Shinohara là kẻ nói dối. Không chỉ mình Shinohara. Matsumura cũng đã nói dối tôi.
Cả tên bác sĩ và đám y tá hợm hĩnh cũng đều là những kẻ nói dối.
Shinohara nói rằng khi tôi nhập viện vào lúc trăng non, và đến khi có trăng non lần nữa, mây mù trong tôi sẽ tan biến và tôi sẽ được xuất viện. Nhưng rốt cuộc, đám mây đó vẫn chưa tan đi. Ngược lại thì nó đã lan rộng.
Chẳng phải Matsumura và đám bác sĩ đã đảm bảo rằng tôi sẽ bình phục sao? Chắc chắn ít nhất họ cũng lạc quan về tình hình bệnh tật của tôi mà.
Khi y tá bảo tôi vào phòng khám, Shinohara và Matsumura đang đợi tôi. Chắc hẳn họ đã nhận được lời giải thích từ bác sĩ phụ trách từ trước rồi. Kết quả điều trị bằng tia proton không tốt nên bác sĩ đã tư vấn cho họ về các phương pháp điều trị trong tương lai.
“Vì liệu pháp tia proton không có tác dụng, nên phẫu thuật vẫn được khuyến khích ạ.”
Đó là kết luận của bác sĩ phụ trách.
“Xin ông đừng nản lòng. Chúng tôi có những bác sĩ phẫu thuật rất tài năng. Sau khi mổ, ông sẽ phải nằm viện một thời gian để được điều trị bằng thuốc chống ung thư, nhưng nếu tiến triển tốt thì có thể xuất viện. Tất nhiên ông vẫn sẽ phải đến bệnh viện ngay cả sau khi xuất viện. Có thể nói đây sẽ là một cuộc chiến lâu dài nhưng ta hãy cùng cố gắng hết sức nhé. Nếu ông gặp khó khăn về mặt tâm lý thì ông nên nói chuyện với chuyên gia tư vấn. Tất nhiên là nói với tôi cũng được. Xin hãy cho tôi biết bất cứ điều gì ạ.”
Tôi nghĩ họ còn nói về những vấn đề chuyên môn khác nhưng tôi không nhớ nữa. Tôi không thích giọng điệu lịch sự của bác sĩ phụ trách, anh ta vẫn dè dặt cho đến tận bây giờ.
Matsumura tỏ ra u ám, còn Shinohara thì có vẻ mặt kỳ lạ.
Đồ dối trá. Tôi thầm nguyền rủa.
Chắc chắn là tôi phải tức giận rồi. Tuy nhiên, đó là vì họ buộc tôi phải sử dụng liệu pháp tia proton, một liệu pháp điều trị mà tôi chẳng biết gì, chứ không phải vì bệnh chưa được chữa khỏi.
Thực ra, tôi biết mình sẽ không khá hơn chút nào rồi.
Trăng đã cho tôi biết điều đó.
Tối hôm ấy, tôi đi dạo trong vườn bệnh viện như mọi khi.
Ban ngày tuyết phủ kín cả khu vườn, đế giày của tôi phát ra tiếng lạo xạo mỗi lần bước đi. Hơi thở của tôi mang màu trắng xóa, phủ kín cả mặt tôi. Có băng ở trên bề mặt ao nữa.
Tuyết hấp thụ ánh trăng và tỏa ra thứ ánh sáng mơ hồ khiến khu vườn sáng hơn bình thường.
Này. Trăng gọi tôi như vậy, và khi nhìn lên, tôi thấy một bức ảnh chụp X-quang của chính mình trong lúc trăng sắp tròn. Ở nơi đó chiếu ra một cái bóng đen hình bàn tay đang nắm lấy gan của tôi. Thay vì một con thỏ đang nhảy nhót, tôi nhìn thấy mầm bệnh của mình trên mặt trăng.
Vậy là tôi đã biết rồi. Tôi đã bị bệnh, và vẫn còn căn bệnh đó.
Từ đêm đó trở đi, tôi bắt đầu cảm thấy có vật lạ bên trong cơ thể mình. Một thứ gì đó đang nằm bên trong tôi. Nó đang sống. Nó đang nhăm nhe vào kẽ hở của tôi. Nó đang cố gặm nhấm tôi, nuốt chửng tôi. Nó giống như sát ý của kẻ thù ẩn nấp trong bóng tối và nhắm vào tôi.
Sau khi bác sĩ phụ trách giải thích xong mọi chuyện, tôi và Shinohara đi đến quán cà phê, còn Matsumura ở lại vì các bác sĩ có chuyện muốn nói.
“Cấm thuốc lá đấy nhé.”
Tôi nói với Shinohara, gã vừa ngồi xuống đã lấy điếu thuốc ra.
Shinohara nói “Aa!” và cất điếu thuốc đi. Đây là quán cà phê bên trong bệnh viện. Tất nhiên rồi.
Vừa rồi Shinohara ra cái vẻ nghiêm nghị, nhưng bây giờ gã đã trở lại với phong thái điềm tĩnh của mình.
“Giờ thì nên làm sao đây nhỉ? Chuyện phẫu thuật ấy.”
Tôi hỏi gã.
“Ông hãy tự quyết đi ạ.”
Shinohara trả lời trong khi áp bàn tay quanh cốc cà phê để giữ ấm.
“Chắc chắn ông đã luôn luôn làm vậy rồi. Tôi sẽ tuân theo quyết định của ông.”
Tôi đã quyết định mình sẽ làm gì rồi. Chỉ là tôi muốn biết Shinohara sẽ nói gì thôi. Câu trả lời của Shinohara cũng đúng như những gì tôi mong đợi.
Uống trà xong, tôi nhờ Shinohara gọi Matsumura đến.
“Shinohara đi đâu rồi?”
Matsumura đã đến nhưng Shinohara thì không thấy đâu.
“Ông ấy đang ăn udon ạ.” Matsumura rụt vai khi trả lời.
“Udon?”
“Có vẻ udon ở đây khá ngon ạ.”
Ngoài quán cà phê, còn có một cửa hàng tiện lợi và một quán ăn soba độc lập ở tầng hầm của bệnh viện.
Tên Shinohara chết tiệt, chắc hẳn gã đều ăn udon mỗi khi đến thăm mình.
“Ông hãy tiến hành phẫu thuật cho tôi đi.”
Lẽ ra nên làm vậy ngay từ đầu. Matsumura là bác sĩ riêng của tôi, và phẫu thuật tốt hơn nhiều so với cái liệu pháp tia proton mà tôi chẳng hiểu gì. Phải cắt bỏ những phần xấu. Dễ hiểu mà.
“Hả?” Matsumura hỏi lại nên tôi lặp lại câu tương tự.
Ông hãy tiến hành phẫu thuật cho tôi đi. Mổ bụng tôi đi.
Matsumura chỉ gọi một cốc nước không đá. Bàn tay ông đang cầm cốc run rẩy.
“Tôi không thể làm được đâu.” Ông ta nói.
“Không thể? Tại sao? Ông là bác sĩ riêng của tôi mà?”
“Tại vì tôi là bác sĩ nội khoa ạ. Tôi không phải bác sĩ ngoại khoa.”
“Bác sĩ nội khoa không có khả năng phẫu thuật sao?”
“Ngài nghĩ vậy cũng được ạ. Tôi không hề có kỹ năng phẫu thuật.”
Trong lúc tôi đang suy nghĩ thì Shinohara đến ngồi cạnh Matsumura.
“Được rồi. Vậy thì tôi sẽ phẫu thuật ở đây. Nhưng tôi muốn đến bệnh viện của ông sau khi phẫu thuật. Xin hãy chăm sóc cho tôi nhé.”
Nước mắt Matsumura rơi xuống. Tôi đã kể trước đó rồi nhỉ? Matsumura lớn tuổi hơn tôi. Có lẽ ông ấy đã già, còn hay mau nước mắt nữa. Một kẻ đáng thương.
Matsumura định nói gì đó nhưng bị tôi đưa tay ngăn lại:
“Nếu mà ghét thì tôi sẽ không chấp nhận phẫu thuật đâu.” Tôi lên giọng.
“Thật tốt quá rồi. Tôi cũng trông cậy cả vào ông đấy, Matsumura.”
Shinohara nói và thở ra mùi cá ngừ, vậy là chuyện này đã chốt.
Vẫn còn thời gian trước khi phẫu thuật nên tôi có thể về nhà, nhưng tôi đã chọn ở trong bệnh viện.
Tôi không muốn Kumaru nhìn thấy mình lúc này. Dù cho tình trạng cơ bắp yếu đi là điều không thể tránh khỏi, nhưng kể từ khi nhìn thấy ổ bệnh trên mặt trăng, tôi đã trông như một kẻ bệnh tật rồi. Không phải là tôi thấy lo lắng đâu. Hình ảnh phản chiếu trong gương hay trong ao vườn đều trông thật xa cách. Nó mờ ảo và có đôi chút xa lạ.
Đã lâu rồi không gặp nhau nên tôi tin chắc Kumaru sẽ khịt mũi và đi tìm tôi. Điều đó thật là cay đắng. Tôi không thể gặp nàng lúc này.
Tôi nhờ Shinohara trông coi Kumaru. Đây hẳn là lần đầu tiên gã phát hiện ra tôi có phụ nữ, nhưng Shinohara không hề tỏ ra bận tâm. Khi tôi nhờ gã mang thật nhiều thực phẩm cho nàng, gã chỉ im lặng gật đầu. Đối với Shinohara, phụ nữ và chó đều như nhau.
Tuy nhiên, chỉ khi tôi nhờ gã đưa viên đá mặt trăng cho Kumaru thì vẻ mặt gã mới thay đổi như muốn nói: “Ồ”. Shinohara biết rõ tình yêu của tôi với đá mặt trăng mà. Tôi đoán gã rất ngạc nhiên khi thấy tôi có đủ tinh thần để giao phó việc này cho gã.
Tôi đã hứa với Kumaru là sẽ đưa cho nàng viên đá, cùng lời hứa rằng tôi chắc chắn sẽ quay lại.
Trong chuyến thăm lần sau đó, tôi hỏi Shinohara tình hình Kumaru thế nào.
“Vâng, cô ấy vẫn khỏe.”
“Kumaru đang làm gì, có nói chuyện gì không?” Tôi lặp lại câu hỏi.
Thật ngạc nhiên khi biết Kumaru đang lo chuyện cửa hàng. Khi Shinohara mang đến một hộp các tông chứa đầy thực phẩm thì vừa đúng lúc nàng đang đàm phán.
“Đàm phán?”
Kumaru ép giá chiếc tủ lạnh mà một cậu thanh niên đã mang vào cửa hàng, nàng nói bằng thứ ngôn ngữ mà cậu ta chưa bao giờ nghe, rồi hăm dọa và tống cổ thanh niên đi vì cậu ta phàn nàn khi bị trả giá rẻ bèo. Sau đó Kumaru ra hiệu cho Shinohara giúp mình mang tủ lạnh đi. Khi Shinohara đưa cho nàng hộp các tông đựng thực phẩm bên trong, có lẽ nàng nghĩ gã là một nhân viên tiếp thị và xua tay như muốn đuổi gã về đi.
Shinohara đưa viên đá mặt trăng cho Kumaru. Sau đó, Kumaru im lặng, nàng nhìn chằm chằm vào hòn đá như đang cố nhớ lại điều gì đó, nên Shinohara tận dụng cơ hội để lại hộp các tông và rời khỏi cửa hàng.
Hiểu rồi, Kumaru vẫn khỏe à? Lại còn trông coi cửa hàng nữa chứ.
“Hahahahahahahahahahahahaha.”
Tôi bật cười ầm ĩ và Shinohara trợn mắt vì sốc. Có lẽ đây là lần đầu tiên gã thấy tôi cười lớn như vậy.
Tôi bắt đầu tập thổi kèn một tuần trước khi phẫu thuật.
Thứ đó dùng để cải thiện hô hấp. Chắc chỉ có tôi gọi là kèn thôi, nhưng thực tế nó được gọi là “Souffle”[note59056]. Hình dạng của nó tương tự như chai nước tôi uống khi tập gym vậy.
Theo y tá, việc tăng cường hô hấp sẽ giúp bệnh nhân hồi phục chức năng sau phẫu thuật.
Tôi bịt lỗ mũi bằng một chiếc kẹp, thở ra chậm và sâu nhất có thể vào cái “chai nước”, sau đó hít vào lại. Chỉ có lặp đi lặp lại như vậy, nhưng miệng chai có kết cấu kì cục nên rất khó để thực hiện. Nếu chỉ hô hấp bình thường thì hơi thở sẽ không đi qua được. Tôi thở ra thật mạnh và chậm rãi.
Nếu suôn sẻ thì sẽ có âm thanh giống như tiếng kèn, một chiếc kèn trông rẻ tiền và hơi chút thảm hại.
Tôi thích cái này, và tôi tự tin vào dung tích phổi của mình. Cách mỗi 2 tiếng tôi sẽ thổi kèn trong 2 phút, 5 lần một ngày, lời khuyên của y tá là như vậy. Tiếng kèn của tôi vang to đến nỗi ngay cả y tá cũng phải ngạc nhiên.
Đó là một niềm an ủi của tôi. Khi đắm mình vào chiếc kèn đó, tôi có thể quên đi cơn đau ở lưng dưới, dù chỉ trong chốc lát. Những kẻ thù ẩn náu bên trong tôi, nhắm tới tôi đã bắt đầu xâm chiếm dần. Tay chân tôi tê cứng và cơ thể cảm thấy mệt mỏi.
Vào ban đêm, tôi nhìn lên mặt trăng ngoài cửa sổ và thổi kèn. Tôi không đi bộ nữa.
Ba ngày trước khi phẫu thuật, tôi phải giảm lượng thức ăn tiêu thụ. Khẩu phần ăn vốn đã ít, giờ còn giảm xuống chỉ bằng lượng thức ăn cho mèo, nhưng có lẽ vì bụng tôi đã nhỏ đi nên tôi không thấy quá bất mãn chăng?
Đã hơn một tháng kể từ lúc nhập viện. Việc giảm cân được thực hiện nhằm giảm lượng phân trong ruột, đồng thời bổ sung các chất dinh dưỡng còn thiếu bằng cách truyền dịch qua một đường ống đưa vào tĩnh mạch ngực.
Một ngày trước khi phẫu thuật, tôi làm rỗng ruột bằng thuốc nhuận tràng, một y tá đã cạo lông phần thân dưới của tôi. Cảm giác thật lạ lùng, giống như một con cá bị đánh vảy vậy. Không lẽ họ định luộc tôi ư?
Vào ngày hôm đó, Shinohara và Matsumura đến và chúng tôi nói chuyện một chút.
Matsumura nói rằng ông đã quyết định nuôi một con mèo.
“Loại mèo gì vậy?” Shinohara hỏi.
Tôi ngồi dậy trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ hướng ra vườn. Trong khu vườn hoang vắng không một bóng người. Chỉ có vài cành thông đang đung đưa trong cơn gió lạnh thấu thổi qua.
“Đó là một giống lai, tôi đã nhặt được nó. Thỉnh thoảng nó ra vườn thì tôi sẽ cho nó ăn, rồi nó đã bắt đầu quấn quít lấy tôi.”
Shinohara và Matsumura đang ngồi trên chiếc ghế êm ái cạnh giường.
Hôm nay Matsumura trông khỏe lắm. Ít nhất thì ông không khóc nữa.
“Hay quá, Pet có nghĩa là vật nuôi đấy ạ.”
Shinohara nói với tôi trong khi gã uống lon cà phê mang theo.
“Tôi đã tự hỏi ông bắt đầu chi tiền để mua thú cưng từ khi nào. Dù ông nói là nhặt được nó nhưng mà tôi cũng không còn thấy nhiều mèo hay chó hoang nữa.”
Matsumura đồng ý với Shinohara: “Tôi đã rất ngạc nhiên khi lần đầu tiên nhìn thấy thức ăn cho thú cưng mua ở siêu thị đấy.” Ông nói vậy và cười lớn.
“Trước đấy thì con mèo đó chỉ ăn đồ thừa thôi. Tôi cũng không ngờ là mình sẽ phải bỏ tiền để mua thức ăn cho thú cưng. Mặc dù là vậy nhưng hiện tại thì thức ăn cho thú cưng cũng đã giúp tôi nhiều lắm.”
“Tên là gì vậy?” Shinohara hỏi.
“Tên?”
“Tên con mèo ấy.”
“À, vẫn chưa có đâu. Sensei, ngài có thể đặt cho nó một cái tên hay được không ạ?”
Từ phía cửa sổ, tôi quay sang Matsumura.
“Mikazuki.”
Tôi nói.
“Hay thật, tên rất đẹp ạ.” Matsumura nói rồi cười toe toét. Sau đó cả ba người đều im lặng.
Rồi tôi lại nhìn vào khu vườn. Gió thổi rất mạnh.
Matsumura nói gì đó nhưng giọng ông lại lí nhí.
“Sao vậy?” Tôi hỏi.
“Tôi nói là ngài nên rửa tay gác kiếm đi ạ.” Ông nói với giọng chắc nịch.
“Gác kiếm?”
“Vâng. Sensei cũng nên giải nghệ được rồi. Kể cả sau khi đã chữa khỏi bệnh. Ngài đã làm việc chăm chỉ lâu lắm rồi ạ.”
“Tôi sẽ không rửa tay gác kiếm đâu.”
Shinohara cười lớn trước câu nói của tôi. Gã cười toe toét.
“Công việc của tôi sẽ tiếp tục mãi mãi.”
“Nếu vậy thì...”
Tôi hỏi Matsumura đang ngập ngừng: “Làm sao?”
“Tôi có một việc muốn nhờ ngài.” Ông ta đính chính lại câu nói.
“Ông định nói gì?”
“Nếu vậy thì xin ngài hãy giết tôi đi.”
Nói xong, Matsumura nhìn tôi.
Không có gì đáng ngạc nhiên. Matsumura có lẽ đã muốn chết từ lâu rồi. Ông ta muốn đi đến chỗ vợ mình.
“Hiểu rồi. Tôi sẽ giết ông.”
Tôi quay đầu ra ngoài cửa sổ. Rồi hỏi lại:
“Nhưng còn con mèo thì sao?”
“Nó vốn là mèo hoang mà. Nó sẽ vượt qua được bằng cách nào đó thôi ạ.”
“Được rồi. Thế thì đừng đặt tên cho nó chứ.”
Tôi lại thổi kèn. Đã đến lúc rồi. Tôi chìm vào giấc ngủ do thuốc mê được tiêm vào tĩnh mạch trên cánh tay.