Sở Vi Vân nghiến răng nghiến lợi nói: “Nàng ta chẳng qua chỉ là đang diễn kịch, nàng ta chính là hung thủ thật sự! Bây giờ lại còn muốn lừa người sao?”
Hiếm khi Nam Dung Dung và Sở Vi Vân đứng cùng một chiến tuyến nàng ta nhìn Sở Khuynh Ca chằm chằm bằng ánh mắt thù hằn.
Chỉ là nàng ta không dám ngang ngược như Sở Vi Vân.
Đứng trước mặt nữ hoàng bệ hạ bọn họ chẳng qua chỉ là những kẻ hèn mọn tầm thường mà thôi.
Mộ Bạch cũng đang nhìn Sở Khuynh Ca với ánh mắt lo lắng.
Sở Khuynh Ca thở dài tiến về phía trước một bước, đi đến chỗ thi thể của Nam Minh Nguyệt.
“Không biết mọi người có để ý thấy trên mỗi đầu ngón tay của chúng ta đều có đường vân khác nhau không?”
“Có ý gì?” Hàn Thượng cung cau mày, cúi đầu theo phản xạ nhìn xuống đầu ngón tay của mình.
Nhìn kĩ thì trên đầu ngón tay quả thực có những đường vân.
Nhưng đường vân tay của mọi người chẳng phải đều giống nhau sao? Có gì khác chứ?
Những người khác cũng đồng loạt cúi đầu nhìn ngón tay mình.
Phong Ly Dạ cúi đầu nhìn rồi khẽ cau mày: “Mỗi một ngón tay đều không giống nhau.
”
“Đúng thế, cho dù là đều ngón tay của chính mình thì vân tay trên mỗi ngón cũng không giống nhau.
” Khuynh Ca nói.
Mọi người lại nhìn xuống quan sát tỉ mỉ rồi đột nhiên phát hiện đầu ngón tay của mình quả thực không giống nhau cho lắm.
Nhưng lúc này Khuynh Ca lại nhìn về phía lối vào cổng điện.
“Hàn Thượng quan, ta cần một vài công cụ cần thủ hạ của ta đưa đến, xin hỏi có thể để Lam Vũ đến đây một chuyến không?”
Dòng suy nghĩ của Hàn Thượng cung bị cắt ngang, bà ấy nhíu mày chặt hơn.
Bà ấy vẫn còn đang nghiên cứu đầu ngón tay của mình, bà ấy kinh ngạc khi bản thân lại bị lời nói của một tiểu nha đầu mà nhìn ngón tay của mình lâu như vậy, có vẻ bà ấy đã có chút thất thố.
Bà ấy vội vàng nói: “Vâng.
”
“Thế thì tiện thể để người của ta cũng vào luôn.
” Phong Ly Dạ lạnh nhạt nói.
Hàn Thượng liếc nhìn hắn.
Hai người này đúng là quá đáng! Coi đại điện là nhà của mình sao? Thích thì ai cũng có thể tùy tiện ra vào?
Nhưng Hàn Thượng cung liếc nhìn Nam Khánh thì không thấy bà ta không có biểu hiện gì đặc biệt thì mới gật đầu nói: “Truyền thị vệ của Cửu công chúa và Ly Thế tử vào.
”
Phong Tứ và Lam Vũ cùng nhau đi vào.
Khuynh Ca liếc nhìn Lam Vũ nhưng Lam Vũ lại lắc đầu.
Vào khoảnh khắc đó trái tim Khuynh Ca chợt lạnh băng.
Kéo dài thời gian hai tiếng đồng hồ nhưng không ngờ Lam Vũ chẳng thu thập được gì.
Nhưng bây giờ, chuyện đã đến nước này nên nàng không thể không làm điều này.
Không làm thì bản thân sẽ phải chịu oan ức.
Nhưng rốt cuộc bây giờ Thất Xảo đang ở đâu? Chẳng lẽ vẫn đang trong tay Nam Bác Mẫn?
Khuynh Ca nghiêng đầu liếc nhìn Nam Bác Mẫn.
Nam Bác Mẫn cũng đang nhìn nàng nhưng trong đôi mắt lặng như nước ấy chẳng có chút dao động nào.
Thất Xảo không nằm trong tay Nam Bác Mẫn! Sở Khuynh Ca ngay lập tức nhận ra điểm này.
Nếu không thì bây giờ hắn ta đã nhìn nàng bằng ánh mắt cảnh cáo rồi.
Không ngờ vào lúc này giọng nói trầm thấp khiến người ta yên tâm của nam nhân phía sau chậm dãi vang lên: “Nàng muốn làm gì thì cứ làm, người đã được Phong Tảo đưa đi rồi.
”
Sở Khuynh Ca đột nhiên quay đầu, bắt gặp ánh mắt của hắn.
Ánh mắt hắn dịu dàng, đôi mắt vốn lạnh lùng nay lộ ra mê lực khiến người ta khâm phục.
Hắn biết nàng muốn làm gì.
Hóa ra việc hắn yêu cầu Phong Tứ đi làm lại giống với việc nàng bảo Lam Vũ đi làm!
Phong Tứ đã làm được!
Sở Khuynh Ca quay đầu liếc nhìn Phong Tứ, Phong Tứ gật đầu với nàng.
Khuynh Ca thở phào nhẹ nhõm xua tay.
Sau khi Lam Vũ và Phong Tứ chắp tay hành lễ với mọi người thì lui xuống.
Lúc này Khuynh Ca mới ngẩng đầu, nàng nhìn Nam Khánh ngồi trên cao rồi trầm giọng nói: “Bệ hạ, bây giờ ta sẽ nói cho người biết hung thủ thật sự là ai.
”.