Trans: Nguyễn Lê Thảo Tuyết
Edit: Scorpius
Đăng một chap cho mọi người biết là bộ này không drop, thêm nữa là chương này khá dài, phải đến gần 30k từ nên xin phép được tách chương nhé, sau này sẽ gộp lại sau.
____________________________
“Ài chà, cậu là bạn trai-kun của Nanami-chan hở? Hehe, lần đầu gặp mặt, tôi là Tooru. Ngày hôm nay cứ để tôi lo.”
“Ờm…vậy xin nhờ anh ạ…anh Tooru. Em là…bạn trai của Nanami…Misumai Youshin.”
“Rất hân hạnh, Youshin-kun.”
Từ cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi được đến thẩm mỹ viện.
Thẩm mỹ viện à…có nghe đâu đây trong truyện, té ra lại có nơi như này thật. Vậy ra không phải truyền thuyết đô thị.
Đương nghĩ thẩm mỹ viện như là một cái địa điểm trong truyền thuyết, người phụ trách cắt tóc tiến đến phía sau tôi.
Anh tên là Tooru, hiện đang đứng nở nụ cười mãn nguyện. …Có lẽ tôi nên gọi anh ấy là cô thì đúng hơn nhỉ?
Từ hình dáng cơ thể và giọng nói thì rõ ràng là nam giới, nhưng cách nói chuyện lại trái ngược. Đến cả cư xử cũng dịu dàng nữa kia.
Cả cách bước đi và những cử chỉ cũng chẳng mảy may vụng về, tôi có thể hiểu được thứ tác phong tuyệt đẹp đó sau một vài trao đổi nhỏ.
Có thể nói, giống như phong cách của một chị gái vậy.
Thân cận mình không có người nào như vậy cả, thành thử ra lúc đầu tôi có phần bối rối, Tuy nét trang điểm trên mặt không quá đậm, song cũng đủ để tôi ngẫm rằng anh ấy kì thực tuyệt đẹp.
Một người mà có thể gọi là mỹ nam, hay mỹ nữ đều được. Theo như câu chuyện tôi nghe từ Nanami thì anh ấy đã kết hôn, vợ anh ấy cũng có mặt..
Đây là thẩm mỹ viện mà Nanami hay tới, đồng thời là nơi làm thêm của Otofuke.
Tôi đến đây hôm nay vì muốn được chỉnh trang mái đầu này.
Đối với một đứa bình thường chỉ từng đến tiệm chuyên cắt tóc giá rẻ, chẳng có cạo râu lẫn gội đầu như tôi, đây quả là một thế giới mới mình chưa từng biết đến.
Chẳng rõ tại sao, từ khoảnh khắc mình bước vào, hương thơm tỏa ra đã gây bật sự khác biệt.
Thứ hương thơm lạ lẫm kể từ khi tôi sinh ra cho đến bây giờ, cực kỳ bí ẩn…Có phải keo vuốt tóc không nhỉ?
Một thứ cảm giác kì lạ ập đến, giống như lần đầu tiên tôi vào phòng của Nanami.
Một cảm giác lạc lõng đến lạ.
Tôi cứ nhấp nhổm không yên…nói chính xác là tôi không biết mình có nên ở đây hay không.
Nếu hỏi vì sao lại xảy ra việc như thế này thì lý do là vì sự việc tối hôm qua xảy ra tại phòng Nanami.
Sau khi dùng bữa cơm chiều tại nhà Barato, chúng tôi tán gẫu trên phòng cô ấy, và rồi tôi được rủ đi hẹn hò, cứ nghĩ như thế là ổn thỏa rồi, nhưng …
Một tin nhắn từ Otofuke gửi đến máy điện thoại của Nanami. Vì nhìn cô ấy rất áy náy nên tôi nghĩ không biết là được gửi từ ai.
Là Otofuke thì tôi an tâm rồi, nhưng mà vấn đề là nội dung tin nhắn.
Đối với tôi là thế.
“Ừm…ngày mai, ngày mai à…khó nghĩ quá. Nhưng mà đã cất công rồi mà, tớ cũng muốn xem thử.”
Nanami tựa đầu trên gối tôi, đoạn lẩm bẩm, mắt đăm đăm nhìn điện thoại.
Cô ấy bảo buổi hẹn hò sẽ là vào thứ bảy, vậy mà lại có công chuyện khiến phải hoãn lại, nếu thế thì cũng chẳng cần phải cố quá làm gì.
Chỉ cần dời lịch sang chủ nhật là được mà.
Không hẹn hò thì mình sẽ làm gì nhỉ. Hay lại ngồi chơi game? Tôi nghĩ vậy.
“Youshin… Ngày mai, cậu đi cùng tớ được không?”
“Hể?”
Tôi cứ ngỡ rằng, điều kiện vừa được gửi tới điện thoại của Nanami là chỉ có một mình cô ấy thôi, không ngờ rằng cô ấy kéo cả tôi đi theo.
Tôi vừa đau đầu để suy nghĩ xem ngày mai làm gì, với tôi chỉ có một lựa chọn duy nhất là đồng ý với lời đề nghị của cô ấy thôi.
…Nếu còn như dạo trước là mình ưu tiên game rồi. Có lẽ tôi đã thay đổi rồi ha?
Mà thôi kệ.
“Được chứ. …Nhưng mà sao thế?”
Nanami ngập ngừng cho tôi xem màn hình điện thoại. Trên đó có tin nhắn từ Otofuke.
“Ngày mai cậu rảnh không? Chỗ làm thêm nhà tớ đang kiếm người làm mẫu cắt tóc, nhờ Misumai được không nhỉ? Tooru bảo là ảnh sẽ phụ trách đó.”
Người mẫu cắt tóc á?
Cái từ vựng mà tôi nghe không quen đó là gì vậy. Ít nhất là tôi chưa từng nghe thấy ở những tiệm cắt tóc rẻ mà mình hay tới. Cái từ người mẫu thì từng nghe… chắc là nói dối thôi mà.
“Ở chỗ làm thêm của Hatsumi là salon tóc, tớ cũng hay qua đó. Cái anh Tooru này cũng là người mà tớ hay nhờ…anh ấy giỏi lắm.”
Salon tóc…lại là một từ vựng lạ tai.
Cứ cho nó là nói về thẩm mỹ viện là được đúng không? Chí ít thì nó cũng không phải là tiệm cắt tóc đâu nhỉ. Có vẻ như so với cửa tiệm giá rẻ khác một trời một vực.
Nếu Nanami đã nói anh ta là người giỏi, được anh ấy chăm sóc chu đáo thì tôi cũng chẳng có lý do gì để từ chối…
“Người như tớ mà lại qua salon tóc, à nhầm, thẩm mỹ viện ấy hả? Sao đi được cơ chứ?”
Đó là vấn đề.
Cái loại người chỉ cần cắt tóc thôi là được, thì có bị từ chối không đây?
Tuy không phải là tình huống không có đồ mặc để đi mua đồ, nhưng mà đi cắt tóc thì không cần phải diện đồ đâu nhỉ?
“Không sao đâu! Anh Tooru giỏi mà!! Ảnh cũng có khiếu lắm!! Với cả nè, Youshin tóc cũng dài ra rồi đúng không nào?”
Nghe vậy, tôi đưa tay vuốt lấy tóc mình.
Quả thật, tóc tôi dài ra nên trông ngày càng ủ dột…
…Ừm…Thẩm mỹ viện à…rào chắn về mặt tinh thần cao hơn tôi tưởng đấy.
Vẫn để Nanami nằm lên gối, tôi khoanh tay trầm ngâm. Người ngoài nhìn vào có lẽ không đáng lo, nhưng đối với tôi thì đó lại là một vấn nạn đây.
Đang băn khoăn thì Nanami đã rời đi từ lúc nào, cô vừa giấu mặt sau tấm vé thủy cung, vừa khẽ nghiêng đầu thì thầm.
“Tuy ích kỉ, nhưng…tớ muốn…được đi hẹn hò với một Youshin đã sửa sang lại mái đầu đó…”
“Ừ, vậy tớ chấp nhận.”
Rào cản cao về mặt tinh thần hả?
Cái thứ đó thì tôi sẽ đập nát. Cho vỡ vụn luôn.
Tôi chẳng vượt qua rào cản, cũng chẳng lách qua nó. Chỉ đơn thuần là tôi đã phá vỡ rào cản và vứt nó đi rồi.
Bị nài nỉ như này, chắc hẳn một thằng con trai không đời nào từ chối được ha?
Chí ít là không có đối với tôi.
Thôi thì, cứ coi như cái việc trở nên đẹp trai hay không là một vấn đề khác, nếu là việc Nanami mong muốn rồi thì tóc tôi cắt bao nhiêu lần cũng được. Cùng lắm thì trọc thôi chứ có sao. À không, cái đó thì thôi.
Dù sao thì, vì vậy mà chuyện mới thành ra thế này.
Mấy cái tiệm giá rẻ bình thường thì tôi không căng thẳng, nhưng hôm nay mồ hôi rỉ ra như muốn đẫm lưng áo.
Có lẽ cũng vì vẻ ngoài của người phụ trách cắt tóc.
Mà tiện thể, Otofuke đang dở việc, Nanami thì tán gẫu với Kamoenai chờ tới lượt tôi.
“Cơ mà, không ngờ người trong mộng của Nanami-chan lại là một tên con trai bình thường như cậu đấy…”
“Em xin lỗi vì không được cuốn hút nhé…”
“Aa, không phải đâu… Em mà hiểu lầm thì anh xin lỗi. Anh vui lắm, còn thấy yên tâm nữa kia…
Anh Tooru vừa vân vê mái tóc của tôi trên đầu ngón tay vừa thì thầm.
Đây là cửa tiệm mà Nanami hay tới lui, tức là…người này biết về Nanami từ tấm bé.
Phải chăng, anh Tooru cũng lo lắng về chuyện Nanami à?
Tôi thầm cảm thấy biết ơn anh.
“Anh Tooru biết Nanami từ bé ạ?”
“Ừ, Từ hồi học cấp hai, chúng nó toàn đến nhà anh mà. Hatsumi và Ayumi thì thân với anh nhanh lắm kia, nhưng Nanami thì ban đầu cứ căng như dây đàn ấy…”
Nanami là kiểu người không thích con trai.
Có lẽ, lý do mà cô ấy dựa dẫm vào con người mang phong cách chị gái này, là vì hai người họ…hay nói chính xác, là vì nét dịu dàng của Otofuke và Kamoenai?
Mình nghĩ vậy có hơi quá không nhỉ…
“Vậy thì, em tin tưởng giao cái đầu cho anh không nhỉ?. Vì em làm người mẫu cắt tóc nên lát nữa anh sẽ chụp ảnh, nhưng mà không chụp mặt đâu nên khỏi lo.”
“Vâng, em cũng chẳng biết nhiều về mấy kiểu tóc…à, nhưng mà…em nhờ anh một việc được không ạ?”
Có lẽ hơi tinh tướng…nhưng tôi đã ngỏ lời nhờ anh Tooru. Chắc là cạn dũng khí luôn rồi.
Chẳng hề tỏ vẻ mặt khó chịu, anh nở nụ cười vui vẻ, im lặng chờ tôi tiếp lời.
“Ngày mai em hẹn với Nanami đi thủy cung. Nên là…anh cắt cho em…sao cho được ưa nhìn một chút, để đứng cạnh cô ấy em không phải hổ thẹn, được không ạ?”
Nói trắng ra thì lời đề nghị này có phần quá lố. Tôi cũng chẳng phải kiểu đàn ông điển trai lắm cho cam.
Dù vậy thì, kiểu tóc, chỉnh tề, điệu bộ… chỉ cần tôi để ý đến những thứ như vậy, thì tôi nghĩ mình có thể trở thành một con người có thể không ngại ngần đứng bên cô ấy.
Mà không đâu, tôi mong muốn mình được như thế.
Cho nên, tôi đã thử nhờ anh Tooru một việc có lẽ là không tương xứng với năng lực…tuy nhiên, phản ứng mà anh ấy đáp lại thì quá đỗi bất ngờ.
“Được lắm…được lắm…được lắm!!”
Tông giọng anh Tooru lớn dần, đoạn anh trao đổi ánh mắt với Nanami.
“Hẹn hò đúng không, hẹn hò đúng không nào?! Quá là tuyệt vời! Một thằng con trai vì bạn gái mà đi đến một thẩm mỹ viện lạ hoắc…quả thực nồng cháy quá mà!!”
Đôi mắt anh sáng rực lên, rồi như truyền thẳng đến cơ thể, anh dang rộng hai tay mà phản ứng.
Cái độ hưng phấn gì thế kia hả!? Chói quá?!
Tuy tôi bất ngờ đến độ há hốc, song khách hàng và nhân viên ở xung quanh vẫn thản nhiên như thường.
Ngược lại, tôi nghe thấy những lời nào là “A, chủ tiệm bốc hỏa rồi kìa” hay “Thằng nhóc được lắm…châm ngòi được Tooru cơ đấy.”
Mấy người xung quanh chắc hẳn đã nhìn thấy quen cảnh này rồi.
Cơ mà, anh Tooru là chủ tiệm à. À không, chắc đó không phải là điều đáng quan tâm nhỉ?
Cái đáng quan tâm là tính cách ảnh kia.
Xung quanh Nanami chắc toàn siêu nhân hết ha?
Nanami và Kamoenai cũng vậy, cả hai không hẹn mà ngơ ngác nhìn tôi.
Thế rồi, tôi lại lần nữa nhìn vào mắt anh Tooru qua tấm gương. Chắc là do mình tưởng tượng hay sao, trong mắt anh như đang có bão lửa vậy.
…Chỉ đơn thuần là tôi cảm thấy vậy thôi.
“Anh sẽ toàn tâm toàn ý, toàn sức toàn lực, thành tâm thành ý cống hiến để tạo kiểu tóc cho em!! Chuẩn bị tinh thần nhé, Youshin-kun!”
Thẩm mỹ viện mà lại cần chuẩn bị tinh thần hả?
Ê? Thẩm mỹ viện là nơi như thế này à? Mặt bằng chung à? Chắc chắn là không phải thế chứ. Tình huống này đặc chủng quá mà.
Tôi không thể chen được câu nào vào cái anh Tooru đang cháy rừng rực đó, hoàn toàn bị cuốn theo anh.
Giả sử là tôi có chen vào được thì cũng vẫn vậy…
Ở đó, là hình ảnh của một người trưởng thành, toàn tâm toàn ý đối mặt với tôi, với tư cách là một người thợ làm tóc.
Tất cả đều khác với kiểu cắt tóc mà tôi thường cắt, tôi thấy mình đã lý giải ra vì sao giá của thẩm mỹ viện lại mắc đến thế. Anh ấy chưa làm gì cả mà tôi đã thấy rùng mình rồi.
…Xin anh nhẹ tay cho ạ..
Sau khi gội qua bằng dầu gội, anh Tooru đưa kéo lên tóc tôi.
Không chỉ là một chiếc kéo mà anh sử dụng nhiều loại kéo to nhỏ khác nhau, đôi lúc thì còn dùng cả tông đơ…dần dần, tóc tôi ngắn lại.
Nó giống như là mình đang xem một đoạn video tua nhanh vậy.
Bộ tóc ủ dột ban nãy trong thoáng chốc đã ngắn lại.
Quá trình tóc ngắn lại diễn ra cực kỳ trôi chảy, ưu mỹ, xem chừng tôi bị mê hoặc bởi kỹ thuật cắt tóc của anh Tooru mất rồi.
Cứ như thể ảnh đang tạo nên một tác phẩm nghệ thuật trên đầu tôi vậy.
Sau khi cắt xong, tóc tôi lại được gội qua lần cuối cùng…tôi cứ nghĩ như thế là xong rồi, nhưng không phải.
“Nào, anh chỉnh lại tóc nhé. Anh sẽ bôi keo lên tóc…em đã từng làm chưa nhỉ?”
“Chưa…hoàn toàn chưa ạ…”
“Thế à, thế thì anh sẽ bày cho em để chuẩn bị trước cho cuộc hẹn ngày mai nha…”
Anh nhỏ giọng thì thầm, đoạn hoàn tất công việc. Tôi lén nhìn qua gương xem vì sao anh lại nói khẽ vậy, thì thấy đôi vai ảnh nhấp nhổm vì thở mạnh.
Anh có cố quá không đấy?
Keo…có lẽ là vì bố mình bình thường cũng không vuốt nên tôi mới thấy lạ lẫm
Cái keo mà bố tôi dùng cùng lắm cũng chỉ là keo cho xe hơi. Không biết bố có keo vuốt tóc không nhỉ? Giờ mà hỏi thì ngại quá.
“Youshin-kun, người nhỏ mà thân hình chắc chắn, anh nghĩ kiểu tóc cắt ngắn là hợp nhất rồi. Còn lại là chỉ cần vuốt keo rồi dựng tóc lên là có ấn tượng ngay.”
Anh Tooru bôi keo lên tóc tôi, rồi tỉ mỉ chỉ cho tôi cách vuốt.
Anh bảo rằng, sau khi tóc khô hoàn toàn, dùng keo tạo từng nhúm tóc. Cách làm rất đỗi chi tiết, chỗ tóc tôi bị chạm vào không hề vương lại cảm giác khó chịu nào.
Loại keo mà anh dùng cho tôi lần này là loại dùng máy sấy…anh Tooru nói cái này hợp với tôi.
Hóa ra là keo cũng có nhiều loại…lần đầu tôi nghe đấy.
Thế rồi, phía trước gương là…hình dáng của tôi với mái tóc ngắn vuốt keo.
Cái gì đây…cảm giác…kỳ lạ này.
Có lẽ đây là cái hoàn cảnh mà tôi cảm động rằng “Đây làm mình ư…?”, tuy áy này với anh Tooru nhưng cảm giác kỳ lạ kinh khủng quá.
Nhìn bản thân trong gương mà cứ ngỡ người khác.
Có lẽ là vì phần khuôn mặt toàn bộ là tôi, nhưng mái tóc lại được tạo kiểu chăng?
Tươi mới song lại cực kì thoáng đãng. Nhưng tôi lại thấy hơi chút khó lòng mà tự họa tự thán là “Mình đẹp trai lên rồi!”
“Sao hả? Hợp không?”
“Hợp…với em à?”
“Hể? Không ưng ý hả?”
“Không phải, tại…Tại em chưa khi nào vuốt keo nên cảm thấy kỳ kỳ. Nói sao nhỉ, như thể không phải là em vậy, nên không bình tĩnh được…à không, không phải là em muốn nói điều đó đâu…”
Tôi muốn nói lời cảm tạ vì anh đã tạo kiểu tóc cho tôi, để tôi không cảm thấy kỳ cục khi ở bên cạnh Nanami nữa, vậy mà tôi không nói nên lời.
Dù tôi có phủ nhận thì cũng không phải là nghi ngờ tay nghề của anh Tooru. Thất lễ quá.
Mà không, vốn dĩ chính cái cách suy nghĩ có lẽ đã là tự mãn rồi.
Bởi lẽ, thẩm mỹ viện là lần đầu, keo vuốt tóc cũng lần đầu, cái gì tôi cũng đều là người mới nhập môn cả.
Như vậy làm sao tôi thốt ra nổi một câu cho tử tế đây.
Nếu vậy, việc mình phải làm duy chỉ có một. Tôi quyết định không suy nghĩ, cứ thế mà truyền đạt cho anh Tooru những câu từ mà mình cảm thấy.
“Cảm ơn anh. Em vui lắm.”
“Ừ, em thỏa mãn thì tốt rồi. Hừm hừm…”
Anh Tooru chạm ngón tay vào môi, đoạn nháy mắt.