Vào mùa đông ngày ngắn đêm dài, Hứa Úc Liêm không thể đếm được số lần Hứa Ôn Giảo đè cô xuống và làm chuyện đó trong một đêm.
Tập tài liệu bị vò nát và vứt bừa bãi trên sàn nhà. Cô chống bàn bằng cả hai tay, nhìn xuống có thể thấy những ngón tay của của Hứa Ôn Giảo đang vuốt ve điểm nhạy cảm của mình một cách "nhẹ nhàng và tình cảm".
Chiếc quần được cởi ra và chồng chất quanh mắt cá chân, toàn thân của Hứa Úc Liêm nóng bừng, cô cắn chặt môi, nhưng vẫn phát ra một tiếng rên rỉ không thể kiềm chế.
Áo sơ mi của cô bị kéo lên trên, quần lót quấn quanh bẹn đùi và áo ngực của cô đã rơi đâu đó.
Trên lưng của cô chi chít những dấu hôn thơm ngát, eo của cô đầy dấu vân tay bầm tím, từng bộ phận trên làn da đều trắng hồng.
Thân thể trắng như tuyết gần như trần trụi này nằm trên chiếc bàn đen, thật khiến người ta muốn chà đạp và bắt nạt.
Đôi mắt của Hứa Ôn Giảo đỏ lên, nàng đẩy mái tóc mượt mà của Hứa Úc Liêm sang một bên, dùng đầu ti cọ vào lưng của cô và cắn nhẹ và mạnh vào phần thịt mềm ở cổ của cô.
"Ư a ~ Kiểu Kiểu."
Bộ ngực trắng nõn mềm mại của Hứa Úc Liêm bị bàn mài đến đỏ lên khiến chúng tê dại và ngứa ngáy.
Vòng eo của cô căng ra như dây cung, tạo thành hình bán nguyệt. Cô thích tư thế này nhưng không có nghĩa là cô có thể chịu được cách tiếp cận kích thích như vậy.
"Bốp" Trong phòng vang lên một tiếng tát chói tai, Hứa Ôn Giảo vỗ vào mông của Hứa Úc Liêm, hôn sau tai của cô rồi phả hơi vào: "Gọi em đi, Hứa Dục Liên ~"
Nàng không còn gọi cô là chị gái nữa mà thay vào đó gọi bằng tên. Toàn thân của cô nóng bừng, lòng tự trọng bị người nắm bóp nhưng cô lại cảm thấy có một niềm vui thầm kín.
"Nói cho em biết." Giọng nói của Hứa Ôn Giảo rất dịu dàng, nhưng lời nói của nàng lại vô cùng gay gắt, "Cảm giác dễ chịu hay đau đớn?"
Nàng bóp mạnh, đánh nhẹ hai cái cũng không đau chút nào, cũng không có ý gì nhục nhã. Xương đuôi của Hứa Úc Liêm tê cứng giống như bị điện giật, cảm giác xấu hổ trong nháy mắt dâng lên đỉnh điểm. Chất lỏng từ nhụy hoa phun ra khắp tay của đối phương.
"Đừng như vậy mà..." Hứa Úc Liêm không thể đứng yên, nước mắt lưng tròng, vòng eo quyến rũ đung đưa giống như rắn dụ dỗ người ta giao hợp với mình.Có lẽ cô thực sự sẽ biến thành một con rắn.
Hứa Úc Liêm mơ hồ nghĩ rằng cô không còn cảm nhận được sự tồn tại của đôi chân đã bị mài mòn đến mất đi cảm giác.
"Loại nào?" Hứa Ôn Giảo nghe thấy tiếng kêu rên của Hứa Úc Liêm, đặt tay lên bẹn đùi của cô.
Nàng đột nhiên cười khép mi và cắn mạnh vào bờ vai trần mịn màng của cô.
Nàng cắn rất mạnh và sâu, răng trực tiếp cắm vào máu thịt, gần như muốn chạm đến xương cốt lạnh lẽo, mùi máu tanh tràn ngập trong khoang miệng.
Hứa Úc Liêm hét lên đau đớn, nước mắt của cô rơi xuống không ngừng và không thể kìm được.
Không thể chống đỡ được nữa, nửa thân trên của cô ngã xuống bàn, cô thở hổn hển liên tục: "Ôn Kiểu, em là chó sao? Tự nhiên lại cắn chị?! Đau chết đi được!"
Cô biết Hứa Ôn Giảo bị điên, nhưng không nghĩ lại điên đến như thế. Nàng như muốn xé nát mảnh thịt này ra khỏi cơ thể của cô.
Nàng muốn để lại dấu vết trên cơ thể của người mình yêu và nghe giọng nói của người ấy.
Hứa Ôn Giảo cụp mi xuống, đè nén cảm xúc điên cuồng của mình. Mặc kệ những lời mắng của Hứa Úc Liêm, nàng ôm chặt cô và cắn sâu hơn.
Một lúc sau, nàng nhả ra vết răng loang lổ máu, đầu lưỡi liếm láp vết thương sâu tới xương.
Khóe miệng dính đầy máu và chuyển sang màu đỏ thẫm. Khuôn mặt của nàng đã tái nhợt, trông giống như một hậu duệ ma cà rồng xinh đẹp nhưng nguy hiểm trong một bộ phim truyền hình nước ngoài. Quanh năm không nhìn thấy mặt trời và đang ăn thịt con mồi của mình.
Hứa Úc Liêm đau đến nỗi không còn sức để mắng chửi nữa. Môi lưỡi của đối phương kích thích vết thương, mang đến một cảm giác vừa khó chịu nhưng cũng vừa dễ chịu. Trong lúc mơ màng, cô cảm thấy mình bị người ôm sang một bên.
Phòng làm việc mà cấp dưới của cô nhìn thấy qua màn hình thực chất là phòng ngủ của cô. Nó được chia thành khu vực làm việc và khu vực sinh hoạt bằng cách tận dụng sự khác biệt về ánh sáng và hình ảnh trong cấu trúc không gian. Điều đó đương nhiên có nghĩa là chiếc giường ngủ của cô cũng ở gần đó.
Hơi thở của Hứa Ôn Giảo phả khắp người của cô. Tiếng cười của nàng khiến người ta phải suy nghĩ: "Chúng ta không làm ở đây nữa, chúng ta lên giường rồi tiếp tục."
Hứa Úc Liêm không thể chống cự và bị người kia đẩy lên giường từ phía sau. Cô vô thức chống tay về phía trước, hơi nâng cái mông sưng đỏ lên và quỳ xuống trong một tư thế cực kỳ gợi tình.
Ánh mắt của Hứa Ôn Giảo dừng lại ở những đường cong tuyệt đẹp kia. Nàng ấn vào lưng của Hứa Úc Liêm, đưa tay vuốt ve cằm của cô, sau đó xoay người của cô lại và hôn sâu với sự si mê và quyến luyến.
Hứa Úc Liêm nếm được hương vị của máu.
Những gì xảy ra tiếp theo cũng hoang đường giống như phá vỡ sự xấu hổ của con người trên một số trang web người lớn. Các nàng lăn lộn từ trên giường đến tấm thảm dưới sàn nhà.
Hứa Úc Liêm có thù tất báo. Từ ngực, đùi, eo và lưng của của Hứa Ôn Giảo, những chỗ nào có thể cắn được cũng chi chít dấu răng của cô. Và đương nhiên cô cũng không tàn nhẫn đến mức cắn người ta chảy máu.
Hứa Úc Liêm không biết Hứa Ôn Giảo, một người quanh năm ốm yếu và không thể vận động mạnh, lại tràn đầy sức lực khi làm một việc như vậy.
Nhiều lần cô mệt mỏi đến mức suýt ngất đi và bừng tỉnh trong tình trạng mơ mơ màng màng, eo của cô mềm nhũn và môi bị cắn nát. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cả hai có thể sẽ chết trên giường.
Hứa Úc Liêm dùng chút sức lực cuối cùng trói cổ tay của Hứa Ôn Giảo lại, cột lên cột đầu giường và chủ động làm việc.
Hứa Ôn Giảo giơ chân lên, xoa xoa phần cơ bụng săn chắc của cô cho đến khi chúng ẩm ướt bởi mồ hôi tuôn ra. Rõ ràng người bị trói là nàng, nhưng người sắp bị chơi đến chết lại là cô.
Một lúc lâu sau, hai người ôm nhau đi vào phòng tắm và cùng nhau tắm rửa. Thân thể dưới nước không thể tách rời nhau, giống như dung nham nóng chảy từ một vụ phun trào núi lửa, hòa vào nhau, nóng rực.
Các nàng lảo đảo bước ra khỏi cửa và tự mình dùng máy sấy tóc để làm khô tóc. Khi cảm thấy phần trên đã khô hoàn toàn và phần đuôi vẫn còn ẩm ướt, Hứa Úc Liêm mặc kệ và ngã đập đầu xuống chiếc giường bừa bộn.
Hứa Ôn Giảo buồn ngủ đến mức khó mở mắt được. Nàng tìm lọ thuốc trị vết thương và xử lý vết thương trên vai của Hứa Úc Liêm một cách đơn giản để tránh nhiễm trùng do vi khuẩn.
Lúc nàng tắt đèn và nằm xuống giường, Hứa Úc Liêm xoay người vùi đầu vào hõm vai gầy hơn vai của mình rất nhiều rồi hít một hơi thật sâu.
Trên người của Hứa Ôn Giảo có mùi thơm thật dễ chịu.
Tim của Hứa Ôn Giảo đập loạn nhịp, nàng luồn ngón tay vào mái tóc đen sau gáy của Hứa Úc Liêm và ôm cô thật chặt.
Sau khi giao lưu sâu hơn, độ thiện cảm đối với người này tạm thời tăng lên một tầm cao mới. Sự phụ thuộc và cảm giác bất an trong nội tâm của Hứa Úc Liêm cũng tăng gấp đôi.
Cổ họng của cô đau âm ỉ, giống như một bệnh nhân bị cảm nặng, cô vùi mặt vào trong ngực của Hứa Ôn Giảo, giọng khàn khàn hỏi: "Sao em giỏi về mấy cái này vậy?"
Cô lớn hơn nàng, xung quanh cô đều là cao thủ trên tình trường và thay người như thay áo. Thế nhưng xét về kỹ năng và phương diện tình thú kia thì cô còn kém xa Hứa Ôn Giảo rất nhiều.
Nghĩ đến khả năng tự xử của nàng, sự cởi mở ở nước ngoài, vẻ mặt của Hứa Úc Liêm không được tự nhiên cho lắm: "Có phải em còn cùng người khác làm..."
Người sắp chìm vào giấc ngủ lập tức bừng tỉnh khi nghe những lời này. Hứa Ôn Giảo ăn ngay nói thật: "Không có, chỉ có một mình chị mà thôi."
"Em vẫn luôn chỉ có một mình chị, sau này cũng như thế."
Nếu như nhất định phải giải thích tại sao nàng lại có thể làm được như vậy thì chỉ có thể nói là cơ thể của Hứa Úc Liêm đặc biệt nhạy cảm hơn người thường. Hơn nữa thân thể của cô "được" nàng luyện tập từ trước khi cả hai mỗi người một ngả. Sự hiểu biết ngầm về cơ thể được phát triển thông qua việc nếm trái cấm.
Hứa Úc Liêm không biết có nên tin hay không, chỉ có thể ậm ừ: "Tốt nhất là em nên để chị tin tưởng em."
"Em thề, em sẽ không bao giờ nói dối chị." Hứa Ôn Giảo thì thầm vào tai của cô một câu nói không rõ ràng, "Hứa Dục Liên, kẻ nói dối sẽ nuốt một ngàn cây kim."
Hứa Úc Liêm nghĩ ra cách khác để nói câu này, lẩm bẩm nói với Hứa Ôn Giảo, nhưng cô nhắm mắt lại và hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Người phản bội sự chân thành sẽ nuốt một ngàn cây kim, nhưng người cho đi sự chân thành sẽ phải chịu đựng nó mỗi ngày.