Ngôi Nhà Ma Ám Của Tôi

chương 9. sợ phát khóc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

「Tiền bối, sao em cảm giác như lũ ma-nơ-canh giấy này đang nhìn chúng ta vậy?」Hạc Sơn nắm chặt cửa, không chịu bước chân vào phòng.「Em không đùa đâu! Chúng chắc có vấn đề gì ấy! Có khi nào toàn bộ đều là người sống cải trang thành!? F*ck, em có cảm giác chúng sắp di chuyển đây nè!」

Những con ma-nơ-canh giấy đã được Trần Ca tân trang bằng Trang điểm Tử Thi mang một vẻ kì dị lạ thường. Chúng rõ ràng là những đồ vật bất động, nhưng lại có đôi chút sức sống trong chúng.

Cao Nhữ Tuyết giận dữ lườm Hạc Sơn. Cô thầm nghĩ, sao hôm nay mình lại dẫn tên này theo!? Nổi sợ rất dễ lan truyền; mình ngay từ đầu đâu có sợ, nhưng tại tên ấy, mình thậm chí cũng bị ảnh hưởng đôi chút.

「Em bớt nói dùm được không? Nếu em còn nói mấy thứ vô nghĩa như thế nữa, chị sẽ bỏ em lại đây.」

Cô bước vào trước, thăm dò quanh phòng. Cửa sổ trong nhà chính chỉ là để trang trí; chúng không dẫn đi đâu hết.

「Tiền bối, mình đi thôi. Tòa nhà này tràn ngập năng lượng Âm, và nơi này bị bịt kín. Chắc chắn không có lối ra ở đây đâu.」

「Chủ Ngôi Nhà Ma là một bậc thầy về tâm lý và biết cách thao túng cảm xúc con người, nên chúng ta phải cư xử hoàn toàn trái ngược với người bình thường. Một nơi dường như không ẩn giấu lối thoát là nơi ta cần phải kiểm tra kỹ hơn.」Cao Nhữ Tuyết đi vòng quanh phòng, tạo ra những làn gió thoảng khiến cho vài con ma-nơ-canh giấy ngã xuống và cọ xát lấy sàn một cách thiếu tự nhiên.

Tim Hạc Sơn như muốn trào ra cổ họng, đứng ngoài cửa không dám vào.「Nhưng trong này làm gì có chỗ trốn, chị nhìn là thấy rồi. Làm gì có giấu lối ra ở đây?」

「Không có lối ra? Ai nói em vậy?」Cao Nhữ Tuyết đứng giữa phòng, đạp chân lên quan tài đỏ. 「Lại đây giúp chị mở cái quan tài này!」

「Mở cái thứ đó!?」Đôi môi trắng bệt của Hạc Sơn đang run bầm bập. 「Như vậy cơ hơi bất kính quá không?」

「Em định sống ở Nhà Ma suốt đời à?」Dưới sự thúc giục liên tục bởi Cao Nhữ Tuyết, Hạc Sơn từng tí từng tí một nhích vô phòng. Anh cố tránh thật xa đám ma-nơ-canh giấy. Cuối người xuống, anh nắm lấy một bên nắp quan tài.

「Điếm tới ba rồi kéo!」

「Vâng.」

「Một, hai...」

「Đùng!」Vừa đếm được một nửa thì Cao Nhữ Tuyết nghe tiếng động lớn phát ra trong phòng.

「Tiếng gì vậy?」Hồn của Hạc Sơn gần như bay mất.

「Suỵt!」Cao Nhữ Tuyết đặt tay lên môi ra hiệu cho anh im lặng. Cô nhìn xung quanh cho tới khi mắt cô rơi vào cỗ quan tài đỏ bên cạnh.「Âm thanh hình như phát ra từ bên trong quan tài.」

Nghe cô nói vậy, mặt Hạc Sơn cắt không còn giọt máu. Cổ họng anh run rẫy không đồng đều, và đôi bàn tay của anh, đang cầm nắp quan tài, run lắc như đang cầm cục sắt nóng hổi.「Tiền bối, em năn nỉ chị, ở đây không có gì hết, mình đi ngay được chưa?」

「Bình tĩnh, âm thanh đó chỉ phát ra khi ta định mở hòm, em không thấy nó lạ lắm à?」

「Tiền bối, cái quan tài vừa phát ra tiếng động, nó còn kinh khủng hơn 'lạ' nhiều lắm!」Nỗi sợ của Hạc Sơn đã được phóng đại rất nhiều bởi Black Friday, lúc này, anh chỉ muốn ra khỏi đây nhanh nhất có thể.

「Suy nghĩ đi, chỉ có hai lý do mà quan tài phát ra tiếng động. Một, có nhân viên đang núp đợi trong đó để hù tụi mình khi mở quan tài. Hai, có một cơ chế dựng sẵn bên trong và kích hoạt nó sẽ tạo ra vài thay đổi cho khung cảnh Minh Hôn này. Thế nên, cho dù nó là cái nào, thì quan tài này cũng đóng vài trò quan trọng trong khung cảnh này. Nếu chúng ta muốn tẩu thoát, ta phải mở cái quan tài này.」Cao Nhữ Tuyết vổ quan tài hai cái,「Đừng do dự, cứ kéo nó ra.」

「Mặc dù em không biết chị đang nói gì, nhưng nó nghe có vẻ logic.」

Hạc Sơn và Cao Nhữ Tuyết áp dụng lực cùng lúc, nắp quan tài bắt đầu trượt qua một bên. Khi quan tài hé mở một phần bốn, không một lời cảnh báo.

「Bùm!!!」

Vô số ma-nơ-canh và tiền giấy bắn ra khỏi quan tài, một tiếng cười lạ lẫm của phụ nữ vang vọng khắp phòng. Ngay lúc đó, cửa nhà chính tự động khép lại!

「Chạy nhanh!」Hạc Sơn đang ở gần cửa, trong lúc gấp gáp, cậu không hề ngần ngại 'quên' luôn tiền bối của mình mà lao tới cửa. Nhưng trước khi cậu kịp bước qua cửa, một gương mặt phụ nữ xuất hiện ngay trước mắt cậu!

Đó là gương mặt nhợt nhạt, tinh tế, và đẹp choáng ngợp!

「Đậu xanh!!!」Phản ứng đầu tiên của Hạc Sơn là giơ tay đấm gương mặt ấy. Thế nhưng, chủ nhân của gương mặt ấy dường như đã dự đoán trước phản ứng của anh và dễ dàng né nấm đấm ấy.[note17111]

「Có Ma! Cứu!!」Hạc Sơn ngã xuống sàn nhà, nửa bò nửa cà nhắc, chạy đại về một hướng bất kì.

「Hạc Sơn! Đừng có chạy lòng vòng như vậy!」Cao Nhữ Tuyết hét to khi cô thấy cái bóng đỏ theo sau Hạc Sơn vào chỗ mà anh đang chạy vào.

「Căn nhà ở phía bên là của người con trai và con gái. Tệ rồi đây, nơi Hạc Sơn vừa chạy vào là chỗ sinh sống của hồn ma đó trước khi cô chết!」Cao Nhữ Tuyết phóng ra ngoài, nhưng cô nhận ra cửa đã khóa. Cô vừa đập cửa vừa chửi rủa, 「Chia cắt và chinh phục? Không phải đây chỉ là Nhà Ma thôi sao? Có thật sự cần làm chuyện bệnh hoạn vậy không!?」

Quan tài đã vỡ thành nhiều mảnh, còn ma-nơ-canh giấy thì rãi rác khắp sàn. Cao Nhữ Tuyết, người đã bị mắc bẫy, hoàn toàn đã mất đi sự điềm tĩnh và tự chủ của cô. Cô đấm và đá cánh cửa mãi tận một phút thì cửa mới cuối cùng mở ra.

Tuy nhiên, trong một phút đó, mọi thứ xung quanh Nhà Ma dường như đã thay đổi.

「Tiểu Sơn? Hạc Sơn!」Cao Nhữ Tuyết hét lên hai lần, song vẫn không có hồi đáp. Ngoài tiếng nhạc nền đáng sợ, chỉ có tiếng xào xạc của tiền giấy va chạm nhau thay cho câu trả lời của cô.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Nhà Ma đâu có to lắm, nên việc Hạc Sơn không nghe thấy tiếng mình là bất khả thi, hay tên ấy gặp tai nạn gì rồi? Vì một lý do khó tả, Cao Nhữ Tuyết liên tưởng tới hiện trường án mạng. Lần theo trí nhớ, cô đi dọc xuống hành lang và tìm đường đến ngôi nhà phía Tây. Tiểu Sơn lúc nãy chạy theo hướng này.

Khi cánh cửa gỗ cọt kẹt mở ra, nét chữ từ tấm thư pháp bong ra và rơi xuống sàn. Cao Nhữ Tuyết bước vào phòng. Căn phòng được trang trí như phòng của cặp đôi mới cưới, nhưng thay vì màu đỏ, màu của sự chúc mừng, toàn bộ đều được trang trí bằng màu trắng, màu tượng trưng cho đám tan. Cảnh tượng khá là sởn tóc gáy.

Tên ấy chạy đâu mất rồi? Không khí trong căn phòng này thật kỳ lạ. Nguồn sáng duy nhất là cái lồng đèn trắng treo ngoài cửa. Cao Nhữ Tuyết đang chậm chạp bước tới thì có cơn gió lạnh thổi tới từ sau lưng cô. Làn da trần của cô ớn lạnh cứ như có bàn tay vô hình vuốt ve da của cô.

Tiền giấy phát ra tiếng lạo xạo dưới chân cô, thỉnh thoảng, cô lại đá thứ gì đó cứng mà cô không biết nó là gì vì quá tối. Cô cắn răng chịu đựng và tiếp tục cố gắng.

Cao Nhữ Tuyết kéo màn xuống để cho chút ánh sáng chiếu vào phòng. Căn phòng này trống trơn ngoại trừ chiếc giường được bao phủ bởi chiếc mùng và hai tấm gương đồng đặt đối diện nhau trên tường.

Mình tận mắt thấy Hạc Sơn chạy vào phòng này mà. Chỉ mới một hay hai phút trôi qua thôi, làm sao mà cậu ta biến mất nhanh vậy được? Trừ khi... lối thoát được đặt ở trong phòng này và Hạc Sơn tình cờ gặp phải nó?

Cao Nhữ Tuyết hít một hơi thật sâu trước khi quyết định xem xét căn phòng kỹ lưỡng hơn. Thế nhưng, khi cô bước bước chân đầu tiên, cô nghe tiếng bước chân thứ hai phát ra từ sau lưng cô.

「Ai ở đằng sau tôi đó!?」

Cô quay ra sau, nhưng cô chỉ thấy tấm gương đồng và phản chiếu của bản thân cô.

Truyện Chữ Hay