Sao ba người này lại đến cùng nhau chứ?
Nguyệt Linh nghi hoặc, nhưng cô càng thấy lo lắng, sốt ruột hơn. Đúng vậy, cô không muốn gặp Cung Huyền Lạc, ký ức cuối cùng giữa hai người khiến cô mất hết mặt mũi, tự ti sâu sắc. Nhưng trong tình huống này, chỉ có thể cố tránh hai người kia, để Cung Huyền Lạc cứu mình, như vậy cô mới có cơ hội trốn đi, chứ không phải lại chạy sang chỗ nguy hiểm khác. Cô đang do dự phải làm thế nào thì nghe thấy Biên Lãng nói: “Được, vậy tôi vào trước.” Nói xong, hắn nhảy lên ban công tầng hai, tốc độ nhanh như gió. Đúng là dị năng giả hệ phong cấp , tốc độ kinh người. Sở Hồng Hà thấy thế thì hừ một tiếng, cũng không so đo nhiều, đi thẳng đến cửa tầng một. Bằng bằng, vài tiếng súng vang lên, khoá cửa bị phá một cách thô bạo, anh đá văng cửa ra bước vào, nhìn động tác là thấy không chút vội vàng. Cung Huyền Lạc trầm ngâm đi theo anh xem xét xung quanh, mới xem được một nữa, Biên Lãng đã trinh sát xong tầng hai đang đi xuống lầu, mặt hắn không biểu cảm nói: “Không có ai trên lầu.” Tâm trạng kém đến nỗi lộ rõ ra mặt, như là kỳ vọng tìm thấy thứ gì đó lại không có xuất hiện.
Cung Huyền Lạc nhìn về phía hắn, lại nhìn biểu tình vi diệu của Sở Hồng Hà, còn chưa mở miệng, liền nghe thấy Sở Hồng Hà nói: “Tôi đi lên xác nhận chút.” Anh đi được vài bước thì bỗng dừng lại, quay lại nhìn Cung Huyền Lạc nói: “Cung Huyền Lạc, cậu cùng với Biên Lãng tiếp tục điều tra nơi này, không cần tách ra.” Dường như anh không muốn Biên Lãng ở một mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
He he, có chút thú vị. Cung Huyền Lạc thầm nghĩ.
Lúc này đến lượt Biên Lãng hừ một tiếng, nhưng hắn cũng không có ngăn cản đối phương. Hắn chỉ lo xem xét xoay người liền đi đến phòng bếp, còn chưa qua mười giây, lại đi vào phòng toilet. Tốc độ nhanh như chớp, Cung Huyền Lạc căn bản không theo kịp, chỉ có thể ngồi lên sofa trong phòng khách, cầm lấy điều khiển từ xa, bật TV.
Biên Lãng mải tập trung việc tìm kiếm mục tiêu nên không có phát hiện ra sự kỳ lạ của Cung Huyền Lạc——
Đang trong địa bản của kẻ địch, cậu có hơi thả lỏng quá không?
Tầm hai mươi phút trôi qua, ba người tụ lại ở phòng khách tầng một. Sở Hồng Hà không nói tiếng nói, mặt Biên Lãng vô cảm, cả hai người đều có chút phiền muộn, cũng không biết vì sao. Cung Huyền Lạc xem hết ở trong mắt, cậu càng thấy hứng thú, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: “Xem ra tang thi kia hiện không có ở nhà, không bằng chúng ta ở đây mai phục? Hay mai lại đến?”
Tang thi hệ tinh thần vốn đã không tầm thường, huống chi là cấp ? Nếu phát hiện thì cần giải quyết sớm. Mà ba người bọn họ đều là cường giả đứng đầu, cùng hợp sức chống lại kẻ địch để bảo vệ nhân loại là chuyện thường tình. Vì vậy khi mà Biên Lãng tìm đến Cung Huyền Lạc, nói rằng có dấu vết của tang thi hệ tinh thần, Cung Huyền Lạc mới không chút do dự đồng ý, còn chủ động liên lạc Sở Hồng Hà. Sở Hồng Hà vốn không định đi nhưng nghe Biên Lãng cũng ở liền đồng ý. Cơ mà, mục tiêu của Biên Lãng và Sở Hồng Hà, thật sự là tang thi sao?
Đề nghị của Cung Huyền Lạc không có gì đáng trách, nhưng Biên Lãng lại không nghĩ lãng phí thời gian, hắn từ chối: “Không được, tôi còn có việc phải đi trước, ngày mai xem như nào rồi nói sau. Chào hai vị! Nếu cần cứ gọi điện thoại.” Sau khi Cung Huyền Lạc kiểm soát căn cứ Vịnh Thiển Thủy, hắn đã trang bị cho mình một điện thoại mới, để còn có phương thức liên lạc với Cung Huyền Lạc, nhưng cũng không có ý định ở lại căn cứ Vịnh Thiển Thủy. Sở Hồng Hà thấy hắn muốn đi, lập tức nói với Cung Huyền Lạc: “Căn cứ tôi còn có việc, cũng xin đi trước.” Nói xong, bước nhanh ra ngoài. Vì tránh việc rút dây động rừng, trước khi đến đây, ba người bọn họ đều để phương tiện đi lại bên ngoài cách đây một cây số. Sở Hồng Hà theo sát Biên Lãng, không biết là vội vã muốn về căn cứ thật, hay là đi hỏi chuyện Biên Lãng đây?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng dù thế nào đi nữa, rốt cuộc chỉ còn mình cậu ở nơi này!
Cung Huyền Lạc tắt TV, lười biếng đứng dậy khỏi sofa, nhìn lên lầu với vẻ đầy ẩn ý, trên khuôn mặt trẻ con nở một nụ cười gian xảo vì đã thực hiện được gian kế.
“Một tang thi thôi, vậy mà có thể khiến hai người gấp như vậy, he he, đúng là thú vị, để tôi xem rốt cuộc là thứ gì!”
Sự kinh dị của dị năng hệ tinh thần là ở đây, nó có thể thao túng ý thức người khác mà thần không biết quỷ không hay, khiến họ phải tuân theo mệnh lệnh của người điều khiển. Trước khi ba người tiến đến biệt thự, sóng não Cung Huyền Lạc đã cảm ứng được một tang thi cấp ở tầng hai, nhưng tuyệt đối không phải tang thi hệ tinh thần, thực lực tầm trung trong cấp trở xuống thôi, nên cậu cũng không để trong lòng. Chỉ là khi thấy bộ dáng Biên Lãng, Sở Hồng Hà đều gấp gáp tìm kiếm gì đó, cậu không khỏi tò mò nên mới ám chỉ: Chỉ cần còn ở trong biệt thự này, càng muốn tìm thấy cái gì thì càng không thấy, trừ khi bị tấn công.bg-ssp-{height:px}
Nhìn hai người lần lượt lên tầng đều không phát hiện tang thi kia, thật sự rất thú vị. Mà càng khiến cậu kinh ngạc chính là tang thi kia không có tấn công bọn họ.
Vì sao chứ?
Cung Huyền Lạc chậm rãi đi lên tầng hai, đi thẳng vào phòng ngủ, vừa mở cửa liền nhìn thấy người nào đó không thể động đậy bị bó chặt như bánh chưng nằm ở trên giường, cậu không khỏi bất ngờ, ngay sau đó là bật cười thành tiếng, không khỏi thán phục: “Thế giới của tang thi đúng là kỳ diệu nha.”
Tang thi hệ tinh thần kia sao lại đối đãi như vậy với đồng loại của mình? Nếu không nghe lời thì ăn luôn không phải tiện hơn à?
Nụ cười của cậu còn chưa tiêu tan, ánh mắt bất giác nhìn thoáng qua khuôn mặt người kia. Dưới ánh sáng mông lung của mặt trời, khuôn mặt tái nhợt sưng to đầy máu kia thiếu đi chút lệ khí, lại lộ ra vẻ dịu dàng, nhìn vào đôi mắt đen nhánh, u ám đó có thể thấy sự tang thương và bất lực.
Nụ cười của Cung Huyền Lạc ngưng lại, trong đầu thoáng chốc trở nên trống rỗng, ký ức vẫn luôn phủ bụi sâu dưới đáy lòng ngay lúc này lại ào ào xuất hiện.
Trước khi nhận ra mình nên nói gì, cậu đã buột miệng: “Chị Nguyệt Linh...”
Nguyệt Linh im lặng, chỉ cảm thấy vận mệnh thật trêu cô, càng không muốn gặp ai thì lại gặp người đó. Vừa rồi nhìn thấy Biên Lãng, Sở Hồng Hà lên cô đã giật nảy mình, nhưng sau khi phát hiện họ không thấy mình, cô thầm an tâm, cứ nghĩ Tuyết Nặc làm gì đó nên vậy. Cô nhìn Cung Huyền Lạc, giả vờ thoải mái nói: “Lâu không gặp, Huyền Lạc, qua mấy năm em đã trưởng thành rồi.” Cô thở dài, nói: “Ngượng ngùng, chúng ta lại gặp nhau trong cảnh này, phiền em giúp chị một tay.”
Cung Huyền Lạc hoàn toàn không đoán được mình sẽ gặp Nguyệt Linh ở đây, trong tình huống này, nhất thời cậu không phản ứng kịp.
Mười năm tuổi khi ấy cậu gặp cô, coi cô như thần mà sùng bái, cô thần bí, cường đại, đến rồi đi không lưu lại dấu vết, như là tiên nữ vậy. Mãi đến khi không thắng nổi sự tò mò, cậu đã tháo chiếc mặt nạ ấy...
Cô liền không từ mà biệt, còn cậu thì ốm nặng. Trong họa lại có phúc, sau khi khỏi ốm thì cậu tăng lên cấp , nhưng thâm tâm cậu luôn hối hận hành động của mình hôm ấy.
Nếu cậu không có tháo mặt nạ của cô, cô vẫn sẽ luôn ở cạnh cậu, làm bạn trong quá trình trưởng thành của cậu?
“Chị Nguyệt Linh, em...” Cậu muốn nói lại thôi tiến lên một bước, cũng khiến người đang không cử động được Nguyệt Linh càng nhìn rõ bộ dáng lúc này của cậu —— cao khoảng mét , thân hình vẫn có chút thon gầy. Mặt trái xoan nhòn nhọn, đôi mắt mèo sáng người, sống mũi cao, làn da trắng nõn, khí chất như chồi non mùa xuân sau cơn mưa, nếu nhìn qua sẽ thấy giống hotboy trường trước khi mạt thế diễn ra, chứ không phải là một trong cường giả đứng đầu thế giới mạt thế tàn khốc này.
Trước
Tiếp