Edit: Cháo
.
Thời điểm mối quan hệ giữa hai người còn đang khá là thuần khiết, Thụ đi làm thêm ở một tiệm hoa.
Nhìn thấy Thụ ôm một bó hoa hồng đen hiếm thấy, Công khiếp sợ.
“Em cho rằng tôi sẽ bị thứ dung tục này làm cảm động sao?”
Thụ: “A?”
Công tiếp tục từ chối nói: “Tôi sẽ không bị em thu mua đâu! Em có chiếm được tôi thì cũng không chiếm được trái tim này!”
Sau đó cầm bó hoa nghênh ngang mà đi.
Thụ trở lại tiệm hoa, vô cùng xấu hổ nói với ông chủ: “Ông chủ à, bó hoa kia bao nhiêu tiền thế để tôi mua!”
Ông chủ nói lời thấm thía: “Hầy, tôi nói chứ, mười lần cậu đi ship hoa thì chín lần giao đến chỗ nhà vị kia, cậu cố ý đúng không.”
Thụ: Chuyện này mà cũng bị anh nhìn ra, ngại quá đi.
.
Công nằm trên giường bệnh, ho vật vã một trận, sau đó mệt mỏi kéo tay Thụ.
“Anh… sau khi anh đi, em nhất định phải chăm sóc tốt cho con của chúng ta, nó mới có ba tuổi.” Nói xong lấy tay che miệng, lại ho thêm mấy tiếng rồi tiếp tục nói một cách yếu ớt: “Phải nhớ anh đủ năm mươi năm, sau đó hãy quên anh đi nhé!”
Thụ vỗ mông Công một cái, “Giả vờ đáng thương cũng vô dụng, mau dậy đi tiêm. Em đưa con trai đến chỗ mẹ em rồi, được cho ăn đến to tròn béo tốt lắm. Còn nữa, ngài đây có thể sống đến trăm tuổi cũng chẳng thành vấn đề, khỏi phải lo lắng vớ vẩn.”
“Hức, em không thương anh.”