây là kiểu giọng điệu lúc cô ấy đang dỗi mà.
Tôi nói ra điều gì kỳ lạ à? Nhưng mà tôi có nhớ là mình nói cái gì kỳ lạ đâu nhỉ…
“Youshin, tớ đi thay đồ đây—. 10… à không, 20 phút nữa thì vào phòng tớ nhé—”
“À, ừ. Hiểu rồi.”
Nanami cùng tôi cho đồ mua về vào tủ lạnh, xong xuôi cô nàng quay gót về thẳng phòng mình.
Quả nhiên là tôi không thể nào cùng Nanami vào phòng khi mà cô ấy thay đồ được, thành thử ra tôi bị bỏ lại.
“Ara ara, chán Nanami thế. À mà, đây là đồ cho Youshin-kun thay nhé?”
Cô Tomoko đưa tôi đồ để thay…
Nếu hỏi tại sao ở nhà Barato lại có đồ để thay cho tôi thì đó là vì, đây là đồ cũ của chú Genichirou.
Quần áo hồi trước khi chú ấy trở nên vạm vỡ bây giờ thì lại vừa vặn với tôi nên tôi mới mượn… Chú ấy giữ đồ cẩn thận thật đấy.
Hai người họ nói là tặng cho tôi luôn, nhưng tạm thời là tôi cứ mặc vào, coi như là đang mượn thôi.
Sau khi thay từ bộ đồng phục sang một chiếc quần ống rộng và áo phông dài tay mà mình mượn… đúng 20 phút sau…tôi vào phòng Nanami.
Trước tiên tôi gõ cửa ba lần, được Nanami đồng ý, tôi vào phòng.
Nanami bây giờ cũng chuẩn bị nấu ăn, vì thế cô ấy mặc một chiếc áo dài tay có màu đơn điệu.
Chỉ có điều là, phần dưới của cô lại trong bộ dạng là một chiếc quần đùi ngắn, để lộ hoàn toàn đôi chân xinh xắn. …làm tôi chẳng biết nhìn đi đâu cho được.
“Ơ!”
Nanami chỉ nói như vậy thôi, thế rồi cô vẫy tay gọi tôi lại.
Cô đập bệt bệt vào gối đệm, để tôi ngồi vào chỗ đó xong, cô đặt đầu lên đùi tôi.
Nanami định làm việc này định kỳ à?
Mà thôi kệ…dù sao tôi cũng đâu đó cảm thấy nhẹ lòng nên cũng được thôi.
Một lúc nào đó tôi muốn cô ấy làm ngược lại cho tôi. Còn tôi có dũng khí để làm hay không thì tính sau.
Biểu cảm của cô vẫn không thay đổi, vẫn cứ phồng má lên, nhưng đã nằm lên đùi tôi rồi thì chắc là tâm trạng của cô cũng phục hồi lại đôi chút.
Giờ mình sẽ làm gì đây?
Tự nhiên xoa đầu cô ấy…cũng thấy hơi hồi hộp, Nanami cũng chỉ giật mình mà thôi.
Ờ, xoa đầu để lần sau đi.
Kiểu nhát như gà không dám mạnh dạn chạm tay vào đầu con gái như tôi thì trước tiên là cứ phó mặc bản thân mình cho điều Nanami muốn làm, thế rồi tôi mở lời.
“Nanami đang dỗi gì à…? Tớ có nói điều gì kỳ lạ không?”
“Ưm—...cậu không hiểu à? Ờ thì, tớ nghĩ là mình như trẻ con đấy—...Nếu cậu hiểu được cho tớ thì có khi là tớ vui đấy?”
Như trẻ con?
Là sao nhỉ…tôi lục tìm lại manh mối từ lúc mình về nhà.
Có phải là vì tôi được cô Tomoko xoa đầu? À không, việc đó nói thẳng ra thì Nanami coi đó là thứ nguyên liệu để chọc ghẹo tôi nên không phải đâu nhỉ…
Còn lại là, tôi có hỏi về việc Saya-chan vẫn chưa về vì hoạt động câu lạc bộ…có phải là vì tôi đã khen cô bé nhảy?
Mà không, Nanami mà em gái mình mà được khen thì đúng ra cô ấy phải vui chứ, chắc chắn cô ấy sẽ không dỗi đâu.
Nhưng mà nếu tôi không nhầm thì cô ấy phồng má là sau cái chủ đề nói về Saya-chan nhỉ. Chan…của Saya-chan?...chan ư?
“Có phải là…cậu dỗi vì tớ gọi Saya-chan bằng “chan” không?”
Nanami đỏ mặt trước lời nói của tôi, cô cứ quay mặt sang một bên rồi khẽ gật đầu.
Cái kiểu ganh tị đáng yêu đó là thế nào đây.
Không nói ra thì làm sao mà hiểu được, chắc hẳn sẽ có người nghĩ rằng, cái điểm đó đúng là phiền hà, thế nhưng tôi chỉ có thể nghĩ được rằng đó là một điểm đáng yêu của cô mà thôi.
Cơ mà biết làm sao được, tại vì nếu gọi em gái của Nanami là san thì sẽ thấy kỳ lạ…
Nếu gọi trống không thôi thì đến cả Nanami tôi cũng không gọi được thì làm sao tôi làm thế với cô bé được chứ.
Với tôi, sau một hồi lo lắng băn khoăn thì hóa ra đó lại là về việc thêm chan vào…nhưng, có lẽ cô ấy bất mãn về điều đó.
Nanami vẫn cứ im lặng, nhưng… Ờ, đúng thật là tôi làm cô ấy hơi bất an rồi, mà đúng hơn là tôi lỡ làm cô ấy dỗi mất rồi.
Không ổn.
Thế là, chẳng rõ có hiệu quả hay không, nhưng…tôi vẫn nhẹ nhàng ghé miệng đến gần tai cô ấy mà thì thầm.
“Nanami “chan”...tươi tỉnh lên đi nào…”
Khoảnh khắc tôi nói câu đó, Nanami ngồi phắt dậy.
Hành động giống y đúc một cú bật lò xo của một món đồ chơi, đầu của Nanami vừa đúng tầm va trực diện vào miệng tôi.
Vì chạm vào miệng rồi nên có lẽ đây là một nụ hôn, vấn đề không phải là như thế, cái này vẫn đau như thường thôi. Khá là đau đấy. Răng mình chưa gãy đâu nhỉ?
“C-cái cái cái gì thế hả…trời ơi…không hiểu sao tớ…tớ hồi hộp chết mất…”
“Đau…Nanami? Cậu ổn chứ?”
“A, Youshin, xin lỗi cậu…cậu có đau không? À không, tự nhiên được gọi bằng cách gọi khác với thường ngày đúng là hồi hộp quá…tớ vỡ tim mất…”
Nanami vừa ép vào bầu ngực của mình vừa đỏ mặt.
Tôi làm cô ấy bất ngờ đến thế cơ à. Mặc dù tôi chỉ nói vì mình chợt nghĩ ra thôi…nhưng phải chăng là tôi có lỗi vì làm cô ấy giật mình rồi?
“Thế thôi, có khi tớ nên bỏ đi nhỉ?”
“Không đâu! Đôi lúc cậu cứ nói thế đi! Mà, cậu nói một lần nữa đi!!”
“Ơ—?! Một lần nữa á…?”
“Không được…ư?”
Nanami vừa nhìn vào mắt tôi vừa nghiêng đầu, rơm rớm nước mắt nài nỉ.
Cái dáng vẻ đó, gian lận quá.
Cô ấy biết tôi mềm lòng trước cái đó nên mới làm thế đây mà. Chết tiệt! Chỉ vì thế thôi mà tôi nghe theo luôn, mình dễ dãi quá rồi.
Tôi cứ tạm thời tuân theo yêu cầu của cô, thử nói thêm một lần nữa, thế là Nanami vui sướng tột độ đến mức nhảy cẫng lên giường.
Mà không, ngay cả tôi cũng xấu hổ khi nói ra vì bị cô ấy nài nỉ.
Kể cả lúc sau đó, tôi vẫn cứ bị cô ấy yêu cầu, tôi thử gọi mấy lần, thế rồi cô ấy như ngất ngây luôn…
“Cách gọi khác thường ngày thích nhỉ. Không hiểu sao tớ cứ hứng lên luôn đó—!”
Lúc tôi đang còn đỏ mặt vì xấu hổ thì Nanami lại hoàn toàn cao hứng.
Nanami mà thích chí như vậy thì còn gì bằng nữa.
“Tớ cũng muốn gọi Youshin bằng cách gọi nào đấy khác…cậu có cái nào hay không? Ví dụ như cách gọi mà cậu muốn được gọi chẳng hạn.”
Tôi đang suy nghĩ thì cô ấy chĩa ngay mũi lao về phía tôi.
Chà, với tôi thì chắc là khó đấy?
Thường ngày Nanami đã gọi tôi cộc lốc rồi…giờ thì có được cô ấy bảo là cách gọi mới này nọ thì đúng thật là. Tôi chẳng nghĩ ra nổi.
Tôi im lặng, gãi má mình để đánh trống lảng, thế rồi Nanami dòm vào mắt tôi.
“Nè—, Youshin hồi nhỏ được gọi như thế nào vậy?”
“Hê? Tớ được bố mẹ, họ hàng gọi là You-kun, hoặc là You-chan, đôi khi thì Yocchan nữa.”
“Hể—...”
…Chết rồi, bắt gặp ánh mắt cô ấy, tôi lỡ buột miệng mất. Cảm giác khác nào như bất ngờ bị đâm một phát chứ.
Không lẽ cái này là…
Nanami không rời mắt khỏi tôi, cô uốn cong đôi môi xinh đẹp của mình thành hình vòng cung. Tôi có cảm giác chẳng lành rồi.
À, nhưng mà…dù sao tôi cũng chỉ nói cho cô ấy biết cách gọi mà tôi được gọi hồi bé thôi mà. Đâu phải vì thế mà sẽ có chuyện gì xảy ra…
Tôi nghĩ vậy…mà không, trong lúc tôi đang nhìn sự việc theo hướng lạc quan, thế là Nanami ghé miệng lại gần tai tôi, như muốn đáp lại điều vừa nãy, cô thì thầm.
“Yo-chan?”
Vì cách gọi đó mà mặt tôi lập tức nóng bừng.
Ngay tắp lự luôn đấy. Cái này là sao đây? Cái này là sao đây?!
Một thứ âm vang như ngọt ngào tan chảy, khác với lúc mà tôi được bố mẹ hay người thân gọi mình.
Đó là vì phần kéo dài ở cuối cùng là câu hỏi, tôi còn thấy cả ảo giác cứ như là ở đó có một biểu tượng trái tim được vẽ vào vậy.
Không phải là tôi đang nhìn thấy nó đâu. Chỉ là tôi cảm giác như vậy thôi.
Tôi nhìn lại khuôn mặt đắc ý của Nanami…thế rồi có vẻ cô hơi ngượng ngùng, gò má dần dần ửng đỏ.
“...Cái này đáng sợ thật nhỉ.”
Tôi nghẹn lời tựa hồ mất hết sức lực.
Cái này…đúng như Nanami nói, sức tàn phá quá mức kinh khủng. Không thể lạm dụng được…!
“Đáng sợ ha. Làm nhiều quá thì đầu óc tớ thui chột mất.”
Có vẻ Nanami cũng đồng ý kiến với tôi…trò chơi có tên là cuộc giao chiến thay đổi cách gọi của chúng tôi xin dừng tại đây.
Không thể tiếp tục được nữa. Xấu hổ kinh khủng.
“Được rồi! Tớ vui lại rồi! Youshin, mình nấu ăn đi!!”
“Ừ, đúng rồi…”
Nanami đã hoàn toàn phấn khởi và vui vẻ trở lại, tôi thì lại một lần nữa bị chơi nhiều vố nên rũ rượi cả người, cả hai cùng nhau ra khỏi phòng, thế rồi…cô Tomoko đang ở đó.
Chúng tôi vì quá giật mình nên mở to mắt rồi cứng cả họng.
“Chuẩn bị nấu ăn được rồi…mẹ nghĩ thế nên đến gọi hai đứa, nhưng mà hai đứa có vẻ ổn đáy nhỉ, Nanami “chan”? “Yo-chan”?
“Mẹ nghe rồi hả?!”
Cô Tomoko vừa tủm tỉm cười vừa nói ra những kiểu gọi tên mà chúng tôi mới gọi nhau ban nãy.
Nghe đoạn, đầu óc của chúng tôi ngay tức khắc bị kéo trở về thực tại.
“Ara ara, không phải là mẹ nghe đâu, mà là mẹ nghe thấy đấy~♪. Hôm nay mẹ mà gọi thì chắc là con bất ngờ đấy nhỉ?”
“Mẹ!!”
Nanami nổi giận, thành ra hai mẹ con chơi trò mèo vờn chuột, cứ thế đuổi nhau xuống tận nhà bếp. Thế cơ à…bị cả cô Tomoko nghe rồi cơ à… Chú Genichirou, hôm nay về nhà chắc là phiền lắm đây.
Vừa suy nghĩ xa xăm, tôi vừa từ từ di chuyển đến nhà bếp.
Tôi cầu nguyện, chí ít là chuyện hôm nay đừng đến tai bố mẹ tôi…nhưng chắc là vô ích thôi.
Nhất định là cô Tomoko sẽ nói mà. Làm sao để né đòn truy kích của bố mẹ đây nhỉ…
Thế rồi đột nhiên tôi nghe thấy giọng nói từ trước lối vào.
“Anh về rồi đây—”
Đó là giọng của chú Genichirou. Đã đến giờ đấy rồi cơ à. Tại vì mình đi mua đồ với đi la cà đây mà. Phải nhanh chóng chuẩn bị thôi…
“Anh về rồi à, Gen-chan (dấu nhạc) Hôm nay cũng vất vả với công việc rồi đấy”
“À, hôm nay cũng vất vả…ơ…mẹ nó này? Cái cách gọi đó thì…hơi…”
…Cô Tomoko làm ngay lập tức luôn. Hành động có nhanh quá không cô ơi? Cháu nghe thấy giọng nói hoang mang của chú Genichirou đấy.
“Ara, gọi mẹ à? Em buồn lắm đấy, Gen-chan… em giờ cũng là bà cô rồi còn gì, anh gọi em theo kiểu như hồi đó được không?”
Tôi cứ ngỡ là cô đang chơi đùa, thế mà cô Tomoko lại cất lên một giọng nói nuối tiếc từ trong đáy lòng.
Hay là cô ấy ghen tị với chúng tôi…?
Nếu thế thì tôi mong cô ấy cũng để cho chú Genichirou chuẩn bị tâm lý. Đường đột quá mà.
Tôi biết được, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi giọng nói phát ra từ trước lối vào bị gián đoạn mà trở nên lặng thinh. Tôi chẳng thể nào cử động được, nói thế thôi nhưng đúng ra là tôi chẳng thể dòm ngó được…chỉ có thể lặng tiếng chờ đợi mà thôi.
Cuối cùng, tôi nghe thấy tiếng của chú Genichirou, tuy nhỏ nhưng lại nhẹ nhàng.
“...Tomo-chan…anh về nhà rồi. Tomo-chan bây giờ vẫn…không khác hồi đó…em vẫn đáng yêu ghê.”
“Gen-chan…!!”
Cô Tomoko cảm kích trước ngôn từ của chú Genichirou, tôi bắt đầu nghe thấy tiếng động giống như cô định làm một việc gì đó.
Giờ mình đi được chưa nhỉ?
“Này, hai người…đừng có âu yếm trước mặt con gái được không? Cơ mà tại sao lại tự nhiên làm việc đó vậy?”
Giữa chừng lúc tôi đang di chuyển ra nhà bếp, lần này tôi lại chợt nghe thấy tiếng của Saya-chan. Có vẻ như thời điểm cô về nhà trùng với bố mình.
…Cô bị phô bày ngay trước mắt mình rồi à.
“Ara ara, Saya cũng về cùng bố à. Ehehe…lý do thì lúc sau mẹ sẽ nói cho~. Cứ chờ đợi nhé~”
“Ôi—trời ạ!! Nhất định là con cũng sẽ kiếm bạn trai! Bạn trai vừa bảnh vừa tốt bụng nữa, nhất định con sẽ kiếm cho mà xem!!”
Saya-chan nổi cáu lên trước câu thoại tựa hồ khích tướng của cô Tomoko, dường như cô đã cứng rắn quyết kiếm cho bằng được bạn trai.
Quyết tâm thì tốt thôi...nhưng mà cô Tomoko, xin cô đừng có nói cho Saya-chan…
◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇
Thời nay, số lượng nam sinh cấp ba có thể nấu ăn, tôi chẳng rõ lắm, tuy nhiên đáng tiếc rằng, tôi về căn bản thì tôi thuộc loại nam sinh cấp ba không biết nấu ăn.
Không phải là không nấu được mà nói chính xác là “không muốn nấu”.
Tôi đã từng nấu ăn ở buổi học trên trường rồi, nhưng mà tay nghề chỉ đến mức đó thôi. Cũng ngang bằng không.
Tại vì tôi sống ở nhà bố mẹ, nên…đồ ăn mà mẹ, hoặc là bố tôi nấu cứ thế mà được bày lên bàn rồi ăn thôi.
Vì thế tôi hoàn toàn chẳng có ý định nấu ăn. Tại vì có cần thiết đâu.
Tất nhiên, tôi vẫn biết hằng ngày biết ơn bố mẹ vì nấu ăn cho tôi…nhưng đối với tôi, đồ ăn về căn bản là thứ mà ai đó nấu cho mình.
Nếu người ta bảo rằng tôi được nuông chiều thì tôi cũng chẳng có lời nào để phản bác lại cả, nhưng tại vì nhận thức của người ta là như thế nên tôi đành chịu thôi.
Ngay cả lúc chỉ có một người chứ không phải là hai, trên đời này có rất nhiều cách để có đồ ăn, nào là đồ ăn sẵn, hay là ăn ngoài, cửa hàng tiện lợi, mỳ hộp…chẳng cần thiết phải tự mình nấu.
Nếu như thấy phiền phức thì nhịn một bữa cũng không vấn đề gì. Đâu có chết được
Tôi…trong quá khứ từ trước đến giờ đã luôn nghĩ như vậy.
Đã luôn nghĩ như vậy. Quá khứ rồi. Lý do vì sao đó lại là quá khứ thì nguyên do là ở cô bạn gái trước mắt.
“Rồi, Youshin-kun. Thế thì thứ mà bọn mình nấu hôm nay là gì, cậu thử nói đi?”
“Ờ, món chính là đậu phụ Tứ Xuyên…sau đó là salat cà chua, bắp cải và cá ngừ…kinpira ngó sen và cà rốt, và súp miso hành củ…đúng không?”
“Ừ, đúng thế. Mình làm thôi nào.”
Nanami mặc tạp dề ngay trước mắt tôi, cô ấy mỉm cười.
Ban nãy cô để lộ đôi chân vì mặc chiếc quần đùi ngắn, nhưng chẳng rõ tự lúc nào cô đã thay sang chiếc quần dài che đôi chân lại để nấu ăn.
Nếu mặc tạp dề thì như thế này hợp hơn. Hơn nữa nó cũng an toàn hơn trong trường hợp bất trắc.
Cô ấy thì mặc tạp dề màu hồng, còn tôi thì mượn chiếc màu xanh rồi mặc vào.
Vì màu khác nhau nhưng chung thiết kế nên có một chút nào đó cảm giác như mặc đồ đôi vậy…tuy nhiên, bây giờ tôi sẽ không suy nghĩ điều đó nữa để tập trung vào việc nấu ăn.
Tôi cố gắng không suy nghĩ, nhưng mà…
“Tạp dề đôi đúng là giống như cặp vợ chồng tân hôn ha~”
“Cơ mà "tân hôn" rồi còn gì nữa? Này anh rể ơi—. Món đậu phụ Tứ Xuyên em thích ăn siêu cay đấy”.
Cô Tomoko nhìn chúng tôi bằng ánh mắt trìu mến, Saya-chan đứng bên cạnh vừa uể oải vừa díu mắt nhìn, họ chẳng hề tha cho tôi.
“Mẹ với Saya—. Bây giờ đứng có cà khịa nhé. Con đang cầm dao đấy. Nghiêm túc mà.”
“Ara ara, mẹ biết mà~”
“Em không có cà khịa đâu, em nghiêm túc mà—”
Trước kháng cự của Nanami, cô Tomoko và Saya-chan vẫn cứ như làn gió thoảng qua. [note49038]
Vì má Nanami khẽ ửng đỏ, có vẻ như cái từ "tân hôn" cũng ảnh hưởng đến cả cô nữa.
“...Nhưng mà, Nanami. Có thật là như thế này ổn không?”
Tôi hạ ánh mắt nhìn xuống gói bọc đồ hình vuông.
Chắc có thể gọi nó là gia vị cho món đậu phụ Tứ Xuyên mà chúng tôi làm món chính. Chỉ cần trộn qua đậu phụ với thịt băm là ra được đúng kiểu Trung Hoa rồi…nói cách khác là giữ được lại nét Trung Hoa.
“Ơ? Có chỗ nào lạ à? Tớ nghĩ là mình đã mua toàn bộ nguyên liệu cần thiết rồi mà…”
“À không, này…tại vì là nói đến đậu phụ Tứ Xuyên thì chỉ có ấn tượng là tương đậu này nè, nước hầm xương gà nè, rượu Thiệu Hưng nè, tớ nghĩ, hóa ra là dùng mấy thứ như thế à…”
Những thứ này thì tôi chỉ liệt kê ra những hương liệu mà biết được từ việc tra cứu trong manga hay trên mạng, không phải là tôi hiểu rõ đâu. Tôi đã tra cứu để có thể thể hiện cho cho cô ấy xem, dù chỉ một ít thôi…
Trước lời nói của tôi, Nanami nhìn tôi bằng ánh mắt cực kỳ dịu dàng.
Đây là cái ấy…không hiểu sao nhưng ánh mắt đó quen thuộc đến lạ.
Nó quả thật giống như ánh nhìn từ bố mẹ tôi, lúc tôi nói mình đã cao thêm hồi còn nhỏ.
A—...hình như tớ lỡ nói ra điều gì kì lạ mất rồi à?
Nanami vừa hướng ánh mắt dịu dàng về phía tôi, gì đây nhỉ, cô ấy không ấy không đeo kính nhưng cô lại làm động tác như đẩy kính lên.
Và rồi cứ như thế cô chậm rãi lên tiếng.
“Youshin-kun là người mới bắt đầu nấu ăn. Cho nên, thay vì đột ngột làm một thứ đúng kiểu cách rồi thất bại, thế rồi cậu lại cho rằng nấu ăn khó và không vui, thì tớ muốn cậu trước tiên cảm thấy việc nấu ăn thú vị đã, cho dù là món đơn giản nhất.”
“Hà…”
Sao đây nhỉ, bỗng dưng lại mở màn một vở kịch thế này.
À không, phát ngôn liền tù tì từ hồi nãy của cô ấy có chút kỳ lạ…mà nó cũng có phần giống như là cô diễn kịch vậy.
Đó là giọng điệu giống như là căn dặn, chỉ bảo trẻ nhỏ.
Nanami làm sao thế nhỉ? Hay là lúc nấu ăn thì tính cách cô ấy thay đổi?
“Người mới bắt đầu thì lại càng muốn làm việc tỉ mỉ mà thất bại đấy. Vì thế, tớ sẽ để cậu cảm thấy sự thú vị của việc nấu ăn từ việc nấu đơn giản lúc đầu cái đã. Nào, cùng với cô giáo dạy nấu ăn nhé—”
…Aa, ra là cái này hả. Tức là vì tôi được Nanami chỉ dạy cho nên cô ấy mới hóa thân thành cô giáo.
Thảo nào mà từ đầu đến giờ giọng điệu của cô giống y đúc giáo viên vậy.
Nanami cao hứng quá rồi đấy!
Thôi thì, dù sao cũng đáng yêu nên thôi kệ. Tôi cũng nên hùa theo nhỉ?
“Vâng, Nanami-sensei. Trăm sự nhờ cô ạ.”
“Được rồi, cứ để cho cô.”
Tôi cúi đầu lễ phép đáp lại, bằng tư thế mà đến cả ở trường tôi cũng chưa làm bao giờ, Nanami thì gật đầu ra chiều thích chí, mãn nguyện trông thấy.
Khuôn mặt tí tởn đó đáng yêu chết mất, nhưng mà điều đó thì để nấu ăn xong rồi nói.
“Cơ mà đúng thật là lúc chị gái làm bento cho anh rể, chị trông vừa vui vừa khoái chí đấy nhỉ”
“Saya!?”
Một thông tin không lường trước được đến từ Saya-chan, làm tôi cũng bất giác bật cười theo.
À không, không được không được. Nguy hiểm lắm, bây giờ cứ tập trung vào nấu ăn đã. Vừa dùng cả lửa cả vật sắc nhọn. Nếu sơ sẩy thì có thể bị thương mất.
Quả nhiên là người mới vào nghề như tôi cũng nhận ra được điều đó.
Trong khi đó, cô Tomoko thì xoay điện thoại của mình cho bọn tôi xem, cô vừa nhẹ nhàng cười vừa mở lời.
“Youshin-ku–n? Về cái vấn đề mà…làm việc tỉ mỉ rồi thất bại ấy, đó là chuyện hồi xưa của Nanami đấy~? Hồi còn học tiểu học, con bé cố gắng nấu món khó, xong làm hỏng rồi dỗi đó…”
Trước một câu duy nhất, Nanami hẵng còn tí tởn giờ đã cứng đờ người.
“Cô có cái ảnh đó đấy, lát nữa cô cho xem nhé?”
“Cháu xin ạ.”
…Tôi cứ nghĩ cô ấy quá là cụ thể, hóa ra Nanami đã trải nghiệm thực tế rồi à.
Nanami vẫn đờ người với bộ dạng thích chí, mặt cô càng lúc càng đỏ tợn. Và có vẻ như cô Tomoko cũng đang nắm giữ cái bộ mặt y chang trong điện thoại mình.
Để lát xin cô cho xem cả cái đó cả ảnh luôn vậy.
“Nào! Cả mẹ lẫn Saya im lặng đi! Thế thì trước tiên là mình làm kinpira ngó sen và cà rốt trước nhé. Nào, Youshin. Trước tiên là gọt vỏ đi.”
Có vẻ như vai diễn cô giáo kết thúc rồi, Nanami chuyển sang phong thái như mọi khi.
Nanami dùng dao…tôi dùng cái gọt nhận được từ cô ấy để gọt vỏ. Cảm giác hơi thảm hại nhưng một người tập sự như tôi thì chẳng có kĩ thuật đến mức vậy, đành chịu thôi.
Cơ mà ngay cả dùng cái gọt để gọt vỏ thì tôi phải sống dở chết dở.
Giống như game nhỉ. Trước tiên là bắt đầu từ việc mình có thể làm…Cố gắng gọt vỏ cà rốt bằng cái gọt thôi.
“Nè, anh rể. Anh dùng cái gọt thì không nguy hiểm đâu nhỉ, em hỏi một chút được không?”
“Gì thế, Saya….san?”
Nghe cách gọi của tôi, Saya phụt cả nước bọt. Ơ? Tôi nói điều gì buồn cười à.
“Sao, Sao lại tự nhiên san thế…? Bị anh tấn công bất ngờ nên em thấy buồn cười quá…”
Vai của Saya run lên. Tôi chẳng hiểu nổi điểm sở yếu của nữ sinh cấp hai. Như thế này mà buồn cười á…? Đây là sự cách biệt giữa thế hệ ư?
“À không đâu, vừa nãy Nanami bất mãn vì anh gọi em bằng chan, cho nên anh mới thử thay đổi cách gọi thôi.”
“Chà, chị gái ra vẻ thiếu nữ quá. Cái kiểu ganh tị đáng yêu thế là sao hả. Chị gái em đúng là quá ngây thơ mà.”
Saya-chan cũng mang cảm tưởng giống tôi, nhưng giọng nói lại lộ rõ vẻ chán chường. Nanami không nói gì cả, cứ âm thầm thái rau, tuy nhiên nhìn kĩ thì thấy tai cô ấy khẽ ửng đỏ.
Hỏng bét, mình lỡ trả lời mất rồi, đáng ra nên lờ đi…nhưng mà nên lờ đi kiểu gì đây?
…Hừm, suy nghĩ một hồi, đúng là chỉ có cách nói thật thôi.
“Cứ gọi chan cũng được thôi. Được người lớn gọi mình là san thì nghe tởm lắm. À, không phải là anh rể kinh tởm đâu nhé.”
Tôi khẽ hướng ánh nhìn của mình về phía Nanami. Nanami thở dài một hơi nhẹ, cô gượng cười song cũng cất tiếng cùng lúc.
“Được thôi, gọi Saya là Saya-chan cũng được. Dù sao Youshin cũng không thấy có vấn đề gì.”
“Thế thì nhân lúc nhận được chiếu do chị gái ban. Em cũng muốn hỏi luôn nè, anh có khó chịu nếu em gọi anh là anh rể không?”
Tôi tròn mắt trước câu hỏi mình chẳng hiểu rõ. Nanami cũng dừng tay lại, cô nghiêng đầu.
“Cũng chẳng phải khó chịu…cơ mà tại sao?”
Nghe thấy lời nói của tôi, Saya nở nụ cười như thể đang trêu ghẹo.
“Bởi vì, em gọi trước để làm tiền đề cho hai người cưới nhau mà. Tại em nghĩ là, cứ húp cháo vòng quanh mãi không biết anh chị có cảm thấy nặng nề hay không.” [note49039]
Nanami ở bên cạnh tôi ngượng chín mặt, tôi hiểu được điều đó từ sắc thái của cô. Saya-chan thì cứ thế khoái chí cười toe toét.
Nhưng tôi không cảm thấy có ý xấu.
“Tại vị chị gái đã từng không thích con trai. Em nghĩ…chị ấy có nhiều gánh nặng nhưng lại chẳng để em giúp, không biết chị ấy có bị dồn nén bức xúc hay không.”
Học sinh cấp hai thôi mà nói như người trưởng thành thế này sao. Nhưng ngay cả trong lời nói đó, tôi cảm thấy được một sắc thái, không phải là cô ấy trêu chọc tôi mà nói đúng hơn là đang dò hỏi.
Nanami dường như chẳng nói được gì, cô đứng như trời trồng. Nhưng tôi biết cô ấy đang bất an nhìn tôi/
Phải chăng là cô đang bị Saya-chan thử…? Đã vậy thì, tôi nói ra cảm xúc thực lòng của mình bây giờ cho Saya-chan.
“Anh biết là Nanami ghét con trai, anh nghĩ là cô ấy không cố làm nhiều thứ quá sức đâu.”
“Thế á? Bọn con trai trong lớp em toàn nói mấy cái chuyện như là vếu thế nào mông thế nào đấy?”
“Ờ thì, nếu vào tuổi dậy thì rồi thì phải chịu mấy thứ đó thôi chứ? Anh cũng đang tuổi dậy thì mà. Nhưng anh lại cho rằng cảm xúc của Nanami là quan trọng nhất…Dù chẳng gượng ép làm điều gì đó thì anh cũng không bất mãn đâ.u”
Đây là cảm xúc thật của tôi. Saya thở dài một hơi tỏ ý ngưỡng mộ.
“Em cảm giác mình hiểu tại sao chị gái lại tỏ tình với anh rể rồi.”
Có vẻ là cô ấy đã hiểu cho tôi theo chiều hướng tốt rồi. Cơ mà lý do thì lại từ trò chơi trừng phạt mà ra.
Nhưng chính vì thế, chính vì là tôi biết, cho nên tôi muốn trân trọng Nanami. Đây là sự thật.
Tôi liếc mắt nhìn cô ấy, thế là…
Trong khi tôi đang còn khổ lên khổ xuống với củ cà rốt thì Nanami đã hoàn thành xong việc chuẩn bị phần rau của mình từ lúc nào.
Hơn thế nữa, cô còn nhìn tôi với ánh mắt như cảm kích.
Giỏi quá…mặc dù vừa nói chuyện với Saya-chan, thế mà trong khi tôi còn ác chiến khổ đấu thì cô ấy đã gần xong hết rồi.
Thái nhỏ mà độ dày cũng đều đặn, chính xác chí ít là trong mắt tôi.
Còn tôi thì ngay cả gọt bằng cái gọt cũng còn mất chút công sức. À đâu, điều chỉnh lực khó hơn tôi tưởng đấy chứ. Ngay cả củ cà rốt cầm trên tay cũng không chắc được…
“Aa, Youshin…không phải làm như vậy đâu.”
Không thể đứng nhìn dáng vẻ bất lực của tôi với cái gọt, Nanami tạm thời cất dao đi, cô di chuyển ra phía sau tôi.
“Khi mà cậu dùng cái gọt thì bỏ cà rốt lên trên thớt đi. Nếu chưa dùng quen mà cầm vào thì cũng nguy hiểm…cách cầm cũng thế, như thế này…được chưa?”
Cứ như vậy, Nanami nắm hai tay tôi từ phía sau lưng, cô hướng dẫn cho tôi cách dùng cái gọt.
…Bàn tay của Nanami chồng lên tay tôi, vì để uốn nắn lại cho tôi tư thế, ngay cả từ cái cách cầm nắm…tuyệt nhiên, cơ thể cô ấy dính khít vào người tôi.
Mặc dù không phải là lúc để như vậy…nhưng tôi vẫn cứ cảm thấy cảm giác cực kỳ hạnh phúc từ phía sau lưng mình.
Không được, bây giờ trước mắt là phải tập trung vào nấu ăn.
“Này, làm thế này thì chẳng cần thiết phải dùng lực quá mức đâu, cũng không hề nguy hiểm, đúng không nào?”
Bàn tay tôi vừa cảm nhận được hơi ấm từ tay của Nanami, tôi còn có thể dễ dàng gọt cà rốt mà chẳng cần phải dồn nhiều lực như lúc nãy.
Hiểu rồi, như thế này thì đúng là ổn định thật, cũng chẳng cần dùng lực. Nhưng mà…không được, kiểu gì mình vẫn để ý đến cái lưng của mình.
Nanami có dính chặt quá không đấy? Sau đó, khoảng thời gian mà tôi gọt cho đến khi xong một củ cà rốt…Nanami chỉ bảo tôi tận tình chu đáo.
Cô vẫn cứ bám dính khít vào người tôi.
“Ừ, cậu gọt đẹp rồi đấy. Thế nào, khá là đơn giản đúng không?”
“Ừ, tớ vẫn phải cẩn thận với vật sắc nhọn…nhưng mà nếu nắm bắt được phương pháp thì có thể sẽ làm được đấy.”
“Thế thì tiếp theo, cậu thử cắt cà rốt này bằng dao nhé?”
Nanami rời khỏi tôi, cô thúc giục tôi cầm lấy chiếc dao ban nãy mình vừa dùng.
Cảm giác hạnh phúc tan biến…không được, phải vứt bỏ mấy suy nghĩ vớ vẩn đi. Bây giờ phải tập trung vào nấu ăn. Vì mình dùng dao mà, nguy hiểm đấy.
Cắt bằng dao…hơi căng thẳng thật. Nhưng mà…đây cũng là luyện tập. Làm thử thôi.
“Ừ, được rồi. Tớ nên cắt thế nào đây nhỉ?”
“À ừ, tớ thì khi nào cũng thái chỉ…nhưng mà có vẻ là cái đó còn hơi khó, cho nên là ta thử thái lát mỏng xem, cả ngó sen nữa.”
Tôi nhận lấy chiếc dao mà Nanami trao cho. Sao đây, ngay tức khắc cảm giác “nấu ăn” của tôi bừng dậy.
Nói thẳng ra thì, cái gọt vừa nãy có cảm giác thủ công như khi mình làm mô hình đồ chơi nhựa vậy, nhưng chỉ nói đến cái dao thôi là đã cảm thấy có tinh thần rồi.
“A, Youshin. Tớ nói trước này, tay là phải để tay mèo đấy.”
“Hả?”
Bỗng dưng vang lên một từ không đâu, tôi ngờ nghệch thốt lên. Nanami nghĩ rằng tôi không hiểu được điều đó ư…
“Là tay mèo kiểu như thế này đấy? Rồi thì…một bên chân hơi lùi lại…tư thế này nhé?”
Nanami đưa tay mình thành hình dáng của mèo, cô chỉ lùi chân phải lại chừng nửa bước rồi quay chéo người.
Cổ tay cô cứ rút lại từ từ, đúng là giống như mèo thật. Cơ mà cô còn làm hình dáng đó bằng cả hai tay nữa, cảm giác như mèo lại nổi bật hơn nữa.
Nghĩ kỹ thì tôi thấy Nanami đâu cần phải làm cả hai tay thành tay mèo chứ…
Tóm lại là tôi cứ thử học theo cái tư thế đó đã.
Tất nhiên là tôi thì một tay thôi. Ừm, có lẽ cũng hơi giống rồi đấy nhỉ?
Bằng ánh mắt, tôi xác nhận với Nanami xem tư thế này đúng không, thế rồi cô ấy gật đầu mỉm cười. Và rồi cô tạo dáng tay mình thành hình mèo đưa đến ngang bên mặt tôi…cô chỉ cử động mỗi cổ tay.
“Ừm, hơi khác nhỉ…?”
Cứ như thế, Nanami vòng ra phía sau tôi, cô nắm lấy tay tôi, sửa lại tư thế của hông và chân nữa. Thế rồi cô dính khít vào, đoạn nhẹ nhàng kéo con dao tôi đang cầm trên tay.
Như thế này à…- đang nghĩ như vậy thì tôi nghe thấy một lời chỉ trích hoàn toàn thuyết phục phát ra từ một nơi mà mình không hề nghĩ đến.
“...Chị gái ơi, chị ép ngực mình hơi quá à nha?”
“Hả!?”
Nanami giật bắn, cô luống cuống rời ra khỏi người tôi. Chắc vừa rồi cô không để ý.
Tuy nhiên tôi cũng có phần dao động vì lời chỉ trích từ Saya-chan, tôi trượt tay, mũi dao lệch đi vì đường tròn của củ cà rốt. Tay mèo của tôi cũng mất đi hình dáng.
“Á…!!”
Con dao lệch đi đó cứ theo quỹ đạo, chỉ một chút thôi nhưng tôi đã cắt phải ngón trỏ của mình rồi. Tôi bất giác phát lên tiếng nói, may thay vết thương không nghiêm trọng lắm.
“Ara ara, không hay rồi.”
Đang hướng điện thoại đến khung cảnh nấu ăn của chúng tôi thì cô Tomoko hoảng hốt bỏ điện thoại đi rồi đứng dậy.
Máu rỉ ra một chút từ ngón tay bị đứt. Hơi đau, nhưng mà cũng chẳng phải vết thương sâu lắm. Máu cũng không chảy nhiều.
Tuy nhiên cứ thế này thì mất vệ sinh quá…phải cầm máu bằng cái gì đó thôi.
Tôi cứ đặt tay trên chiếc thớt, ngước mắt nhìn lên xem có thứ gì có thể cầm máu không, thế là ánh mắt tôi gặp cô Tomoko vừa mang hộp cứu thương đến.
Đó là khoảnh khắc mà tôi nhẹ cả người khi xin cô lấy băng gạc.
Nanami bộc lộ ra thành động thái quá.
“Youshin?! Cậu ổn không!?”
Ngay tức khắc, Nanami cầm lấy tay tôi, cô mở to miệng ra rồi ngậm lấy ngón tay trỏ bị thương của tôi.
Hành động quá nhanh chóng trong khoảnh khắc làm tôi chẳng có thời gian để kháng cự lại.
Mà không đâu, cho dù có thể kháng cự thì liệu rằng tôi có kháng cự không?
Chẳng biết tự lúc nào, cô Tomoko đáng ra phải mang hộp cứu thương đi rồi, thế mà cô lại cầm điện thoại lên, lúc đó, tư duy của tôi cuối cùng cũng quay trở lại.
Eeeeeeeeeeeeeeeeeeee? Na na na na na na na nami đang làm cái gì thế!?
Tôi hỗn loạn hoàn toàn.
Dường như ngay cả Nanami cũng giật nảy vì hành động chớp nhoáng của mình, vẫn cứ ngậm ngón tay của tôi trong miệng, cô mở to mắt bất ngờ.
Cô nhìn ngón tay tôi, má dần nhuốm đỏ.
Hơi ấm từ bên trong miệng cô ấy cảm nhận được trên đầu ngón tay tôi…tiếng nước chụt chụt cũng vang đến tai tôi.
“Hừm….ừm ừm ừm…ừm ừm ừm ừm!!”
Tôi bắt gặp lấy ánh mắt Nanami khi cô ngước nhìn lên, cô đang cố gắng nói gì đó nhưng không thành lời. Tuy nhiên, cứ mỗi lần cô gượng nói ra thì lưỡi của cô lại cử động kỳ quặc…cứ ve vẩy vào ngón tay trỏ của tôi.
Cứ như phản hồi lại cử động đó, sống lưng tôi giật liên tục. Cái đó…nguy hiểm quá…
“Ara ara, không ổn không ổn. Đây, hộp cứu thương đây. Cô nghĩ là để Nanami làm thì cháu vui hơn đấy nhỉ?”
Cô Tomoko vừa giữ điện thoại vừa cầm lấy hộp cứu thương rồi trao tay cho Nanami.
Có lẽ đó là lý do mà cuối cùng Nanami cũng rời miệng khỏi ngón tay tôi.
“Xin lỗi, tớ lỡ… tớ hoảng quá nên…lỡ…”
“À, ừ…không…ừm… cảm ơn cậu nhé?”
Sao tôi lại nói lời cảm ơn chứ.
“Ờ…không phải!! Tại cậu bị thương nên tớ mới bất chợt làm thế, tớ đã định cứu thương rồi mà… Nhưng mà không hiểu sao, lúc tớ định nói thì lưỡi tớ chạm vào ngón tay của Youshin, cứ mỗi lần như thế thì cậu phản ứng, thú vị lắm!!”
“Khoan đã Nanami, bình tĩnh lại nào. Hơi quá rồi đó.”
Trước lời chỉ trích của tôi, gò má Nanami lại càng nhuộm đỏ hơn nữa. Lúc đó, dường như đã bình tĩnh trở lại…cô từ từ mở hộp cứu thương ra.
Sắc đỏ của gương mặt vẫn chưa lặn đi, nhưng cô vẫn lấy nước khử trùng và băng gạc ra từ trong hộp cứu thương rồi sơ cứu ngón tay cho tôi.
Trên ngón tay trỏ…được Nanami ngậm vào ban nãy… vẫn còn sót lại cảm giác của làn môi cô ấy.
Gò má tôi bừng lửa lên, tưởng chừng như chẳng thể nguội đi được.
“Tóm…tóm lại là! Saya!! Lúc bọn chị đang cầm dao mà em nói linh tinh là nguy hiểm lắm đấy!!”
Nanami nói đạo lý mà nổi giận với Saya-chan, tựa hồ muốn đánh trống lảng.
Nhắc đến Saya-chan thì… Cô bé đang xanh mặt nhìn tôi với Nanami.
“Em…em xin lỗi. Em đâu có nghĩ…là sẽ bị thương đâu, em xin lỗi, em xin lỗi!”
Gương mặt Saya lộ rõ vẻ đau khổ, làm tôi không khỏi thấy cô bé đáng thương.
Nhìn kỹ thì thấy con bé đang run rẩy lên, đôi mắt rơm rớm nước.
“Lần này thì vết thương nhẹ thôi, nếu vết thương mà không cứu chữa được thì làm sao?!”
“Em xin lỗi chị…em xin lỗi anh Misumai…”
Nanami đang tức giận, Saya nghe thấy những lời nói đó thì càng co rúm mình lại.
Lần đầu tiên tôi thấy Nanami tức giận…nhưng, cô ấy đang tức giận vì tôi. Tôi rất biết ơn. Nhưng…
“Nanami, Saya-chan cũng hối lỗi rồi. Giờ tớ chỉ cần để Nanami trị thương nữa là ổn mà.”
“Youshin…nhưng mà… cậu đau lắm đúng không?”
“Chỉ hơi thôi. Nhưng mà tầm này thì không vấn đề gì đâu.”
Tôi khua tay. Vấn đề thực tế là chỉ cắt có một chút thôi mà, thế này thì to chuyện quá.
Dường như Saya-chan cũng đã hối hận, tôi không muốn nhìn thấy Nanami tức giận quá mức cần thiết. Hơn nữa…
“Tớ thích Nanami khi cậu cười hơn đấy, nên là kể cả có mắc phải lỗi lầm mà hối hận thì cậu cố gắng bỏ qua nhé.”
Nghe lời nói của tôi, cô ấy im lặng. Chắc là ăn gian rồi nhỉ. Nhưng thôi, giờ việc cô ấy có bỏ qua chuyện này hay không mới là quan trọng.
Nanami vừa làm ra vẻ suy nghĩ vừa thở dài rồi vừa quay lại phía Saya-chan.
“...Chắc là chị đã phản ứng thái quá rồi. Xin lỗi nhé Saya.”
“Không đâu, lỗi là của em mà. Em xin lỗi chị. Xin lỗi anh Misumai… Với cả, em cảm ơn anh.”
“Ừ ừ, cứ gọi là anh rể đi. Anh không để tâm đâu.”
Thế này coi như là giải quyết ổn thỏa rồi nhỉ. Cả Nanami lẫn Saya hẵng còn hơi thiếu tự nhiên, nhưng gương mặt tươi cười đã trở lại rồi.
Nào, cảm xúc cũng phần nào quay về như cũ, mình lại tiếp tục với việc nấu ăn thôi. Nghĩ đoạn, tôi mới nhận ra cô Tomoko vẫn giữ im lặng nãy giờ.
Cô vẫn không thay đổi, vẫn giữ nguyên chiếc điện thoại hướng về phía chúng tôi.
Lúc đầu tôi cứ nghĩ là chắc cô ấy đang chụp ảnh, nhưng mà có nghe thấy tiếng màn trập đâu nhỉ?
“À…cô Tomoko, vừa nãy giờ cô cứ hướng điện thoại về đây…cô đang làm gì vậy ạ?”
“Aa, cái này á? Cô đang quay video hai đứa cùng nhau làm việc đấy~? Để báo cáo cho chị Shinobu với anh Akira…ngoài ra thì chắc là còn có thể làm tư liệu cho video lúc đám cưới hai đứa đấy nhỉ?”
“Khoan đã?! Mẹ?!”
A—, vì không nghe được tiếng màn trập…nên tôi nghĩ, không lẽ nào…
Nhưng mà quả nhiên là cô ấy quay phim nãy giờ đấy chứ…
“Cơ mà Youshin-kun. Cho Saya xin lỗi nhé. Cô cũng xin lỗi cháu.”
“Không sao đâu ạ, cháu không để ý đâu”
“Youshin-kun sẽ trở thành một người chồng, một ông bố tốt đấy. Phản ứng của cháu với Saya cực kỳ giống người lớn mà.”
…Cô quay cả cái đó lại à. Chà, có khi là cháu muốn cô xóa chỗ đó đi đấy.
Nanami thì nghe thấy điều đó nên cô càng phản đối, nhưng cô Tomoko thì dường như vẫn cứ khoái chí với cái điệu bộ ấy của Nanami.
“Thôi thì…cứ coi như đây sẽ trở thành một kỷ niệm đẹp đi.”
Tôi nhìn đầu ngón tay mình sau khi được Nanami trị thương, lẩm bẩm độc thoại.
◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇
“Ài chà ~...ăn nhiều quá mất rồi…”
Có một giai thoại rằng, ăn xong mà nằm xuống luôn là sẽ biến thành con bò, không biết nó đến từ đâu. Cơ mà vốn dĩ tại sao lại là bò cơ chứ.
Ở ngay trước mắt tôi là dáng vẻ của Nanami đang nằm trên giường của mình. Ừm, cô ấy chắc không thành bò được đâu.
Cơ mà, đúng là cô Tomoko phiền thật.
Ai ngờ cô lại cho mọi người xem video nấu ăn của tôi chứ…nhưng mà cũng nhờ đó mà chúng tôi được ở trong phòng riêng chỉ có hai người.
Lúc này chắc họ đang sôi nổi xem cái video đó đây mà… tôi phần nào thấy ngán ngẩm.
Tôi đã chạy lên đây coi như chạy trốn, thế mà Nanami từ lúc nào đã thay sang chiếc quần đùi ngắn rồi nằm lăn lóc rồi. Nhanh thật. Tôi chẳng biết nhìn đi đâu.
“Ngon thật đấy ha.”
“Ừ, hơi cay nhưng cũng được nhỉ.”
Chúng tôi nói với nhau cảm tưởng về món đậu phụ tứ xuyên mà hai người đã làm. Tôi nghĩ rằng cả hai đã làm tốt, dù cho có chút hơi cay.
Nêm gia vị về cơ bản là theo kiểu Trung Hoa, hầu như chẳng điều chỉnh gì cả, nhưng đậu phụ Tứ Xuyên thì chắc là thứ như vậy đấy.
Nanami nhổm một nửa phần thân trên dậy, đoạn hé miệng, thè lưỡi ra liếm mép.
“Cảm giác vẫn còn hơi tê tê. Nè, nó có đỏ lên không?”
Cô chuyển cử động lưỡi bốn phía rồi để tôi xác nhận. Vữa nãy, lưỡi của cô đã chạm vào ngón tay tôi…
Không được không được, lại suy nghĩ bậy bạ rồi. Đó là hành động để trị vết thương. Là hành động để trị vết thương thôi mà, đừng có suy nghĩ điều gì kỳ lạ.
“Ừm, có ổn không nhỉ?”
“Youshin không thấy tê à? Cậu cho tớ xem lưỡi đi nà.o”
Vụt một cái, cô vươn người ra rồi cứ thế ghé lại gần bờ môi của tôi.
Cứ như thế, khi khoảng cách gần như sắp chạm vào rồi, cô lùi ra một chút rồi đang chờ đợi một điều gì đó.
Hả—...tôi thè lưỡi ra á?
Nanami nằm trên giường, cô thò tay vào giữa hai chân và đung đưa trước sau. Có vẻ như cô sẽ chờ cho đến khi tôi thè lưỡi ra.
“...Này, ổn đúng không?”
Sự kiên nhẫn bị đánh bại, tôi đành thè lưỡi ra, thế là Nanami vui vẻ kiểm tra.
Cũng chẳng phải là chạm vào đâu.
Chỉ là nhìn thôi.
Chỉ là nhìn lưỡi của nhau thôi, vậy mà…tại sao lại ngượng thế này nhỉ.
Cuối cùng, khi Nanami đã thỏa mãn rồi, cô ấy lùi ra khỏi tôi rồi lại lăn ra trên giường.
“Lưỡi của Youshin không đỏ đâu, bình thường đấy chứ.”
Nanami cười khúc khích nhưng tôi thì lại giữ chặt miệng mình lại, cố chống lại nỗi ngượng ngùng.
Tôi đặt hông xuống chiếc gối đệm, một phần không hiểu sao thấy khó xử mà thành ra tôi lảng mắt đi khỏi Nanami.
“Này, Youshin cũng qua đây lăn với tớ không nè?”
“Cái đó không hay ho đâu mà…”
Vừa vây chân bành bạch, Nanami vẫn cứ ngước mặt nhìn lên trần nhà, cô cười có vẻ khoái chí.
“Thế à, ngủ cùng tớ cậu sợ tớ ăn thịt mất hở?”
“Tiến xa quá rồi. Có câu nói nam nữ thụ thụ bất thân kia mà.”
“Cậu biết rõ nhỉ, cái câu nói ấy.”
“Chỉ là tớ nhớ mang máng là mình đã xem trong anime thôi.”
Nanami chỉ vỏn vẹn một câu "Thế à?" trước lời nói của tôi. Nhìn dáng vẻ của cô, tôi bất giác cảm thấy kì lạ.
Nói sao nhỉ…cao hứng à?
Đáng ra lúc chỉ có hai người thì thời gian sẽ trôi chậm hơn chút nữa, Nanami cũng đến bám dính vào người tôi song lại im lặng.
Tuy nhiên Nanami của ngày hôm nay, cô ấy rủ tôi lên giường…không đâu, nó không mang ý nghĩa kỳ quặc đâu, cô ấy rủ tôi ngủ lăn ra, đúng là khác với hành động thường ngày.
Kết cục là, có một sự tĩnh mịch chảy qua giữa chúng tôi, chỉ còn lại tiếng đôi chân Nanami đập bành bạch vang vọng khắp phòng.
Không phải là sự tĩnh mịch khó xử, mà là sự tĩnh mịch ở đâu đó có phần yên ả. Chí ít đó cũng là sự yên tĩnh mà tôi cảm nhận được.
“Youshin này…”
Lúc cô đang nói dở thì âm thanh gõ cửa nhỏ vang vào phòng.
Nanami nuốt lại lời toan nói ra, cô hơi nhíu mày, xác nhận người đến phòng mình.
Người đến là…Saya-chan.
“...Sao thế, Saya?”
Giọng nói của Nanami ngập ngừng nhưng lại rất nhẹ nhàng. Saya-chan thì ngay từ chỗ tôi cũng nhìn thấy được con bé đang phiền não.
“Em muốn xin lỗi lần nữa…Xin lỗi vì làm anh bị thương ạ.”
“Cái đó thì…Youshin cũng tha thứ rồi mà, chị cũng chẳng giận nữa đâu.”
Nanami vừa xoa đầu Saya-chan vừa nói. Tôi thấy có lẽ mình cũng nên nói điều gì đó, nhưng mà xen vào giữa thời gian của chị em thì không tinh tế cho lắm.
“Cái này…hai người ăn đi. Em cũng pha cả trà rồi.”
“Đây là, Sô-cô-la mà Saya để dành mà. Đâu cần phải thế này, em cho chị ư?”
“Vâng. Để tạ lỗi. Hai người ăn đi.”
“...Được rồi. Chị cảm ơn. Cảm ơn nhé, Saya.”
Chỉ nói vậy thôi, Saya chuẩn bị rời đi. Rời gót, cô bé nhìn về phía tôi mà mở lời.
“Anh rể, em xin lỗi nhé.”
Nghe thấy cách gọi trở lại như cũ, tôi tươi cười trả lời cô là không sao đâu.
Saya lập tức cười tươi như hoa, giống y như Nanami, sau đó cô rời đi.
“Thế thì, bọn mình…ăn đồ của Saya cho thôi nào.”
“Ừ. Cũng cất công rồi mà.”
Trên tay Nanami là bộ ấm trà cùng những miếng sô-cô-la tựa đá quý được bày lên đĩa.
Tôi luống cuống đứng dậy, nhận lấy những thứ đồ trông có vẻ nặng nề đó từ cô ấy rồi đặt lên bàn. Thế rồi cứ như vậy, chúng tôi nhận lấy thành ý của Saya.
Tôi cho một miếng sô-cô-la trên đĩa vào miệng.
Miếng sô-cô-la từ từ tan chảy trong miệng, có vị ngọt đan xen chút đắng, cùng với đó là mùi hương nồng nàn lan tỏa khắp khoang miệng tôi.
Tôi nhấp ngụm trà đen ấm áp được pha sẵn ở đó. Vị ngọt và mùi hương của sô-cô-la hòa quyện vào cùng hương đậm vị của trà, cảm giác thật hạnh phúc.
“Ngon quá. Cái này là hàng xịn còn gì?”
Thấy tôi sửng sốt trước hương vị mình chưa từng thử qua, Nanami nói một câu vô tư lự giống như chẳng có gì đặc sắc cả.
“Tớ cũng chẳng biết rõ đâu. Nhưng mà nghe nói là sô-cô-la nước ngoài. Saya, chắc là em ấy chia ra một phần từ chỗ con bé cất giữ.”
Nước ngoài…nói thế tức là, đây là thứ sản phẩm quý báu khó có thể mua được. Thế mà cô bé lại cất công.
“...Đáng ra Saya cũng nên ăn cùng bọn mình thì hay rồi.”
“Vì đây là quà tạ lỗi của con bé mà, khó mà cùng nhau ăn được đúng không? Vả lại, phần ở trên đĩa này chắc cũng chỉ một nửa thôi…”
Nếu thế thì tôi yên tâm rồi…chắc vậy? Nhưng mà tôi vẫn phần nào thấy tội lỗi. Nhìn tôi cứ băn khoăn mãi, Nanami liền chọc vào đầu mũi tôi.
“Cậu thấy khó chịu khi ăn cùng tớ à? Nên có thêm Saya hả?”
…Hỏi kiểu đó là chơi xấu đấy.
Tôi lặng lẽ lắc đầu phủ nhận, cô ấy nhìn thấy vậy cũng lặng lẽ cười một cách vui vẻ.
Ngay cả lúc sau đó, thời gian cũng khẽ trôi đi, kết cục là chúng tôi vẫn im lặng bên nhau. Song vẫn rất êm ả.
Hai người dựa vào nhau, từng nơi chúng tôi chạm vào nhau mang lại cảm giác ấm áp cho cả hai. Thấy yên tâm vì cảm giác ấm áp đó, tôi khẽ gật gù, thế là Nanami hỏi một câu phá tan sự tĩnh mịch.
“Youshin…cậu thích cá không?”
“...Ơ?”
Vì quá đột ngột thành ra tôi bất giác
nghiêng đầu. Tán chuyện một chút à? Nhưng mà lời nói của cô lại vang vọng một vẻ nghiêm túc.
“Tớ thích chứ. Cậu tính ăn cá cho bữa chiều ngày mai à?”
“Thế à, cậu thích cá sao…”
Nanami thì thào như đang ngẫm nghĩ về câu trả lời của tôi. Vì cô ấy nghiêm túc nên tôi cũng thật lòng trả lời, nhưng mà cô ấy muốn nói điều gì à?
Tôi mở rộng chủ đề để cô ấy dễ nói chuyện hơn chút nữa.
“Chẳng hạn như lúc mẹ tớ có thời gian, đôi khi mẹ tớ làm cá kho, cái đó ngon một cách kỳ lạ luôn đấy. Chắc là vì tớ chỉ thi thoảng mới ăn thôi nhỉ?”
Có thể là không giống học sinh cấp ba lắm, nhưng mà nó ngon thật. Có lẽ có thể nói cái thứ đó là hương vị của mẹ đấy.
“Thế thì ngày mai, bọn mình thử làm cá kho nhé? Theo kiểu xì dầu hả? Nếu theo kiểu miso thì chọn cá thu chẳng hạn?”
“Cá thu miso được đấy. Nhưng mà…có khó quá không?”
“Làm gì có chuyện đó chứ. Ờ nhưng mà, nghĩ lại cũng có chút khó khăn nên tớ cũng hiểu cậu đang nghĩ gì mà.”
Khi nấu ăn thì các loại món kho…đặc biệt là cá kho thì có ấn tượng rằng rất khó để chế biến, nhưng Nanami vẫn vô tư nói ra.
“Nanami cũng nấu được món Nhật đấy nhỉ. Giỏi thật đấy.”
Thấy tôi quan tâm thực lòng, Nanami vui vẻ, cô từ từ ngồi dậy rồi vừa chuyển sang nằm úp để cho tôi nhìn thấy gương mặt tươi cười của cô.
Cô hé môi cười như một đứa trẻ tinh nghịch, thế nhưng vì nằm úp và nhìn về phía tôi nên phần ngực đầy đặn của cô lại càng trĩu xuống.
Sức hút này giờ đây lại mâu thuẫn giữa sự ngây thơ và vẻ khêu gợi.
Chẳng biết có phải tôi bị dáng vẻ đó hút hồn hay không, cô ấy nghiêng đầu và lên tiếng.
“Tớ sẽ trở thành một cô vợ tuyệt vời đấy?”
Tôi chẳng định bác bỏ, nhưng mà rõ ràng đó là một câu nói cô ấy cố tình làm cho tôi bối rối. Bình tĩnh tiếp nhận câu nói đó, tôi cố sức ra vẻ thản nhiên trả lời.
“...Cậu cũng sẽ trở thành một người mẹ tốt đấy.”
Nói trước luôn, hình như tôi hơi bị sai phương hướng một chút. Khi nói người mẹ.
“Lại—nữa—rồi—! Sau cậu lại nói thẳng ra việc đó cơ chứ…! A—mồ—! Đồ xấu tính—!!”
Thế nhưng, Nanami lại lăn lộn trên giường, tỏ ý giận dỗi với câu trả lời của tôi. Đôi má cô khẽ phồng lên.
“Người nói trước là Nanami còn gì.”
“Trời ạ, không phải mà. Cái tớ muốn nói không phải là điều đó…à ừm…mà là…”
Lăn ra trên giường, dường như cô có phần lưỡng lự mà ngước mắt nhìn tôi.
Tuy không quá căng thẳng, nhưng cô vẫn như chần chừ tựa hồ muốn nói điều gì đó.
Tôi chờ đợi lời nói của cô…cuối cùng cô cũng mở miệng thì thầm.
“Không phải là thích ăn cá nào đâu, mà là thích ngắm cá nào cơ. Cậu có thích đi ngắm mấy thứ như là cá hay là sinh vật biển không?”
Không phải là chuyện về bữa cơm chiều à?
Từ trước đến giờ, tôi đã từng suy nghĩ về vấn đề thích cá thông qua việc mình có ăn hay không, tuy nhiên, về phần ngắm nhìn thì gần như tôi chưa từng nghĩ đến.
Chính vì thế, tôi sẽ trả lời thành thực với Nanami.
“Tớ gần như chưa từng nghĩ là mình có thích hay không, nhưng có lẽ tớ cũng không ghét bỏ gì. Chắc là sẽ thú vị đấy.”
Có thể đây là câu chuyện có lẽ thôi, chắc hẳn đây là đòi hỏi địa điểm cô ấy muốn đi trong lần hẹn tiếp theo hả?
Nếu thế thì tôi cũng muốn đi cùng. Không biết có chỗ nào không nhỉ?
“Thế à, tốt quá. Thế thì này, à này…ờ…cái…cái này!!”
Khi tôi vừa mới suy nghĩ xem, nơi mà chúng tôi có thể ngắm cá trong lần hẹn tiếp theo là nơi nào, thế là Nanami thốt lên.
Đáng ra cô ấy đang phải nằm trườn người ra, vậy mà cô lại nhổm một nửa thân trên của mình lên, vừa chìa tay ra phía trước tôi.
Không hiểu cô đã cầm thứ ấy từ lúc nào, trên tay cô đang nắm chặt khoảng 2 tấm vé gì đó.
“...Vé ư? Cái đó là sao thế?”
“Mẹ tớ nói là được cho, đây là hai vé đi thủy cung…có phần cho tớ và Youshin nữa đấy.”
Thủy cung.
Thế à, ngắm cá thì đó là nơi điển hình rồi. Tôi hoàn toàn không nhận ra.
Kể cả cuộc hội thoại đường đột từ nãy tới giờ cũng là vì để nói cái này ra à. Tôi coi cái này là lời rủ rê đi hẹn hò được không nhỉ?
“...Tớ không nhận ra, xin lỗi nhé.”
Tôi tạ lỗi, coi như là có phần lịch sự, thế là Nanami khúc khích cười.
Dường như không có chuyện là cô ấy tức giận vì tôi không nhận ra đâu. Ờ nhưng, tôi biết cô ấy không phải kiểu người như thế mà.
“À không, tại vì tớ vòng vo tam quốc…tại vì tớ căng thẳng quá mà.”
“Thế á? Tớ thấy cậu bình thường mà.”
“Ừm. Thực ra là bây giờ tớ hẵng còn căng thẳng lắm đây.”
“Đâu có nhìn giống như thế lắm… Cơ mà vé thủy cung tức là, tiếp theo đây…”
“Khoan đã!”
Nanami đưa tay lên để ngăn lời nói đang còn dở của tôi. Thấy bàn tay đột nhiên vươn ra đó, tôi ngưng lời nói lại theo ý cô.
“Phần tiếp theo ở chỗ đó…để tớ nói đi.”
“...Rõ, bao lâu tớ cũng sẽ chờ.”
Tôi lặng lẽ gật đầu trước ánh nhìn nghiêm túc của Nanami. Thế rồi chỉnh lại tư thế, yên lặng chờ lời nói tiếp theo của cô.
Nanami vẫn giương tấm vé lên, cô hít thở sâu vài lần, và rồi, y hệt một chiến sỹ thách thức trận chiến cuối cùng, cô hướng ánh mắt sắc bén về phía tôi.
…Nếu tấm vé cô nàng không giữ trên tay, thì chắc hẳn cô ấy dỗi tôi rồi.
“Nè…ờ… À ờm…ừm… lần tới đây…ờ…chờ tớ thêm một lát đi.”
“Bao lâu tớ cũng chờ.”
Tôi gần như ngã ngửa ra nhưng bằng cách nào đó vẫn trụ vững được. Giờ mà trêu chọc Nanami sẽ càng làm cô ấy khó nói mất..
Lần đầu tiên tôi hiểu được cô ấy đang căng thẳng. Và, tôi cũng hiểu được lý do của sự căng thẳng đó…hệt như tôi dạo trước.
Sau không biết bao lần hít thở, Nanami nhìn thẳng vào tôi, gò má cô ửng đỏ, cô thốt.
“Ngày nghỉ tới đây…cậu sẽ hẹn hò với tớ ở thủy cung chứ?”
“...Tớ rất sẵn lòng.”
Tôi nở nụ cười hết mức để trả lời lại cảm xúc của cô ngay tức thì. Tôi hạnh phúc, vì một lần nữa được cô ấy rủ đi hẹn hò.
Sau khi nghe thấy câu trả lời của tôi, Nanami hét lên “A—”, rồi cứ thế mà ngã đổ về phía sau.
Tôi chợt đứng dậy tiến đến gần Nanami đang nằm lăn lộn trên giường.
Tôi thấy hơi ngượng ngùng, nhưng, vẫn như vậy, tôi ngồi xuống bên cạnh cô.
Một lần, sự tĩnh mịch lại ghé đến. Sự tĩnh mịch kèm theo đó là bầu không khí có chút gì như yên ả, dịu dàng lạ thường
Đưa mắt nhìn Nanami đang ở trên giường thì thấy cô đang mỉm cười, tuy mệt, nhưng hình như cô rất vui.
“...Mở lời rủ đi hẹn hò trước đúng là hồi hộp thật ha.”
Tôi gật đầu lia lịa trước câu nói lẩm bẩm đó. Đúng là thế mà, căng thẳng đấy. Đến mức kiệt quệ tinh thần luôn.
“Nhưng mà buổi hẹn đi mua sắm lúc trên đường về nhà thì cậu lại ổn mà?”
“Cái đó là vì theo hứng nên tớ ổn…”
Bộ dạng mệt mỏi hoàn toàn của Nanami hơi kỳ lạ nên tôi bật cười. Nghe thấy tiếng cười của tôi, Nanami quay đầu hướng ánh nhìn về phía tôi.
Ấy chết, cười là không được rồi… - tôi vừa nghĩ như vậy thì Nanami ngưỡng mộ thì thầm.
“Youshin giỏi
thật… Cảm ơn cậu đã rủ tớ hẹn hò nhé.”
Tôi được cô ấy nói lời cảm ơn rồi. Chắc hẳn đây là nói về cái hôm tôi rủ cô ấy đi xem phim. Tôi đâu có cần được cảm ơn đâu.
Ngay cả lúc ấy, tôi cũng chỉ cứ theo đà rồi rủ cô ấy đi thôi mà.
“...Cả tớ cũng vậy, cảm ơn cậu, căng thẳng thế nhưng vẫn rủ tớ đi cùng.”
“Không có gì đâu. Vui mà nhỉ. Tớ cũng có điều muốn thử làm nữa—”
Điều muốn thử làm? Là cái gì nhỉ?
“Tóm lại là đi vào thứ bảy tới đây có được không? Mà, thứ bảy tới đây là ngày mai rồi.”
“Ừm—... Ờ nhỉ, tớ cũng chẳng có công chuyện gì đặc biệt cả, ngày mai cũng được…”
Cứ như vậy, chúng tôi nói chuyện về dự định ngày mai, thế rồi bỗng dưng có tiếng phát ra từ điện thoại của Nanami. Tin nhắn hả?
“Điện thoại kêu kìa, sao vậy?”
“Không sao không sao—, bây giờ ưu tiên nói chuyện với Youshin đã, trả lời sau cũng được…”
Tuy nhiên, tiếng tin nhắn lại reo liên tục khá nhiều. Hay là liên lạc cầu cứu gì đó?
Không thể chịu đựng được nữa, Nanami lườm vào màn hình điện thoại…rồi cô tròn mắt.
“...Hả?”
Nanami ngơ ngác thốt lên, nhìn qua nhìn lại hết tôi rồi đến chiếc điện thoại. Chính xác là tin nhắn gì gửi đến vậy?
“...Xin lỗi, Youshin. Cuộc hẹn, không phải ngày mai mà là ngày kia được không?”
“Ê…? Được thôi… Nhưng mà sao vậy?”
“Ừm…tớ có chút chuyện.”
Nanami tỏ biểu cảm có phần áy náy.
Mặc dù thông cảm với lời cô ấy nói, nhưng tôi vẫn tò mò không chịu nổi, không biết đối tượng của tin nhắn đó là ai.