Trans: Chí mạng
__________________
"Chào."
Khi cậu cất tiếng gọi, Fuzuki run rẩy như chú chuột hamster bị chạm vào khi đang ăn.
Gương mặt mà Sota đã muốn nhìn từ lâu cuối cùng cũng quay về phía cậu.
Fuzuki, sau mười ngày không gặp, hiện rõ vẻ mặt như gặp phải kẻ tình nghi.
"Lâu rồi không gặp. Cậu khỏe chứ?"
"...Cậu đến đây làm gì?"
Fuzuki nhìn cậu với ánh mắt cảnh giác hơn so với lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Dù có cảm giác sợ hãi trước sự thù địch rõ ràng, Sota vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
"Không phải là chuyện lạ khi đến thăm một người bạn không đến trường suốt mười ngày, đúng không?"
Khi Sota nói vậy, Fuzuki mím chặt môi lại. Gương mặt như đang cố chịu đựng điều gì đó.
Sota hiểu điều này. Fuzuki có phản ứng mạnh mẽ với từ "bạn".
"...Đúng là lo chuyện bao đồng."
"Tớ là kiểu người như vậy. Xin lỗi nhé."
"Cậu chẳng có vẻ gì là đang xin lỗi cả."
"Đã bị phát hiện rồi sao. Nhưng dù sao đi nữa, hôm nay cậu có mặt là tốt rồi."
"Hôm nay...?"
Fuzuki mở to mắt.
"Không lẽ, cậu đến đây mỗi ngày sao?"
"Không hẳn là mỗi ngày đâu. Hôm qua và hôm kia thì đúng hơn. Tớ đến vào lúc tan học, nhưng không thấy cậu."
"Hôm qua và hôm kia tôi đều nghỉ buổi chiều... Mà nếu không gặp được tôi thì cậu định làm gì? Có khả năng tôi đã nghỉ việc hay nghỉ dài hạn mà..."
"Điều đó sẽ không xảy ra đâu. Fuzuki rất thích sách mà."
Lời nói của Sota làm Fuzuki nghẹn lại.
"Ừ thì, tớ cũng nghĩ đến khả năng đó một chút, nhưng tớ nghĩ nếu hỏi nhân viên trong nhà sách thì cũng có thể biết được. Dù sao đi nữa, gặp được cậu vào ngày thứ ba thật là may mắn."
Sota cười như thể may mắn nhặt được một trăm yên, khiến Fuzuki lộ rõ vẻ bối rối trong ánh mắt.
Dù chia tay lần cuối một cách không vui như thế và nghỉ học mười ngày, Sota vẫn đối xử với Fuzuki không khác gì trước đây, khiến Fuzuki không biết phải làm sao.
Nhưng Fuzuki vẫn cảnh giác và nói những lời mạnh mẽ.
"Vậy, mục đích của cậu đến đây là gì? Để tôi nói trước cho cậu biết là tôi sẽ không chấp nhận bất kỳ yêu cầu nào như là quay lại trường đâu. Tôi..."
"Maa-maa-maa-maa!"
Sota nói và giơ lòng bàn tay ra như một đô vật sumo.
"Thật ra hôm nay tớ đến để mời Fuzuki đi chơi."
"Mời đi chơi?"
Khi Fuzuki cau mày đầy nghi ngờ, Sota giơ ngón tay cái chỉ về phía cửa ra vào và nói.
"Sau khi tan ca, chúng ta đi chơi bowling đi!"
Một sự im lặng bao trùm.
Fuzuki với vẻ mặt nghi ngờ như thể đang nghĩ "Cậu ta đang nói cái gì vậy?"
"Cậu ăn phải cái gì mà lại đưa ra lời mời như vậy trong tình huống này? Có phải cậu nhặt nấm độc mọc ở đâu đó rồi ăn không?"
"Không, chúng ta đã hứa mà."
"Hả?"
"Nếu có dịp thì chúng ta sẽ đi, Fuzuki đã nói vậy mà?"
"À, lúc đó là vì tình huống nên tôi mới đồng ý..."
"Nhưng cậu đã nói là sẽ đi, đúng không?"
"Điều đó thì đúng là vậy, nhưng..."
Fuzuki quay mặt đi. Dù biết rằng mình đang cố ép buộc, nhưng Sota không có ý định rút lui.
Cậu không thể bỏ cuộc ở đây.
"Vậy thì, ý định của cậu là gì?"
"Không có ý định gì đặc biệt cả. Nếu phải nói thì là vì tớ muốn chơi vui vẻ cùng Fuzuki thôi."
Câu hỏi của Fuzuki như đang tìm kiếm đường thoát, nhưng Sota trả lời ngay lập tức.
Sota nở nụ cười tươi tắn, không chút lo âu.
Fuzuki nhận ra rằng việc hỏi thêm cũng vô ích và thở dài như thể cả linh hồn của cô ấy sắp tràn ra ngoài.
Sau đó, Fuzuki suy nghĩ kỹ và gật đầu.
Cuối cùng, tính cách chân thành của cô và nguyên tắc không nuốt lời đã chiến thắng.
"...Tôi sẽ tan ca lúc bảy giờ, hãy chờ nhé."
Trước lời nói bất lực của Fuzuki, Sota thầm làm động tác mừng chiến thắng trong lòng.