Edit: Cháo
.
Mẹ Thụ: Cầm lấy một triệu này, hai đứa…
Công dõng dạc hùng hồn nói: Không, tình yêu của tụi con sẽ không bị mua chuộc bởi tiền bạc! Con sẽ không tách khỏi em ấy! Cô à, tình yêu của bọn con quý hơn cả vàng, cô có đưa hơn gấp trăm gấp nghìn lần con cũng sẽ không rời khỏi em ấy đâu! Tình yêu của chúng con là vô giá!
Mẹ Thụ: Nói cái gì thế, ý cô là hai đứa cầm chỗ này đi thanh toán tiền cọc trước, cái thằng này suốt ngày nghĩ gì không à, cô đi trước đã, mẹ con còn đang chờ cô đến xoa mạt chược kia kìa.
Công: …À dạ, vậy ạ, cô đi thong thả ha!
Mắt Công lấp lánh nhìn Thụ: Cưng à, vừa rồi có phải anh thể hiện tốt lắm không, nghèo hèn không đổi chí khí, gặp quyền thế không chịu khuất phục!
Thụ: Đẹp trai nói có bao giờ sai
Hai người làm bạn với nhau cũng khá lâu rồi, định thăng cấp cho mối quan hệ nam nam trong sáng này lên một chút.
Bọn họ thuê phòng, tắm rửa xong, nằm trên giường.
Công tỏ vẻ thẹn thùng: Tới đi, đừng lưu tình mà dày xéo anh! Anh đã chuẩn bị xong rồi!
Sau đó nghĩ ngợi rồi lại nói: Bọn mình có cần phải đánh một trận, xem ai ở trên không?
Thụ vung tay: Không cần
Sau đó đẩy ngã Công, cưỡi lên tự mình nhún.
.
Lần đầu hai người gặp nhau, motip cũ rích.
Buổi sáng, công ngậm bữa sáng chạy vội, trong đầu nghĩ không biết hôm nay có thể gặp được định mệnh của đời mình ở chỗ rẽ hay không.
Đến góc cua, Công thấy có bóng người, kịp thời thắng xe, thuận thế ngã xuống, ném mấy tờ giấy trắng trong tay lên trời.
Còn pose dáng điềm đạm đáng yêu, tiện thể lẳng lơ phóng điện.
Thụ: Bạn học à, hành vi dàn cảnh ăn vạ này là không đúng đâu…
.
Công nằm trên giường nhớ lại, lải nhải với Thụ: Chẳng lẽ em không cảm thấy hồi chúng mình mới gặp tốt đẹp cỡ nào sao? Lãng mạn thế mà ~
Thụ nhớ lại ngày đó, Công ngậm cái bánh quẩy, nhắm mắt đâm vào người cậu, đáng thương cho cái áo phông trắng phiên bản giới hạn toàn cầu cậu mới mua.
Vừa định lắc đầu thì thấy cái thân xác đẹp không giới hạn kia lộ ra cặp giò trắng nõn.
“Cũng khá là lãng mạn nhỉ.” Thụ bị sắc đẹp lú đầu nói như vậy.
Không ngờ đấy, bị ăn vạ thành công rồi.