Sau khi gặp gia đình mình, Hàn Nghĩa Đức đã lựa chọn tự thú, hắn ra lệnh cho Trịnh Chân giết Vương Viễn Long sau khi dùng dao quẹt Mộc Thập, cũng như bóp cổ Trịnh Chân, tất nhiên, việc hắn đã tự bắn mình trong phòng thẩm vấn ngày hôm qua, tất cả đều nói với Cao Lăng Trần.
Cao Lăng Trần nghe vậy thì im lặng hai giây, như thể đang kiềm chế cảm xúc của mình, “Cảnh sát Hàn, tại sao anh lại làm như vậy?”
Hàn Nghĩa Đức cúi đầu xuống, siết chặt nắm đấm để lên trán, “Tôi không còn cách nào khách, người đó đã nắm được điểm yếu của tôi, còn dùng tính mạng của người nhà tôi uy hiếp tôi, tôi mới phải làm những chuyện này để hãm hại Mộc Thập.”
Cao Lăng Trần hỏi: “Người đó là ai?”
Hàn Nhất Đức lắc đầu, “Tôi cũng không biết thân phận của hắn, một ngày nọ khi về đến nhà, tôi nhận được một gói hàng chuyển phát nhanh, đó là điện thoại di động, thẻ sim và vài bức ảnh, tất cả đều là ảnh của tôi và mấy kẻ buôn ma túy, trong đó còn có một lời nhắn, yêu cầu tôi làm theo lời hắn nói, trước tiên nhét thẻ sim vào điện thoại di động trước.”
Hàn Nghĩa Đức nhớ lại tình huống lúc đó, lộ ra một nụ cười gượng gạo: “Lúc đó tôi không biết phải làm sao, nhưng tôi muốn biết người đó là ai và mục đích là gì, vì vậy tôi vẫn làm theo, ngay sau khi bật điện thoại lên, tôi nhận được một cuộc điện thoại, đó là giọng nói của một người đàn ông.”
Nghe xong, Nguyễn Ngôn Hi xen vào: “Giọng nói có đặc điểm gì, có thể phán đoán tuổi tác không?”
Hàn Nghĩa Đức cẩn thận nhớ lại: “Nghe có vẻ như trạc tuổi tôi, giọng nói trầm trầm.”
Cao Lăng Trần liền hỏi: “Hắn nói gì qua điện thoại?”
Hàn Nghĩa Đức thở dài, trông già hơn trước, “Hắn biết tất cả mọi chuyện về tôi, những kế hoạch gây án đó đều do hắn nói cho tôi biết, những chi tiết gây án đó hắn đều nói qua cho tôi một lần, từng động tĩnh của tôi cũng được hắn nắm rõ, tôi không thể gọi điện cho hắn, mỗi lần đều là hắn gọi cho tôi.”
Cao Lăng Trần: “Điện thoại đâu rồi?”
“Tiêu hủy rồi, sau lần cuối cùng hắn gọi cho tôi vào đêm hôm trước.”Cao Lăng Trần nhíu mày, “Vậy là anh chưa từng gặp người đó, cũng không biết tên của hắn sao?”
“Tôi không biết, điều duy nhất tôi biết là chữ ký cuối cùng trên tờ giấy hắn viết cho tôi là ., và …”
Dường như Hàn Nghĩa Đức nghĩ đến một số thông tin quan trọng, “Có một điều rất kỳ lạ là toàn bộ kế hoạch của hắn là hãm hại Mộc Thập, nhưng hắn không cho phép tôi gọi thẳng tên Mộc Thập, yêu cầu tôi gọi cô ấy là cô Mộc.”
Nguyễn Ngôn Hi hỏi rất nhanh: “Vậy hắn gọi Mộc Thập là gì?”
Hàn Nhất Đức ngẩng đầu lên, “Thì gọi là Mộc Thập, đối với tôi mà nói giống như…”
Một tiếng cười lạnh phát ra từ khóe miệng Nguyễn Ngôn Hi, thay hắn nói tiếp: “Chỉ có hắn mới có thể gọi tên Mộc Thập.”
. (Jiǔ Lín) là tên viết tắt của Mộc Cửu Lâm.
—
Mộc Thập bước ra khỏi phòng thẩm vấn, người đầu tiên cô gặp là Nguyễn Ngôn Hi đang đứng ở cửa, đứng thẳng trước mặt cô, trong tay cầm áo khoác, khăn quàng cổ và mũ.
Mộc Thập đứng tại chỗ như vậy, bảo Nguyễn Ngôn Hi giúp cô mặc từng cái một, một lúc sau, cả người lại quấn thành cái bánh ú.
Sau đó cô nhìn Nguyễn Ngôn Hi quay lưng lại với mình, cô còn tưởng rằng sẽ rời đi, chỉ muốn nhấc chân lên, nhưng Nguyễn Ngôn Hi đột nhiên ngồi xổm xuống.
Nguyễn Ngôn Hi lên tiếng: “Mộc Thập, lên đi.”
Mộc Thập chớp mắt, “Anh đang làm gì vậy?”
“Cõng cô đó.”
Mộc Thập vẫn không hiểu được, “Chân tôi không bị thương mà.”
“Tôi biết, nhưng mà, Mộc Thập, cô bị bắt như nghi phạm, nên trạng thái rất kém, tôi không thích như vậy.”
Giọng điệu của Nguyễn Ngôn Hi rất bất mãn, anh lớn tiếng nói, giống như đang nói chuyện cho mấy cảnh sát có mặt nghe.
Sau đó, Nguyễn Ngôn Hi quay đầu nhìn Mộc Thập: “Nên bây giờ tôi sẽ cho cô ra ngoài theo cách đặc biệt nhất.”
Đầu tiên, Mộc Thập sững sờ, sau đó khóe miệng hơi cong lên. Mặc dù hành động này thật ra có chút ngây thơ, nhưng Mộc Thập vẫn rất cảm động, nhìn từ phía sau, bóng lưng của Nguyễn Ngôn Hi không rộng, nhưng cũng đủ để cô dựa vào.
Mộc Thập nằm sấp trên lưng anh, ước chừng, đây là lần đầu tiên Nguyễn Ngôn Hi cõng một người, anh không thành thục, điều chỉnh tư thế rất lâu mới có thể cõng Mộc Thập thật tốt, anh ôm lấy đùi của Mộc Thập, hai tay Mộc Thập vòng quanh cổ anh.
Nguyễn Ngôn Hi đi về phía trước, chậm rãi nói: “Chúng ta về nhà thôi.”
Đầu Mộc Thập tựa vào lưng anh, gật đầu, cô thầm nghĩ: Khi còn nhỏ, cô có viện trưởng bảo vệ, lớn hơn một chút thì có anh trai thương cô, bây giờ cô có Nguyễn Ngôn Hi, cho dù sau này xảy ra chuyện gì, cô cũng không cần phải sợ.
Nguyễn Ngôn Hi cõng Mộc Thập bước ra khỏi cục cảnh sát, đây là lần tuyết rơi đầu tiên kể từ khi bắt đầu mùa đông ở thành phố S.
Mộc Thập ngẩng đầu lên, “Tuyết rơi rồi.”
Lúc này, Nguyễn Ngôn Hi chuẩn bị đặt Mộc Thập xuống.
“Nguyễn Ngôn Hi, không phải anh nói sẽ cõng tôi vào trong nhà sao?”
“…”
“Anh cõng không nổi sao?”
Đối mặt với chất vấn của Mộc Thập, Nguyễn Ngôn Hi nghiến răng đáp: “Nổi! Được rồi! Đi đây!”
“Ồ, đúng lúc tôi đói bụng rồi, chúng ta đến đường XX ăn cái gì đó đi.”
“…”
Thật sự không thể quá chiều chuộng phụ nữ! Nguyễn Ngôn Hi nghĩ thầm.