Có thể nghe thấy âm thanh của tàu điện.
Đó là âm thanh cuối cùng tôi nghe được vào cuối ngày.
Nhìn cánh quạt trên trần nhà và nghe tiếng tàu điện chạy qua, tôi chìm vào giấc ngủ.
Khi đang nằm trên giường tại phòng khám Matsumura, tôi nghe thấy nhiều thứ âm thanh khác nhau.
Đầu tiên là giọng nói của trẻ con. Tôi thức dậy với âm thanh của những giọng nói hồn nhiên và cặp sách nảy lên khi chúng đến trường.
Tiếng trẻ con sớm kết thúc. Rồi khi buổi chiều đến, tiếng ô tô, tiếng chuông xe đạp, tiếng phụ nữ chào nhau và tiếng chó sủa một lúc rồi lại yên tĩnh. Thứ duy nhất mà tôi nghe được trong sự im lặng cho đến tối là những tiếng đàn piano yếu ớt. Khi nhắc đến việc chơi đàn, ngay cả một người tông điếc như tôi cũng có thể nhận ra rằng có sự khác biệt giữa người biểu diễn tốt và kém tùy theo từng ngày. Các học sinh trong lớp piano có lẽ đang chơi nhỉ.
Buổi tối, thành phố ồn ào náo nhiệt. Có tiếng ồn của mọi người chuẩn bị cho buổi tối và trở về nhà.
Điều kỳ lạ là chỉ có thể nghe thấy tiếng tàu điện vào ban đêm. Mặc dù ban ngày rất yên tĩnh nhưng có rất nhiều âm thanh mà tôi không thể nghe ra. Có lẽ chúng đã át đi tiếng tàu.
Sau khi chuyển về phòng khám của Matsumura, tôi bắt đầu thích âm thanh tàu điện.
Khi tôi lẩm bẩm theo tiếng tu tu xình xịch chạy qua, cơn đau dịu đi và tôi chìm vào giấc ngủ. Dù chỉ là một giấc ngắn ngủi và nhẹ nhàng.
Nếu tin vào lời của những kẻ dối trá như Shinohara, Matsumura và bác sĩ phụ trách thì ca phẫu thuật của tôi đã thành công. Tôi không nhớ nổi bất kì điều gì vì đã được gây mê toàn thân, cuộc phẫu thuật kéo dài 6 tiếng.
Trong khi chờ vết thương lành lại, tôi được chuyển đến phòng khám của Matsumura như đã hứa. Tôi đoán bác sĩ phụ trách và Matsumura đã nói về chuyện đó rồi. Bác sĩ thản nhiên tiễn tôi đi. Nói kiểu gì thì trông họ vẫn có vẻ rất vui. Tôi chắc rằng họ cảm thấy nhẹ nhõm khi có thể trút đi một mối phiền hà.
Trong 10, 15 hay 20 năm kể từ khi bà vợ qua đời, phòng khám Matsumura vẫn tiếp tục hoạt động chỉ vì tôi, nơi này gần như đã bị bỏ hoang. À không, gọi là hoang tàn thì có lẽ hơi quá. Phòng khám Matsumura chính là Matsumura. Cũng giống như Matsumura khi ông mong muốn được chết nhưng vẫn không quản khó nhọc để tiếp tục làm việc cho tôi, bệnh viện này dù đang xuống dốc nhưng vẫn duy trì được sự cân bằng cuối cùng.
Ngôi nhà trông như sắp sụp đổ dưới sức nặng của chính nó. Các bức tường ở bên ngoài để gió lùa xuyên qua. Mặt khác, sàn và trần bị xiêu vẹo vào trong và bị dột nhiều. Kính cửa sổ thì thiếu sót đây đó. Chỗ thì nứt. Chỗ thì bẩn.
Chiếc giường của tôi làm bằng ống sắt cũng khá cũ. Các khớp nối của đường ống đỏ và rỉ sét, không biết chúng có thể chống đỡ tôi được bao lâu nữa. Ước gì mua được một chiếc giường mới nhỉ. Matsumura thật vô dụng. Ông ta đang xem thường tôi chăng? Thực sự ông ta muốn chết lắm sao? Đáy giường rơi ra ngoài làm vỡ cả sàn. Ông ta muốn tôi đào mộ bằng trọng lượng của chính mình khi ngã xuống ư?
À không, tôi đang nói gì vậy nhỉ? Chắc là không có chuyện đó đâu, không có đâu.
Hầu như lúc nào Matsumura cũng ở bên cạnh, chăm sóc tôi tận tình từ sáng đến tối.
Có hai ống nối với cơ thể tôi, qua đó tôi được truyền dịch vào tĩnh mạch, công việc của Matsumura là lắp đặt và thay thế chúng. Ống đầu tiên là ống thông dẫn thuốc chống ung thư đi qua mạch máu ở háng và đến thẳng gan. Cái thứ hai được kết nối vào tĩnh mạch ở cánh tay trái và được truyền nhỏ từng giọt vào đó, thay thế thức ăn.
“Này Matsumura, mặt ông làm sao vậy?”
Có gì đó kỳ lạ trên khuôn mặt của Matsumura khi ông thay tã cho tôi. Một khuôn mặt méo mó kỳ lạ, như thể nó đang ở phía bên kia của làn sương mù. Matsumura lầm bầm trả lời nhưng tôi không hiểu ý ông là gì. Nước tiểu của tôi có mùi chăng?
Tất cả những gì rớt ra khỏi tã là nước tiểu. Vì tôi không ăn gì nên không có phân nữa. Ban đầu, Shinohara sẽ mua cho tôi món gì đó trông rất ngon và Matsumura sẽ làm cho tôi món gì đó trông rất ngon, nhưng rồi tôi ngay lập tức ói mửa.
Tôi vẫn chưa ăn gì kể từ khi phẫu thuật xong. Chỉ có những giọt nước dịch đang nhỏ xuống mà thôi.
Đôi khi tôi nôn mửa ngay cả khi không ăn gì. Tôi nôn ra dịch dạ dày, nước bọt và hơi ấm, nhưng tôi biết vẫn còn nhiều thứ khác để nôn ra.
“Này Matsumura, vỗ nhẹ vào lưng tôi đi nào.”
Dù tôi có nhờ vậy thì ông cũng không làm vì nói rằng nó sẽ làm tăng huyết áp của tôi.
Tôi thọc ngón tay xuống cổ họng và quằn quại cơ bụng, cố gắng nôn ra. Tôi cố hết sức và siết chặt các cơ trên toàn thân. Nhưng những thứ còn sót lại trong tôi đã nằm sâu vào cơ thể tôi mà không hề nhúc nhích. Tôi dừng lại vì mắt và mũi mình đang chảy máu.
Matsumura bắt tôi uống biết bao nhiêu là loại thuốc, tiêm biết bao nhiêu mũi tiêm.
“Này, Matsumura, mắt ông bị sao vậy?”
Mắt Matsumura ươn ướt. Màu đỏ và đen.
Tôi đã khổ cực đến mức nào? Đau đớn đến mức nào?
Lúc đầu tôi nghĩ rằng mình sẽ chỉ thấy nhột thôi. Chẳng biết đó là cảm giác nhột vì cơn đau hay là tôi thực sự bị cù lét nữa. Khi tôi cười khúc khích, mọi người đều tránh xa ra một chút và nhìn tôi với vẻ mặt kì lạ.
Cù lét là cảm giác nhột, nhưng tôi không thể hiểu nổi nó đang nhột ở đâu nữa, nên tôi nhìn vào bên trong cơ thể mình. Nếu nghĩ là bên mạn sườn thì nhột có thể bỏ chạy. Nó ngọ nguậy di chuyển ra khỏi mạn sườn của tôi. Khi tôi cố tóm nó vào giữa bụng, nhột lại ngọ nguậy đi khỏi đó. Tôi tưởng mình đã mắc phải nó ở nách, nhưng nó lại chuyển thành đau đớn.
Sau đó là đau đớn. Nhưng tôi sẽ không nói là đau. Bởi vì tôi là tôi mà. Vì tôi là kẻ bất tử. Cho nên tôi giữ bình tĩnh và làm ra vẻ mặt lạnh tanh.
Cơn đau lớn đến mức mũi tôi bắt đầu chảy máu khi cố gắng chịu đựng. Tôi ngất xỉu. Tôi không nhận ra rằng mình đã bất tỉnh, nhưng cánh quạt trần đã cho tôi biết điều đó.
Vì là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một cánh quạt trên trần nhà nên tôi nhờ Matsumura xoay nó, nhưng ông nói rằng nó bị hỏng và không thể bật được. Matsumura là kẻ nói dối. Không, có lẽ cánh quạt trần mới đang lừa tôi. Có lẽ nó đang giả vờ không di chuyển được. Cánh quạt có thể di chuyển mà.
Tôi đang nằm trên giường và nhìn vào cánh quạt. Vậy là tôi đã biết. Khi tôi ngất xỉu và rồi tỉnh lại, vị trí của chiếc quạt trần đã thay đổi. Đó chính là một chiếc đồng hồ.
Một ống thuốc chống ung thư mắc kẹt trong gan của tôi 24 giờ một ngày.
Tôi tiêm tĩnh mạch ở cánh tay 3, 4 hoặc 5 lần một ngày. Một, hai hoặc ba tiếng.
Tôi cũng giống như mẹ tôi vậy. Tôi nằm trên giường giống như người mẹ đã cho tôi biết ngày sinh của mình. Có một vết sẹo phẫu thuật màu nâu trên ngực mẹ tôi, nhưng vết sẹo của tôi lại ở dưới bụng. Vết sẹo phẫu thuật của tôi vẫn còn đỏ.
Tôi đã làm mẹ mất mặt rồi.
Tôi từng rời khỏi đảo và phát hiện ra mẹ đang nằm trong bệnh viện. Bà đã nhờ tôi giết bà nhưng tôi không thể. Rồi một thời gian sau tôi lại đến gặp mẹ. Tôi cảm thấy thế nào? Tại sao ư? Tôi có muốn giết mẹ không? Chẳng nhớ nữa. Hay là tôi chỉ muốn đứng nhìn thôi? Giống như mẹ đã thả tôi vào hố xí và nhìn tôi trèo dây rốn, qua lỗ hố xí như ròng rọc, phải chăng tôi chỉ nhìn chằm chằm vào người mẹ sắp chết đó? Tôi không nhớ nổi.
Tuy nhiên, tôi không thấy mẹ đâu ở bệnh viện nơi hoa hồng đang nở rộ này. Khi tôi hỏi thì họ nói bà đã được chuyển đi bệnh viện khác. Chẳng biết chỗ nào nữa. Tôi đi loanh quanh cả ngày, đến thăm mọi bệnh viện thấy qua và tìm kiếm những bà lão đang nằm viện. Ngày hôm sau, hôm sau và hôm sau nữa, tôi đến thăm nhiều bệnh viện và gặp gỡ nhiều bà lão khác. Cuối cùng tôi đã bỏ cuộc. Sau khi gặp vô số bà già, tôi không còn nhớ được khuôn mặt của mẹ mình nữa. Khuôn mặt người mẹ biến mất giữa vô số những bà lão.
Đôi lúc Matsumura lau người cho tôi bằng khăn ướt.
Căn phòng được sưởi ấm bằng bếp lò. Một cái lò dầu đang cháy cạnh giường.
Matsumura không gội đầu cho tôi nên khi gãi ngứa thì tóc sẽ lại rụng ra.
Ấm nước trên bếp kêu leng keng và thở xì ra. Đôi khi nó sẽ nói gì đó. Tôi không hiểu ý nó là gì khi cười nói như vậy, nhưng nó có vẻ thực sự thú vị và tôi muốn biết rõ hơn. Đôi lúc tôi gật gù với nó. Ờ, ờ, thì ra là vậy à. Sau đó ấm đun nước im lặng. Có lẽ nó không muốn tôi biết về nó.
Cơn đau ngày một trầm trọng hơn. Tôi cố gắng tập trung vào chỗ đau và trừng mắt nhìn nó, nhưng cơn đau lại né tránh. Sau đó, tôi lại bị đau ở vùng khác. Cơn đau đớn khốn kiếp đó đang tức giận. Vì thế mỗi lần cử động là nỗi đau lại càng tăng lên.
Liệu cơn đau đớn này có thuyên giảm nếu tôi hét lên là đau không nhỉ? Tôi có nên cúi đầu và nói lời xin lỗi không đây?
Nhưng tôi sẽ không làm vậy đâu. Sẽ tốt hơn nhiều nếu mặc kệ nó.
“Này Matsumura, chân ông bị sao vậy?”
Matsumura đang đi khập khiễng. Ông kéo lê cái chân theo mình.
Con mèo mà Matsumura nhặt về thi thoảng lại đến phòng bệnh của tôi.
Đó là một con mèo tam thể rất dễ thương với mắt phải màu xanh và mắt trái màu vàng. Khi tiến đến một cách dồn dập, nó nhìn lên giường và kêu meo meo. Chắc là tôi đã đặt tên cho nó rồi, nhưng tôi lại quên mất. Vậy nên nó chỉ là một con mèo vô danh mà thôi.
Con mèo nhảy lên ngực tôi và ngửi mặt tôi. Một chiếc mũi có đốm màu hồng và đen tiến lại gần tôi. Đây cũng là tác dụng phụ của thuốc chống ung thư mà miệng tôi đã đầy vết loét. Những vết lốm đốm ngập ngụa trong miệng tôi và tràn ra khỏi môi. Cơn đau giảm bớt khi con mèo liếm vào môi tôi. Khi nó thở vào hơi thở của tôi, cơn đau dịu thêm nữa.
Nghĩ lại thì, tôi từng nghe nói rằng thú cưng có thể thế thân cho chủ nhân của chúng. Họ nói rằng chúng chấp nhận số phận của chủ nhân, và bảo vệ chủ nhân bằng cách bị thương hoặc chết.
Con mèo gập hai chân trước và nằm ngủ trên ngực tôi. Nó dậm chân trước và đòi tôi vuốt ve đầu nó. Khi trời trở lạnh, nó ngáp bên bếp lò. Tôi bật cười trong khi nhìn nó ngáp. Con mèo đó hiểu tôi định nói gì.
Tôi gọi: Này, mèo ơi. Xin hãy thế chỗ của tao. Hãy coi cơn đau của tao là của riêng mày đi. Rồi tao sẽ giết mày mà.
Cơ thể tôi có màu vàng sáng do bệnh vàng da. Màu vàng giống như ngón tay vừa bóc vỏ của vô số quả quýt vậy. Làn da vàng khè của tôi đầy ắp những vết chàm.
Bụng tôi cồn cào đến lạ lùng nên tôi ra khỏi giường, nhìn vào gương và thấy mình giống như một bà bầu vậy. Cổ tôi đã bị trương phù lên. Cơ bụng sáu múi của tôi đã biến đi đâu mất rồi?
Tôi nhờ Matsumura rút nước nhưng ông đang càu nhàu chuyện gì đó nên tôi tự làm. Khi đâm kim tiêm vào bụng, một chất lỏng màu vàng chảy vào ống tiêm.
Bản chất tôi rất nhạy cảm với nhiệt, vào một đêm nọ, cơ thể tôi như thể bị đốt cháy và dù đã tắt bếp lò nhưng vẫn rất đau, nên tôi quyết định ra ngoài. Tôi bước dọc hành lang, cầm theo ống truyền dịch được treo trên bánh lăn. Con mèo quanh quẩn theo tôi. Bước đi của tôi cực kì chậm chạp.
Nỗi đau đớn và tôi được cân bằng một cách tinh tế như chiếc đòn gánh vậy, nên tôi sợ nỗi đau sẽ ập xuống và nó sẽ bất ngờ nứt toác ra. Nếu vậy thì cơn đau sẽ lan rộng và tôi lại ngất đi.
Con mèo bước đi chậm rãi, thỉnh thoảng dừng lại và nhìn lại tôi. Con mèo không đi ra cửa trước mà đi vào phòng khác nên khi tôi đau nhói bước theo, tôi đã thấy mẹ đang ngủ trên giường. Con mèo rời bỏ tôi và đi ra ngoài. Con mèo này thật là chu đáo.
Mẹ đang ngủ với đôi mắt hơi mở. Giống như híp lại hơn là bị cận thị. Không còn nghi ngờ gì nữa. Đây là người phụ nữ đã cho tôi biết ngày sinh của tôi. Một khuôn mặt ẩn giấu giữa vô số bà lão lăn ra và ngã xuống giường. Ánh đèn đường lờ mờ chiếu qua cửa sổ rọi vào đôi mắt khép hờ của tôi. Những giọt nước đang nhỏ xuống một cách từ từ.
Tôi đưa tay chạm vào cổ mẹ. Bắt được mẹ rồi, tôi nghĩ. Tôi siết chặt đôi tay lại. Và thứ duy nhất tôi đang nắm giữ là bàn tay của chính mình. Bóng dáng mẹ đã biến mất.
Tôi không thể ngủ được nữa. Vì vậy, không có gì xảy ra.
Ngay cả tiếng tàu điện xa xa cũng không ru được tôi vào giấc ngủ. Buổi sáng, tôi thức dậy mà không nghe thấy tiếng trẻ con nói chuyện hay tiếng cặp sách nảy lên. Tôi chỉ chiến đấu với cơn đau đớn mà thôi.
Tôi mất ý thức vì phải chống trọi với cơn đau.
Tôi không thể nhìn thấy trăng từ phòng mình nữa.
Khớp vai của Matsumura đang kêu lên cót két. Và rồi tôi tỉnh lại.
Tấm đựng dây ống truyền dịch đã đổ xuống. Chất lỏng trong cơ thể tôi chảy ngược qua dây ống nối với gan, lan ra sàn nhà.
Matsumura không chống cự ngay cả khi tôi đẩy ông xuống. Ông nhắm mắt lại và không cử động, rồi trở nên kiệt sức.
Cánh quạt trên trần nhà đang quay dần dần dừng lại. Chiếc ấm nước cười đang bật thành tiếng toe toét.
Tôi nhận ra mình chính là người đã bóp méo khuôn mặt của Matsumura, làm ông bị mù và gãy chân.
Tôi đang cố biến Matsumura thành thú cưng của mình. Tôi đang cố bắt Matsumura xoa dịu nỗi đau đớn của tôi. Matsumura sẽ vui vẻ trở thành thú cưng, hay cả là búp bê bị nguyền rủa vì tôi. Ông cũng sẽ trở thành một con búp bê bị nguyền rủa chịu trách nhiệm về cơn đau của tôi, và ông sẽ loại bỏ cơn đau đó bằng cách đốt cháy chính thân búp bê của mình.
Tôi đã gọi cho Shinohara.
Tôi bảo gã rằng hãy đi tìm ngài Tsukigami. Tôi không còn muốn sống nữa.
Chỉ có Gã đàn ông Sa mạc mới có thể giết được tôi mà thôi.