Nguyệt Linh không muốn nghe cậu nhắc đến chuyện quá khứ, lúc này không phải thời điểm ôn chuyện, cô lập tức ngắt lời nói: “Huyền Lạc, mau tới giúp chị cởi trói! Nơi này không phải chỗ để nói chuyện, chờ chúng ta đi ra ngoài rồi lại nói.” Cung Huyền Lạc từ trong mộng tỉnh lại phục hồi tinh thần, vội vàng đáp: “Dạ, vâng!” Cậu leo lên giường xem xét xiềng xích trói chặt Nguyệt Linh, lăn lộn nửa ngày, cũng không biết nên tháo từ đâu. Nếu bảo thao túng lòng người cậu xứng đáng được gọi là cao thủ, nhưng nếu ở phương diện vật lý, cậu thực sự là một tên phế vật. Không bao lâu sau, cậu dừng lại hành động vô nghĩa này, đỏ mặt hỏi: “Chị Nguyệt Linh, em nên làm gì đây?”
Đứa nhỏ này vẫn như vậy.
Nguyệt Linh thầm thở dài, liếc nhìn khẩu súng lục treo bên thắt lưng cậu, cỡ nòng đủ lớn, uy lực hẳn là không có vấn đề gì, liền nói: “Lấy súng của em, bắn đúng một chỗ trên xiềng xích.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cậu lắc đầu, nói: “Không được, chẳng may bắn thương chị thì sao?”
“Vậy cố gắng bắn chính xác để không khiến chị bị thương đi!”
Cung Huyền Lạc nhíu mày trầm mặc mấy giây, sau đó đột nhiên đưa hai tay ra, bế Nguyệt Linh từ bên dưới lên, “Em trước ôm chị rời khỏi đây, đi ra bên ngoài tìm người hỗ trợ!”
Chỉ với thân thể bé nhỏ đó, cậu ôm được không? Nguyệt Linh thầm nghĩ, yên lặng chờ đợi giây phút cậu khiến cô ngã xuống đất vì hết thể lực, không nghĩ tới đứa nhỏ này run run rẩy rẩy ôm lấy cô, run run rẩy rẩy ôm xuống tầng, vậy mà có thể kiên trì đến cửa biệt thự. Nguyệt Linh nhìn bộ dáng đầy mô hôi của cậu, không đành lòng, khuyên nhủ: “Em thả tạm chị xuống đi, nghỉ ngơi chút!”
“Không thả.” Cậu không do dự từ chối, sau đó thở hồng hộc nói: “Chúng ta phải rời đi nơi này mới được.”
Cậu dùng chân đặt ở chỗ cửa khép hờ, đang định dựa nó kéo cửa, vẻ mặt cậu bỗng thay đổi, buông chân xuống rồi lùi lại vài bước. Cửa lập tức bị người ngoài đá văng, Biên Lãng bước vào, thấy Cung Huyền Lạc đang ôm không khí, nhưng nhìn kỹ có thể thấy đó là một vật nặng, mắt hắn sắc bén cười lạnh nói: “Cung Huyền Lạc, cậu đang ôm cái gì hả?”
Biên Lãng thân hình cao ráo, cao mét , tính cách ngày thường hiền hoà thoải mái, mặt luôn tươi cười, khiến người khác không có áp lực. Lúc này, sắc mặt hắn lại âm trầm, cả người hùng hổ, như một con dã thú, khiến Cung Huyền Lạc dáng người nhỏ gầy cảm thấy cực kỳ áp lực. Nhưng dù vậy, hắn không có kinh sợ còn vui mừng, khôi phục bộ dáng thong dong tự nhiên ngày thường, mỉm cười nói: “Anh tới thật đúng lúc, tôi có việc nhờ đây.” Nói xong, cặp mắt mèo kia nhìn chằm chằm về phía Biên Lãng, nhìn sâu vào trong đáy mắt Biên Lãng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Biên Lãng trở nên cứng ngắc, vươn tay nhận lấy Nguyệt Linh.
Nhìn thấy chỉ trong nháy mắt tình thế liền thay đổi, một lần nữa Nguyệt Linh nhận thức được sức mạnh đáng sợ của dị năng giả hệ tinh thần. Cô nhìn khuôn mặt ngạo nghễ của Cung Huyền Lạc, âm thầm cảnh cáo bản thân về sau tuyệt đối không được thiếu cảnh giác với cậu.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Cung Huyền Lạc quay lại nhìn Nguyệt Linh, giờ phút này, vẻ ngạo nghễ trên mặt cậu lập tức tan thành mây khói, thay vào đó là nụ cười rực rỡ như ánh sáng mặt trời: “Chúng ta đi thôi, chị Nguyệt Linh.”
Nguyệt Linh che giấu sợ hãi, trả lời cẩn thận: “Được.”
Cung Huyền Lạc dẫn đầu đi ra ngoài, theo sau là Biên Lãng đang ôm Nguyệt Linh. Ba người chưa bước được mấy bước khỏi cửa, một dòng nước dày như thân cây bất ngờ đánh úp lại, đánh thẳng vào mặt Biên Lãng! Lúc này, hắn chịu sự điều khiển của Cung Huyền Lạc, không thể phát huy ra thực lực bản thân, lập tức bị đánh ngã, Nguyệt Linh trong ngực hắn cũng theo đó rơi xuống nhưng lại bị dòng nước nửa đường tiếp được! Ngay khi dòng nước tiếp được Nguyệt Linh, lập tức quay trở lại tiến thẳng vào sâu lùm cây.
Nhìn thấy Nguyệt Linh bị người cướp đi, kẻ chủ mưu lại không lộ diện, khiến cậu không thể nào ra tay ngăn cản, Cung Huyền Lạc tức giận nói: “Sở Hồng Hà, đánh lén lút sao xứng quân tử!”bg-ssp-{height:px}
“Hừ.” Sở Hồng Hà cười lạnh một tiếng, mặc dù khó chịu, nhưng giọng nói điềm đạm phát ra vẫn êm tai, “Ai thèm cùng ngươi so quân tử. Dùng ám chiêu như thế, cũng là quân tử à?”
Ngay lúc dòng nước tới lùm cây, nó đột nhiên dâng lên khiến Nguyệt Linh bị dừng giữa không trung. Lúc này, một bóng người từ lùm cây nhảy lên, một tay ôm lấy cô vào trong ngực, sau khi tiếp đất liền chạy cách xa khu vườn. Cung Huyền Lạc nghiến răng tức giận, dị năng hệ tinh thần đúng là vô địch, nhưng khi đối phó với cao thủ cùng đẳng cấp thì chỉ có thể nhìn đối phương mới ra tay được, nếu không sẽ vô dụng. Rõ ràng, Sở Hồng Hà đã điều tra hết thông tin về cậu!
Cậu nhìn về phía Biên Lãng, biết rõ bản thân không có năng lực, lại không thể điều khiển người khác để họ dùng sức mạnh của mình, nghiến răng, cậu quyết định giải trừ khống chế tinh thần của Biên Lãng. Biên Lãng vừa tỉnh, liền hiểu rõ chuyện gì xảy ra, ánh mắt đằng đằng sát khí trừng Cung Huyền Lạc. Cung Huyền Lạc vội vàng xua tay, nhắc nhở: “Sở Hồng Hà cướp người rồi, còn không mau đi cứu cô ấy!”
Biên Lãng nhìn theo cử chỉ của cậu, liền thấy Sở Hồng Hà đang ôm Nguyệt Linh chạy xa đây hai ba trăm mét rồi. Không nhiều lời, hắn đánh một quyền lên người Cung Huyền Lạc, rồi lập tức đuổi theo.
Cung Huyền Lạc bị hắn đánh ngã xuống đất, hai mắt lập tức thâm tím, chảy máu mũi miệng. Nhưng cậu chỉ quan tâm Nguyệt Linh, một bên che lại miệng mũi, một bên hô lớn: “Biên Lãng anh phải đồng ý với tôi, không được tổn thương cô ấy!”
Bất kể lý do của họ là gì mà cứ đuổi sát Nguyệt Linh không bỏ, nhưng Biên Lãng ít nhất cũng là goldenboy đáng giá tin cậy hơn tên Sở Hồng Hà âm hiểm tàn nhẫn kia.
Sở Hồng Hà ôm Nguyệt Linh rời khỏi vườn hoa nhân tạo, chạy như điên về phía trước không phút nào dừng lại, vượt qua vô số chướng ngại trên đường. Thân thủ anh nhanh nhẹn, thể lực hơn người, đầu óc còn cực kỳ thông minh, nhạy bén, ngay khi phát hiện ra Biên Lãng đã tỉnh táo lại đang đuổi theo, anh lập tức thay đổi tuyến đường tiến vào rừng cây. Trong rừng có nhiều vật cản, một khi bị kéo ra khoảng cách, tốc độ không còn là thứ có thể đuổi theo.
Quả nhiên, rất nhanh bọn họ liền bỏ xa Biên Lãng, phía sau không hề có dấu vết của người đuổi theo. Nhưng Sở Hồng Hà không có vì thế mà thả lỏng, vẫn chạy như điên về phía trước.
Sau khi chứng kiến màn thể hiện của Sở Hồng Hà, cho dù có chán ghét người này, Nguyệt Linh vẫn không khỏi bội phục anh.
Sở Hồng Hà người này, khác hoàn toàn với Cung Huyền Lạc vốn được trời ưu ái.
Anh gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, dựa vào sức mạnh hệ thủy của bản thân, ở mạt thế nơi mà tài nguyên khan hiếm, cá lớn nuốt cá bé, vẫn có thể sáng lập ra vùng trời của riêng mình. Ở bảng xếp hạng tổng hợp thế giới anh là người duy nhất trong mười người có dị năng hệ thủy, cũng là thủ lĩnh duy nhất chưa đến tuổi cai quản căn cứ trong căn cứ mạnh khác trên thế giới. Hơn nữa, căn cứ sông Hồng mới chỉ được xây tám năm, mà đã trở thành một trong ba căn cứ mạnh nhất phương Đông, thật sự như phim. Lời đồn, Sở Hồng Hà xuất thân thấp hèn, bần hàn, mới mong muốn vươn lên địa vị hiếm ai đạt được, chuyện xưa như vậy khiến cho anh được rất nhiều người theo đuổi, mãi đến khi anh lộ ra tác phong máu lạnh, tàn nhẫn, dần dần, số người cũng giảm đi không còn như xưa.
“Anh ôm tôi chặt quá, không bằng anh cởi trói cho tôi, tôi với anh cùng đi.”
Chân Sở Hồng Hà không ngừng di chuyển, hai mắt liếc nhìn khắp xung quanh, không ngừng dò xét tình hình nơi gần đây. Anh tranh thủ liếc xéo cô một cái, đôi mắt đào hoa không rõ cảm xúc, không có đáp lại yêu cầu của cô, hỏi: “Quan hệ giữa cô với Biên Lãng là gì?”
“Không quan hệ gì cả.” Nguyệt Linh nói chắc như đinh đóng cột “Anh buông tôi ra đi, tôi tuyệt đối không đi cùng với hắn!”
Anh hừ một tiếng, không nóng không lạnh hỏi: “Vậy giữa tôi với cô thì sao?”
Nguyệt Linh không biết phải trả lời như nào, lập tức nghẹn lời.