Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi

chương 92: chúc mừng năm mới

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đêm giao thừa, hành tung của Hứa Úc Liêm và Hứa Ôn Giảo đã bị rò rỉ trên mạng bởi những cô gái nhận ra họ.

Khi các nàng gần đến nhà hàng mà cả hai đã đặt chỗ trước, có khá nhiều người đã đi theo sau, dùng điện thoại di động và gậy selfie để chụp ảnh.

Blogger không dám ra mặt thực chất là một người nổi tiếng trên mạng đã dùng những lời lẽ xúc phạm Hứa Úc Liêm trong một buổi phát sóng trực tiếp. Sau đó thì blogger này đã bị công ty luật của Hứa Úc Liêm kiện ra tòa. Bất kể yêu cầu bồi thường thành công, toàn bộ nền tảng sẽ cấm tài khoản của người này và hợp đồng sẽ bị chấm dứt trực tiếp.

Nếu mức giá phục vụ của nhà hàng mà Hứa Úc Liêm đặt trước không tương đối cao thì nó đã được đặt kín chỗ sớm. Không còn chỗ trống nào trong nhà hàng, chỉ sợ những người này muốn đi theo các nàng vào bên trong.

Việc này phần nào ảnh hưởng đến tâm trạng của Hứa Úc Liêm trong bữa tối nay. May mắn thay, người bạn của cô có quen biết với chủ của nhà hàng này và đặt một chỗ có view rất đẹp. Từ nơi này có thể nhìn ra toàn bộ quang cảnh thành phố về đêm, mùi nước hoa đắt tiền thoang thoảng trong không khí, ánh sáng như vàng chảy, những đốm sáng tròn nhảy múa trong ly, rượu vang đỏ đậm đà trượt vào đôi môi đỏ mọng.

Máy điều hòa trong nhà hàng luôn luôn bật chế độ sưởi ấm, các nàng đều cảm thấy nóng và cởi áo khoác ra rồi đặt lên lưng ghế. Hứa Úc Liêm hơi say, hai mắt mê ly, chân trái giơ lên ​​hơi run, mũi giày gần như chạm vào bên trong bắp chân của Hứa Ôn Giảo.

Cô chỉ bất cẩn thôi nhưng Hứa Ôn Giảo lại cảm thấy nóng trong người, nàng nắm chặt dao nĩa trong tay.

Hứa Úc Liêm muốn chăm sóc nàng và đề nghị dùng bữa cơm truyền thống nhưng lại bị từ chối. Không phải nàng không quen với đồ ăn của phương Tây, nàng đã thích nghi với nó trong những năm sống ở nước ngoài, dùng dao nĩa không khó, những lễ nghi trên bàn ăn này không thể thay đổi xuất thân của một người, cho nên tối nay nàng mới muốn tới đây để thưởng thức.

Cả đêm qua nàng im lặng quá, như thể đang chất chứa điều gì đó nặng nề trong lòng.

Chỉ là Hứa Úc Liêm đang đắm chìm trong niềm vui đi ăn cùng nàng, bị chút náo động đó làm phân tâm nên không chủ động hỏi thăm.

Lúc này, cô mới nhận ra Hứa Ôn Giảo có tâm trạng khác thường, nhướng mày nhìn sang: "Không hợp khẩu vị của em sao? Nhìn em không được vui cho lắm?"

Hứa Ôn Giảo sửng sốt, mỉm cười cụp mắt xuống, chớp chớp hàng lông mi dày. Nàng xoay người sang một bên, nhẹ nhàng nói: "Chị ơi, em có thể tặng chị một món quà được không?"

Hứa Úc Liêm nhìn theo ánh mắt của nàng và nhìn thấy một cây đàn piano. Một nghệ sĩ piano người Đức với vẻ ngoài thâm thúy mặc chiếc váy đuôi cá màu đen đang chơi đàn.

Sau một khúc nhạc, Hứa Ôn Giảo gọi quản lý của nhà hàng, họ đi đến chỗ người chơi piano và trò chuyện vài câu. Người chơi piano gật đầu, đứng dậy khỏi ghế và nhường vị trí chơi đàn cho cô gái trẻ đẹp.

Một số vị khách chú ý tới bên này và vừa tò mò nhìn qua vừa trò chuyện cười đùa.

Hứa Ôn Giảo ngồi xuống trước cây đàn piano, nàng thử phím đàn một lúc để lấy lại cảm giác đã mất từ ​​lâu.

Ở một trường tư thục dành cho con nhà giàu, ballet và piano là những khóa học bắt buộc đối với nữ sinh. Nàng không thể theo kịp tiến độ nhưng giáo viên cũng không quá khắt khe với nàng.

Chỉ có một bản nhạc mà nàng có thể nhớ ngón tay của mình nên nhấn phím nào ngay cả khi nhắm mắt và từng nốt nhạc đó đều khắc sâu trong trí nhớ của nàng.

Hứa Úc Liêm ngồi cách nàng không xa, nhấp từng ngụm rượu vang đỏ, khóe mắt quyến rũ hơi cong.

Giai điệu buồn chảy trên đầu ngón tay của Hứa Ôn Giảo, sự dịu dàng kể về câu chuyện tình yêu, và cuối cùng là sự chia ly.

Hứa Úc Liêm không khỏi ngồi thẳng lưng, trái tim của cô bị tiếng đàn làm xao xuyến, quá khứ như tiếng mưa rơi, từng giọt rơi vào mặt hồ trong lòng. Cô che lấy bờ vai còn đang nhức nhối vì vết thương.

Cô nhớ rõ lúc học cấp hai, năm đó trường tổ chức một bữa tiệc và các lớp học được yêu cầu phải có một tiết mục văn nghệ. Khi đèn trên sân khấu được bật lên, rất nhiều học sinh đã đổ xô đến xem. Cô từng học violin và được chọn hợp tấu với một bạn nam cùng lớp chơi piano.Bản nhạc đó có tên là Kiss The Rain, một bản piano thích hợp cho những ngày mưa mùa hè.

Hứa Ôn Giảo ngồi trên khán đài và theo dõi toàn bộ buổi biểu diễn.

Mấy ngày sau, Hứa Úc Liêm đi ngang qua phòng đàn ở nhà, nơi đã không được sử dụng trong một thời gian dài, và nhìn thấy Hứa Ôn Giảo đang chơi piano. Sau khi đánh được vài nốt nhạc, nàng dừng lại và lặp lại các bước trước đó. Tiếng đàn ngắt quãng tra tấn đôi tai của Hứa Úc Liêm, cô vội vàng đẩy cửa đi vào.

Hứa Ôn Giảo cất bản nhạc đi một cách nhanh chóng như một con thỏ nhỏ có sự nháy bén cao, hai tai đỏ bừng đứng trước mặt cô.

Hứa Úc Liêm đưa tay lấy bản nhạc, nhưng Hứa Ôn Giảo từ chối đưa nó cho cô. Cô dùng sức giật nó ra khỏi tay của đối phương, khi mở ra thì thấy dòng chữ Kiss The Rain.

Hứa Ôn Giảo bị cô bắt quả tang, hai mắt đỏ lên và sắp khóc.

Nàng nhìn thấy chị gái của mình và một bạn nam khác đứng trên sân khấu, một người mặc váy dài, một người mặc lễ phục. Mọi người ở dưới khán đài đều vỗ tay hoan hô, nàng cảm thấy buồn tủi và tự ti nên chỉ biết âm thầm tìm hiểu. Nàng tự động viên bản thân rằng một ngày nào đó mình cũng sẽ được biểu diễn cùng với Hứa Úc Liêm trên sâu khấu.

Hứa Úc Liêm hoàn toàn không để ý đến. Cô đóng bản nhạc lại và ném nó sang một bên, hất cằm đầy kiêu ngạo: "Đồ ngốc, em đã học nó lâu chưa? Em có thích bài này không? Cái này không khó, chị sẽ dạy em."

Hứa Ôn Giảo ngồi cạnh Hứa Úc Liêm trước cây đàn piano, cô dạy nàng hết bài này đến bài khác.

Vào ngày lễ tốt nghiệp cấp hai, người đứng biễu diễn bên cạnh Hứa Úc Liêm quả nhiên chính là nàng.

Âm nhạc không khó nhưng lại chứa đựng cảm xúc của người biểu diễn trong đó. Khi Hứa Ôn Giảo dừng những ngón tay run rẩy và ngẩng đầu lên, bên cạnh vang lên những tràng pháo tay thưa thớt.

Gò má của nàng hơi đỏ lên, nàng quay đầu nhìn Hứa Úc Liêm, khóe môi nhếch lên, lộ ra khí chất hăng hái ở độ tuổi này.

Mọi người thấy ở bên kia cũng có một cô gái, các nàng trò chuyện thân mật cùng nhau, tất cả những người ở đây đều bày tỏ sự cảm kích trước sự khó khăn và dũng cảm của hai người.

Sau bữa tối, còn rất lâu nữa mới đến giao thừa, kế hoạch đi chơi của Hứa Úc Liêm đột nhiên thành hiện thực. Sau khi hỏi một vòng, Hứa Linh Sam miễn cưỡng tặng hai mã đổi vé xem phim trong rạp chiếu phim ở trung tâm thành phố.

Hứa Úc Liêm quan tâm và hỏi Hứa Linh Sam có phải là đã có đối tượng hẹn hò rồi không. Đối phương thẹn quá hóa giận và mắng cô rằng con nít đừng quản chuyện của người lớn.

Hầu hết đều là phim hài và phim lãng mạn vào đêm giao thừa, Hứa Úc Liêm bước vào rạp xem mười phút mới nhận ra đó là... một bộ phim giật gân.

Mặc dù lúc này không có gì đáng mong đợi, cái chính là cảm nhận không khí đêm giao thừa trong rạp, nhưng Hứa Ôn Giảo xem phim rất nghiêm túc. Khi đến đoạn cao trào và có phần kinh dị, Hứa Úc Liêm trốn vào trong ngực của nàng. Cô ôm lấy cơ thể run rẩy của mình và tự nghĩ rằng bộ phim này khá xuất sắc, khi về nhà thì cô sẽ đánh giá năm sao như một lời khen ngợi.

Sau khi bộ phim kết thúc, đã gần mười một giờ rưỡi, Hứa Úc Liêm đứng bên vỉa hè và quấn chiếc khăn trong tay quanh cổ của Hứa Ôn Giảo vài vòng.

Dòng xe qua lại tấp nập, người đến rồi đi, cô thấp giọng phàn nàn: "Em đeo khăn quàng cổ mà cũng không biết cách quấn lại hay sao? Lỡ như bị cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ?"

Đôi mắt đen của Hứa Ôn Giảo chớp chớp, trong con ngươi của nàng có những tia sáng nhỏ lơ lửng, như có một tia nước lóe lên.

Hứa Úc Liêm tưởng rằng đó là sự phản chiếu của ánh đèn nên cô cũng không quan tâm lắm và quấn chặt chiếc khăn quàng cổ. Sau đó cô nắm lấy tay của Hứa Ôn Giảo, vừa đang định đút tay của nàng vào túi áo khoác của mình thì đột nhiên dừng lại.

Động tác đột nhiên dừng lại giữa không trung của cô khiến cho Hứa Ôn Giảo nghiêng đầu và bối rối.

Hứa Úc Liêm tỉnh táo lại, lúng túng đẩy người sang bên kia, rồi nắm tay của nàng thật chặt và giải thích: "Vai chỉ cần cử động một chút thôi cũng cảm thấy rất đau."

Vết cắn đó quả thực rất sâu. Lúc cô đứng dậy đánh răng thì vết thương xẹp xuống và cô phải băng lại bằng gạc trắng có tẩm thuốc.

Hứa Ôn Giảo cảm thấy áy náy. Nàng không cố ý cắn cô mạnh như vậy, nhưng trong bầu không khí đó, nàng quả thực hoàn toàn mất kiểm soát. Hứa Úc Liêm chỉ nhắc nhở nàng lần sau đừng làm điều này nữa, nàng ngoan ngoãn gật đầu và tai đỏ bừng vì xấu hổ.

Các nàng đi theo đám đông với que pháo hoa trên tay và đi về cùng một hướng.

Cầu Tiêu Vãn là một trong số ít địa điểm công cộng ở thành phố A được phép bắn pháo hoa. Các buổi trình diễn pháo hoa được chính phủ tổ chức vào mỗi dịp lễ. Có rất nhiều cặp đôi ngồi trên lề cầu đã mang theo chăn riêng, quấn áo khoác ngoài và ôm nhau trong gió lạnh.

Hứa Úc Liêm và Hứa Ôn Giảo đứng trên lối đi dạo trong công viên cách cầu Tiêu Vãn một chút. Các nàng chờ đón năm mới cùng một nhóm người xa lạ.

Hứa Ôn Giảo nhìn hình chiếu ảo đếm ngược "60" giây trên tòa nhà phía xa, những ánh đèn nhiều màu sắc liên tục thay đổi.

Lòng bàn tay của nàng ươn ướt mồ hôi, không phải của nàng mà là của Hứa Úc Liêm.

Lòng bàn tay của Hứa Úc Liêm bắt đầu nóng lên ngay khi cô tìm được một chỗ để đứng cùng nàng. Mặc dù đổ mồ hôi liên tục nhưng cô không hề buông ra.

Nàng nhếch môi cười, vẻ mặt không có gì thay đổi.

"Chị ơi."

"Kiểu Kiểu."

Hai người đồng thanh nói rồi quay lại nhìn nhau.

"Chị sẽ nói trước." Hứa Úc Liêm vô cùng lo lắng khi nghe thấy tiếng đếm ngược còn mười lăm giây.

"Không, nghe em nói thôi." Hứa Ôn Giảo cởi khăn quàng cổ ra, lộ ra toàn bộ khuôn mặt, nụ cười xinh đẹp nhưng trong mắt lại tràn đầy bi thương.

"Mười hai!"

Tim của Hứa Úc Liêm đập lệch nhịp, trong đầu của cô nảy ra một ý nghĩ không nên có. Cô không được phép để Hứa Ôn Giảo nói xong câu nói của mình: "Em đừng nói, để chị nói."

"Tám!"

"Hứa Dục Liên."

Hứa Ôn Giảo lại ngắt lời của đối phương. Hứa Úc Liêm hoảng sợ đến mức lập tức rút tay lại, lượng oxy xung quanh mau chóng bị rút đi, cô cảm thấy phổi của mình trống rỗng.

Hứa Ôn Giảo giữ khoảng cách với cô một chút, nhìn cô, nói một cách rõ ràng: "Chúng ta hãy sống riêng một thời gian."

"!!!"

Tiếng chuông mừng năm mới vang vọng xa xa, âm thanh của pháo hoa nổ vang, vô số pháo hoa nở rộ trên bầu trời, rất nhiều người ôm, hôn, hò hét và cười đùa.

"Chúc mừng năm mới!"

"Tôi yêu em!"

"Chúng ta sẽ cùng nhau trở nên giàu có!"

"Tôi hy vọng mẹ của tôi sẽ luôn là chính mình!"

Hai người đứng đối mặt với nhau, đôi mắt của Hứa Ôn Giảo đã nhòe đi vì nước mắt. Nàng cúi đầu không dám nhìn vẻ mặt bị tổn thương và không thể tin được của Hứa Úc Liêm: "Thật xin lỗi, chúng ta hãy tách ra một thời gian. Em cần phải giải quyết những chuyện đó trước khi nghĩ đến chuyện khác."

Nàng nói dối, nàng không bao giờ buông tay khi nhìn thấy Hứa Úc Liêm và nghĩ đến khoảng thời gian cả hai đã bỏ lỡ cũng như không biết về sự tồn tại của nhau. Tất cả những xiềng xích giam cầm mà nàng nghĩ mình có đều là do bản thân tự đặt ra. Còn Hứa Kiều, cái chết của Ôn Thiện không phải lỗi của bà, nhưng làm sao mà Hứa Ôn Giảo có thể tha thứ cho sự lừa dối và che giấu của bà suốt bao nhiêu năm qua? Cho dù đó là quyết định đúng đắn nhất thì nó cũng đã nhiều lần hành hạ nàng trong rất nhiều năm.

Mối quan hệ không thể tách rời của Hứa Úc Liêm với những người này khiến nàng luôn nhớ đến những vết sẹo xấu xí và quá khứ đầy tội lỗi này.

Đây không phải lỗi của Hứa Úc Liêm. Nàng không có khả năng kiềm chế cảm xúc của mình và nàng sợ mình giận cá chém thớt. Nàng đương nhiên biết trong bộ da người này của mình ẩn chứa con quái vật tàn ác nào, thậm chí nàng còn thấy những suy nghĩ điên cuồng và hoang tưởng đó thật đáng sợ. Đêm qua nàng đã cố gắng kiềm chế bản thân nhưng người kia lại dung túng và hợp tác với nàng để khiến ác ma trong người của nàng phát điên.

Nàng càng sợ mình đắm chìm trong tình cảm này mà quên đi cái chết của Ôn Thiện. Trước mắt có chuyện cấp bách hơn cần nàng giải quyết, và nàng khó có thể dành sức lực để chấp nhận tình yêu của ai đó.

"Ý của em là gì?"

Toàn thân của Hứa Úc Liêm đều đang run rẩy, bờ vai bầm tím và đau đớn vì hạ xuống đột ngột, cô đút tay vào túi áo khoác và lòng bàn tay chạm vào một hộp quà nhỏ.

Bên trong có một chiếc nhẫn phiên bản giới hạn toàn cầu. Cô đã bí mật đo kích thước ngón tay đeo nhẫn của Hứa Ôn Giảo khi nàng bị ốm. Cô muốn lấy món quà này ra để thổ lộ tình cảm của mình.

"Em lại rời xa chị nữa sao?" Trái tim của Hứa Úc Liêm bị xé toạc, gió lạnh ùa vào trong lòng, cô cao giọng, giọt nước mắt lăn dài trên gò má: "Em không thể làm như vậy với chị."

"Em không muốn rời xa chị." Hứa Ôn Giảo chớp mắt và bật khóc. Nàng ôm chặt Hứa Úc Liêm và giải thích không mạch lạc, giống như một đứa trẻ cầu xin sự tha thứ từ người lớn.

"Em không thể chấp nhận được những điều đó ngay lập tức. Em muốn giải quyết chúng trước rồi mới nghĩ đến tương lai. Chị ơi, sự khởi đầu của chúng ta không nên bắt đầu từ quá khứ hỗn loạn như thế này. Em không muốn, em không muốn chúng ta như thế này."

Hứa Ôn Giảo nghẹn ngào, người muốn cả hai tách nhau ra là nàng và người khóc nhiều nhất cũng là nàng: "Em yêu chị và em cũng muốn có một cuộc sống mới. Nhưng em không thể ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân mình, em không thể. Chị ơi, xin hãy cho em một chút thời gian thôi, em thực sự rất muốn ở bên cạnh chị."

Hứa Úc Liêm giơ tay lên giữa lúc nàng đang cầu xin, đặt nó lên lưng của nàng và dùng hết sức ôm nàng thật chặt. Các nàng ôm chặt đến mức dường như xương muốn gãy, cho dù có hơi đau nhưng cả hai không buông nhau ra.

Cô muốn nói rằng cả hai có thể bắt đầu một mối quan hệ mới với mục tiêu là bên nhau suốt đời. Cô muốn nói rằng người duy nhất mà cô thích từ khi còn là thiếu niên cho đến lúc trưởng thành là người kia. Cô muốn nói rằng cô không giỏi trong việc yêu đương, nhưng cô là người tận tâm và đủ lâu dài. Cô muốn nói rằng cô sẵn sàng cùng Hứa Ôn Giảo đối mặt với những chuyện đó và sát cánh bên nàng.

Mỗi người chỉ có một lần trong đời vứt bỏ cả tôn nghiêm và thể diện chỉ để yêu một người. Cô muốn nói rất nhiều nhưng cuối cùng lại chỉ thở dài...

"Kiểu Kiểu, chúc mừng năm mới."

Truyện Chữ Hay