.
Buổi sáng Thụ dẫn con trai đi dạo, thuận tiện hốt phưn cho thằng con.
Đi ngang qua công viên, gặp được một nhóm các ông cụ nuôi chim đang thảo luận phương pháp hữu hiệu ngăn chặn thời kỳ nổi loạn của đám con nít, vì thế ngồi xuống cùng thảo luận.
“Chàng trai còn trẻ thật đấy, đứa nhỏ trong nhà bao lớn rồi.” Một ông cụ hiền hòa hỏi.
Thụ nghĩ ngợi, “Nhà cháu, khá lớn ạ.”
“Cậu này giỏi thật!”
Ông cụ cầm đầu vuốt chòm râu không tồn tại, thở dài nói: “Tôi với thằng cháu đấu trí so dũng nhiều năm nay, đã nghiên cứu ra một phương pháp thử lần nào ăn lần đó.”
“Là gì?” “Nói mau!” “Đừng có thừa nước đục thả câu.”
Thụ cũng cảm thấy hứng thú lại gần hơn một chút, rồi nghe ông cụ kia nói, “Đánh, dùng sức mà đánh, đánh cho phục rồi thì nghe lời thôi.”
“Ây dời, tưởng thế nào.” Một đám người đồng lòng tỏ ra khinh bỉ.
Thụ đứng lên phủi phủi bụi bặm không tồn tại, định cáo từ vào lúc này. Ai ngờ ông cụ kia kéo cậu lại, “Chàng trai, phương pháp của tôi, thật sự có tác dụng đấy, về thử xem xem.”
Thụ từ chối, cười nói: “Vẫn là thôi ạ, có đánh thì người đau lòng cũng là cháu thôi.”
“Khoa học đã nói, nuông chiều trẻ con là không đúng!”
“Đã nuông chiều lâu như vậy rồi, cứ tiếp tục cũng không phải không được.” Nói xong, phất ống tay áo, lưu lại công và danh.