Editor: Mẹ Bầu
"Ai ..." Vũ Nghê đứng trước cửa phòng phẫu thuật sốt ruột đến hết đi vòng quanh lại không ngừng nhìn vào đồng hồ đeo trên cổ tay rồi lại nhìn về phía cửa thang máy! "Tưởng Vũ Hàng, anh có xuất hiện nhanh lên một chút được không, nhanh lên một chút đi, nếu không, đứa bé này quả thật là sẽ không giữ được đâu!"
Khi cô còn đang nhìn về phía cửa thang máy lần thứ n, thì đúng giây phút này cô thấy một người đàn ông từ bên trong thang máy bước ra. Vũ Nghê trợn tròn hai mắt, miệng há ra thành hình chữ O.
Khi vào bên trong phòng giải phẫu, đầu tiên Quan Tĩnh được y tá dẫn tới một gian phòng để thay quần áo! Cô mặc chiếc áo đã khử trùng rồi đứng chờ đợi ở bên cạnh!
Từ lúc bắt đầu đi vào, cô bị mùi thuốc sát trùng gay mũi làm cơn buồn nôn nổi lên không ngừng. Bé cưng trong bụng không ngừng khiến cô muốn ói ra. "Ọe ... ọe ... ọe ... "
Có lẽ là bé con biết mình sắp bị bỏ đi, cho nên nó ở đó bày tỏ sự kháng nghị. Quan Tĩnh cảm thấy trước nay chưa có cơn buồn nôn nào như thế. Từng ngụm, từng ngụm những thứ dơ bẩn được cô ói vào trong thùng rác đã được khử trùng rất nghiêm mật! Cho dù dạ dày cô đã bị vét sạch, nhưng bé con trong bụng vẫn làm cho cô phải ói ra, cô nôn đến mức dạ dày như đã co rút hết lại.
Nơi cổ họng của cô nóng hừng hực, cô gắng gượng đứng thẳng hai chân lên, tựa vào trên vách tường màu trắng thở hổn hển, cố gắng vuốt xuôi nhịp tim đang đập loạn cào cào.
Hai tay cô run rẩy lại vuốt ve lên trên bụng mình một lần nữa, lại một lần nữa trái tim cô đau nhói!
Bé cưng của cô sẽ có hình dáng thế nào nhỉ, nó giống cô hay là giống anh đây?
Chẳng lẽ cô thật sự sẽ chấm dứt sự lớn lên của con như vậy hay sao?
"Mời lên băng ca!" Một người y tá đẩy chiếc xe băng ca tới, nói với Quan Tĩnh qua lớp khẩu trang!
"Nào, nhanh lên!" Tiếng nói của người y tá cắt đứt sự thương tâm của Quan Tĩnh. Nếu như đã quyết định, vậy thì cô không nên do dự thêm nữa. Cô lên xe, nằm ngang trên chiếc băng ca lạnh như băng!
Y tá đẩy xe đi...
Tiếng kim loại va chạm lách cách nhẹ nhàng vang lên bên tai cô, giờ khắc này sao nghe chói tai lạ thường, khiến lòng cô thật run sợ!
"Ọe ... ọe ... ọe ... " cho dù hiện tại cô đã nằm thẳng xuống, nhưng cảm giác buồn nôn lại tăng lên không ngừng!
"Đúng là cô bị chứng nôn oẹ rất nghiêm trọng đấy!" Tựa như muốn điều chỉnh lại sự căng thẳng và tức giận, nữ bác sĩ chủ nhiệm đang chờ làm thủ thuật phá thai liền nói một câu!
Đang nằm thẳng ở trên giường, Quan Tĩnh nhìn lên người ở phía trên đỉnh đầu mình hỏi một câu. "Có phải phụ nữ có thai mà có phản ứng lớn như vậy là chứng tỏ đứa trẻ sống rất hoạt bát hiếu động hay không!"
"Điểm này đã được ghi rất rõ ở trong sách y học mà. Đúng như vậy đấy, người mẹ càng có phản ứng lớn, càng chứng tỏ bé cưng rất khỏe mạnh ... "
Quan Tĩnh bất đắc dĩ nhắm mắt lại tràn đầy đau đớn, chờ đợi bác sĩ hành động bước tiếp theo!
Cô cảm thấy bác sĩ đang cắm xi lanh lấy mẫu thuốc, mà chính loại thuốc này sẽ được chích vào trong cơ thể của cô, đe dọa sinh mạng của bé cưng!
Nỗi sợ hãi lẫn sự đau lòng, vào giờ khắc này cũng dâng đến điểm cao nhất!
Cô thật xin lỗi bé cưng, cô là một người mẹ ác độc, lại muốn tự tay giết chết đứa trẻ của mình!
Cô có xứng đáng là một người mẹ không? Cô xứng đáng là một người mẹ có trách nhiệm không? Bây giờ cô đang chuẩn bị giết chết đứa trẻ, chẳng lẽ không đúng là kiểu người mẹ vô trách nhiệm với con mình hay sao? Phải nói, cách làm của cô còn tàn nhẫn hơn mẹ đẻ của mình, tàn nhẫn hơn gấp trăm lần!
Không biết là do cảm giác của cô, hay là thật sự đã xảy ra!
Chợt, cô cảm thấy bên trong tử cung của mình có cái gì đó đang di động, tựa như có con cá nhỏ đang bơi qua bơi lại, nhưng đây không phải là con cá nhỏ, là đứa con của cô...
"Hiện giờ sẽ tiêm cho cô một liều thuốc mê, để một lát nữa cô mới sẽ không bị đau nhé!" Bác sĩ dựng lên ống xi lanh lên, mũi kim tiêm đang phun ra những giọt thuốc trong suốt!
"Không ..." Quan Tĩnh chợt mở mắt, từ trên bàn mổ thình lình ngồi bật dậy, vừa nhảy xuống đất, vừa khóc nói: "Thật xin lỗi, bác sĩ, tôi không muốn bỏ con đi, tôi muốn giữ lại đứa bé này! Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, đã làm cho mọi người bận rộn vô ích rồi!"
Cô vẫn mặc chiếc áo đã khử trùng màu trắng không ngừng cúi người hướng về phía bác sĩ và y tá chào và xin lỗi, sau đó vọt ra khỏi phòng giải phẫu ...
Cô mặc kệ, cho dù sau này đứa trẻ có oán trách cô hay không, cô cũng đã quyết định, nhất định phải sinh đứa bé này ra, cô sẽ yêu thương nó gấp bội phần. Cô nhất định phải cố gắng để cho bé cưng của cô trở thành cục cưng được hạnh phúc nhất trên thế giới...
Đang lúc Quan Tĩnh đưa tay muốn mở cửa phòng phẫu thuật ra, thì từ phía ngoài cánh cửa phòng đã bị người từ bên ngoài đẩy ra trước một bước ...
Người trong cửa, người ngoài cửa... trong phút chốc, bốn mắt chạm vào nhau!
Gương mặt ngấn lệ, cô trợn to hai mắt, sao anh ta lại tới đây?
Người đứng ở ngoài cửa, một tay tóm lấy cô kéo từ bên trong ra ngoài, lớn tiếng chất vấn: "Em thật đã bỏ con đi rồi sao? Có thật như vậy không?"
Quan Tĩnh cố gắng lắc đầu!
Người đàn ông ngoài cửa dùng sức ôm cô vào trong lòng, vui mừng thì thầm nói. "Tĩnh Tĩnh, ngàn vạn lần em không được phép bỏ con đi, tánh mạng con người chỉ có một lần, nếu nó đã xuất hiện, chúng ta nên tôn trùng sinh mạng nhỏ ấy., Ít nhất chúng ta không nên trong lúc nó không thể phản kháng được, mà lại cứ kết thúc tính mạng của nó như vậy! Xin em đấy, hãy yêu thương nó, hãy để cho chúng ta cùng yêu thương nó, cho nó một mái nhà hoàn chỉnh, được không?"
Những lời nói chân thành tha thiết này càng làm cho Quan Tĩnh lệ nóng doanh tròng. Cho nên cô không kháng cự nổi cái ôm này nữa: "Em sẽ không bỏ con đi nữa, em không muốn bị kết tội là người mẹ tự tay giết chết đứa con của mình, em không thể ... "
Người đàn ông đang ôm cô nặng nề thở dài một hơi như trút được gánh nặng, nhếch miệng nở nụ cười: "Vậy là tốt rồi, vậy là anh an tâm rồi! Tĩnh Tĩnh, anh nói cho em biết, quyết định của em là hoàn toàn chính xác!"
Quan Tĩnh không ngừng gật đầu, lời của đối phương đã cho cô sự khích lệ rất lớn. Mặc dù cô vẫn còn chảy nước mắt, nhưng trong hai tròng mắt sự vui vẻ đã nhanh chóng trở lại. Tất cả đều tốt đẹp, cũng đều vừa kịp, cục cưng của cô giờ đây nó sẽ bình yên khỏe mạnh ở trong bụng của cô.
Người đàn ông mặc bộ quần áo thương nhân màu đen được may thủ công nhìn vừa tuấn tú đẹp trai lại vừa dịu dàng đa tình, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, cẩn thận hỏi lại vẻ cầu khẩn: "Tĩnh Tĩnh, đồng ý với anh, em hãy để chúng ta cùng nhau chăm sóc bé cưng, cho nó một gia đình đầy đủ, được không?"
Quan Tĩnh thoáng ngẩng đầu lên, kéo giãn khoảng cách giữa hai người để có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt của anh: chân thành, cưng chiều và thật dịu dàng!
Cô nhìn anh thật lâu, thật lâu, đến khi không tìm được một chút ít nào của sự giả dối hoặc miễn cưỡng, sau đó cô hỏi như muốn xác nhận lại một lần cuối cùng: "Có thật như vậy không? Anh thật sự nguyện ý chăm sóc đứa bé này sao? Trong tương lai, cho dù mười năm, hai mươi năm sau, anh cũng sẽ không hối hận chứ?"
Người đàn ông đầy kích động, khóe miệng nhếch lên, ôm cô càng chặc hơn. "Tĩnh Tĩnh, xin hãy tin tưởng ở anh, bé cưng chính là con của anh! Nếu như em thật sự không yên lòng về anh, vậy sau này chúng ta cũng chỉ có một bé cưng này mà thôi. Chúng ta cũng không cần bé cưng của chúng ta nữa, có được không?"
Quan Tĩnh cũng không cách nào kháng cự lại được nữa. Cho con một gia đình đầy đủ, một tình thương của người cha, làm sao cô còn có thể cự tuyệt một người đàn ông ưu tú như vậy được chứ.