Hôm nay có nhiều thứ thật.
Không phải, gần đây những ngày mà không có việc gì lại ít, hôm nay lại toàn chuyện bất ngờ cơ chứ.
Tôi đã gặp bố mẹ Youshin, trao đổi liên lạc với cô Shinobu - mẹ của Youshin nữa…
Và rồi, từ ngày mai Youshin sẽ cùng ăn tối ở nhà tôi.
Kết quả là thời gian tôi được ở cùng với Youshin lại dài thêm, thực sự rất hạnh phúc. Tôi hạnh phúc, nhưng… Tôi lại định đến nhà cậu ấy, đúng là liều lĩnh quá… Kiểm điểm lại thôi…
Tôi cực kỳ vui vì đã có thể chào hỏi và thân thiết với bố mẹ cậu ấy. Hai người họ thực sự rất tuyệt vời.
…Đây sẽ trở thành…một mối quan hệ lâu dài, chắc chắn vậy. Sẽ thế chứ? Hy vọng là vậy ha.
A, đúng rồi…cái ảnh mà mình chụp hôm nay, phải đặt làm hình nền thôi. Tôi mở hình ảnh mà mình đã bất ngờ chụp cậu ấy.
Hai bức ảnh của tôi và cậu ấy. Có lẽ đây là lần đầu tôi vô ý.
Hì hì…Youshin bất ngờ ra mặt kìa. Nào, thế này là coi như hoàn thành cài đặt hình nền…
Ơ? Tin nhắn…từ Youshin…?
Cái cái cái cái cái cái cái cái cái gì thế này?! Này là gì đây hả?! Bất ngờ gì đây trời?! Ê—?! Gì thế này, phần thưởng cho mình ư?!
Ái đau!!
Cuống cuồng vì tin nhắn từ trên trời rơi xuống, tôi rơi khỏi giường, nhưng mắt vẫn dán chặt vào tin nhắn của Youshin.
Hôm nay nhiều việc rồi.
Tôi rất là vui, rất nhiều thứ để hạnh phúc.
Tôi đã nghĩ…hôm nay thế là hết rồi, vậy mà lúc tận cùng của tận cùng lại có một điều bất ngờ chờ đợi tôi.
Mặc dù nói đó là do tin nhắn từ Youshin, nhưng mà lại tự nhiên được gửi một câu “Tớ thích cậu nhiều lắm”.
Chỉ có một câu thôi. Chẳng có tựa đề gì cả, đường đột một câu như vậy.
Tôi giật nảy mình thành ra lăn xuống giường, đoạn tay gọi cho cậu ấy ngay tắp lự…và tôi đã nài nỉ cậu ấy nói câu đó trên cả điện thoại luôn, y hệt trẻ con vậy.
Chẳng biết tôi còn muốn cái gì hơn nữa, nếu bình tĩnh suy nghĩ thì đó là yêu cầu ích kỷ.
Nhưng, kết quả của việc đó là…
[Nanami…à…à ờ…hừm—...tớ…tớ thích cậu, nhiều lắm.]
Tuy không quen những cậu ấy vẫn quyết nói ra…nó mang lại cho tôi cú sốc lớn nhất trong ngày hôm nay.
Lớn thứ hai thì đương nhiên là lúc môi cậu ấy chạm vào má tôi rồi.
Nhất định là cú sốc lúc tôi rơi xuống khỏi giường mà so sánh với việc đó thì nó cũng chỉ như cuốn theo chiều gió mà thôi.
Aa mồ! Cứ nhớ lại thì tôi lại thấy ngượng nên tôi đã cố gắng không suy nghĩ nữa rồi mà, vậy mà lại nhớ lại nữa chứ!
Có lẽ, nếu đó không phải là ngẫu nhiên thì chắc nó là cú sốc lớn nhất nhỉ? À không, cũng có thể là đồng giải quán quân đó ha?
Ừm…quay lại câu chuyện thôi.
Tôi được cậu ấy nói là cậu ấy rất thích tôi, tôi giả vờ rằng mình không mảy may lay chuyển, nhưng vì tôi dành hết sức mạnh tinh thần của mình để nói lại với cậu ấy rằng, tôi cũng rất thích cậu ấy, cho nên tôi chẳng thể nào nói được thêm điều gì khác nữa.
Bởi vì tôi chẳng thể suy nghĩ được điều gì nữa. Khuôn mặt tôi bây giờ…chắc chắn là đang đỏ bừng. Bốc khói lên rồi.
Tôi lấy hơi, nhưng hơi nóng từ khuôn mặt cứ thế bốc lên ngùn ngụt.
May là không bị Youshin nhìn thấy…nhắc mới nhớ, giờ cậu ấy như thế nào nhỉ?
Tôi ngước mắt nhìn màn hình điện thoại.
Bức ảnh hình nền điện thoại, chính là bức chụp tôi và cậu ấy.
Đó là bức ảnh hôm nay vừa chụp. Sau đó, môi cậu ấy…đã chạm vào…
Đã bảo là không được rồi mà, ngượng quá. Đừng nghĩ nữa, không ngủ được mất.
Hôm nay cứ như thế này mà đi ngủ trong cảm giác hạnh phúc thôi.
“Ơ? Nhớ lại thì… Chẳng phải hôm nay là ngày đầu tiên cậu ấy nói thích mình sao?”
Lúc đó tôi mới ngỡ ra.
Đúng vậy đấy, lúc nói chuyện với Youshin, cậu ấy cũng bảo rồi mà. Vì quá vui mà đầu óc tôi cứ vậy mà loạn lên.
Với cả, câu nói tôi thích cậu ấy…sau hôm tỏ tình đầu giờ mình mới nói lại đấy nhỉ. Ừm, đến giờ tôi mới nhận ra.
Có vẻ như đầu tôi còn lâng lâng hơn mình tưởng.
Tôi cứ ngỡ là bọn mình đã nói nhiều rồi, nhưng chính xác là hôm nay là lần đầu hai người nói với nhau.
Ừm, bỗng dưng tôi muốn lấy ngày hôm nay làm ngày kỷ niệm. Nếu đặt tên thì gọi nó là gì ta? Ngày kỷ niệm “thích” sao?
…Mà thôi bỏ đi. Chả khác nào cặp đôi ngốc nghếch vậy.
Nhưng mà mấy người đồng đội trong game của Youshin…phải cảm ơn họ nữa, vì đã tư vấn cho Youshin… Nhờ có họ mà ngày hôm nay…tâm trạng tôi mới vui thế này.
Tôi nói lời cảm với những người đồng đội trong game của Youshin, mặc dù trong thâm tâm tôi, tôi chẳng biết mặt, chẳng cả biết tên mọi người.
Lần tới, khi tôi xin phép được chơi game cùng với cậu ấy, tôi cũng xin nói lời cảm ơn trực tiếp. Tôi chỉ biết cảm ơn họ thôi.
A, nhưng mà…nếu mình nói thế thì có bị ghét không nhỉ? Phần việc đó thì chắc phải hỏi Youshin ha.
“Ara ara, thế à? Kỳ lạ à nha?”
“Úi chà…onee-chan…mặt đỏ bừng kìa…”
Trong lúc tôi đang ở trên giường và chìm đắm trong cảm xúc, thì bỗng nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc của hai người vang đến.
Tôi từ từ…từ từ quay đầu mình về hướng phát ra giọng nói đó. Và rồi tôi toát mồ hôi lạnh.
Ở đó…là mẹ và Saya đang thò đầu vào khe hở của cánh cửa đang được mở hé.
Ơ…? Hai người đang làm gì vậy?!
“Này!! Gõ cửa đi chứ…mà không! Sao hai người lại nhìn trộm thế hả?!”
Trước giọng nói như vặc lại của tôi, hai người họ tỏ vẻ mặt bình thản, họ thở dài nhìn nhau. Đuôi lông mày hạ xuống, biểu cảm như thể cạn lời.
Khoan đã, sao hai người lại tỏ ra phản ứng giống như con là đứa xấu xí thế hả trời?
“Ara ara, phòng con phát ra mấy tiếng lạ lắm, nên mẹ lo lắng mà đến xem đấy…thế là gặp ngay giữa lúc con và Youshin-kun đang trò chuyện tình tứ cơ. Làm sao mà mẹ bắt chuyện với con được chứ?
“Gõ cửa rồi đấy chứ? Chị không để ý à? Chị làm vẻ mặt như thế khi nói chuyện với anh rể thì không để ý thấy là cũng đúng thôi mà. Hai người tình tứ thế, em ganh tị thật luôn đó nha.”
Nè Saya, một vừa hai phải thôi nhé, bỏ cái kiểu nói anh rể được không? Nóng vội quá rồi đó.
À không, này, chị thì chẳng để ý đến cách gọi đâu…cứ mỗi lần nghe thì mình lại tủm tìm cười mất thôi.
Cho nên là, tôi cũng không đến mức tức giận đâu. Bị dòm trộm vậy mà tôi lại không tức giận, kỳ lạ thật.
Sau khi xác nhận được tình hình của tôi, hai người họ vào phòng. Có vẻ như họ đang định hỏi sự việc lần này tường tận gốc rễ.
Bản thân tôi cũng quá vui nên buột miệng.
Tôi lỡ tiết lộ là, qua tin nhắn, tôi được Youshin nói là cậu ấy thích tôi trước.
“Cái gì đấy?! Cho em xem đi!!”
Saya hứng lên yêu cầu tôi cho xem tin nhắn, nhưng dĩ nhiên tôi từ chối.
Cơ mà, chỉ có một câu nói thôi, cho xem cũng chẳng có ý nghĩa gì…nếu mà cho xem thì việc bị nói có khi là màn hình điện thoại chứ không phải đoạn tin nhắn kia mất.
Trong khi đó, mẹ tôi thì lại chẳng nói lời nào, bà ấy cười ra chiều thích thú.
“Này, Nanami. Lần này thì Youshin nói là cậu ấy thích con rồi đấy nhỉ?”
“À, vâng. Đúng là thế.”
“Thế thì tuyệt quá còn gì? Được một đứa con trai nói là rất thích mình…chuyện hiếm có đó.”
“...Đúng thật là, thế ạ?”
Mẹ tôi vui vẻ gật đầu lia lịa.
Thế rồi bà đặt tay lên má, giống như đang nhớ lại một điều gì đó, khóe miệng nở một nụ cười mê mẩn.
“Đúng thế đó. Bố con ấy, kể từ khi hẹn hò, mẹ đã nói rằng, anh nói là anh rất thích em đi, nói đi, nói đi, nói lên tục đi… cuối cùng là bố con cũng nói đấy.”
Kể kỷ niệm về ba mà mẹ híp mắt lại…không phải là khuôn mặt của mẹ nữa mà là khuôn mặt của một người con gái.
Hình như, tôi cảm thấy là bản thân đã lén nhìn thấy cái đặc tính ăn thịt [note48625] không ngờ được giấu kín đi của mẹ mất rồi, nhưng mà thôi kệ đi.
Thế rồi, sau khi nghe câu chuyện đó…mặc dù có nguyên do, nhưng dù cho bị tôi bắt ép nhưng Youshin cũng đã nghiêm túc nói rằng cậu ấy rất thích tôi - tôi thực cảm được điều đó.
“Thế thì thế này nhé, Nanami…mẹ nghĩ là con nên cẩn thận đáp lại cảm xúc đó của cậu ấy đấy?”
“Đáp lại cảm xúc ạ? Đúng là nên thế nhưng…vừa nãy, con cũng đã cẩn thận nói lại với cậu ấy là…con rất thích cậu ấy rồi…”
Trong cảm xúc đan xen giữa vui, hạnh phúc, ấm lòng, tôi trả lời câu hỏi của mẹ theo phản xạ.
Á, tôi tự đào hố chôn mình rồi.
Nhớ lại sự việc vừa rồi, má tôi lại nóng rực lên. Tại sao tôi lại mất công nói lại điều vừa nãy với hai người họ chứ…
Hai người nghe rồi mà, có đúng không nào! Đừng có cười toe toét như thế nữa, phản ứng gì đi chứ!!
“Ừm ừm…việc đó quan trọng lắm đấy. Thấy hai đứa thân thiết thế mẹ yên tâm rồi. Nhưng mà gương mặt của đứa cháu thì tương lai gần cũng được đấy? Hai đứa giữ chừng mực ở mức độ học sinh cấp ba thôi nhé? Cho nên là, mẹ tặng cho Nanami cái này”
“Em cũng không thích làm cô dì trong khi còn học cấp hai đâu… cơ mà chị và anh rể thì chắc là em không cần phải lo cái đấy đâu nhỉ? Tại vì là về căn bản ai cũng nhát cáy mà—”
“Cccccccccccc-cháu là sao hả?! Đã bảo rồi mà, con còn chưa hôn…mà cái gì thế này?”
Thứ mà mẹ đưa cho tôi khác với tưởng tượng của tôi, đó là hai tờ giấy. Cái này là…
“...vé?”
Từ đầu tới cuối, tôi cứ đinh ninh là mình sẽ được mẹ đưa cho cái thứ khác, cái này đúng là hơi thất vọng…
Tôi cứ ngỡ là…à ờ…tôi sẽ được mẹ đưa cho CÁI ẤY chẳng hạn.
“Ara ara, con tưởng là CÁI THỨ gì khác hở?”
Mẹ tôi vừa cười toe toét khó chịu trông thấy, vừa trêu chọc tôi. Tôi bất giác đỏ mặt, Saya cũng nghiêng đầu tỏ ý khó hiểu.
Không thèm trả lời lại câu nói của mẹ, tôi hướng ánh mắt của mình đến mấy chiếc vé được mẹ đưa cho. Vé mà tôi nhận được là vé đi thủy cung.
Quả thực, nhìn những tấm giấy trên tay làm tôi nhớ lại hồi bé, đến đây cùng gia đình mình.
“Con nhớ cái thủy cung này quá. Nếu con không nhầm thì bên trong đẹp lắm, nào là biểu diễn cá heo này, rồi còn có cả địa điểm để chạm tay trực tiếp với cá nữa…mà cái vé này là sao thế ạ?”
“Là quà mà mẹ nhận được đấy. Nanami…con dùng vé đó mà rủ Youshin đi hẹn hò nhé?”
“Hể?”
Trước lời yêu cầu đột ngột, tôi ngơ ngác.
Nghe phát ngôn của mẹ, Saya cũng hò hét “Aaa Aaa!”.
Đúng là hơi ồn ào…nhưng mà, tôi cũng bắt đầu thấy muốn hét lên rồi.
Tại sao lại đột ngột thế trời?
“Hẹn hò ở thủy cung cực kỳ hay đấy. Xung quanh thì tối om, nhưng mà từ sau mấy tấm kình thì có thể nhìn thấy nước bên trong sáng lấp lánh…có thể nói đó là bầu không khí huyền ảo, cũng có thể nói là thần bí nữa…”
“Hể…thế ạ?”
“Ừ ừ, hẹn hò ở vườn thú cũng hay, nhưng mà nếu là mới bắt đầu hẹn hò thì mẹ lại muốn đề xuất đi thủy cung trước tiên đấy!”
“...Cái đó có phải là, kinh nghiệm của mẹ với bố?”
Cả tôi và Saya đều tỏ ra ánh mắt có chút đâu đó ngơ ngác, nhìn mẹ tôi đang say mê kể chuyện.
Nghe chuyện đó của bố mẹ thì có hơi ngại…nhưng mẹ tôi thì vừa đặt hai tay lên má vừa gật đầu ngượng ngùng.
Chẳng để tâm đến suy nghĩ của tôi và Saya, mẹ tôi chìm đắm trong những hồi tưởng, bà tỏ ra nuối tiếc, nhưng kì thực giờ trông bà rất đẹp..
Nhưng mà là vậy sao, nơi đó đối với tôi là nơi của những kỷ niệm với gia đình, nhưng nó cũng là nơi của những kỷ niệm giữa bố và mẹ hồi còn là người yêu.
Mẹ cho tôi vé và muốn tôi cùng Youshin đi đến nơi ấy. Tôi suy nghĩ về ý nghĩa của việc đó.
Nơi của kỷ niệm giữa tôi và bố mẹ, cũng sẽ trở thành nơi của kỷ niệm giữa tôi và Youshin…nói sao đây, tôi thấy xúc động, nói cách khác là chút gì đó như là cảm động.
Trong khi tôi chìm đắm vào dòng cảm xúc, mẹ tôi vẫn không để ý, bà tiếp lời. Tóm lại là mẹ muốn nói chuyện đây mà.
“Hoài niệm quá~~. Ở trong không gian tối tăm, mẹ nắm tay với bố, cùng nhau ngắm cá…bố thì e thẹn bồn chồn, đúng là đáng yêu quá mà…”
Sao nhỉ, tôi có thể dễ dàng tưởng tượng ra cảnh tượng đó. Bố tôi nhìn thế thôi nhưng lại người khá hay xấu hổ.
Nhất định là mẹ tôi chủ động kéo tay ông bố mắc cỡ đi đây mà…- tôi đang nghĩ vậy, thế là…
“Đáng yêu quá, thế là mẹ áp sát ông ấy, dẫn ông ấy vào góc khuất rồi giữa chừng thì mẹ cưỡng ép cướp mất nụ hôn đầu của bố rồi đấy. Bố con đỏ chín mặt, đáng yêu quá, đáng yêu quá đi mất…đúng là kỉ niệm đẹp thật đó.”
Cả tôi và Saya đều nhìn nhau trước câu phát ngôn đó của mẹ, chúng tôi đỏ mặt im lặng. Đúng là tôi chủ quan quá.
Mẹ tôi, là thú ăn thịt kia mà! Mình đang làm cái gì vậy?!
“À ờ…đó là…hôn má ạ?”
“Ara ara, sao có chuyện đó được. Tất nhiên là hôn môi rồi?”
Vừa dùng ngón tay trỏ chọc vào môi mình, mẹ vừa nở nụ cười như mọi khi. Mắt tôi đóng đinh vào ngón tay đó.
Khác với cái thứ mà mẹ cho tôi xem lúc ấy…đó lại là điệu bộ có cả vẻ đáng yêu lẫn nét khiêu gợi.
Ừm. Lần tới mình sẽ học theo và cho Youshin xem.
Thế rồi, tôi lại hạ ánh mắt nhìn vào mấy tấm vé một lần nữa.
Nơi này là nơi có nụ hôn đầu của bố và mẹ, cứ nghĩ rằng tôi và Youshin sẽ hẹn hò ở đấy, làm tôi không kìm nổi xúc động…
Hử? Đợi đã nào? Nơi có nụ hôn đầu của bố và mẹ…tức là?
Bên trong tôi hình thành ra một dự cảm không lành.
“Không—lẽ—nào—...m~~~ẹ?”
Tôi chỉ quay mỗi đầu mình, từ từ cử động, giống như là một món đồ chơi rỉ sét, ném ánh nhìn của mình đến mẹ.
Mẹ tôi nhận lấy ánh mắt của tôi mà vẫn án binh bất động. Không chỉ thế, bà còn khoái chí cười toe toét.
Mẹ tôi đã nhận ra việc tôi đoán được ý định thực sự của bà.
Khuôn mặt ấy của bà nở nụ cười khiến tôi phát cáu.
“Nanami, con cũng thế nhé, ở thủy cung…con cũng hôn Youshin một cái nhé.”
“Biết ngay màààààààà?!”
Saya cũng nhận ra ý định của mẹ tuy có hơi chậm trễ, cô bé cũng đồng thanh với tính hét của tôi mà hét lên.
Tôi còn bị bắt chụp ảnh lại nữa, nhưng mà cái đó thì không có đâu nhé!
…Mà không, nếu mà để nó làm kỷ niệm thì tôi cũng muốn chứ…nhưng mà bình thường làm sao mà chụp được? Phải làm thế nào đây?
Chẳng lẽ nhờ nhân viên của thủy cung hả? “Bọn em chuẩn bị hôn nhau, anh chụp hình giúp em được không” - kiểu như vậy sao?
Thế thì chỉ làm phiền người ở đó thôi!!
“Ngoài ra thì còn một điều nữa, Nanami, buổi hẹn tới đây…con cùng Youshin vừa khoác tay vừa đi bộ đi nhé?”
“Khoác tay…?”
Khoác tay à, nói mới nhớ là bọn mình chưa từng làm. Nhưng mà sao nhỉ, bắt buộc phải là lúc hẹn hò ư?
Có vẻ như đoán được ra hoài nghi của tôi, mẹ tôi giương ngón tay lên tựa hồ muốn nói cho cả Saya nghe nữa.
“Kể ra nắm tay nhau cũng được đó, nhưng mà khoác tay nhau thì lại sát với đối phương hơn, có đúng không nào? Mẹ nghĩ là, nếu làm như vậy thì độ thân thiết sẽ tăng lên cực nhiều luôn đó nha”
“Độ thân thiết tăng lên…”
“Mẹ thì chí ít là, mẹ rất thích ôm bố đấy, bởi vì cảm thấy cực kỳ là an tâm luôn.”
Câu chuyện tình tứ của bà mẹ vô tự lự lại bắt đầu rồi.
Nhưng mà, khoác tay. Khoác tay à…
Đương nhiên là tôi sẽ khoác tay trước rồi - Tôi nhìn xuống cơ thể mình.
Lọt vào tầm nhìn của tôi…đó là bộ ngực của chính bản thân.
“Không sao đâu, Youshin sẽ vui mà. Mẹ nghĩ đó là cơ hội tốt để Nanami tận dụng hiệu quả món vũ khí đó.”
Cả mẹ và Saya đều giương ngón cái lên.
Chả hiểu gì về cảm xúc của mình vậy mà lại tự tiện như thế. - đúng lúc tôi suy nghĩ như vậy thì…tiếng chuông tin nhắn của điện thoại vang lên.
Chẳng biết là từ ai, tôi nhìn vào màn hình…đó là Youshin - cậu ấy khi nãy hẵng còn nhắn “Chúc ngủ ngon”.
Ơ? Sao thế nhỉ?
“Nanami, vừa nãy có hơi lạ nhưng mà…tại vì tớ rất thích Nanami đấy. Không phải là tớ bị bắt ép nói ra đâu. Từ ngày mai cũng mong được cậu giúp đỡ nhé.”
Khoảnh khắc tôi nhìn thấy những câu từ đó, bên trong tôi lại bùng lên ngọn lửa.
Là tin nhắn của cậu ấy, cậu ấy để ý đến lời nài nỉ của tôi, thế nhưng lại ngượng ngùng, dù vậy cậu ấy vẫn dốc hết tình thần để truyền tải cảm xúc đến tôi…
Nhìn tin nhắn này, làm sao mà lại không động lòng được chứ? Cảm xúc tôi vì thế mà phần nào rung lên.
Tôi biết rằng, ngọn lửa trong bản thân mình đang cháy lên rừng rực.
Tôi kiềm chế lại cảm xúc bộc phát muốn gọi điện ngay lập tức của mình lại và nhanh chóng trả lời, sau đó quay lại về phía mẹ.
“Mẹ, con sẽ… con sẽ cố gắng với cuộc hẹn ở thủy cung!”
“Ara ara, có chí khí đó. Có phải là vì tin nhắn từ Youshin không thế?”
“Đúng ạ!”
“Thế thì Nanami này, vừa nãy mẹ cũng nói nhiều thứ rồi nhưng mà…mục tiêu hay ý định thì cứ tạm thời cứ quên đi nhé.”
Mẹ tôi đột nhiên nói với tôi một câu như thể muốn rút lại lời nói trước đó. Tôi vẫn im lặng lắng nghe.
“Mấy câu nói đó của mẹ, cứ gác lại…trước tiên là hai đứa phải chơi hết mình với buổi hẹn hò đã. Như thế thì chắc chắn là việc sẽ tự nhiên trở nên trôi chảy hơn. Bởi vì khi bị mục tiêu gò bó rồi đâm ra chẳng thể tận hưởng được thì lại là vấn đề đấy.”
“Vâng, con cảm ơn…mẹ”
Nắm chặt bàn tay, tôi quyết chí rồi, tôi sẽ mời Youshin đi hẹn hò và tận hưởng thỏa thích.
Và rồi…mình sẽ…hôn!
…Tôi muốn hôn, nhưng không biết có làm được không đây?
“A, nhưng mà, đừng vì cảm xúc bùng cháy quá mà đến tận sáng hôm sau mới về là không được đâu đó nha? Hai đứa phải về nhà cẩn thận đấy? Hẹn hò của học sinh cấp ba là hẹn hò cho đến khi về nhà mà.”
“Hỏng hết rồi mẹ ơi!!” [note48626]
Tôi hét lên, mọi người quay sang, rồi cười xòa.
Ừ, nhờ câu nói của mẹ mà tôi cũng phấn khích lên rồi! Nào, lần này mình sẽ mời Youshin đi hẹn hò!
Ngoài lề một chút, giờ này thì chắc là ba tôi đang say sưa nhắm rượu buổi tối.
Thực ra là khi tiếng động vang lên, hình như là ba tôi đã ở đó rồi, nhưng mà nhìn thấy cảnh tôi và Youshin trò chuyện dường như làm ông cảm động, với tính cách phức tạp của một người cha, hẳn giờ ba đang rượu mất rồi…
Cho nên, khi chúng tôi nói là đã nghe chuyện hẹn hò ở thủy cũng của mẹ, thì khuôn mặt vốn đã đỏ của bố lại còn đỏ hơn, ông ngượng ngùng xấu hổ.
Mẹ tôi thì dịch lại gần ông âu yếm an ủi ông…ừm, không hiểu sao nhưng mà…tôi cảm thấy mình hiểu được cảm xúc của mẹ rồi.
Phải chăng, tôi và cậu ấy có được mối quan hệ như vậy, thì tốt biết mấy.