Hai năm sau, phía Tây.
Nguyệt Linh vừa mới giết xong một tang thi cấp . Cô ngồi xổm xuống, dùng con dao găm đâm thẳng vào não tang thi mổ lấy tinh hạch. Lúc này, bỗng có cơn gió lớn thổi đến sau lưng, cô quay người lại, lộ ra nửa khuôn mặt bị che bởi chiếc mặt nạ, đồng thời giơ lên nắm đấm khiến kẻ đánh lén bị văng ra ngoài. Đó là một tang thi hệ phong cấp , nếu là ngày trước, trận này sẽ cực kỳ khó khăn nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy nhẹ nhàng, bởi vì, cô thăng cấp.
Lên cấp , thực lực diện rộng không chỉ tăng lên, nửa khuôn mặt cũng khôi phục thành mặt con người, mọi chuyện cũng trở nên phức tạp hơn. Nếu là tang thi thì không thể nào tránh được dụng cụ kiểm tra của con người. Nhưng có khuôn mặt của con người, mọi lúc đều sẽ bị tang thi tấn công. Bắt đầu từ hôm nay, nơi hoang vu không còn an toàn với cô nữa rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô bước nhanh về phía trước, muốn đấm vài phát vào tang thi đang ngã dưới gốc cây. Đột nhiên một mũi tên bắn đến, phịch một tiếng, ghim đầu tang thi lên thân cây!
Nguyệt Linh nhìn mũi tên một chút, ngay lập tức liền xoay người, như là muốn tránh gì đó. Nhưng cô chưa đi được vài bước thì phịch! Lại một mũi tên bắn đến, chuẩn xác cách mặt cô cm ghim trên thân cây. Cô thầm thở dài, rốt cuộc xoay người nhìn đối phương, bất đắc dĩ hỏi: “Anh rốt cuộc muốn sao?”
Người nọ nhìn chằm chằm nửa khuôn mặt lộ ra ngoài của cô, kinh ngạc một hồi lâu, mới phản ứng lại, thấy mặt cô hiện lên vẻ khó chịu, anh xoa xoa mũi, che giấu mình vừa thất thần, hỏi: “Sao em lại không từ mà biệt?”
Người này tên là Andre Tuyết Phượng Hoàng Thành, anh ta là người thừa kế duy nhất của gia tộc Phượng Hoàng Thành. Kể từ khi bọn họ vô tình gặp nhau trong rừng, anh ta cứ đi theo cô, khiến cho cô hành động cực kỳ bất tiện.
“Andre, chúng ta nên tách ra thôi. Tôi và anh không giống nhau.”
“Sao lại không giống? Chúng ta đều không phải con người.”
Nguyệt Linh kinh ngạc trợn to hai mắt, không ngờ anh ta đã phát hiện ra thân phận của cô. Cô xấu hổ quay đầu đi, nhìn sang nơi khác chút rồi mới quay lại nhìn anh, nói: “Không giống. Anh là tinh linh còn tôi là tang thi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Andre chậm rãi đi đến gần cô, đôi mắt màu xanh thẳm như nước biển nhìn chăm chú vào cô. Mái tóc vàng dài ngang vai, vừa vặn che đi hai đôi tai dài và nhọn đại diện cho thân phận anh. Nhưng làn da trắng như sữa bò kia, cùng với khuôn mặt động lòng người đó, vẫn sẽ bán đứng thân phận của anh, khiến ai liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra anh là tinh linh. Anh đến trước mặt Nguyệt Linh thì dừng lại, mét mấy ngay lập tức che khuất bóng dáng nhỏ nhắn của cô bằng người anh.
“Tôi mặc kệ em có phải tang thi hay không. Tôi chỉ biết, em là sinh vật có trí tuệ, có cảm nghĩ.” Như bị cô thu hút, anh cầm lòng không được mà đưa tay lên vuốt ve nửa khuôn mặt bên ngoài của cô —— thật sự rất đẹp, đẹp đến nỗi như không thuộc về thế gian này. Vầng trán mịn màng, lông mày mềm mại như vầng trăng, mắt phượng đoan trang thánh khiết, nhìn qua như tiên nữ giáng trần, đẹp nhưng không phải kiểu quyến rũ, mà là cao quý trời ban.
Nguyệt Linh không chút khách khí hất tay anh ra, ánh mắt nghiêm nghị nhìn anh rồi từ chối: “Sinh vật có trí tuệ, có cảm nghĩ này không thích anh.” Nói xong, cô định đi vòng qua người anh, lại bị anh nắm lấy cổ tay! Hành động này khiến cô gợi nhớ đến ký ức cũ, tâm trạng liền trở nên kém đi, cực kỳ không kiên nhẫn mà trừng mắt về phía anh. Đôi lông mày vàng của anh nhăn lại một cách đáng thương, đôi mắt xanh đầy vẻ hoang mang khó hiểu, “Vì sao?”
Nguyệt Linh liếc nhẹ bàn tay to lớn đang nắm lấy cổ tay mình, ra hiệu bảo anh đang làm cái gì hả, đồng thời lạnh lùng nói: “Bởi vì anh cứ như kẹo mạch nha dính mãi không đứt, khiến tôi cực kỳ thấy phiền.”
Không ai có thể chịu được người mình yêu đả kích như vậy. Hơi thở Andre trở nên cứng lại, tay buông lỏng, vô thức buông cô ra.
Nguyệt Linh lập tức thu cổ tay lại, đi vòng qua người anh. Đi được vài bước, cô không nhịn được mà quay lại nhìn, thấy anh vẫn đứng yên tại chỗ, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng có thể ném kẹo mạch nha này đi.bg-ssp-{height:px}
Cô nhặt lên tinh hạch mình vừa giành được, nghênh ngang đi về phía trước không quay đầu lại.
giờ đêm, Nguyệt Linh đang ngồi thiền trước đống lửa. Lúc quyết định nghỉ ngơi ở nơi này, cô đã đi thăm dò một lần, xác nhận không có động vật to lớn biến dị nào gần đây mới yên tâm dừng lại. Để đề phòng, cô còn bày cái bẫy xung quanh. Không giống như trước đây, hơi thở hiện tại của cô khá giống với con người, động vật biến dị sẽ không bỏ qua con mồi như cô. Một mình đi lại trong núi sâu rừng già, cô không còn cảm thấy an toàn như trước nữa.
Ầm ầm một tiếng, Nguyệt Linh lập tức mở mắt, nhìn khắp xung quanh, một cái bẫy trong số đó đã bị người kích hoạt, một tấm lưới kéo lên treo trên cây, nhưng bên trong chỉ có một cục đá. Cô đứng dậy cảnh giác, còn chưa nhìn kỹ, tiếng ầm ầm lại vang lên. Cô lập tức nhìn về hướng đó, một cái bẫy khác cũng bị kích hoạt, mặt đất sụp xuống, lộ ra cái hố to đùng. Không ổn, kẻ địch sao lại hiểu cô như vậy, trong đầu không khỏi hiện lên một người, cô lạnh lùng nói: “Andre, là anh đúng không? Mau ra đây!”
Cô vừa dứt lời, một bóng người sảng khoái nhảy xuống từ một cành cây cao, thoải mái đứng cách cô hai mét.
Anh mặc trang phục của thợ săn, phía sau lưng là bao đựng mũi tên, mái tóc vàng nổi bật trong màn đêm đen, trong ánh lửa mờ ảo, lúc này mắt anh không còn rực rỡ chói mắt như ban ngày, thay vào đó là thâm trầm, u ám.
Hai mắt xanh thẳm của anh nhìn chằm chằm cô, trên mặt không hiện cảm xúc gì, cũng không nói một lời.
Nguyệt Linh cau mày, hỏi: “Anh muốn làm gì hả?”
Anh không nói lời nào, nhưng cứ dùng ánh mắt đó mà nhìn cô chằm chằm.
“Anh...” Cô còn muốn hỏi lại, liền thấy anh từng bước đi về phía cô, khí thế kiên định, như là đã hạ quyết tâm làm chuyện gì đó, tuyệt đối sẽ không lui hay thay đổi ý định.
Cô thấy không ổn, lập tức cầm lấy thanh sắt, đánh lên những thanh củi ở đống lửa về phía anh để ngăn cản. Sau đó, cô lao về phía anh, nghĩ chạy vòng qua người anh —— bởi chỉ có hướng đó là bẫy đã được kích hoạt, còn lại bẫy vẫn ở đó, rất bất lợi cho cô. Andre mặc kệ bị bỏng, dùng tay gạt đi những thanh củi đó, bắt lấy cánh tay Nguyệt Linh. Nguyệt Linh phản ứng cực nhanh, lập tức nhấc chân lên đá thẳng vào bụng anh. Nhưng ngoài dự đoán của cô, anh không hề tránh đòn đánh, còn cúi người xuống đón lấy, ăn một đá này, đồng thời rên ra tiếng, anh vươn hai tay ra ôm lấy cô!
Nguyệt Linh hừ một tiếng, dùng lượng lớn sức đánh vào người anh, đẩy anh ra khiến cô thoát khỏi cái ôm đó. Nhưng cùng lúc đó, một tiếng xoẹt vang lên, hình như vải bị dao găm cắt. Cô bất ngờ, đột nhiên thấy lạnh cả người, áo ngực lỏng, hóa ra cô bị người cắt quần áo, dây ngực cũng theo đó mà bị cắt đứt!
Để tránh áo trên bị tuột, Nguyệt Linh không thể không chật vật ôm lấy cơ thể mình, xấu hổ và giận dữ, cô quát: “Andre, anh bị điên à!”
“Chưa bao giờ tôi bình tĩnh hơn lúc này, bảo bối à.” Anh bình tĩnh nói với vẻ cực kỳ quỷ dị, trên mặt không biểu cảm gì, hai mắt nhìn chằm chằm cô, “Nếu tôi gặp em mà không có được em, không khác gì sư tử đực trong thời kỳ động dục gặp được sư tử cái lại không thể giao phối.”
Với khuôn mặt tinh xảo như thiên thần đó, Nguyệt Linh không tin được anh ta có thể nói ra những lời như vậy. Cô nheo mắt lại trừng mắt về phía anh, nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở: “Andre, đừng quên anh là tinh linh!”
Tộc Tinh Linh có riêng một lá cờ, kiêu ngạo, chỉ cùng tự nhiên làm bạn, không tranh đoạt gì với con người, càng không sa đọa vào sắc dục tầm thường này.
“Hóa ra em còn chưa biết.” Andre mỉm cười đầy ẩn ý trên khuôn mặt tuấn tú đó, vô cùng hứng thú mà giải thích với cô: “ Khi mạt thế đến, chỉ có duy nhất tộc Tinh Linh còn chưa xuất hiện tang thi. Điều này khiến cho sự thay đổi của chúng tôi khó bị người biết, nhưng thay đổi là thật.”