Ngày hôm sau khi tỉnh lại, cũng không rõ sắc trời như thế nào vì tấm rèm dài đến sàn đã ngăn chặn hầu hết ánh sáng từ bên ngoài.
Đèn hoa bên ngoài đã được bật lên, ánh đèn lờ mờ.
Hứa Úc Liêm không thể nhớ được mình quay lưng lại từ khi nào, áo ngủ cũng đã bị cởi ra, hai khỏa mềm mại của người nào đó dán chặt vào tấm lưng của cô.
Chăn mềm bao phủ nhiệt độ cơ thể, làm ấm bên trong mà không mất đi nhiệt.
Máy điều hòa bật chế độ sưởi đã tắt đi theo thời gian được cài đặt, nhiệt độ xung quanh giảm đi nhanh chóng.
Thiên đường và địa ngục song song, Hứa Úc Liêm nhớ lại một đêm đầy những điều hoang đường, vừa mắng mình phóng đãng, vừa mắng Hứa Ôn Giảo vô sỉ.
Cô vừa định che ngực đứng dậy đi tìm điều khiển từ xa để bật điều hòa trước, lập tức cảm thấy đau nhức cả người giống như khi thức dậy sau lần tham gia cuộc thi chạy marathon do trường đại học tổ chức vào năm đó.
Acid lactic tiết ra sau khi vận động quá sức khiến cơ bắp và dây thần kinh như muốn chạy ra khỏi người, hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.
Hứa Úc Liêm ấn xuống chiếc xương sườn giống như đã ngâm trong vũng giấm rất lâu của mình, duỗi chân ra và thở hồng hộc vì đau. Hứa Ôn Giảo vừa tỉnh lại lập tức ôm lấy eo của Hứa Úc Liêm, nhẹ nhàng cọ cái mũi lạnh buốt của mình vào gáy của cô: "Mấy giờ rồi?"
Giọng của nàng khàn khàn sau khi thức dậy và quyến rũ sau khi đắm chìm trong thiên đường. Cảm nhận được hơi thở ấm áp của nàng phả vào gáy của mình, Hứa Úc Liêm xấu hổ co rúm vai.
Cô không tìm thấy điện thoại di động và áo ngủ cũng không có trên giường. Cô cũng lười đi tìm nên duỗi cánh tay trần của mình để lấy chiếc đồng hồ báo thức trên bàn cạnh giường ngủ, và cảm thấy rùng mình vì không khí lạnh lẽo ở trong phòng.
5:03 chiều.
Đồng hồ sinh học của Hứa Úc Liêm reo lên, bụng của cô bắt đầu co giật khó chịu, từng cơn đau quặn thắt.
Dù trời có lạnh đến mấy thì đói cũng phải ăn. Cô dựa vào trong ngực của Hứa Ôn Giảo, hơi nheo mắt lại: "Đêm trước hôm giao thừa, em muốn ra ngoài ăn hay ăn ở nhà?"
Hứa Úc Liêm ngáp một cái và cuộn tròn góc chăn lần nữa.
Lý trí nói với cô rằng nếu cô kéo thân thể mệt mỏi của mình ra ngoài thì sẽ không thể dậy nổi vào ngày đầu năm. Nhưng cảm tính của cô đã sẵn sàng thử và khuyến khích cô đi ra ngoài chơi.
Hiếm khi các nàng không phải đi làm và được nghỉ phép ở nhà. Nếu không đi làm thì sẽ không biết những ngày nghỉ lễ quý giá đến như thế nào đâu.
Hứa Ôn Giảo ôm chặt vòng eo gầy nhưng rắn chắc của cô, không có rào cản, cơ thể mềm mại và mịn màng, thực sự rất thoải mái.
Nàng cẩn thận hôn lên tai của Hứa Úc Liêm, nhỏ giọng nói: "Chúng ta ra ngoài ăn đi."Thành phố A trời đông giá rét. Tuyết rơi ngày càng nhiều, người dân càng ít ra ngoài vào ban đêm, mọi người đều ở nhà và quây quần bên gia đình. Chỉ vào những ngày lễ như đêm giao thừa, khi các doanh nghiệp hoặc chính phủ tổ chức hoạt động thì nó mới trở nên sôi động ở bên ngoài.
Nàng đã nằm dưỡng bệnh trong căn hộ quá lâu và muốn ra ngoài nhìn cuộc sống thường trực của mọi người.
"Được..." Hứa Úc Liêm đỏ mặt khi được hôn. Cô đáp lại rất tốt và bơi ra khỏi ngực của Hứa Ôn Giảo như một con cá.
Cô quay đầu lại và hơi nâng phần thân trên lên. Trên bờ vai mịn màng của cô có một vết răng rõ ràng.
Chiếc chăn mềm được cô giở lên, gió lạnh lùa vào khe hở giữa chiếc chăn. Hứa Ôn Giảo bất ngờ run lập cập và bối rối ngước đôi mắt đen láy nhìn Hứa Úc Liêm.
Thân thể trắng nõn của nàng giống như một khối ngọc nằm trên băng, trên đó có đủ loại vết răng và dấu hôn. Mái tóc đen như tơ lụa xõa xuống vai, che đi bộ ngực đang bị không khí lạnh khuấy động, và chiếc cổ thiên nga nổi lên những đường gân hơi co giật.
"Ôn Kiểu." Vẻ mặt của Hứa Úc Liêm rất dịu dàng, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, đôi mắt cong cong như hình lưỡi liềm mảnh khảnh và hiếm khi cô cười chân thành như vậy.
"Hửm?" Hứa Ôn Giảo nằm nghiêng và khép hai chân lại để che phần bên dưới.
Hứa Úc Liêm giơ tay vén mái tóc dài ra sau tai và ôm lấy Hứa Ôn Giảo với vẻ mặt kinh ngạc sau khi nhìn thấy tư thế gợi tình đó của nàng.
Thân hình trẻ trung nóng bỏng ôm lấy làn da vừa bị gió làm lạnh, cả hai cùng lúc run lên.
Hứa Ôn Giảo bị đè ép, đêm qua cảm nhận được ấm áp tan chảy trong miệng, nàng hài lòng thở dài: "Ngủ thêm nửa tiếng nữa?"
Hứa Úc Liêm không nói gì và lại ngủ thiếp đi trên vai của nàng.
......
Hứa Úc Liêm tự mình lái xe chở người đi mà không gọi tài xế. Đường tắc một lúc lâu, khi vào trung tâm thành phố, nhìn đâu cũng thấy người.
Trong quảng trường, có những đứa trẻ mũm mĩm ăn mặc như gấu trúc đỏ và đeo găng tay ấm áp. Chúng cạnh tranh với bạn bè xem ai có thể làm được người tuyết đẹp nhất. Mặc dù có hình dạng kỳ lạ nhưng mỗi tác phẩm đều có sự sáng tạo và đánh giá cao tuyệt vời của riêng mình.
Hứa Úc Liêm đút hai tay vào túi, chiếc áo khoác len dài màu đen có phần eo thon làm bật lên dáng người cao gầy, trông vừa thanh lịch mà cũng vừa giản dị.
Cô rẽ tóc hai bên trán và buộc tóc thành búi thấp, trông hờ hững và dịu dàng. Cô trang điểm đơn giản nhưng phần khóe mắt và môi đỏ được vẽ và tô rất kỹ càng.
Dáng người của Hứa Ôn Giảo nổi trội hơn, mái tóc đen dài thẳng, khuôn mặt và cổ được giấu trong một chiếc khăn quàng cổ quấn chặt.
Đôi lông mày như được vẽ bằng mực cong và dày, đôi mắt như làn nước mùa thu. Và đuôi mắt dài có một bóng đỏ tươi mờ nhạt, như mùa xuân trải dài trên cành xanh.
Nàng nắm lấy cánh tay của Hứa Úc Liêm, hai người nhẹ nhàng thì thầm, trò chuyện về điều gì đó một cách rất tự nhiên và không hề dè dặt.
Chẳng bao lâu các nàng bước vào tòa nhà, chìm trong nhiều loại nước hoa, hòa vào biển người và đi thang cuốn lên tầng.
Bên tai ồn ào, mọi người đang trò chuyện, thỉnh thoảng có những giọng nói ngập ngừng của các cô gái trẻ.
"Có phải là?"
"Giống như..."
"Cậu đến hỏi người ta thử coi?"
"Càng đến gần lại càng không thấy rõ."
Một số cô gái trẻ đứng phía dưới các nàng cách vài ba người, hình như là đang trò chuyện riêng tư. Có thể đoán được những người này đều là những người thường xuyên chú ý đến những câu chuyện phiếm trên hot search. Họ nhận ra Hứa Úc Liêm và Hứa Ôn Giảo, nhưng họ không chắc đó có phải là các nàng hay không. Các cô gái đang tìm kiếm một người dũng cảm để đến và chụp ảnh hai người.
Hứa Úc Liêm nghe thấy điều này trở nên mất kiên nhẫn. Khi bước ra khỏi thang cuốn, cô quay đầu lại và nhìn họ một cách kiêu ngạo.
Ai có thể ngờ rằng những cô gái ngốc nghếch với đôi mắt trong veo đó lại càng phấn khích hơn. Họ trông có vẻ hưng phấn vì dự đoán của mình là chính xác
"Phiền chết đi được." Hứa Úc Liêm lẩm bẩm. Cô không quen làm người của công chúng, đặc biệt là khi những người chú ý đến cô cư xử với cô như những người hâm mộ điên cuồng theo đuổi thần tượng. Những cô gái này nên ngưỡng mộ những nghệ sĩ được Kỳ Hạ ký hợp đồng thì hơn.
Hứa Ôn Giảo đứng bên cạnh cô cười nhẹ: "Dục Liên có khí chất như vậy, tất nhiên có người hâm mộ rồi."
Hứa Úc Liêm nghe thấy ý trêu chọc của nàng, kéo nàng đi về phía trước, "Bây giờ em còn không gọi chị là chị gái nữa sao? Không hẳn là họ chạy về phía chị đâu, chắc chắn họ đã nhận ra em."
Nói xong, cô cảm thấy rất chua chát, không biết ai đang dẫn đầu trào lưu trên mạng tạo nên một nhân vật xinh đẹp, yếu đuối và bi thảm cho Hứa Ôn Giảo. Ngoài ra còn tạo hình như người con gái nuôi ốm yếu, tình đầu quốc dân dịu dàng tốt bụng, tiểu thư thích đọc sách và các bối cảnh nữ anh hùng nổi tiếng khác.
Tài khoản chính thức của nàng có số lượng người hâm mộ đáng kinh ngạc và nhiều người tải liên kết video ngắn mà có sử dụng ảnh và video của nàng để lừa mọi người nhấp vào. Nàng không nổi tiếng như nghệ sĩ, nhưng với mức độ nổi tiếng này thì có thể so sánh với một nhân vật nổi tiếng hàng đầu trên mạng. Và thậm chí còn phổ biến hơn trong nhóm người nhất định của giới thượng lưu.
Hứa Úc Liêm buồn chán đọc bình luận của những người đó, nào là hỏi tại sao em gái Giảo Giảo lại ngủ với cô, Hứa Úc Liêm không phải đối tượng xứng đôi của Hứa Ôn Giảo, còn có những người muốn làm tình nhân, làm chó cho Giảo Giảo ở bên ngoài.
Tất cả những điều này đều nằm trong phạm vi chịu đựng của Hứa Úc Liêm. Cho đến vài ngày trước, Trương Viên Chi đã chuyển tiếp một số liên kết cho cô. Hứa Úc Liêm bận rộn muốn chết, cô tiện tay bấm đại vào xem và sốc đến mức muốn ngất ngay tại chỗ. Quả nhiên có người đã viết một fanfic về nữ chính và Hứa Ôn Giảo, lượt xem và lượng tương tác rất cao.
Trong câu chuyện đó, Hứa Ôn Giảo là một kiều nữ được chị kết nghĩa bao nuôi và bị giam lỏng. Sau đó nàng bắt đầu dây dưa yêu và hận với nữ chính trong nguyên tác (thuộc hạ của chị kết nghĩa). Hứa Úc Liêm là người chị kết nghĩa, hình tượng được xây dựng là nữ phụ có vẻ ngoài liêm khiết nhưng nội tâm vô cùng độc ác. Để ngăn cản họ yêu nhau, cô đã dùng nhiều thủ đoạn bỉ ổi và hèn hạ. Sau đó, Hứa Ôn Giảo đã hợp tác với nữ chính trong nguyên tác để chiếm đoạt tài sản của Hứa gia và cả hai tiếp tục sống một cuộc sống hạnh phúc theo cách này.
Hứa Úc Liêm đen mặt và nhanh chóng hoàn thành bài viết đáp trả. Lấy tài khoản phụ được Trương Viên Chi cho mượn, cô đã viết hơn chục bài hơn một trăm từ một cách đầy cảm xúc và say mê. Cô phê phán từ lối viết, quan niệm và thiết lập nhân vật. Bài viết tỏ ra đặc biệt tức giận với thiết lập nhân vật không phù hợp với người thật, tác giả chỉ muốn thỏa mãn bản tính thô tục và đầu óc suy nghĩ đen tối của mình. Những bài viết này đã khiến người viết câu chuyện tức giận. Nhưng người này cũng không tìm được lý lẽ để phản bác, xóa bài trong im lặng và khóa tài khoản rồi bỏ trốn.
Ngay sau đó Hứa Úc Liêm sử dụng tài khoản chính thức của mình để đăng lại một bài viết do một trong những nhà văn và giáo viên viết về những mối quan hệ nhân văn giữa cô và Hứa Ôn Giảo. Không đăng một dấu chấm câu hay một bình luận nào, cư dân mạng đu CP chị em này đã điên cuồng suốt đêm và đưa cả hai vào tìm kiếm thịnh hành.
Lý Ý Nhã đang ăn tối với người lớn trong nhà, cha mẹ của cô ấy cũng nhân bữa cơm này để giới thiệu một người đàn ông có vẻ ngoài không được tốt lắm cho con gái của mình. Cô ấy vừa ăn vừa choáng váng khi nhìn thấy xu hướng tìm kiếm và đã lẻn ra khỏi bữa tiệc. Cô ấy gọi điện cho Hứa Úc Liêm để hỏi cô đang làm gì, có phải muốn công khai tỏ tình với Hứa Ôn Giảo hay không.
Lúc đó Hứa Úc Liêm không có suy nghĩ gì nhiều, nhưng cô không thích người khác nghĩ rằng Hứa Ôn Giảo còn độc thân và họ không có tư cách gì để chế nhạo cô cả. Cô nói: "Không có gì, mình chỉ nghĩ bài viết đó khá hay thôi."
Lý Ý Nhã ngửi thấy mùi kỳ quái trong giọng điệu của cô và hỏi: "Cậu và em gái của cậu đã xác nhận quan hệ của cả hai chưa?"
Hứa Úc Liêm đứng trong phòng bếp nhìn chằm chằm vào món canh nhân sâm mà dì giúp việc bảo cô đun thêm mười lăm phút nữa mới tắt bếp. Hứa Ôn Giảo đã dần dần khỏe lại đang ngồi trong phòng khách, gõ bàn phím máy tính để xử lý một số công việc khẩn cấp.
Cô chột dạ quay đầu nhìn Hứa Ôn Giảo, xấu hổ không muốn nói đến chủ đề này: "Để nói sau đi."
"Đừng để sau này mới nói. Nếu có dũng khí thì hãy nói ra. Nếu không chịu bày tỏ thì chỉ là xu hướng tạm thời vậy thôi. Hai người chính là cặp đôi Schrödinger*." Lý Ý Nhã lo lắng nói. Cô ấy chưa bao giờ thấy Hứa Úc Liêm do dự như vậy và đối phương cũng không phải là một kẻ cặn bã vô trách nhiệm. Thành thật mà nói thì khoảng thời gian mập mờ giữa hai người này quá dài.
(*) Những người khi học môn vật lý đại cương, đã có một số nhận xét rằng nhà vật lý học này phát biểu như không phát biểu, nói như không nói. Cái này được lấy ví như thí nghiệm trong tưởng tượng của ông "Con mèo của Schrödinger", không biết được cặp đôi này có yêu nhau thật hay không vì chúng ta không phải là người trong cuộc. Thế nên CP này ở trạng thái nửa sống nửa chết.
Đang trò chuyện, cô ấy nghĩ tới một chuyện rất quan trọng và nghiêm túc hỏi: "Đại tiểu thư của mình ơi, cậu phải nói trước cho mình biết, có phải cậu thích làm người ở phía dưới đúng không?"
Hứa Úc Liêm không phải là cao thủ trên tình trường giống như đối phương, cho nên cô không hiểu được nhiều thuật ngữ của người trong nghành. Cô nói không nên lời: "Trên dưới là cái gì? Tại sao cậu lại đột nhiên hỏi mình như vậy?"
"Đó là... Nếu hai người ở trên giường, ai ở trên và ai ở dưới?" Lý Ý Nhã rất đau lòng trước người bạn ngây thơ trong sáng đến mức khó tin của mình. Cô ấy tuyệt vọng tự hỏi liệu Hứa Úc Liêm có biết làm bất cứ điều gì về tình dục hay không. Nếu là ở thế bị động thì không còn nghi ngờ gì về việc tiến độ bị đình trệ.
Hứa Úc Liêm hiểu ý, vành tai của cô đỏ ửng, có chút ngượng ngùng nói: "Mình là người ở trên."
"Được rồi, nếu là như vậy thì rất tốt phải không?" Lý Ý Nhã vừa mới hài lòng được nửa chừng thì nhận ra có gì đó không đúng, la thất thanh: "Hai người đã làm cái đó chưa vậy?"
"Á..." Hứa Úc Liêm cảm thấy màng nhĩ đau nhức vì tiếng hét của đối phương. Cô bình tĩnh thú nhận: "Làm rồi."
Lý Ý Nhã thật muốn bái người kia là sư phụ, vậy thì tốt rồi, cô ấy mới là kẻ ngốc. Cô ấy nhắc nhở một cách cẩn thận và khéo léo: "Úc Liêm, cậu đã sẵn sàng chịu trách nhiệm với người ta vì đã làm điều đó chưa?"
Hứa Úc Liêm đứng im lặng hồi lâu, mùi thơm nồng nặc của canh bốc lên, cô cười khẩy vài tiếng: "Chuyện cũ đã qua rồi, người bị như thế nên là mình chứ không phải em ấy. Không thể trách ai được."
Đêm đó, Lý Ý Nhã uống nửa chai whisky để bình tĩnh lại trước khi đi ngủ, Hứa Úc Liêm luôn nói với giọng lạnh lùng rằng cô bị đối xử như thế này thế kia.