Đêm đó, Hàn Nghĩa Đức nằm trên giường bệnh, hai mắt mở to, không cảm thấy buồn ngủ.
Hắn giơ tay sờ chỗ bị thương, tim đập thình thịch, chứng tỏ bản thân chưa chết, thời điểm hắn nổ súng, dù sao hắn cũng không có can đảm nhắm vào tim mình, nòng súng di chuyển xuống, nhắm vào vị trí không gây tử vong.
Nhưng bây giờ, hắn nên làm gì đây?
Nếu hắn không chết, có nghĩa là hắn không hoàn thành theo yêu cầu của người đó, trong lòng hắn có chút hoảng hốt, nhưng nghĩ đến đây, cho dù như vậy, dựa theo tình hình hiện tại, chỉ cần hắn khăng khăng nói Mộc Thập giật súng rồi bắn mình, vụ án sẽ không thay đổi, hắn không phải chết, nhiệm vụ vẫn hoàn thành, xem ra đây là kết quả tốt nhất.
Cô gái Mộc Thập này thật đáng thương, Hàn Nghĩa Đức nghĩ xong thì nhanh chóng lắc đầu, gạt suy nghĩ này sang một bên, ánh mắt dần lạnh lùng, bây giờ không phải là lúc nghĩ đến người khác, vì hắn đã đi bước đầu tiên, thì phải đi bước thứ hai, những gì hắn đang làm bây giờ không thể để lại bất kỳ sơ hở nào, dù sao bây giờ Mộc Thập có biện hộ thì cũng không có chứng cứ chứng minh hắn đã nổ súng, không có camera, không có nhân chứng, không có chứng cứ, ai lại tin hắn tự nổ súng bắn mình.
Hàn Nghĩa Đức buộc mình phải nhắm mắt lại, nghĩ rằng chỉ cần ngày mai hắn cho lời khai thì mọi thứ sẽ kết thúc.
Không lâu sau khi nhắm mắt lại, ngoài cửa có tiếng bước chân, tiếng bước chân dần trở nên rõ ràng.
Hàn Nghĩa Đức mở mắt ra, lẳng lặng lắng nghe, cố gắng xác định xem người đó đi ngang qua hay như thế nào.
Tiếng bước chân đột nhiên biến mất khi họ đến phòng bệnh nơi hắn đang nằm.
Người ngoài cửa định vào phòng sao? Hàn Nghĩa Đức nín thở, bàn tay vươn ra đặt lên nút khẩn cấp trên bàn cạnh giường, ngay khi người đó muốn đi vào, hắn lập tức nhấn nút.
Giây tiếp theo, hắn nghe âm thanh tay nắm ấn xuống, nhưng không nghe thấy tiếng mở cửa.
Hắn thở ra một hơi, thở hổn hển, mặc dù không biết người bên ngoài là ai, nhưng đêm đã khuya, lúc này ai lại đến tìm hắn, đáp án sắp lộ ra.Hắn lo lắng siết chặt nắm đấm, nghĩ đến theo kế hoạch lúc trước của người kia, mình đã bị súng bắn chết trong phòng thẩm vấn, như vậy sẽ không ai biết có người hãm hại Mộc Thập, nếu người đó sợ hắn sẽ khiến người đó đó bại lộ, vậy thì hắn phải tự sát trước khi bị điều tra.
Người đó sẽ không đợi đến ngày mai, tối nay là cơ hội tốt nhất.
Đúng lúc Hàn Nghĩa Đức đang suy nghĩ, tay cầm bị đè xuống, như thể đang kiểm tra xem có ai phát giác ra tiếng mở cửa khi nãy hay không.
Lần này, cánh cửa được cẩn thận mở ra.
Hàn Nghĩa Đức không nghĩ gì mà lập tức nhấn nút khẩn cấp mà, sau đó nghe thấy tiếng bước chân vội vã rời đi.
Viên cảnh sát ở cùng hắn trong phòng bệnh qua đêm cũng tỉnh dậy, nhanh chóng ngồi dậy, chạy đến bên giường, và lo lắng hỏi: “Có chuyện gì với ngươi của cảnh sát Hàn?”
Hàn Nghĩa Đức chỉ vào cửa, nói: “Vừa rồi tôi nghe thấy tiếng mở cửa.”
Lúc này, bệnh viện nghe thấy tiếng chuông vội vàng chạy tới, bật đèn, kiểm tra tình trạng của Hàn Nghĩa Đức, “Có chuyện gì vậy? Có chỗ nào không khỏe sao?”
Hàn Nhất Đức lắc đầu xin lỗi, viên cảnh sát nói với bác sĩ: “Bác sĩ, tôi xin lỗi, anh ấy không sao, vừa rồi hình như anh ấy thấy có người ở hành lang, bác sĩ có thấy không?”
Bác sĩ lắc đầu, “Tôi vội vàng chạy tới, hình như không nhìn thấy ai, nhưng cửa phòng bệnh đã mở.”
Viên cảnh sát canh gác ban đêm cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, vì vậy anh ta nói: “Cảnh sát Hàn, tôi sẽ ra ngoài xem thử.”
Hàn Nhất Đức gật đầu nói: “Được rồi, cậu mau đi đi.”
Bệnh viện kiểm tra vết thương của Hàn Nghĩa Đức rồi đóng cửa lại rời đi, cảnh sát đi ra ngoài vẫn chưa quay lại, phòng bệnh lại yên tĩnh, lúc này Hàn Nghĩa Đức không dám buông lỏng cảnh giác, chậm rãi chống đỡ thân thể, dựa vào tường phía sau, vì sợ người vừa đến cửa sẽ quay lại.
Đúng lúc này, trên chăn bông của hắn xuất hiện một chấm đỏ, chậm rãi di chuyển lên, đó chính là chấm đỏ của súng bắn tỉa!
Hàn Nghĩa Đức lăn qua lăn lại ngã xuống đất, hắn nghiến răng che lại vết thương đau đớn vì hành động này, chậm rãi đứng dậy dùng giường làm vỏ bọc nhìn cửa sổ, rèm cửa sổ không đóng, nhìn qua cửa sổ, các cửa sổ của tòa nhà đối diện trông giống như các hố đen. Giống như một con thú săn đang ẩn mình trong bóng tối, chờ đợi thời cơ để bắt mồi mình nhắm được, con mồi đó chính là hắn.
Chấm đỏ trên chăn bông biến mất nhanh chóng, nhưng Hàn Nghĩa Đức không dám nhúc nhích, cơ thể lạnh lẽo, cứng đờ không thể cử động chút nào, trán đầy mồ hôi lạnh, bởi vì vết thương đau đớn vì căng thẳng, trước mặt có một khẩu súng bắn tỉa, có người có thể xông vào bất cứ lúc nào, bất kể là ai, bây giờ hắn đều có thể dễ dàng lấy đi mạng sống của mình.
Nhưng bây giờ hắn không muốn chết, hắn đã bước qua quỷ môn quan một lần, ý chí sinh tồn của hắn đã được tăng thêm, hắn không còn can đảm để trải nghiệm nó nữa.
“Tạch tạch.”
Tiếng mở cửa truyền đến tai Hàn Nghĩa Đức, hắn quay đầu nhìn về hướng cửa với đôi mắt mở to, tiếng bước chân càng lúc càng gần, hắn kinh hãi chờ đợi người sắp xuất hiện ở góc rẽ.
Lúc này, hắn giống như một con mồi chờ bị làm thịt, hắn chỉ có thể yếu ớt chấp nhận, hắn không thể chống cự, không thể giãy giụa.
“Cảnh sát Hàn, sao anh lại ngồi trên đất vậy?”
Ngay khi viên cảnh sát trở về nhìn thấy Hàn Nghĩa Đức ngồi trên mặt đất, anh ta vội vàng đi tới, đỡ hắn dậy, để hắn nằm trên giường bệnh, “Xảy ra chuyện gì, có ai vào sao?”
Hàn Nghĩa Đức nhắm mắt lại, thở ra một hơi dài, lúc này vẫn còn hơi sửng sốt, “Không, tôi không sao.”
Hàn Nghĩa Đức chịu đựng vết thương đau đớn, nằm ngửa trên giường, so với vết thương của chính mình, lúc này hắn càng quan tâm đến người bên ngoài hơn, “Sao rồi, tìm được người đó chưa?”
Viên cảnh sát lắc đầu, “Chưa, tôi đã tìm kiếm xung quanh, nhưng không tìm thấy bất kỳ người khả nghi nào.”
“Vậy sao? Chắc là người đó đi nhầm phòng thôi.”
Hàn Nghĩa Đức nói vậy, nhưng trong lòng hắn biết mục tiêu của người ngoài cửa chính là mình, chẳng qua hôm nay hắn may mắn thôi.
—
Tần Lỗi thở hổn hển đi vào một căn phòng, hai tay chống cửa sổ, đưa lưng về phía Nguyễn Ngôn Hi nói: “Haiz, mẹ ơi, mệt chết tôi rồi, lâu rồi tôi không chạy như vậy.”
Nguyễn Ngôn Hi thản nhiên trả lời: “Ừm, đúng lúc cho cậu cơ hội rèn luyện sức khỏe.”
Tần Lỗi mím môi, ngồi xuống, phàn nàn: “Ngược lại là rèn luyện tố chất tâm lý thì có, làm tôi sợ muốn chết, tôi sợ có người nhìn thấy. Nhưng mà chiêu giả bộ này của cậu có tác dụng sao?”
Nguyễn Ngôn Hi nhìn cửa sổ đã kéo rèm cửa, cất ống nhòm đi, bình tĩnh, khẳng định: “Ngày mai sẽ biết.”