Chỉ là hầu hết bọn họ đầu không hiểu nàng đang nghĩ gì.
Nhưng nếu nàng nói có thể tìm thấy hung thủ thật sự thì cho dù có căm ghét nàng như Nam Dung Dung thì lúc này cũng đang yên lặng chờ đợi.
Sở Vi Vân có lời muốn nói nhưng Nam Khánh lại ho một tiếng.
Hàn Thượng cung bất đắc dĩ nhắc nhở: “Tiểu Điện hạ, xin đừng nóng vội.
”
Sở Vi Vân cắn chặt môi, mấy lời đã đến miệng nhưng lại chỉ đành nuốt vào trong.
Tại sao mọi người đều tin tưởng tiện nhân Sở Khuynh Ca? Chẳng qua nàng chỉ đang giở trò lừa gạt thôi!
Bây giờ Khuynh Ca không còn gánh nặng tâm lý nữa nên đã thoải mái hơn nhiều.
Nhưng lúc nhìn về phía thi thể của Nam Minh Nguyệt lòng nàng vẫn trĩu nặng một thứ cảm xúc không nói thành lời.
Trước giờ nàng không sợ thi thể nhưng thi thể của Nam Minh Nguyêt thì khác.
Nàng lấy ra chiếc găng tay tự chế trong hộp thuốc mà Lam Vũ mang đến đeo vào sau đó lấy thêm một lọ thuốc nước bôi lên trên một mảnh vải mà Hàn Thượng cung đã chuẩn bị.
Sau đó nàng ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể của Nam Minh Nguyệt rồi nhẹ nhàng phủ miếng vải lên con dao đang găm trước ngực thi thể.
Không ai biết nàng đang làm gì cả Phong Ly Dạ cũng không biết.
Rất nhanh Khuynh Ca đã lấy miếng vải xuống rồi nhìn Nam Khánh.
“Ta đã dùng một loại thuốc đặc biệt để in dấu vân tay trên con dao lên tấm vải.
”
Cái gọi là dấu vân tay khi nàng nói mọi người vẫn chưa nhớ ra đó là gì.
Phong Ly Dạ cúi đầu nhìn đầu ngón tay mình trong ánh mắt lộ ra vẻ tò mò: “Là vân! vân tay trên đầu ngón tay?”
“Đúng thế, hung thủ đã giết công chúa Minh Nguyệt bằng một con dao găm nên đương nhiên trên đó có để lại dấu vân tay của hắn.
”
Lời của Khuynh Ca khiến tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên con dao găm.
Khóe mắt Nam Dung Dung nóng lên suýt nữa thì bật khóc.
Nhưng nàng ta không dám tỏ ra yếu đuối trước mặt mẫu thân và nữ hoàng bệ hạ.
Nữ tử của Nam Tấn không được khóc!
Nhưng trên chuôi của con dao găm đó đâu có nhìn thấy cái gọi là dấu vân tay chứ.
“Dấu vân tay này rất nhạt nên khó nhìn thấy bằng mắt thường nhưng nếu như cầm con dao trước mặt và nhìn kỹ càng thì có thể nhìn thấy lờ mờ.
Lời này của Sở Khuynh Ca khiến Hàn Thượng cung liếc nhìn Nam Khánh.
Sau khi Nam Khánh gật đầu Hàn Thượng cung mới rời khỏi vị trí bên cạnh bà ta đi về phía thi thể của Nam Minh Nguyệt trước mặt định vươn tay rút con dao ra.
Sở Khuynh Ca trầm giọng nói: “Nếu như Hàn Thượng cung rút con dao này ra thì dấu vân tay của ngươi cũng sẽ để lại trên chuôi của con dao.
”
Bàn tay đang vươn ra của bà ấy lập tức dừng lại.
Vẻ mặt Nam Dương lập tức sa sầm, nàng ta bất mãn nói: “Cửu công chúa còn muốn giả thần giả quỷ sao?”
Vừa muốn người khác xem lại vừa không cho đụng vào đây là có ý gì?
Rõ ràng là đang cố ý dày vò người khác.
Sở Khuynh Ca mặc kệ nàng ta, nàng lấy ra một đôi găng tay khác từ trong hộp thuốc ra đưa cho Hàn Thượng cung.
“Hàn Thượng cung đeo đôi găng tay này thì sẽ không để lại dấu vân tay lên con dao.
”
Hàn Thượng cung cầm lấy đôi găng tay bán tín bán nghi.
Cuối cùng bà ấy đeo đôi găng tay rồi cầm con dao găm trên thi thể của Nam Minh Nguyệt.
Chỉ là tình cảnh lúc này quả thực khiến người ta đau lòng.
Con dao này vẫn còn cắm ở trên người của công chúa Minh Nguyệt, cảnh tượng trước mắt thật là hoang vắng.
Cuối cùng Hàn Thượng cung vẫn tàn nhẫn rút con dao găm ra.
Nam Dung Dung quay đầu lău nước mắt trên khóe mắt nắm chặt tay.
Nếu như Sở Khuynh Ca không tìm ra được hung thủ thật sự thì chỉ với việc nàng làm nhục thi thể của Lục hoàng tỷ thì nàng ta cũng nhất định sẽ giết nàng để trả thù cho Lục hoàng tỷ!”
Hàn Thượng nhìn chằm chằm vào con dao và quan sát thật kỹ sau đó đột nhiên kêu lên: “Bệ hạ, trên con dao thực sự có! có dấu vân tay đó!”.