Khuôn mặt Sở Khuynh Ca nhất thời xuất hiện đầy vạch đen.
Nàng chỗ nào cần tìm kiếm sự bảo vệ của hắn? Nàng yếu như vậy sao?
Là vì sợ hắn biết được, bản thân nhà nhân lúc hắn đang ngủ muốn lén lút sờ mặt hắn mà thôi!
Nhưng mà chuyện này thật sự không dễ để giải thích, không thể lúc nào cũng nói thật với hắn, không bị cười chết mới là lạ!
Vậy thì cứ coi là trốn trong lòng hắn tìm kiếm sự bảo vệ đi, tiện thể thỏa mãn trái tim chủ nghĩa của đại nam nhân.
Tuy rằng nàng cảm thấy mình mới là đại nữ chủ, haizz…
Cửa của đại lao vang lên một tiếng rồi bị đẩy ra.
Nhìn thấy hai người ôm ấp nhau, khuôn mặt Hàn Thượng cung khẽ biến sắc, hai người này, đây được xem là chân tình khi gặp nạn sao?
Như vậy thì Ly thế tử và tiểu điện hạ, dường như là đang không thể!
Hàn Thượng cung thu hồi suy nghĩ, nhìn hai người nhàn nhạt nói: “Cửu công chúa, thời gian của hai người đã tới, xin mời đến đại điện.
”
Sở Khuynh Ca từ trong lòng của Phong Ly Dạ đứng dậy, chỉnh đốn lại trang phục trên người.
Làm như không thấy ánh mắt nghi hoặc của Hàn Thượng cung nhìn bọn họ.
“Đã làm theo phân phó toàn bộ phân phó của công chủ, toàn bộ đã chuẩn bị thỏa đáng, các hoàng tử công chúa đều đã mời đến.
”
Sở Khuynh Ca gật đầu đáp: “Được, bây giờ chúng ta sẽ đi, vạch lộ chân tướng!”
Phong Ly Dạ phát hiện bản thân thật sự rất thích nhìn bộ dạng tự tin đầy mình của nữ nhân chết tiệt.
Giống như là một ngôi sao chói sáng trên bầu trời, rạng ngời như thế, khiến hắn vẫn luôn thích.
Hắn đứng lên, nhãn nhã liếc nhìn Hàn Thượng cung: “Mời!”
…Trên đại điện.
Nam Khánh đã ho được một lúc.
Cơ thể này của bà ta vào thời điểm buổi sáng như vậy càng tệ hơn.
Có lúc ho mà thấy còn cảm thấy thở không thông.
Vẫn là phải để cho Khuynh Ca châm cứu cho bà ta toàn chỗ, đả thông hơi thở, thì bà ta mời từ từ bớt ho được.
Nam Khánh nhìn Khuynh Ca đang thu lại túi kim châm, ánh mắt có vài phần phức tạp.
Dường như là không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn là giấu đi toàn bộ tâm tư.
Thân là vua của một nước, suy nghĩ không được có nhất chính là không nỡ!
Bà ta vẫy vẫy tay.
Không là gì là không nỡ cả, nếu như thật sự không nỡ, bà ta cũng không đi được đến bước ngày hôm nay, cũng không ngồi lên được vị trí cao quý này!
Khuynh Ca lui xuống, trở về chính giữa điện.
Sở Vi Vân vẫn luôn đứng bên cạnh Nam Khánh.
Nàng ta hận nhất chính là Sở Khuynh Ca ở trước mặt mọi người biểu diễn y thuật, càng hận hơn là, tại sao Nam Khánh lại phối hợp, tại sao lại thật sự không ho nữa?
Nếu như tiện nhân đó sau khi châm cứu xong cho Nam Khánh, Nam Khánh đột nhiên ho nôn ra máu, đó mới là kết quả là nàng ta muốn nhìn thấy nhất.
Sở Khuynh Ca quay trở về chính giữa điện, ngồi bên cạnh Phong Ly Dạ.
Rồi lại liếc nhìn thi thể lạnh như đá của Nam Minh Nguyệt, trong lòng nặng nề không nói lên lời.
Mộc Bạch và Nam Tân Dịch, cùng với Nam Phượng Hoàng, Nam Triết Phong đều có mặt, đứng ở bên cạnh Nam Dương.
Nét mặt của bọn họ đều nghiêm trọng.
Nam Dung Dung trực tiếp ngồi bên cạnh thi thể của Nam Minh Nguyệt, khóc đến thương tâm.
Nhưng Sở Khuynh Ca đã từng nói, tuyệt đối không cho phép bất cứ ai chạm vào thi thể của Nam Minh Nguyệt, ai chạm vào đều sẽ phá hỏng chứng cứ.
Vì thế Hàn Thượng cung không cho phép Nam Dung Dung ở gần, Nam Dung Dung đến cả ôm thi thể của hoàng tỷ cũng không được.
Lúc này ánh mắt của nàng ta nhìn Sở Khuynh Ca, hận đến mức không thể chém nàng thành trăm mảnh!
Nhưng ở trên đại điện, ai cũng không thể hỗn xược, bao gồm cả Nam Dung Dung cảm tính.
Nam Khánh khụ một tiếng, Hàn Thương cũng lập tức nhìn Sở Khuynh Ca, nghiêm nghị nói: “Cửu công chúa, giống như ý nguyện của ngươi, toàn bộ người đều đã tới, không biết Cửu công chúa muốn chứng minh mình không phải hung thủ bằng cách nào, tiện thể tìm hung thủ thật sự?”.