Người hướng ngoại và ghét sách như tôi lại phải lòng "Phù Thủy Thư Viện"

chương 39 : nỗi băn khoăn không thể xua tan trong lòng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Chí mạng

*góc nhìn của Fuzuki

____________________

"Cảm ơn quý khách, mong quý khách sẽ quay lại."

Sau khi gửi lời cảm ơn đến khách hàng đã mua sách, tôi thở nhẹ một cái.

Liếc nhìn đồng hồ, đã là năm giờ chiều.

Hôm nay tôi đi làm từ sáng, và tôi ngạc nhiên khi thấy thời gian trôi nhanh như vậy.

Nhà sách là một nơi xa lạ.

Ở bên ngoài tôi hoàn toàn không thể nói chuyện, nhưng ở đây tôi có thể giao tiếp và nhìn vào mắt người khác.

Đây là nơi duy nhất tôi cảm thấy an toàn.

Việc tôi quyết định làm thêm ở nhà sách sau khi chuyển đến thành phố này có lẽ là quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời tôi.

"Aoi-chan, chị sẽ thay ca cho em nhé."

"Vâng, nhờ chị ạ."

Đã đến giờ đổi ca làm việc.

Tôi đổi vị trí ở quầy thu ngân với Kisaragi-san và hướng tới việc sắp xếp lại kệ sách.

Trong lúc đó, tôi thấy một nữ sinh mặc đồng phục giống trường cao trung của tôi đang đi tới từ phía xa.

Bất giác, tôi trốn vào phía sau kệ sách.

Sau khi nữ sinh đó đi qua, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Đã mười ngày trôi qua kể từ khi tôi nghỉ học vì lý do sức khỏe.

Thời gian học ở trường trong ngày đã không còn, nhưng cuộc sống của tôi vẫn không có gì thay đổi.

Thức dậy vào buổi sáng, đi làm thêm nếu có ca, và dành thời gian còn lại để đọc sách.

Những ngày không đi làm thêm thì tôi dành cả ngày để đọc sách.

Cuộc sống rất đơn giản.

Ban đầu ở trường tôi cũng đã luôn đọc sách, nên những việc tôi làm không có gì thay đổi.

Chỉ có một điều thay đổi là... tôi không còn dành thời gian với Shimizu-kun nữa.

Trong khoảng thời gian khoảng một tháng rưỡi, cậu bạn cùng lớp đã dành thời gian cho tôi.

Tôi vẫn không hiểu tại sao cậu ấy lại tiếp cận một người mờ nhạt và ít nói như tôi, người giống như một viên sỏi nằm ở đâu đó.

Cậu ấy muốn trò chuyện, muốn đọc sách cùng tôi, muốn đi cà phê cùng tôi.

Đối với một người chưa từng được người khác cần đến như tôi, sự tồn tại của Shimizu-kun là một điều đặc biệt.

Nếu nói rằng đó là một giấc mơ hay ảo ảnh thì có lẽ tôi sẽ dễ chấp nhận hơn.

Tôi tò mò về lý do cậu ấy muốn có mối quan hệ với tôi, nhưng... có lẽ tôi sẽ không bao giờ biết được. Tôi cũng sẽ không gặp lại cậu ấy nữa.

Nghĩ như vậy khiến tim tôi nhói đau.

Tại sao?

Tôi không biết.

Nỗi đau này thậm chí cũng không có trong sách.

(Tôi… đang làm gì vậy...)

Nhận ra rằng mình đã sắp xếp sách không đúng cách, tôi giật mình.

Phần dạ dày tôi cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ và một cảm giác không thể diễn tả được.

Thật kỳ lạ, tôi chỉ ăn hai nắm cơm cho bữa trưa thôi mà.

Cố nuốt trôi cảm giác khó chịu không thể diễn tả bằng lời, tôi tập trung vào việc sắp xếp lại kệ sách.

"Fuzuki-san, đợi một chút."

Khi đang sắp xếp kệ sách, tôi nghe tiếng gọi của quản lý nhà sách, Sasaki-san.

Sasaki-san là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi.

Nếu tôi nhớ không lầm thì trước đó chú ấy đã từng nói rằng có một cô con gái đang học sơ trung.

"Vâng, có chuyện gì vậy ạ?"

"Xin lỗi vì phải làm phiền giữa lúc cháu đang làm việc, nhưng cháu có thể vào phòng làm việc một chút được không?"

À, có lẽ là chuyện đó.

"Vâng, cháu sẽ đến ngay."

Tôi tạm dừng công việc và đi cùng Sasaki-san đến phòng làm việc.

"Về chuyện tuyển dụng nhân viên chính thức mà cháu đã nói lần trước..."

Trong phòng làm việc nhỏ, Sasaki-san bắt đầu nói trong khi cầm một tờ giấy.

Tờ giấy đó chứa đầy thông tin cá nhân của tôi.

Đó là sơ yếu lý lịch.

"Fuzuki-san, cháu rất chăm chỉ và làm việc rất tốt, nên chúng tôi thực sự muốn... nhưng hiện tại cháu vẫn đang là học sinh cao trung, phải không?"

"Vâng, cháu vẫn đang học."

"Đúng vậy. Nói ngắn gọn thì việc tuyển dụng cháu làm nhân viên chính thức trong khi cháu vẫn còn đi học sẽ gây ra nhiều rắc rối liên quan đến hợp đồng và luật lao động... ừm, nên..."

Vì lý do nào đó, Sasaki-san lại dừng lời.

"Cháu hiểu rồi. Vậy cháu sẽ tiến hành thủ tục thôi học trước."

Tôi nói ngay lập tức, Sasaki-san có vẻ hơi bối rối và nhíu mày.

Sau đó, chú ấy nhìn vào sơ yếu lý lịch và hỏi với vẻ nghiêm túc.

"Nhưng cháu thật sự quyết định vậy sao? Về việc học..."

Có vẻ như Sasaki-san đang bận tâm về dòng chữ "(Dự định) Thôi học tại Trường cao trung Togami" mà tôi đã viết trong phần trình độ học vấn trên sơ yếu lý lịch.

"Vâng, đúng như đã ghi. Cháu sẽ nộp đơn thôi học vào tuần sau và hoàn tất thủ tục chính thức. Cháu cũng đã nhận được sự đồng ý của phụ huynh nên thủ tục sẽ diễn ra suôn sẻ."

"Ừ... vậy à."

Nghe lời tôi nói, Sasaki-san khoanh tay với vẻ mặt lo lắng.

"À không, đáng lẽ tôi không nên can thiệp vào chuyện này. Nhưng vì tôi có con gái trạc tuổi nên tôi không thể không lo lắng. Thời buổi này, học vấn rất quan trọng."

"Cảm ơn sự quan tâm của chú. Nhưng..."

Tôi nhìn thẳng vào mắt Sasaki-san và nói.

"Cháu đã quyết định rồi."

Có lẽ cảm nhận được sự quyết tâm không lay chuyển trong giọng nói mạnh mẽ của tôi, Sasaki-san thở dài nhẹ nhõm như đã chấp nhận.

"Hiểu rồi. Vậy khi đơn thôi học được chấp nhận, chúng ta sẽ tiến hành chính thức."

"Cháu hiểu rồi. Cảm ơn chú."

Tôi cúi đầu thật sâu, sau đó rời khỏi phòng làm việc.

(Thế này là ổn rồi.)

Tự nhủ trong lòng, tôi quay lại vị trí của mình.

Trong khi sắp xếp lại kệ sách, tôi cũng sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu.

Quyết định không đi học và thôi học cao trung đến rất nhanh.

Việc tiếp tục đóng học phí trong khi không đi học là vô nghĩa.

Khi đã quyết định, tôi lập tức thông báo cho ông bà về việc này.

Ông bà đã theo dõi cuộc sống của tôi từ tiểu học và sơ trung, nên dù thở dài, họ vẫn chấp nhận và nói "Aoi-chan hãy làm những gì cháu muốn."

Lúc đó, tôi cảm thấy có chút... không, thật sự rất đau lòng...

Nhưng ý chí của tôi vẫn không thay đổi.

Đúng như Sasaki-san đã nói, việc từ bỏ tấm bằng tốt nghiệp cao trung là điều đáng tiếc, nhưng hiện tại có thể lấy chứng chỉ tốt nghiệp cao trung trực tuyến.

Tôi luôn duy trì được thành tích học tập ở mức cao, nên tôi tự tin rằng mình sẽ không thiếu kiến thức.

Về mặt chi phí sinh hoạt, hiện tôi đã có kế hoạch được tuyển dụng làm nhân viên chính thức tại nhà sách mà tôi đang làm thêm, nên trong thời gian tới tôi không cần phải lo lắng.

Ngay cả khi thôi học cao trung vào lúc này, tôi cũng không gặp khó khăn gì.

Những điều này đều đã được tôi hiểu rõ từ kiến thức thu thập được trong sách.

Quả thật sách vẫn tuyệt vời.

Đúng vậy, không có gì phải lo lắng.

Không có vấn đề gì. Thế này là ổn rồi.

Lý thuyết là đúng như vậy.

Nhưng.

Tay tôi, không biết đã dừng lại từ lúc nào, nhẹ nhàng chạm vào tóc mái của mình.

(Thế này là ổn... đáng lẽ phải ổn, nhưng...)

Tay chạm vào mái tóc chuyển sang ngực.

Tôi co mình lại như một bào thai không muốn chào đời và nghĩ.

(Trong mười ngày qua, cảm giác khó chịu không biến mất trong ngực là gì vậy?)

"Chào."

Nghe giọng nói quen thuộc, cơ thể tôi run lên.

Không thể nào, tại sao lại có thể?

Trong đầu tôi tràn ngập những suy nghĩ.

Hiện tại chỉ có một người duy nhất có thể nói những lời này với tôi.

Tôi từ từ quay lại.

Đúng như dự đoán, Shimizu-kun đang đứng đó với nụ cười rạng rỡ như trước.

Truyện Chữ Hay