Sau lễ Giáng Sinh, Hạ Cảnh Hòa ra nước ngoài, Nguyễn Ngôn Hi đưa Tiểu Nhĩ Đóa trở về căn biệt thự của mình, ba mẹ Nguyễn Ngôn Hi cũng biết chuyện này, bởi vì không lo lắng cho đứa trẻ, nên vội vã về nhà.
Sau bữa trưa hôm đó, mẹ Nguyễn đưa Mộc Thập đến cửa hàng để mua các sản phẩm cho trẻ em, quần áo và sữa bột, để lại ba Nguyễn và Nguyễn Ngôn Hi ở nhà chăm sóc đứa bé.
Mẹ Nguyễn và Mộc Thập rời đi, ba Nguyễn và Nguyễn Ngôn Hi liền trêu chọc Tiểu Nhĩ Đóa trong nôi, Tiểu Nhĩ Đóa cũng không sợ người lạ, cười khúc khích, hai người đàn ông cao lớn nhìn bé mỉm cười, Nguyễn Ngôn Hi nghĩ Tiểu Nhĩ Đóa khá dễ nuôi, anh và Mộc Thập hoàn toàn có khả năng nuôi bé.
Nhưng thời gian tốt đẹp không kéo dài lâu, không lâu sao Tiểu Nhĩ Đóa bật khóc lớn.
Ngay khi Tiểu Nhĩ Đóa khóc lên, cả hai đều lo lắng, ba Nguyễn lập tức khiển trách con trai mình: “Nguyễn Ngôn Hi, con đừng có dùng tay chọc vô mặt bé, nhất định bé bị con chọc đau rồi.”
“Không thể nào, con rất nhẹ tay mà.”
Nguyễn Ngôn Hi lắc cái nôi, dùng đồ chơi trêu chọc bé, cũng vô dụng, anh đã nghĩ đến trước đây, khi ở nhà Nguyên Tình, ngay khi Tiểu Nhĩ Đóa vừa khóc, Nguyên Tình đã cho bé bú, cho nên anh đoán: “Không lẽ bé đói rồi.”
Ba Nguyễn nghe vậy thì vội vàng thúc giục: “Con đứng đó thất thần làm gì, nhanh chóng pha sữa bột cho bé đi.”
Nguyễn Ngôn Hi xấu hổ, “Con chưa từng làm.”
Sau đó, anh nghĩ, “Ba, ba phải làm rồi chứ.”
“Khụ.”
Ba Nguyễn hắng giọng, “Còn cần phải hỏi sao, đương nhiên ba biết làm, nhưng sau này con phải nuôi bé mà, không lẽ mỗi lần đều để ba mẹ con làm sao.”
Nguyễn Ngôn Hi nói: “Vậy ba làm mẫu cho con coi một lần đi.”
“Được thôi, để ba làm, con ở bên cạnh nhìn là được rồi.”
Ba Nguyễn nói rồi đứng dậy đi vào bếp, xắn tay áo lên, lấy sữa bột và bình sữa, trông có vẻ rất thạo việc.
Ba Nguyễn đã hứa hẹn như vậy, đương nhiên Nguyễn Ngôn Hi cho là ông biết làm, nhưng kết quả là…
“Ba, có phải ba cho nhiều sữa quá rồi không?”
“…”
“Ba, nhiều nước quá rồi!”
“…”
Sau một thời gian luống cuống, cuối cùng cũng pha sữa xong, ba Nguyễn chuẩn bị cho Tiểu Nhĩ Đóa uống, Nguyễn Ngôn Hi nghĩ không đúng, giật lấy bình sữa, “Không phải nên thử nhiệt độ trước sao, lỡ quá nóng thì sao.”
Cuối cùng, cho uống sữa xong, Tiểu Nhĩ Đóa cũng ngừng khóc, Nguyễn Ngôn Hi bĩu môi, không nói nên lời: “Ba à, thì ra ba cũng chưa từng pha sữa bột.”Ba Nguyễn cũng không còn gì để nói, cho nên chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn chằm chằm Nguyễn Ngôn Hi, trong lòng nói hơn 20 năm rồi ba chưa làm loại chuyện này đó.
Sau khi ăn xong, Tiểu Nhĩ Đóa nhắm mắt ngủ thiếp đi, hai người cũng nằm trên ghế sofa, nhưng nửa tiếng sau, Tiểu Nhĩ Đóa lại khóc.
Hai người đàn ông nghe thấy tiếng khóc thì gần như nhảy dựng lên khỏi chiếc ghế sofa, lao thẳng đến cái nôi.
Nguyễn Ngôn Hi: “Bé bị làm sao vậy?”
“Lại đói bụng rồi sao?”
Kết quả sữa bột cũng không uống.
“Không lẽ là muốn thay tã sao, ba, ba biết thay không?”
Ba Nguyễn im lặng trong hai giây, cuối cùng thành thật nói: “Không biết.”
Cuối cùng, với sự nỗ lực của hai người, Tiểu Nhĩ Đóa đã được thay tã, hai ba con trực tiếp gục xuống ghế sofa.
Vì vậy, hơn một giờ sau, khi mẹ Nguyễn và Mộc Thập trở về nhà với một túi đồ lớn, họ nhìn thấy hai người vừa dỗ đứa bé vừa đọc sách hướng dẫn chăm sóc trẻ sơ sinh.
Sau khi nhìn thấy mẹ Nguyễn, hai người họ giống như nhìn thấy vị cứu tinh, la lớn với mẹ Nguyễn: “Vợ/Mẹ! Mau đến đây xem bé bị sao đi!”
Kết quả là cuối cùng, vẫn là mẹ Nguyễn và ba Nguyễn đưa đứa trẻ về nhà, Nguyễn Ngôn Hi chán nản vứt bỏ tất cả sách hướng dẫn chăm trẻ, bực bội phàn nàn với Mộc Thập: “Mấy quyển sác này đều là lừa đảo!”
—
Sau khi nhận nuôi Tiểu Nhĩ Đóa, gần đây cũng không có vụ án nào, Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập lại nhàn rỗi ở nhà, một ngày sau lễ Giáng sinh, hai người ngồi trên ghế sofa ăn bánh quy nướng và trà nóng của Nguyễn Ngôn Hi.
Ngay khi đang thư giãn, dường như ngoài cửa có âm thanh của một chiếc xe tải lớn đang đậu, một lúc sau, chuông cửa vang lên, Mộc Thập phủi vụn bánh quy trên tay, đứng dậy đi ra cửa, sau khi mở cửa, Mộc Thập ngẩng đầu nhìn lên, có một người đàn ông gầy gò đứng ngoài cửa, làn da trắng và mái tóc xoăn màu nâu, thấy Mộc Thập sững sờ trong chốc lát, sau đó nháy mắt với cô, nở nụ cười: “Ôi, cô gái trẻ đáng yêu, đây là nhà của Nguyễn Ngôn Hi sao?”
Mộc Thập gật đầu, quay lại nói với Nguyễn Ngôn Hi nói: “Nguyễn Ngôn Hi, có người đang tìm anh.”
Nguyễn Ngôn Hi miễn cưỡng đứng dậy đi ra cửa, trong miệng vẫn đang nhai bánh quy, trông có vẻ lười biếng, nhưng khi nhìn thấy người ngoài cửa, anh chỉ vào người đàn ông tóc xoăn, đôi mắt mở to, kích động nói: “Sao anh lại đến đây!”
Nguyễn Ngôn Hi trực tiếp phun hết vụn bánh quy ra.
“Em họ, đã lâu không gặp.”
Người đàn ông tóc xoăn vẫn nở nụ cười trên môi, rất bình tĩnh phủi vụn bánh quy trên quần áo, “Không mời anh vào sao?”
Nguyễn Ngôn Hi cắn ngón tay, nheo mắt nhìn anh ta một hồi, cuối cùng cũng cho vào.
Người đàn ông tóc xoăn bước vào, nhìn xung quanh, “Ngôi nhà không tệ.”
Sau đó ngồi trên ghế sofa, dáng vẻ rất thoải mái, hoàn toàn không giống như lần đầu tiên đến đây, cầm bánh quy trên bàn đưa lên miệng, sau khi ăn xong cũng không quên bình luận: “Ừm, mùi vị rất ngon.”
Nguyễn Ngôn Hi ngồi đối diện anh ta, sắc mặt tối sầm lại.
“Meo.”
Có tiếng mèo kêu, một con mèo lông ngắn từ từ chui ra khỏi cổ áo khoác của người đàn ông tóc xoăn, để lộ một cái đầu nhỏ, mở cái miệng nhỏ, khịt mũi, dường như nó vừa mới thức dậy, đôi mắt rất dễ thương.
Người đàn ông tóc xoăn đặt một ít bánh quy vào miệng mèo con, chú mèo con thè lưỡi ra liếm.
Người đàn ông tóc xoăn sờ đầu mèo con, ngước lên nói với Mộc Thập: “Tôi quên tự giới thiệu, tôi tên là Vưu Vu, tôi là anh họ của Nguyễn Ngôn Hi.”
Nguyễn Ngôn Hi bổ sung: “Ừm, gọi anh ta là vưu vật là được rồi.”
Phốc, Mộc Thập thầm cười trong lòng một hồi, nhưng vẻ mặt vẫn vô cảm, vẫn bình tĩnh.
Vưu Vu dường như đã quen rồi, không ngại tên mình bị chế giễu, tiếp tục mỉm cười: “Cô gái đang yêu này tên gì vậy?”
Mộc Thập đáp: “Mộc Thập, tôi là trợ lý của Nguyễn Ngôn Hi.”
“Xin chào cô Mộc Thập, đúng rồi.”
Vưu Vu lấy mèo con ra khỏi áo rồi đưa cho Mộc Thập, “Đây là một món quà nhỏ, hy vọng cô sẽ thích.”
Mắt Mộc Thập nghe vậy thì nhất thời sáng lên, “Cảm ơn.”
Cô rất thích con mèo này, vì vậy cô lập tức bế con mèo con lên đùi, cho nó ăn một ít vụn bánh quy, mèo con dường như cũng thích chủ nhân mới của nó, liếm ngón tay của Mộc Thập, làm nũng với cô.
Nguyễn Ngôn Hi liếc nhìn con mèo con đang nằm trong vòng tay Mộc Thập, sau đó hỏi Vưu Vu: “Không phải anh ra nước ngoài rồi sao, sao lại về đây?”
“Ừm, chuẩn bị về nước phát triển, không ra nước ngoài nữa, à.”
Vưu Vu nghĩ đến điều gì đó rồi lại cười nhiều hơn: “Vừa rồi tôi đến nhà chú dì, không ngờ trong nhà còn có thêm một đứa bé, ban đầu, tôi còn tưởng cậu đã kết hôn sinh con rồi đó.”
Nguyễn Ngôn Hi cắt ngang, “Anh còn không vội tôi vội làm gì.”
Vưu Vu khẽ cười, trong mắt lóe lên một chút bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng lại bị nụ cười che khuất.
Lúc này, Mộc Thập đột nhiên hỏi: “Anh Vưu, nó tên là gì?”
Vưu Vu mỉm cười: “Simba.”
Mộc Thập: “…”
Nguyễn Ngôn Hi: “…”
Khóe miệng đồng thời hơi giật, dùng tên sư tử đặt cho con mèo cũng khá hợp!
Nhưng Vưu Vu còn nói: “Không thích hợp sao?”
Anh vừa nói vừa nhìn Mộc Thập, sững sờ, cẩn thận nhìn mặt cô, khẽ cau mày, đột nhiên hỏi: “Cô Mộc Thập, có phải trước đó chúng ta từng gặp nhau sao?”
Mộc Thập dời ánh mắt từ mèo con Simba đến mặt Vưu Vu, suy nghĩ rồi lắc đầu, không nhớ đã từng gặp anh ta bao giờ.
Nguyễn Ngôn Hi thấy Mộc Thập lắc đầu, cũng không quên chế nhạo Vưu Vu: “Tôi tưởng anh ra nước ngoài thì khả năng bắt chuyện sẽ cao siêu hơn chứ.”
Vưu Vu áy náy nói với Mộc Thập: “Cô Mộc Thập, xin thứ lỗi cho tôi, tôi chỉ thấy cô hơi quen.”
Vưu Vu cư xử khá lịch thiệp, đương nhiên Mộc Thập không để bụng, “Không sao, nhưng tôi thật sự không có ấn tượng gì.”
Nguyễn Ngôn Hi không thích người khác ở trong nhà lâu nên thúc giục Vưu Vu: “Được rồi, anh đã xem qua nhà tôi rồi, bánh quy cũng ăn rồi, quà cũng đưa rồi, mau trở về đi.”
Vưu Vu đặt tách trà xuống, “Hửm? Dì chưa nói với cậu sao, tôi muốn tạm thời ở đây.”
Lời nói của Vưu Vu đã thành công khiến Nguyễn Ngôn Hi xù lông, “Cái gì? Sao lại như vậy?”
“Bởi vì trước khi ra nước ngoài, tôi đã bán nhà, bây giờ tôi không còn chỗ nào để đi.”
Vưu Vu xòe hai tay ra, vẻ mặt đáng thương, đúng lúc, con mèo Simba bên cạnh cũng meo meo theo.
Nguyễn Ngôn Hi cảm thấy không hiểu được, “Cho nên anh muốn tôi giữ anh lại sao?”
Vưu Vu: “Nhà cậu lớn như vậy, với lại tôi còn có thêm một người bạn nữa.”
Nguyễn Ngôn Hi hoàn toàn không nói nên lời, “Anh còn mang bạn đến nữa sao?”
Vưu Vu: “Chính xác là một người bạn động vật.”
“!”
Mười phút sau, Vưu Vu mang người bạn động vật của mình vào nhà Nguyễn Ngôn Hi, sau đó mỉm cười giới thiệu bọn họ: “Tên nó là Tiểu Khả Ái”
Nguyễn Ngôn Hi muốn lật bàn, một con hổ tên là Tiểu Khả Ái! Đúng là quá hợp mà!
Đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là bây giờ trong nhà anh đang có một con hổ!