Nguyễn Ngôn Hi đến phường vào sáng sớm, không ngạc nhiên khi thấy Tưởng Tề hỏi các cảnh sát gác đêm về những gì đã xảy ra tối qua.
Tưởng Tề đứng ở cửa phòng bệnh, cau mày, hỏi: “Cậu nói cảnh sát Hàn nghe thấy tiếng mở cửa nửa đêm qua?”
Nam cảnh sát đứng đối diện Tưởng Tề gật đầu đáp: “Đúng vậy, cảnh sát Hàn nhấn nút khẩn cấp, lúc bác sĩ trực đến cũng nói thấy cửa mở, tôi chắc chắn buổi tối đã đóng cửa lại, sau đó ra ngoài xem thử, cũng không thấy người nào khả nghi.”
Điều này có chút kỳ lạ, anh nhanh chóng hỏi: “Anh đã kiểm tra camera trong bệnh viện chưa?”
Nam cảnh sát lắc đầu, “Vẫn chưa, tôi muốn đợi anh Tưởng đến xem nên giải quyết chuyện này như thế nào.”
Tưởng Tề trợn tròn mắt không nói nên lời: “Còn giải quyết thế nào nữa, đương nhiên phải đến xem camera trước.”
“À, ừ.”
Nam cảnh sát nghe rồi đáp, chuẩn bị rời đi, Tưởng Tề nghĩ mà vẫn không yên lòng, nên gọi anh ta quay lại, “Quên đi, cậu ở lại trông chừng đi, tôi đi xem camera.”
Tưởng Tề nói xong, thì đi về hướng phòng giám sát, ngay khi anh ta rời đi, Nguyễn Ngôn Hi đã đi ra khỏi ngã rẽ, khi đến cửa phòng bệnh, nam cảnh sát đương nhiên biết Nguyễn Ngôn Hi, biết anh là cố vấn của đội hình sự, vì vậy cảnh sát không dám ngăn cản, Nguyễn Ngôn Hi mở cửa và đi thẳng vào phòng bệnh.
Hàn Nghĩa Đức dựa vào tường ngồi trên giường, sắc mặt có chút tái nhợt, trông già hơn trước một chút, không biết là do vết thương đạn bắn hay là do đêm qua sợ hãi.
Nhìn thấy Nguyễn Ngôn Hi đi vào, trên mặt Hàn Nghĩa Đức có chút kháng cự, người này rất khó đối phó, hắn nghĩ thầm.
Nguyễn Ngôn Hi đi thẳng vào trong, lấy một cái ghế đặt bên cạnh giường, sau khi ngồi xuống, anh mới nhìn Hàn Nghĩa Đức, “Sắc mặt cảnh sát Hàn không tốt lắm, vết thương không sao chứ?”
Đối với quan tâm của người khác, Hàn Nghĩa Đức vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không nói lời nào, mặc dù Hàn Nghĩa Đức cảm thấy những người như Nguyễn Ngôn Hi sẽ không quan tâm đến người khác, nhưng hắn vẫn trả lời: “Không sao, không có vấn đề gì lớn.”
Nguyễn Ngôn Hi dựa lưng vào ghế, nhìn Hàn Nhất Đức với tư thế rất thản nhiên, “Vậy là tốt rồi, nghe nói vết thương do đạn bắn trên người cảnh sát Hàn là do trợ lý Mộc Thập của tôi bắn, hôm nay tôi đến để xác minh chuyện này với anh.”
Quả nhiên là tới hỏi chuyện này, Hàn Nghĩa Đức biết đây rốt cuộc là chuyện không thể né tránh, cho nên hít sâu một hơi, sau đó bình tĩnh nói: “Cô ta giật súng của tôi rồi bắn tôi, cô ấy không chịu nhận tội sao?”
Nghe xong, Nguyễn Ngôn Hi liền lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, “Đương nhiên là không, cô ấy nói trái ngược với anh, cô ấy nói anh nắm lấy tay cô ấy và tự bắn mình.”
Hàn Nghĩa Đức hừ lạnh: “Sao có thể như vậy?”
Nguyễn Ngôn Hi hừ nhẹ: “Đúng vậy, sao có thể? Ai có thể nghĩ đến chuyện một cảnh sát lại tự bắn mình trước mặt nghi phạm trong phòng thẩm vấn?”Hàn Nhất Đức biết nếu hắn cứ tiếp tục nói chuyện thì sẽ gặp bất lợi, khó tránh khỏi cái bẫy của anh ta, vì vậy hắn lạnh giọng nói: “Những gì tôi nói đều là sự thật, chỉ vậy thôi, trước khi Tưởng Tề trở về, tôi không muốn nói gì với cậu nữa.”
Nói xong, hắn quay mặt đi chỗ khác, không nhìn Nguyễn Ngôn Hi nữa.
Nguyễn Ngôn Hi giễu cợt, làm sao có thể buông tha Hàn Nghĩa Đức, cho nên nói thẳng: “Thế nào? Sợ lộ tẩy sao? Sợ bị vạch trần sự thật là anh đã giết người sao?”
Hàn Nhất Đức quay mặt lại, vẻ mặt bực bội: “Cậu nói bậy bạ gì đó? Tôi là cảnh sát.”
Đối mặt với sự tức giận của Hàn Nghĩa Đức, Nguyễn Ngôn Hi đột nhiên vỗ đùi, sau đó lấy thứ gì đó từ trong túi ra, “Ồ, đúng rồi, tôi quên mất còn thứ này.”
Hàn Nghĩa Đức kinh ngạc nhìn thấy Nguyễn Ngôn Hi lấy ra chiếc nhẫn, trong tiềm thức nhìn tay trái của mình, trên ngón áp út có một dấu vết hằn so với làn da xung quanh, khuôn mặt không giấu nổi sự hoảng sợ.
Sao nhẫn của hắn lại ở trong tay anh ta? Có phải đã bị anh ta đánh cắp khi hắn hôn mê ay không, hay hắn vô tình làm rơi nó ở hiện trường vụ án?
Hắn hoảng hốt, nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt hơi bình tĩnh lại, hắn giả vờ bình tĩnh hỏi: “Tại sao chiếc nhẫn của tôi lại nằm trong tay cậu?”
Nguyễn Ngôn Hi lập tức làm ra vẻ khoa trương, chợt nhận ra: “À, hóa ra đây là nhẫn của cảnh sát Hàn à.”
Sắc mặt Hàn Nhất Đức cứng đờ, biết mình đã trúng kế của Nguyễn Ngôn Hi rồi, lúc này hắn không còn cách phủ nhận nào khác nữa.
Quả nhiên, khóe miệng Nguyễn Ngôn Hi nở một nụ cười, nói tiếp: “Cảnh sát Hàn, nhưng tôi tìm thấy chiếc nhẫn này ở hiện trường nơi Trịnh Chân bị giết.” “
Hàn Nghĩa Đức đang suy nghĩ biện pháp đối phó, bởi vì hắn thật sự không chắc mình có làm rơi chiếc nhẫn ở đó hay không, nếu có thì hắn sẽ giải thích như thế nào đây.
“Bây giờ anh không cần vội giải thích.”
Nguyễn Ngôn Hi nghịch chiếc nhẫn trên tay, “Cảnh sát Hàn, tôi nghe cảnh sát bên ngoài nói nửa đêm hôm qua, có người mở cửa phòng bệnh từ bên ngoài đúng không?”
Hàn Nghĩa Đức không gật đầu hay phủ nhận, hắn chờ Nguyễn Ngôn Hi nói tiếp.
Nguyễn Ngôn Hi đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, đi đến bên cửa sổ, nhìn thấy rèm cửa sổ đóng chặt. thản nhiên nói: “Tại sao ban ngày mà lại kéo rèm cửa lại vậy?”
Vừa nói, anh vừa kéo rèm ra sát mép, ánh sáng ngoài cửa sổ khiến căn phòng bừng sáng lên.
Hàn Nghĩa Đức lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm vào tòa nhà đối diện.
Nguyễn Ngôn Hi lại ngồi lên ghế, nhìn Hàn Nghĩa Đức, nhẹ giọng nói: “Cảnh sát Hàn, người trong cục có biết anh có liên quan đến buôn bán ma túy không?”
Hàn Nghĩa Đức lập tức phản bác: “Tôi là cảnh sát chống ma túy.”
Nguyễn Ngôn Hi nở nụ cười trên môi, “Cảnh sát Hàn, năm nay chắc anh đã 45 tuổi rồi, làm cảnh sát nhiều năm vậy rồi mà không làm được đội trưởng hay đội phó chống ma túy, anh cam tâm sao?”
Vẻ mặt Hàn Nghĩa Đức căng thẳng, “Đây đều là cấp trên sắp xếp, đội trưởng Sử và đội phó Trương đều…”
Nguyễn Ngôn Hi trực tiếp ngắt lời hắn: “Bọn họ đều là cảnh sát xuất sắc sao? Nhưng tôi xem hồ sơ thấy cảnh sát Hàn cũng khá giỏi, anh cũng lập công vô số, thật ra trong lòng anh vẫn luốn bất mãn, oán hận đúng không.”
Hàn Nhất Đức chỉ nói: “Tôi làm tốt việc của mình là được rồi.”
“Chậc chậc.”
Nguyễn Ngôn Hi chậm rãi lắc đầu, “Tôi sợ là không phải vậy, khi những kẻ buôn bán ma túy đó cố gắng hết sức để lôi kéo anh, anh cũng rất hưởng thụ mà, tiền tài, quyền lực, anh có thể ngồi trên cao, anh không thể cưỡng lại được những cám dỗ này.”
Lời nói của Nguyễn Ngôn Hi khiến Hàn Nghĩa Đức suýt nữa mất lý trí, kích động nói: “Cậu nói nhảm gì vậy? Có bằng chứng nào không?”
“Ừ, hỏi rất hay, không tại sao vậy?”
Nguyễn Ngôn Hi vừa nói vừa đứng dậy khỏi ghế lần nữa, lần này anh đi về phía Hàn Nghĩa Đức, hạ người ép sát hắn, “Bởi vì hai người duy nhất biết chuyện này đã bị anh lên kế hoạch giết chết rồi, anh khiến Trịnh Chân giết Vương Viễn Long, rồ sau đó, anh liền siết chết Trịnh Chân, anh thấy sẽ không ai biết được chuyện này đúng không?”
Anh khẽ cười: “Nhưng mà, cảnh sát đã đột kích vài nơi buôn bán ma túy, bắt giữ một đám người buôn bán ma túy, anh có nghĩ rằng trong số họ có ai đó biết anh đang bao che cho họ không?”
Hàn Nghĩa Đức mím chặt miệng, đỏ mặt siết chặt nắm đấm.
“Lúc đó anh giải thích thế nào đây? Vì sao anh lại có liên quan đến người bán ma túy, còn đúng lúc nhẫn của anh xuất hiện ở hiện trường vụ án, có nhiều sự trùng hợp như vậy sao?”
Nguyễn Ngôn Hi duỗi tay ra đặt trước mặt Hàn Nghĩa Đức, sau đó buông ngón tay ra, chiếc nhẫn rơi trên chăn bông.
Nguyễn Ngôn Hi rút tay vào túi quần, lùi lại vài bước, “Tối hôm qua có người muốn giết anh đúng không? Người đứng sau màn này, người đã lên kế hoạch cho tất cả những điều này, bây giờ hắn muốn giết anh và diệt khẩu, còn gia đình anh thì sao, không phải ngay từ đầu, anh đồng ý làm điều này chỉ để bảo vệ gia đình mình thôi sao, anh có bao giờ nghĩ rằng bây giờ có thể anh đã đặt người thân trong gia đình mình vào chỗ nguy hiểm rồi không.”
Nói về sau, giọng anh không cao mà trầm thấp, bình ổn.
Nhưng khi lời nói của anh truyền đến tai Hàn Nghĩa Đức lại gợi lên những gợn sóng, trước kia Hàn Nghĩa Đức hứa làm theo lời người đó để người nhà của hắn không bị đe dọa tính mạng, nhưng bây giờ, đêm qua đã có người lấy mạng của hắn, vậy còn người nhà của hắn thì…
Nguyễn Ngôn Hi chú ý đến sự thay đổi trong biểu cảm của Hàn Nghĩa Đức, anh nói tiếp: “Hôm nay, gia đình anh sẽ ra nước ngoài, bây giờ bạn tôi đang ở dưới lầu nhà ngươi, bây giờ họ vẫn ổn, nhưng điều đó không có nghĩa là sau này họ sẽ ổn.”
Nguyễn Ngôn Hi để ghế lại bên cạnh giường, sau đó quay đầu nhìn hắn, “Hàn Nghĩa Đức, anh chọn thế nào? Vì bản thân mà từ bỏ người nhà sao? Anh tự mình quyết định đi.”
Tiếng của Tưởng Tề và nam cảnh sát truyền đến từ ngoài cửa, Nguyễn Ngôn Hi nói: “Xem ra Tưởng Tề đã trở về.”
Ngụ ý là đã đến lúc Hàn Nghĩa Đức phải đưa ra quyết định rồi.
Hàn Nghĩa Đức đưa tay nắm chặt chiếc nhẫn, cắn môi dưới nhìn tay mình, sau đó ngẩng đầu lên thật mạnh như đã hạ quyết tâm: “Tôi phải đảm bảo an toàn của gia đình tôi trước!”
Nguyễn Ngôn Hi nghiêm túc hứa, “Đây là chuyện đương nhiên.”
Hàn Nghĩa Đức thở dài, thân thể mềm nhũn, hắn nhắm mắt lại, yếu ớt bất lực.
Cửa được mở ra, Nguyễn Ngôn Hi nhìn Hàn Nghĩa Đức lần cuối, đi về phía cửa.
“Anh đi sao?”
Nguyễn Ngôn Hi nhún vai, “Tôi nghĩ cảnh sát Hàn đã sẵn sàng nhận tội.”
Tưởng Tề nghe vậy thì nghi ngờ nhìn anh, nhưng Nguyễn Ngôn Hi không nghĩ vậy, bỏ qua Tưởng Tề rồi tiếp tục đi ra ngoài.
Nguyễn Ngôn Hi đi tới cửa, nghe thấy giọng nói của Hàn Nghĩa Đức: “Tưởng Tề, tôi muốn gặp gia đình mình trước.”
Anh ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại và thở ra một hơi.
“Mộc Thập.”
Anh từ từ mở mắt ra, tự nói với mình.