Người Tình Của Tổng Giám Đốc Đài Truyền Hình

chương 26: trời xui đất khiến

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Mẹ Bầu

"Cái gì..." Tưởng Vũ Hàng nghe điện thoại kinh ngạc đến cứng đờ người ra như một bức tượng thạch cao.

Bên kia điện thoại Vũ Nghê tức đến nghẹt thở, ngữ điệu không hài lòng nhắc lại lần nữa."Tôi nói với anh này, Quan Tĩnh đã mang thai, anh phải biết đây là cục cưng của anh đấy Nếu như anh còn muốn đứa bé này, thì lập tức đến bệnh viện xxx, bằng không đứa bé này cũng không còn đâu! Tưởng Vũ Hàng, anh thật sự muốn cô ấy sẽ căm ghét anh cả đời hay sao, anh thật sự cam chịu để cho cô ấy làm như vậy hay sao?"

Gương mặt Tưởng Vũ Hàng như co rút lại, anh đã nghe rõ lời của Vũ Nghê nói. Quan Tĩnh mang thai, nhưng cô lại muốn bỏ đứa bé đi!

Không, tuyệt đối anh không thể để cho cô bỏ con đi được!

Nhìn đại tổng giám đốc gần trong gang tấc, bộ dạng như mất hồn lạc phách, người đẹp đang ngồi ở trên đùi anh, ra sức dùng tất cả vốn liếng uốn éo cơ thể muốn quyến rũ sự chú ý cuả kim chủ. Mười đầu ngón tay với những chiếc móng được sơn lộng lẫy, mềm mại như nước chui vào trêu đùa ở trên ngực anh. "Tổng giám đốc Tưởng, anh có thích cơ thể người ta không?"

Cô gái từ từ mở cổ áo của mình ra một cách quyến rũ, để lộ một khoảng ngực lớn đầy đặn, trơn bóng, trắng như tuyết...

Đầu điện thoại bên kia dường như Vũ Nghê nghe thấy được điều gì đó ở bên này, cô không sao tin được gầm nhẹ chất vấn. "Tưởng Vũ Hàng, anh đang làm cái gì đó? Bên cạnh anh vẫn có những phụ nữ khác sao?"

Tưởng Vũ Hàng nhíu mày, vội vàng giải thích: "Vũ Nghê, anh không biết chuyện lại đến thế này, anh...” anh cho là Quan Tĩnh đã không còn thương anh, nên anh mới để cho “vò đã mẻ lại còn bị nứt”, thuê người phụ nữ khác ở cùng để làm khuây khỏa nỗi nhớ cô!

"Anh giải thích với tôi có ích gì đây? Hơn nữa anh cũng không cần thiết phải giải thích với tôi!" Vũ Nghê đã nổi giận thật sự, hạ giọng xuống quát vào trong điện thoại."Dù sao lời cần nói tôi cũng đã nói rồi, anh dự định làm thế nào là chuyện của anh, tôi cúp máy... "

"Đợi chút đã..." Tưởng Vũ Hàng đẩy cô gái đang ngồi ở trên đùi anh ra: "Vũ Nghê, xin em đấy, hãy giúp anh đi, nhất định em có thể khuyên Tĩnh Tĩnh nghe đừng bỏ đứa con này đi, anh thích Tĩnh Tĩnh, muốn cưới Tĩnh Tĩnh!"

Những lời giấu kín ở trong lòng suốt mấy ngày qua, rốt cục Tưởng Vũ Hàng đã nói ra bẳng hết.

"Vậy thì anh cũng nên tới đây nhanh chóng một chút, còn cọ xát cái gì nữa chứ? Trước kia anh ta đâu có đần như vậy? Đã quan hệ với anh một thời gian, cho nên khi anh làm chuyện mập mờ với Tĩnh Tĩnh, mà lại còn quan hệ qua nhiều năm, vậy mà cũng không hề bị cô phát hiện!

Bao nhiêu trí thông minh mà anh đã từng sử dụng với cô đã chạy đâu mát rồi? Thật là kỳ quái!

Phản bội sự tín nhiệm của bạn thân, Vũ Nghê cúp điện thoại mà lòng lo lắng bất an!

Tưởng Vũ Hàng cất điện thoại, đứng dậy định đi!

"Tổng giám đốc Tưởng, ngài định đi đâu vậy? Chẳng phải là ngài đã đồng ý với người ta, hôm nay sẽ cùng người ta đi dạo trung tâm thương mại đó sao?" Cùng lúc đó mỹ nữ xinh tươi trạc độ hai mươi tuổi kia, cất tiếng nói đầy nũng nịu, cánh tay như rắn bò lên thân thể Tưởng Vũ Hàng.

“Cô sang bên trợ lý của tôi cầm năm vạn đồng, sau đó lập tức biến đi cho tôi!" Không chút nể nang, Tưởng Vũ Hàng đẩy cô ta ra giống như đẩy chướng ngại vật, chạy thẳng ra cửa chính!

Cô gái nhỏ bé ra cố gắng chạy đuổi theo ở phía sau anh kêu lên: "Tổng giám đốc Tưởng, người ta thật sự rất thích ngài mà, thực sự không phải vì tiền của ngài!" Hừ, ra tay chỉ được có năm vạn đồng, quá ít? Khẩu vị của cô ấy à, có khả năng lớn hơn so với năm vạn đồng nhiều, chút tiền này không đủ cô nhét kẽ răng!

Nếu để cho người khác biết 'giá trị con người' của cô chỉ được có năm vạn đồng, vậy chẳng phải cô sẽ bị các kỹ nữ khác cười đến rụng răng sao? Hơn nữa cũng sẽ rất ảnh hưởng đến giá thị trường của cô nữa chứ? Vị kim chủ kế tiếp này cho rằng với tí tiền như vậy mà có thể chơi đùa với cô sao!

Việc này ... sao có thể được?

"Tốt lắm, năm vạn đồng cũng không có nữa!" Tưởng Vũ Hàng anh đây không sợ bị loại phụ nữ này nói là keo kiệt đâu nhé, “con hát vô tình, kỹ nữ vô nghĩa”, làm gì anh không biết mình được bọn kỹ nữ cao cấp kia ca tụng anh là ông chủ giàu có cơ chứ! Hừ, ở trước mặt người khác thì nói anh ra tay hào phóng rộng rãi, nhưng nhất định lại thầm mắng anh là đại ngu dốt.

Hừ, anh đâu có ngu như vậy chứ!

Cô gái kia hoàn toàn không ngờ đến Tổng giám đốc Tưởng sẽ nói ra lời như vậy, lúc ấy liền như ngớ ngẩn. Nhìn thấy Tưởng Vũ Hàng sắp sửa lao ra khỏi phòng làm việc, cô ta mất hết cả thận trọng, bỏ hết cả dáng người lẫn kiểu nói, trực tiếp nói giá. "Nếu chỉ có năm vạn đồng thì quá ít, Tổng giám đốc Tưởng ngài có thể cho mười vạn đồng hay không?"

Cho dù thế nào, bắt đầu từ lúc mười lăm tuổi cho đến bây giờ đã hai mươi tuổi, trong khoảng thời gian này cô ta cũng đã luôn cố gắng tích lũy kinh nghiệm lên giường cùng với đàn ông, đã quyến rũ được cái kia cứng rắn lên, sau đó còn được anh ta cám ơn một lần rồi! Dù thế nào thì cũng phải cho nhiều hơn một chút mới phải chứ?

Hiện tại tiền mặt màu đỏ cũng không được bao nhiêu, năm vạn đồng thật sự đâu phải là nhiều!

"Năm vạn đồng tôi cho cô cũng đã là nhiều rồi, người như cô trị giá cũng chỉ đến đồng thôi!" Nói xong, Tưởng Vũ Hàng đã đi ra khỏi phòng làm việc...

Cô gái nhỏ tức giận đến nghiến răng, đưa ngón giữa hướng về phía bóng lưng của anh. TNND, cho cô ta là tiểu thư phục vụ giống như ở trong trung tâm tắm rửa sao? Một buổi tối đồng mà có thể cầm được sao?

Khốn kiếp, đáng chết, thôi coi như là đã cho người đàn ông này chơi trắng vậy!

Vũ Nghê tự đẩy cửa phòng giải phẫu ra, còn đứng ở cửa cô đã lại khuyên nhủ với Quan Tĩnh: "Chúng ta về nhà thương lượng trước một chút, rồi mới quyết định làm, được không?"

Y tá muốn đuổi những người không có nhiệm vụ rời đi, nhưng vì là chuyện liên quan đến một mạng người, cho nên cũng đành mắt nhắm mắt mở chỉ nói một câu: "Có làm hay không, hãy quyết định nhanh một chút đi! Bên ngoài còn có rất nhiều người chờ đấy, xin hãy tiết kiệm thời gian cho!"

Vũ Nghê xoay hai vai Quan Tĩnh lại, bắt buộc bạn phải nhìn mình. "Tĩnh Tĩnh, chúng ta về suy nghĩ lại một chút, có được hay không? Dù sao cũng là một cái sinh mạng mà, cậu suy nghĩ một chút đi. Lạc Dật, Hoan Hoan, hai đứa trẻ đều như thiên thần nhỏ, đáng yêu biết bao. Tớ nghĩ cục cưng của cậu nhất định rất đẹp ..." vừa khuyên bạn nhưng đồng thời trong mắt Vũ Nghê ánh lệ đã dâng lên!

Quan Tĩnh bịt kín lỗ tai, nhắm chặt mắt lại, trong nháy mắt, nước mắt của cô đã nhanh chóng rơi xuống: "Cầu xin cậu, tớ cầu xin cậu đừng nói nữa! Vũ Nghê, tớ và cậu khác nhau. Cho dù có nói thế nào con cậu cũng là con trong giá thú... Tớ không muốn con tớ sinh ra trong một gia đình không đầy đủ, như vậy là làm hại nó... "

"Nhưng mà ... nhưng mà...” Vũ Nghe dường như muốn nói cho cô biết, Tưởng Vũ Hàng sẽ đến đây ngay lập tức. Nhưng cô cũng biết, hiện tại không thể nói ra, nếu không, Quan Tĩnh sẽ bỏ đứa trẻ ngay lập tức!

"Đừng ngăn cản tớ nữa, bởi vì tớ đã quyết định rồi. Tớ đã xác định sẽ bỏ đứa bé này... Tớ đã nói rồi, tớ đã từng được thưởng thức qua bao nỗi thương tâm, sự đau đớn như khoan vào tim, đau đến thấu xương...! Cầu xin cậu, cầu xin cậu đừng nên lay chuyển quyết định của tớ nữa, đừng có gợi lên sự đau đớn trong lòng tớ nữa!" Quan Tĩnh khóc nức nở!

Y tá vẫn đứng ở bên cạnh, bắt đầu nhanh chóng ra mặt ngăn cản sự thuyết phục, đồng thời nói rất rõ ràng: "Xin mời vị tiểu thư này đi ra ngoài cho, nơi này không phải là nơi thân nhân có thể vào được!"

Vũ Nghê nôn nóng đến độ dứt khoát lắc đầu, nhưng Quan Tĩnh lại quay lưng lại về phía cô, không để ý tới cô nữa. Cuối cùng cô đành để cho hai người y tá đẩy ra ngoài!

Truyện Chữ Hay