Phù, khi không tự dọa bản thân. Lồng ngực Cao Nhữ Tuyết nhấp nhô không đều trong khi tim cô đập với tốc độ không tưởng. Lâu lắm rồi cô mới cư xử như con ngốc giống vậy.
Giai điệu sởn tóc gáy ấy vẫn đang chạy. Mượn ánh đèn mờ, cô có thể thấy đồng tử của cô trong gương thu hẹp dần. Bên trong gương, tấm mùng đằng sau cô đang tự mở ra! Gương mặt của ma-nơ-canh hiện ra, và từ phản chiếu của gương, cô có thể thấy rõ ràng là nó đang cười với cô.
「Ai đấy!?」Phản ứng bình thường của con người trong trạng thái sợ hãi cực độ là giận dữ và kích động. Cao Nhữ Tuyết quay người lại, nhưng chẳng có gì ở sau. Cô chạy tới tấm mùng và giật mở nó ra để xem thứ đằng sau. Thế nhưng, thiết kế của tấm mùng phức tạp hơn cô tưởng; nó có nhiều lớp, và tấm mùng kết nối thẳng với giường. Thay vì gỡ mùng ra, Cao Nhữ Tuyết lại bị trói dính vào mùng.
Ngay lúc đó, cô có thể nghe tiếng bước chân phát ra từ trong phòng.
Mình đang ở yên, vậy bước chân đó là của ai? Sự biến mất của Hạc Sơn kết hợp với hiệu ứng bài Black Friday đã hoàn toàn phá tan tuyến phòng thủ tâm lý của Cao Nhữ Tuyết. Tiếng bước chân bí ẩn ấy là giọt nước cuối cùng để làm tràn ly.
Chân cô mềm như bún, cô cảm thấy mình không thể di chuyển được nữa. Nỗi sợ nó tương tự như con quái vật xổ lồng, xé tan sự lý trí của cô. Cao Nhữ Tuyết giật lấy tấm mùng, cố hết sức để tháo gỡ bản thân khỏi nó, nhưng vô ích. Tiếng bước chân tới gần một cách đáng quan ngại.
Không thể nào! Căn phòng có lớn lắm đâu, nếu có ai tới gần, mình chắc chắn sẽ nhìn thấy! Đầu cô giờ đây là một mớ hỗn độn, tới mức chỉ vật trang trí đơn giản trong phòng cũng đủ làm cô lạnh sống lưng.
Lồng đèn trắng bên ngoài cửa sổ phất phơ trong gió, làm cho ánh sáng trong phòng mờ đi. Phản chiếu trong gương của cô cũng mờ đi. Đồng tử của Cao Nhữ Tuyết co giật bởi vì cô nhận ra phản chiếu trong gương không còn là cô nữa, mà đã biến thành người phụ nữ mặc áo cưới trắng!
Nét đẹp của cô không thuộc về trần gian, nó mê hồn đến đáng sợ, giống như đang chiêm ngưỡng một tuyệt tác nghệ thuật.
Nhìn người phụ nữ trong gương, môi Cao Nhữ Tuyết run rẫy, và lần đầu tiên sự sợ hãi xuất hiện trên mặt cô.
Từ bao kinh nghiệm mổ xẻ tử thi của cô, cảm giác từ người phụ nữ trong gương đem lại cho cô rất quen thuộc; đây là gương mặt của người chết!
「Nhà Ma đang chất chứa xác người thật!」Khi suy nghĩ này lướt qua tâm trí cô, nỗi sợ hãi nuốt trọn cô như cơn sóng thần. Tuyệt vọng tránh xa khỏi chiếc gương đồng, cô vấp vào thứ gì đó khi lùi lại.
Ngay lúc đó, tiếng bước chân dừng lại, tâm trí Cao Nhữ Tuyết giờ đây cũng trống rỗng. Mất khả năng suy nghĩ, cô vô thức quay ra đằng sau.
Chạm mắt với cô là một người phụ nữ với bộ váy cưới, diện trang điểm dành cho người chết. Cô ta cười với cô.
「Áaaaaaaa!」Tiếng hét thất thanh ấy phá tan đi sự yên tĩnh vốn có của Nhà Ma, nó có thể nghe thấy được từ tận bên ngoài. Với cánh tay vẫn kẹt trong chiếc mùng, Cao Nhữ Tuyết ngã vật xuống sàn.
Nỗi sợ bị kìm nén của cô tuôn ra dưới dạng nước mắt trong vô thức. Mắt cô nhắm nghiền, miệng hơi hé mở. Cô bắt đầu nôn mửa.
「Tiểu Uyển, đem cổ ra ngay!」
「Okê.」Cô hồn ma đứng trước Cao Nhữ Tuyết tháo tai nghe Bluetooth dưới tóc ra và ngồi xổm xuống,「Trãi nghiệm kết thúc tại đây. Xin hãy bình tĩnh lại, bây giờ tôi sẽ dẫn cô ra.」
Mười giây sau, lối ra của khung cảnh Minh Hôn được đẩy mở. Trần Ca vội vàng lao tới và hỏi, 「Sao chỉ có một người? Người còn lại đâu?」
Anh lao vào vội vã bởi vì anh không thể tìm thấy Hạc Sơn trên máy quay.
「Tên nhát gan ấy ngất đi ngay khi thấy hai tấm gương trong phòng. Em sợ làm ảnh hưởng đến trãi nghiệm của khách thăm tiếp theo, nên em lôi hắn giấu dưới giường...」
「Ngất?」Trần Ca cạn lời.「An toàn là chính, nếu chuyện này còn xảy ra trong tương lai, báo với anh ngay lập tức!」
「Ố kê.」Sau khi để Từ Uyển chăm sóc Cao Nhữ Tuyết, Trần Ca đi vào phòng lôi Hạc Sơn khỏi giường. Thanh niên này hoàn toàn bất tỉnh như vừa bị chấn tâm lý ấy.
Đậu xanh, mình phải đem tên này ra chỗ nào thông thoáng trước! Trần Ca vác Hạc Sơn và chạy ra cổng Nhà Ma. Anh kéo tấm màn nặng trĩu ra và đạp cửa.「Làm ơn tránh đường!」
Trần Ca đặt Hạc Sơn trước cửa Nhà Ma, anh bắt đầu mát xa thanh niên và đặt vài túi đá lên đầu cậu, cố gắng làm cậu tỉnh dậy. Diễn biến này là sốc những khách thăm vẫn chưa rời khỏi công viên.
「Thần linh ơi, chuyện gì xảy ra ở trong đó vậy?」
「Anh ấy bị dọa tới mức bất tỉnh phải không? Vậy tại sao đánh giá online nói chỗ này không đáng sợ?」
「Đậu xanh, mình bắt đầu nổi da gà...」
Không lâu sau đấy, Từ Uyển đỡ Cao Nhữ Tuyết đi ra. Người con gái này hoàn toàn trái ngược với khi nãy. Tóc tai cô rối tung, mặt cô trắng bệch, dáng đi cô ỉu xìu. Vẫn còn vài vệt nước mắt vương vấn trên mặt cô.
「Đây hoàn toàn là một người khác!」
「Cổ gặp phải chuyện gì trong đó thế?」
「Nhưng tại sao họ lại sợ đến vậy? Không phải họ là sinh viên Pháp Y ư?」
Từ Uyển đặt Cao Nhữ Tuyết lên bậc và đưa cô chai nước suối. Cô vẫn đang trong quá trình hồi phục, bằng chứng là bàn tay cầm chai nước của cô vẫn đang run lập cập.
「Đừng có xúm lại chỗ họ, họ cần chút không khí!」Trần Ca đang cảm thấy đau đầu. Nó vẫn bình thường nếu Cao Nhữ Tuyết sợ đến phát khóc, nhưng thanh niên này thì sao? Tại sao lại tự nhiên ngất? Sao anh không tự nhận là mình dễ bị dọa!? Sao phải bấu víu lòng tự trọng như vậy?
Sự huyên náo làm nhiều khách thăm khác kéo tới Nhà Ma. Điều này cũng thu hút chú ý của quản lý công viên, người phóng qua bằng xe đạp điện của mình.
「Trần Ca! Chuyện gì xảy ra ở đây thế? Sao lại có khách thăm nằm ngất dưới sàn!?」Chú Từ hỏi khi nhảy xuống xe đạp điện và chen lấn qua đám đông.
「Con cũng không biết; chắc là do trời nóng...」Thậm chí Trần Ca cũng không thấy thuyết phục bởi lý do của anh.
「Say nắng? Trong thời tiết này á?」Chú Từ vội vã nhặt Hạc Sơn và đặt anh lên xe đạp.「Dù sao thì, chúng ta phải đem cậu ta tới phòng y tế trước!」
Vài phút sau, có lẽ là do mát xa hoặc tiếng ồn của đám đông, Hạc Sơn bắt đầu tỉnh dậy. Lông mi anh rung rẫy và ngồi dậy trên xe đạp. Mắt anh thì đỏ ngầu, miệng cứ lẩm bẩm,「Chiếc gương, chiếc gương...」
「Con trai, bình tĩnh!」
「Nhìn kìa, cậu ta như bị ma nhập nhỉ?」
Sau vài phút nữa dưới ánh mặt trời, Hạc Sơn cuối cùng cũng trở lại bình thường. Anh gãi đầu xấu hổ khi nhận ra cả đám đông đang nhìn mình.
「Thấy ổn hơn chưa? Sao con lại bất tỉnh trong Nhà Ma?」Chú Từ trong đồng phục công viên chuyền chai nước cho Hạc Sơn.
「Con cũng không nhớ chuyện gì đã xảy ra. Con nhớ là mình bị dọa rồi chạy vào cánh cửa đầu tiên con thấy. Có tấm gương đồng trên tường, và con nhớ ai đó đã gọi tên con, nhưng con không nhớ gì sau đó.」Hạc Sơn kể với bộ mặt bối rối.「Có lẽ nó được dựng lên bởi Nhà Ma?」
「Có khung cảnh liên quan tới gương trong Nhà Ma à?」Chú Từ quay sang Trần Ca, người đang nhìn không ổn lắm.