Lúc này, tiếng nước róc rách vang lên, hình như bọn họ đã đến nơi gần sông.
Sở Hồng Hà bỗng dừng bước, cúi đầu nhìn về phía Nguyệt Linh. Đôi mắt đào hoa lại mỹ lệ kia âm trầm nhìn chằm chằm mặt cô, quét tới quét lui mấy lần, cuối cùng, cười nhạo một tiếng: “Đúng là xấu không tả được.” Một tay anh ôm lấy eo cô, để cô đứng thẳng người, lại bóp chặt cằm cô nâng lên, khiến mặt cô càng gần mình, “Đêm đó, cô cứ mãi bảo phải nhìn mặt cô, chính là để dọa tôi sợ mà lui?”
Anh ta thực sự biết cô là ai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyệt Linh đã sớm chuẩn bị tâm lý, không hề hoảng sợ. Cô bình tĩnh nhìn lại anh, không chút nào yếu thế đáp: “Đúng vậy. Giờ anh biết tôi xấu rồi, không bằng niệm tình một ngày phu thê thả tôi đi đi. Về sau tôi không bao giờ dây dưa anh nữa, anh có thể thoải mái đi tìm người khác xứng đôi hơn.” Giọng nói trầm ổn của cô tựa như dòng suối chảy êm ả, truyền vào tai anh. Trong lòng vừa động, không khỏi ôm chặt cô hơn, cứ việc người cách tầng tầng xích sắt kia, lòng anh vẫn thấy thỏa mãn an tâm.
Vì cái gì nhất định phải là cô ấy?
Sở Hồng Hà chưa bao giờ ưu ái ai, cũng không muốn ưu ái người nào, anh giết người vô số, trong đó cũng có người từng khiến anh động tâm. Nhưng anh luôn tuân theo quy tắc vô tình, mây mưa xong chính là rút chim không quen, còn muốn giết người diệt khẩu, ngoại trừ bản thân không để người sống trên giường, chuyện này người đi theo anh ai cũng biết.
Ngày ấy, thiếu niên chính là như vậy, anh bị hạ dược, cùng cậu làm, cuối cùng cậu vẫn không thể tránh được trừng phạt của Tử Thần.
Cho tới nay, người duy nhất sống sót xuống giường anh, chỉ có cô.
Mà anh thì không nghĩ sửa lại điều này!
Không chỉ thế, ngay khi cô biến mất, anh còn phái người tìm kiếm tung tích cô, đến khi xem video giám sát, anh phát hiện cô có quan hệ dây dưa không rõ với Biên Lãng. Để tìm rõ tung tích lẫn hướng đi của cô, anh thậm chí còn đích thân đi thẩm vấn em gái, khiến Sở Toa Toa bị doạ tới tinh thần hoảng loạn, đến nay vẫn còn đang nằm trên giường tĩnh dưỡng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy nhiên, tình báo vẫn quá ít. Manh mối liên quan đến cô, ngoại trừ Biên Lãng thì không tìm được gì. Mấy ngày qua, anh phái người điều tra tung tích Biên Lãng, nhưng đều tay trắng trở về, đang lúc anh thấy bực bội không thôi thì bỗng nhận được cuộc gọi từ Cung Huyền Lạc, nghe thấy Biên Lãng trong đó, anh liền đồng ý luôn.
Lúc đến, anh lại không thấy cô ở cạnh Biên Lãng, thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng không đoán được lý do ——
Biên Lãng đưa họ đến một khu rừng gần căn cứ Vịnh Thiển Thủy, bảo Cung Huyền Lạc điều tra dấu vết tang thi, lấy nó truy tìm hướng đi của tang thi hệ tinh thần cấp . Cung Huyền Lạc không am hiểu mấy vụ này nên không chú ý tới, anh lại thấy cực kỳ rõ ràng, một hàng dấu chân nhỏ xinh của phái nữ từ ngoài rừng kéo dài đến trong rừng, và biến mất ngay nơi có tang thi hệ tinh thần!
Anh lập tức hiểu tại sao Biên Lãng lại cố chấp với tang thi này đến thế, cũng rõ cô gái bản thân đang tìm kiếm ở đâu.
Nhưng cùng lúc đó, anh lại càng thêm hoang mang khó hiểu.
Sở Hồng Hà xem kỹ Nguyệt Linh, như muốn xuyên qua làn da để nhìn thấu linh hồn cô vậy. Lông mày lá liễu của anh hơi nhíu lại, vẻ mặt bối rối, sự khó hiểu tràn ngập trong đôi mắt đào hoa, “Cô rõ xấu xí như vậy, người như chúng tôi sao lại coi trọng cô nhỉ?”
Trái tim Nguyệt Linh thắt lại, cảm giác như chân bị dẫm lên vừa đau vừa khổ, tức giận, ủy khuất, chua xót, tự ti, cảm xúc chất đầy khó có thể miêu tả. Cô vốn là thượng thần của vũ trụ này, bạn đồng hành Chủ Thần Dương Đế, thân phận cực kỳ tôn quý, bề ngoài xuất chúng không cần nói danh xưng “Khỉ nguyệt Dao Quang”, ở cạnh Dương Đế cũng được xưng là “Nhan trung song ngọc”, ý chính là vẻ đẹp không tầm thường, cao quý sạch sẽ như ngọc.
Người luôn nổi tiếng với vẻ đẹp của mình như cô, có bao giờ phải chịu nhục như lúc này?bg-ssp-{height:px}
“Đúng vậy.” Nguyệt Linh cười lạnh, không cam lòng yếu thế hỏi lại: “Sao các người lại coi trọng tôi chứ? Mà tôi cũng không cần các người coi trọng!” Thấy Sở Hồng Hà nheo mắt đào hoa lại, mặt lộ vẻ không vui, cô lập tức hạ giọng, bình tĩnh nói: “Không bằng anh thả tôi ra, cả đời này hai ta không gặp nhau nữa, đỡ phải thấy mặt mà khó chịu.”
Sở Hồng Hà cười lạnh một tiếng, nói: “Nghĩ đẹp thật. Tôi hao tâm tốn sức bắt cô, sao có thể nói thả là thả?”
“Tôi xấu xí như vậy, anh vất vả bắt tôi làm gì?” Cô lấy lời lúc trước của anh hỏi ngược lại, làm anh nghẹn lời một lúc, mới nói tiếp: “Anh nhất thời hồ đồ nên mới giống người khác coi trọng đứa xấu xí là tôi thôi. Giờ vẫn chưa quá muộn đâu, quay đầu là bờ đi!”
Quay đầu là bờ? Đúng là mệt cho cô để nói ra lời đó.
Sở Hồng Hà nhìn bộ mặt nghiêm túc của cô, khinh thường mà hừ một tiếng, nhưng bên môi lại lộ ra chút chua xót. Những lời của Nguyệt Linh khiến anh thấy hoang đường, lại bực mình, sâu trong lòng còn có tia bất an.
Người phụ nữ này vậy mà không có chút hứng thú nào với anh, thực sự không hề hứng thú.
Sao lại thế?
Mặt anh không đủ đẹp à? Hay do vẫn chưa mạnh? Hay vóc dáng chưa đủ cường tráng —— ừm, đúng là người anh không có cao lớn như Biên Lãng, nhưng cũng đủ để hạ gục cô, vào đêm ấy, không phải cô đã thấy bản lĩnh của anh rồi sao?
Đúng rồi, trinh tiết của cô là trao cho anh, đó chính là vận mệnh. Vận mệnh cô vốn thuộc về anh, dù cho cô không muốn!
Quyết định xong, Sở Hồng Hà nắm lấy xích sắt bên hông cô, khiến cô không khỏi kêu lên một tiếng. Anh dường như không biết hành động của mình làm cho cô đau đớn, cũng không thèm để ý, chỉ nhìn chằm chằm cô. Đôi mắt đào hoa đẹp đến kinh người, thể hiện ra vẻ tự tin rạng ngời nhưng cùng lúc đó, nụ cười anh cực kỳ âm trầm, lộ ra vẻ tàn nhẫn hung ác, “Bờ ở đâu tôi không biết, không bằng cô xuống tìm cho tôi đi.”
Mặt Nguyệt Linh biến sắc, kinh ngạc nói: “Anh...” Còn chưa nói xong, cô đã bị hắn ném xuống con sông!
Anh ta muốn giết cô?
Lòng cô trầm xuống, nhìn về phía Sở Hồng Hà ——
Trong đôi mắt đào hoa đó không hề có sát ý, chỉ có sự tự tin chắc chắn sẽ thuần hoá được cô. Anh ta không muốn giết cô, chỉ là muốn tra tấn, đe dọa cô, cho đến khi cô chịu thua mới thôi!
Tên biến thái này! Nguyệt Linh thầm mắng.
Cô thấy bản thân sắp rơi xuống nước thì phập, phập từng lưỡi gió không biết từ đâu đến cắt đứt toàn bộ xiềng xích trên người cô, bùm một tiếng, cả người cô rơi vào trong nước. Ngay khi xuống nước, cô liền kéo toàn bộ xiềng xích ra khỏi người, bơi thẳng về một hướng!
Cô biết, Biên Lãng đang chiến đấu với Sở Hồng Hà ở bờ sông, hai người sẽ có cuộc chiến kịch liệt nguy hiểm tính mạng, nhưng quan hệ gì đến cô chứ?
Biên Lãng hay là Sở Hồng Hà, đều không hề liên quan đến Nguyệt Linh cô!
Những người này chỉ là khách qua đường thôi, ai cũng không đáng để cô dừng lại, không ai có thể khiến cô đánh mất chính mình.