Trans: Chí mạng
Ngoài nhớ em ra mọi thứ đều trống rỗng...
_________________
Lúc này là bảy giờ rưỡi tối, tại sân bowling gần nhà sách.
"……Làm thế nào để ném cái này đây?"
Trước làn đường dài, Fuzuki cầm quả bóng bằng cả hai tay và nghiêng đầu thắc mắc.
"Xem ra không có kiến thức về bowling trong sách rồi."
"Tôi chưa bao giờ có cơ hội đọc sách hướng dẫn bowling cả."
"Chỉ riêng về pin thôi sao?"
"Tôi về nhà đây."
"Đừng bỏ rơi tớ một mình chứ!"
"Có khi tôi sẽ trở thành pin mất."
"Nghe hay đấy."
"Tôi không ngại trở thành trò hề đâu, chỉ nhanh lên đi."
"Ừm, trước hết, đưa ngón tay thuận vào ba lỗ này đã…"
"Như thế này phải không?"
"À, đừng đưa ngón trỏ vào lỗ đó, mà đưa ngón giữa vào."
"T-tôi hiểu rồi…"
Fuzuki đúng là người mới tập chơi, thận trọng đưa ngón tay vào lỗ.
Nhân tiện, chơi bowling với tầm nhìn kém rất nguy hiểm, nên giờ đây tóc mái của Fuzuki đã được vén lên.
"Rồi đứng ở chỗ này, bước chân phải ra trước…"
"Chân phải…"
Fuzuki bắt chước động tác của Sota và bước chân phải về phía trước.
Rõ ràng trước khi vào cửa hàng, cô không hứng thú lắm, nhưng một khi đã quyết định tham gia thì cô rất nghiêm túc và chăm chú lắng nghe Sota giải thích.
Nhân tiện, Fuzuki không biết về hệ thống mua giày, nên đã định vào khu vực chơi với đôi giày loafer, và bị nhân viên cửa hàng nhắc nhở. Quả bóng đầu tiên cô ấy cầm thì nặng hơn dự đoán, khiến cô ấy cố nhấc lên như trong câu chuyện cổ tích "Cây củ cải". Những khoảnh khắc đáng yêu này Sota đành giữ kín trong lòng.
"Rồi nhắm vào mười cây pin đằng kia…"
Đầu tiên, Sota làm mẫu cho Fuzuki.
Dù ném chậm để Fuzuki hiểu được động tác, quả bóng tuy to nhưng nặng vừa phải vẽ theo quỹ đạo đẹp mắt hướng về các cây pin.
Âm thanh vui tai vang lên khi tất cả mười cây pin đổ rạp.
"Strike!"[note60748]
Âm thanh vui vẻ vang lên và trên màn hình phía trên hiện lên hình ảnh nhân vật hoạt hình ngộ nghĩnh nhảy múa với câu "Yay♪ Yay♪".
Thật là một hoạt hình làm tăng tinh thần.
"Ồ…"
Fuzuki thốt lên kinh ngạc.
"…Vậy, đại khái là như thế này nhỉ?"
Sota thở phào nhẹ nhõm khi có thể trình diễn một cú ném mẫu đúng cách ngay từ lần đầu tiên.
Sota đã chơi bowling với bạn bè thường xuyên, nhưng về thực lực, cậu chỉ ở mức khá, khoảng ba lần ném được một lần strike.
"Nhìn qua thì có vẻ dễ, nhưng làm thực tế chắc khó lắm."
"Lần đầu ném thẳng cũng đã khó rồi."
"Mấy cái rãnh hai bên đúng là ác thật."
"Rãnh tuyệt vọng, gutter đó. Đã bao nhiêu quả bóng rơi vào đó rồi…"
"Cậu nói quá rồi đấy… Giờ tôi ném được chưa?"
"Cứ thử đi!"
"Nói trước là tôi không tự tin về thể chất lắm, nên đừng kỳ vọng gì nhé?"
"Đừng căng thẳng quá, cứ vui vẻ thôi. Bowling chơi theo lượt… tức là mỗi frame có thể ném hai lần, nên nếu lần đầu thất bại cũng không sao đâu."
"Tôi hiểu rồi, vậy thì…"
Fuzuki bước tới với tay cầm quả bóng.
Có lẽ vì muốn thực hiện đúng cơ bản, mặc dù còn hơi vụng về, Fuzuki ném bóng với động tác gần giống Sota.
Một giây sau khi ném, quả bóng phát ra âm thanh lớn và rơi vào gutter.
"Gutter!"
Âm thanh thất vọng vang lên và trên màn hình phía trên hiện lên hình ảnh nhân vật hoạt hình ngộ nghĩnh khóc lóc với câu "Oh my god!".
Thật là một hoạt hình làm giảm tinh thần.
"Đúng là ác thật."
Fuzuki buồn bã cúi đầu, rõ ràng cô đã cố gắng hết sức.
"Không sao đâu! Ban đầu ai cũng thế mà, đừng lo lắng!"
Nếu để cô ấy mất hứng thì mọi cố gắng sẽ trở nên vô ích, nên Sota cố gắng động viên hết mức có thể.
Việc nâng cao tinh thần cho người khác là sở trường của Sota.
Kinh nghiệm từng nâng cao tinh thần cho Yusei và Hina trong các hoạt động khác nhau đã được tận dụng tối đa.
Nhờ sự động viên của Sota, Fuzuki cũng lấy lại tinh thần, "Nếu từ đầu mà làm được thì đã không vất vả thế này rồi," cô ấy nói.
"Mẹo để ném thẳng là..."
Sau đó, Sota dành chút thời gian để hướng dẫn Fuzuki.
Trong các lần chơi với nhóm bạn thân và những người khác, Sota đã thường xuyên dạy những người mới chơi bowling, và kinh nghiệm đó đã được áp dụng hiệu quả lần này.
"Nếu chú ý điều này, tớ nghĩ sẽ dễ ném thẳng hơn nhiều."
"Hiểu rồi…Tôi sẽ thử."
Fuzuki ném quả bóng lần thứ hai, dựa trên mẹo mà Sota đã chỉ dạy. Dù không trúng vào giữa, nhưng quả bóng không rơi vào gutter mà đổ được sáu cây pin, tạo ra âm thanh vui tai.
"Thành công rồi, đổ rồi."
Fuzuki chỉ vào bốn cây pin còn lại và nhìn Sota.
Trông cô giống như đứa trẻ tìm thấy một viên đá quý và muốn khoe với bố mẹ.
"Ồ, tốt đấy!"
Khi Sota khen ngợi một cách cường điệu, và Fuzuki mỉm cười tự hào.
"Nhưng mà, vẫn hơi lệch một chút. Tại sao vậy nhỉ...?"
"Chắc là do sau khi thả bóng, cánh tay của cậu hơi nghiêng về bên phải một chút. Hãy chú ý giữ cánh tay thẳng sau khi thả bóng."
"Hiểu rồi, tôi sẽ thử lại."
Fuzuki gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc.
Sau khi học lý thuyết, cô luyện tập không ngừng.
Sau vài lần ném, có vẻ như Fuzuki đã nắm bắt được cảm giác, và đường bóng của cô dần ổn định hơn
Cô thậm chí đã đạt được một spare khi đổ hết các pin còn lại trong lần ném thứ hai, và điểm số cũng bắt đầu tăng lên.
Cô có tư duy quan trọng để tiến bộ trong việc học tập và thể thao: không tự ý thay đổi hay làm theo cách riêng của mình một cách vụng về, mà tập trung toàn bộ tinh thần để thực hành đúng những gì được hướng dẫn.
Nói cách khác, cô ấy rất ngoan ngoãn.
Khi Sota nói điều này với cô, Fuzuki liếc mắt lên trên bên trái rồi mở miệng.
"Nhà văn người Mỹ, Napoleon Hill, đã nói rằng: 'Việc bắt chước người khác khi học hỏi các nguyên tắc cơ bản là điều đáng khen ngợi.'"
"Chính xác là như vậy."
"Nếu muốn đạt được kết quả, hãy làm theo những gì người có kết quả đã làm, đó là con đường ngắn nhất."
Nghe vậy, trái tim của Sota nhảy dựng lên vì vui sướng.
Dù chỉ là trong phạm vi trò chơi bowling, nhưng việc được Fuzuki đánh giá là "người đã có kết quả" khiến Sota cảm thấy rất vui.
Cậu cảm thấy mình thật đơn giản.
Và rồi họ đã đến frame thứ mười.
Trong bowling, một trò chơi gồm mười frame, nên đây là frame cuối cùng.
Frame này khác với các frame khác vì người chơi có thể ném ba lần.
Fuzuki đã ném được một spare[note60749] trong lần ném thứ nhất và thứ hai, và bước vào lần ném thứ ba.
Vì đây là lần cuối, Fuzuki tập trung cao độ hơn nữa và quả bóng của cô hướng thẳng về phía các pin.
Rào rào rào!
"Strike!"
Âm thanh vui vẻ vang lên,và trên màn hình hiện lên hình ảnh nhân vật hoạt hình ngộ nghĩnh nhảy múa với câu "Yay♪ Yay♪".
"…Tôi làm được rồi."
"Nice strike!!"
Sota không ngờ Fuzuki lại đạt được một cú strike ngay trong set đầu tiên, nên cậu rất ngạc nhiên, reo lên "Tuyệt vời!" và vỗ tay lớn.
Fuzuki, dù khiêm tốn, vẫn làm một cử chỉ chiến thắng nhỏ và nhìn về phía Sota.
Cô trông như một đứa trẻ đang muốn được khen ngợi nhiều hơn.
"Thật sự rất giỏi! Cậu có tài năng đấy! Nếu cứ luyện tập như thế này, không chừng sẽ trở thành số một thế giới!"
"Không, quá lời rồi…"
Dù nói vậy, nhưng Fuzuki vẫn có vẻ rất hài lòng.
Set đầu tiên kết thúc với cú strike của Fuzuki, tạo nên một kết thúc đẹp.
Điểm số là 162 cho Sota và 113 cho Fuzuki.
"Tôi thua rồi."
"Không sao mà, lần đầu tiên thế này là tốt lắm rồi."
Với sự chênh lệch về kinh nghiệm này, nếu Sota thua thì cậu có lẽ sẽ không dám đến trường mất.
"Điểm số này có cao không?"
"Với lần đầu tiên chơi mà đạt được điểm số đó là rất cao rồi! Người mới chơi thường không vượt qua được mức 100 đâu, tớ nhớ lần đầu tớ chỉ đạt khoảng 80 thôi."
"Thật vậy sao? Tuyệt quá…"
Fuzuki mỉm cười và nắm chặt tay trước ngực.
Chắc hẳn đó là cảm giác "vui mừng" thật sự từ tận đáy lòng khiến cô quên mất việc dùng kính ngữ.
Sota cảm thấy mặt mình hơi nóng lên khi thấy cử chỉ ngây thơ và đáng yêu của cô.
Cậu suýt nữa thì bị mê hoặc, nên phải lắc đầu liên tục để tỉnh táo lại.
"Rất cảm ơn cậu đã chỉ dạy tôi một cách tận tình như vậy."
Fuzuki cúi đầu trước Sota.
"Không, tớ mới là người phải cảm ơn. Cậu rất ngoan ngoãn thực hiện những gì tớ chỉ dạy, và mỗi lần dạy cậu, điểm số của cậu lại tăng lên, nên việc hướng dẫn cậu thật sự rất đáng giá."
"Vậy sao... nếu thế thì tốt quá."
Một nụ cười nhỏ nở trên môi Fuzuki.
Sự cảnh giác mạnh mẽ mà cô từng có tại nhà sách trước khi chơi bowling dường như đã tan biến hoàn toàn.
"Vậy là, trò chơi bowling đã kết thúc rồi sao?"
"Đây mới là set đầu tiên thôi. Chúng ta có thể chơi tiếp set thứ hai."
"Hiểu rồi."
Fuzuki liếc nhìn Sota.
Trông cô ấy giống như một chú cún con đang háo hức chờ được dắt đi dạo.
"Cậu muốn chơi thêm một set nữa không?"
Khi Sota hỏi, mắt Fuzuki sáng lên và cô gật đầu mạnh mẽ.
Sota không thể nhịn được cười vì sự háo hức quá rõ ràng của Fuzuki.
"Cậu... cậu cười cái gì chứ?"
"Hahaha, xin lỗi, xin lỗi."
"Tôi nói trước, tôi chỉ muốn học hỏi và thấm nhuần kiến thức về bowling thôi nhé? Tôi đã bỏ tiền và thời gian ra để học nên không muốn phí phạm chúng. Không phải là tôi đang hào hứng hay vui vẻ gì đâu nhé."
"Rồi rồi, tớ hiểu mà."
"Đây là cách cư xử gì vậy? Tôi thật sự..."
Fuzuki phồng má, tỏ vẻ không hài lòng và lên tiếng phản đối.
[note60747]
(…Cô ấy thật sự chẳng thành thật chút nào.)
Sota cười gượng, rồi thao tác trên bảng điều khiển và nhấn nút bắt đầu set tiếp theo.