Editor: Mẹ Bầu
Chỉ có điều, đối với những chuyện này Lý Sấm lại không chút phản ứng, cũng không có tí xíu cảm giác. Trong ánh mắt của anh, trong đầu, trong lòng cũng chỉ có người phụ nữ trước mắt đang quay lưng về phía anh mà thôi: "Tĩnh Tĩnh, nếu như cảm giác của em đối với anh chẳng qua là sự rung động như lời của em, vậy thì sự rung động này cũng sẽ là vĩnh hằng! Năm nay anh đã tuổi, không phải là anh chưa từng có bạn gái. Anh đã qua cái tuổi quá kích động mà làm bậy rồi. Hiện giờ đối với em mà nói, anh là một người đàn ông trưởng thành đang bày tỏ sự yêu thương và hâm mộ đối với một người phụ nữ mà mình yêu mến..."
Anh thở dài một cái, khóe miệng phả ra một dải sương trắng thật dài: "Anh biết trong lòng của em chỉ có một mình Tưởng Vũ Hàng, thế nhưng anh tịnh không một chút để ý. Trong lòng của em không có anh, không sao hết, thậm chí đến sau này trong lòng em vẫn không có anh, cũng không sao cả, chỉ cần trong lòng anh có em, tất cả đều OK hết !"
Một sự bày tỏ khiến Quan Tĩnh rất cảm động, trái tim của cô thật sự đã bị tình cảm nồng nàn của anh phủ kín. Nhưng cô vẫn không thể nhận lời anh, thật sự không thể! "Cảm ơn anh, nhưng thật sự là em không thể.... em xin lỗi ... "
Lý Sấm cũng không hề nổi giận, đành bất đắc dĩ nhìn về phía bầu trời hô to. "Cô bé này thật là... tôi nên làm thế nào mới có thể khiến cô ấy yêu thích tôi đây..."
Anh nói ra một câu theo kiểu đầy chế nhạo, để kết thúc lần cầu hôn thất bại lần thứ n của mình!
phân chia tuyến
Hôm nay là mồng tám, các bệnh viện lớn cũng bắt đầu khôi phục lại giờ làm việc bình thường. Năm trước Quan Tĩnh đã dự định làm giải phẫu sinh non vào chính vào ngày này! Cô cố ý xin được bỏ thai trong vòng ba ngày nghỉ, ba ngày này cũng đủ cho cơ thể cô bình phục rồi!
"Tĩnh Tĩnh, cậu có muốn suy nghĩ lại một chút hay không?" Hôm nay Vũ Nghê cũng xin nghỉ buổi sáng, dự định giúp Quan Tĩnh đến bệnh viện. Dĩ nhiên việc này là do cô tự nguyện.
Quan Tĩnh cũng không nói cho Vũ Nghê biết hôm nay cô muốn làm sinh non. Mà là cô nghe chủ nhiệm nói Quan Tĩnh xin nghỉ liên tiếp ba ngày, để nghị để cho cô lên hình thay cho Quan Tĩnh ba ngày đó, vậy là cô đoán được ngay. Cho nên, cô vội vàng xin nghỉ, tìm Quan Tĩnh bằng được!
Đã suy nghĩ suốt mấy ngày, cho nên hiện giờ ý trong lòng Quan Tĩnh đã quyết. Cô vừa sắp xếp nên mang thứ gì đó, quay lưng về phía Vũ Nghê nói: "Tớ đã suy nghĩ cặn kẽ rồi... "
"Tĩnh Tĩnh... "
"Chẳng lẽ phải sinh ra đứa bé này mới là đúng sao? Tớ lại nghĩ là sai. Nếu như tớ sinh nó ra, đến khi nó trưởng thành, nhất định sẽ hận chết người mẹ này!" Quan Tĩnh bỏ một bọc băng vệ sinh vào trong túi, nhẹ nhàng hạ vai xuống, ánh mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ, phiêu lãng về nơi xa: "Cũng giống như tớ vậy, đến bây giờ tớ cũng vẫn luôn hận mẹ tớ!"
"Không giống nhau, làm sao có thể giống nhau được." Vũ Nghê ra sức lắc đầu. "Ban đầu mẹ cậu sinh cậu ra là bởi vì tiền, nhưng cậu thì khác chứ, cậu sẽ yêu đứa bé này ... "
Thật sự Vũ Nghê cũng rất mâu thuẫn. Tĩnh Tĩnh bỏ đứa con đi nhất định là để mình phát triển tốt hơn, cô có thể lại tiếp tục làm việc, lại không còn bị sự ràng buộc nào nữa, cô sẽ giao tiếp với bạn trai khác, sẽ lấy chồng sinh con. Nhưng mà, cô lại không thể nhìn Quan Tĩnh bỏ đi đứa bé này được!
Bởi vì đã từng làm mẹ, cô thật không sao chấp nhận được chuyện kết thúc một sinh linh vô tội như thế!
Làm sao bây giờ? Phải làm sao đây?
"Vũ Nghê, về chuyện này cậu phải hứa với tớ, nhất định không được nói cho Tưởng Vũ Hàng. Nếu như cậu nói cho hắn biết, cả đời này tớ cũng sẽ không tha thứ cậu đâu!" Như đoán đã chắc, Quan Tĩnh quay đầu nhìn Vũ Nghê nói như ra lệnh!
"Được!" Vũ Nghê thật khó khăn mới đáp lại một tiếng!
Quan Tĩnh lại bổ sung, tiến thêm một bước muốn Vũ Nghê bỏ hẳn ý nghĩ: "Có thể nói, từ trước đến nay tớ đã không còn có sự tôn nghiêm khi ở trước mặt Tưởng Vũ Hàng nữa rồi. Hơn nữa hắn cũng không yêu tớ, cảnh ở trong thang máy ngày đó, chính cậu cũng đã nhìn thấy rồi đấy, cho dù hiện tại hắn có không muốn chịu trách nhiệm, tớ cũng không lấy làm lạ! Huống chi, có lẽ sau khi hắn biết, sẽ còn gây cho tớ sự nhục nhã lớn hơn ... "
Lời nói đã đầy trong miệng Vũ Nghê, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Quan Tĩnh đầy nỗi cô đơn, cô đành đành nghẹn ngào nuốt lại vào trong cổ họng tất cả những lời nói đó ...
Bởi vì bệnh viện vừa mới trở lại làm việc, nên các thai phụ đến kiểm tra thai rất nhiều!
Chỗ ngồi nơi phòng chờ khám bệnh, có đầy phụ nữ có thai, hoặc các phụ nữ chờ để phá thai!
Bởi vì Quan Tĩnh có quan hệ với bên nghiệp vụ, nên đã có hẹn trước với bác sĩ. Cô đi thẳng luôn vào trong phòng giải phẫu! Lúc ấy cô nhìn thấy một thai phụ nét mặt hạnh phúc chuẩn bị chờ sinh ...
"Ông xã, vừa rồi anh có biết không, cục cưng của chúng ta ở trong bụng vẫn còn không chịu an phận đâu nhé, cái tay nhỏ bé luôn ngọ nguậy ở trước mặt không ngừng, bác sĩ gõ vài cái xuống da bụng em, cục cưng liền bỏ bàn tay nhỏ ra, thấy rõ cả khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con đấy." Một thai phụ chừng ba mươi tuổi, cười giống như một cô gái nhỏ bàn luận với chồng về đứa con!
Người chồng của thai phụ ấy nhìn qua tuổi cũng không ít, nhưng cũng hưng phấn giống như trẻ con vậy, hoa tay múa chân, mặt vui vẻ. "Đúng vậy, nhóc con rất đáng yêu, bà xã à, em thật là cực khổ, nhưng vì tiểu thiên sứ của chúng ta, em có cực khổ cũng gắng chịu nhé, cố gắng lên!" Người đàn ông giống như một chỗ dựa chắc chắn, nắm tay lại, động viên cho vợ mình!
Thai phụ kia cũng giơ quả đấm lên, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang nói: "Đúng thế, vì tiểu thiên sứ của chúng ta, đừng nói là mất đi vóc người và khuôn mặt, coi như có phải liều cả cái mạng già của em đây cũng phải cố gắng!"
"Yeah... "
Một đôi sắp là ba mẹ khá ồn ào lên đi qua bên cạnh Quan Tĩnh! Những lời đối thoại của bọn họ lại giống như chiếc búa rìu nện một nhát thật sâu vào lòng của cô...
Vì tiểu thiên sứ, đáng giá để hy sinh hết thảy!
Có phải rằng cô thực đáng xấu hổ với cục cưng của mình hay không?
Đúng lúc ấy thì, một y tá đi tới. "Quan tiểu thư, ngài đã tới rồi! Mời ngài vào đi!"
Quan Tĩnh sợ run lên, nhìn Vũ Nghê một cái, trong ánh mắt có sợ hãi không tránh khỏi sự đau lòng ...
Sau đó, cô mới gật đầu với y tá một cái, đi vào phía phòng giải phẫu!
Ngồi chờ ở trong một gian phòng yên tĩnh, trong lòng Vũ Nghê càng ngày càng rối loạn, càng ngày càng không bỏ được hình ảnh của sinh mạng nhỏ kia. Hơn nữa, lúc này trong óc cô lại hiện ra biểu tình ngày đó của Tưởng Vũ Hàng, vừa ghen tỵ lại vừa luống cuống, vừa uất ức lại vừa đau lòng,.
Bằng sự hiểu biết về Tưởng Vũ Hàng, cô thấy anh cũng ... cũng yêu Quan Tĩnh!
Vũ Nghê nhắm hai mắt lại, cầm điện thoại lên nhỏ giọng nói: "Tĩnh Tĩnh, xin lỗi cậu... nhưng xin cậu hãy tin rằng, tớ chỉ muốn tốt cho cậu mà thôi, xin lỗi!" Sau khi nói xong, cô nhấn một tổ hợp số điện thoại ...