Edit: Cháo
.
Sau khi hai người tốt nghiệp, Thụ nhận được phần tiền lương đầu tiên, sau đó khấp khởi vỗ xấp tiền trước mặt Công.
Công trợn tròn mắt, rất chi là ngờ vực: “Làm gì thế.”
Thụ hùng hồn tuyên bố: “Sau này không cần đi làm nữa, em nuôi anh!”
Công không thể tin được: “Em, em đây là… muốn bao nuôi anh!”
Thụ gật đầu, ra vẻ ông lớn: “Anh hiểu như vậy cũng không sai.”
Lông mi Công run rẩy, trong mắt đã dâng lên ánh nước, tựa như phải chịu tủi nhục lắm vậy.
Thụ nhìn mà đau lòng, đang muốn đi qua dỗ dành.
Công đã tự động chui vào lòng cậu, sau đó vô cùng khôn khéo nói ra yêu cầu với đại gia: “Vậy người ta muốn mua túi, loại mới nhất ấy!”
Mua, đắt cỡ nào cũng mua! Tiện đây Thụ nghĩ, chẳng trách ai cũng nói bao nuôi là việc người có tiền làm.