Khi Hạc Sơn nhắc tới việc cậu bị bất tỉnh có liên quan tới gương, Tim Trần Ca nhảy một nhịp. Anh liền nhớ lại trò chơi tối qua và cách mà con búp bê ngăn thứ trong gương thoát ra.
Theo lời Hạc Sơn, con quái vật ấy vẫn chưa rời đi, và vẫn trốn bên trong gương của Nhà Ma.
「Ông chủ, anh mới thêm nó vào Nhà Ma à? Sao em chưa nghe gì hết?」Từ Uyển bước lại gần, kéo theo sự chú ý của đám đông. Trần Ca bị mắc kẹt ở vị trí khó xử; anh không thể nào thú nhận có Ma thực sự sống trong Nhà Ma nhỉ? Nếu anh nói ra, Nhà Ma sẽ bị đóng cửa, nhưng tệ hơn thế, anh sẽ bị lôi vào bệnh viện tâm thần.
「Đây là chức năng mới. Nó liên quan tới video ngắn tôi tải lên tối qua, nhưng tôi khuyên rằng không nên chơi trò này nếu không có sự hướng dẫn của chuyên gia.」Trần Ca vỗ nhẹ vai Hạc Sơn. 「Nếu bạn không nghe lời khuyên của tôi, bạn sẽ có kết cục giống chàng trai này. Được rồi, ai vẫn muốn thăm Nhà Ma? Đừng lo, tai nạn xảy ra trong Nhà Ma là chuyện bình thường; nhưng thế mới thú vị, đúng không?」
「Thú vị cái mông ấy! Có người bất tỉnh nè! Chỉ là thăm quan Nhà Ma, tại sao chúng tôi phải đặt cược mạng sống của mình!?」
「Anh ta nói đúng! Tôi sẽ quên về cái điện thoại vỡ của tôi miễn sao anh không đăng mấy cái video quái gỡ ấy vào nửa đêm nữa.」
「Cám ơn, nhưng không cám ơn!」
Khi Trần Ca mời gọi, đám đông lùi bước theo nhịp. Anh cười cay đắng.「Sao mọi người lại vậy? Nhà Ma của tôi không đáng sợ thế đâu.」
「Anh giai, ở đây có hai sinh viên Pháp Y tiếp xúc với xác người hằng ngày; một đứa thì khóc ra nước mắt, một đứa thì bất tỉnh nhân sự. Anh đang nói Nhà Ma của anh không đáng sợ? Anh đang xạo với ai vậy? Sao anh có thể nói dối không chớp mắt vậy?」
「Đúng rồi, có tâm xíu đi!」
Đám đông làm anh cạn lời. Ban đầu, khi Nhà Ma không đáng sợ, không ai muốn vào vì nó quá chán. Nhưng giờ, không ai dám vào vì nó quá đáng sợ.「Nhưng các bạn đi từ khắp nước tới đây chỉ để đứng xem ở cổng? Sự gan dạ có thể được rèn luyện; thỉnh thoảng bị hù dọa đây đó sẽ làm tăng nhịp tim của bạn, làm tăng lưu thông máu.」
「Có cho tiền tôi cũng không dám vào. Tăng lưu thông máu cơ à, sao anh không nói Nhà Ma anh có thể trị ung thư đi.」Thanh niên vỡ điện thoại bắt bẻ rồi quay đi.
Thế nhưng, ông chú trung niên bên cạnh đột nhiên lên tiếng,「Ông chủ, bán cho một vé!」
Giọng ông chú vững chắc như đã ngẫm nghĩ mãi mới ra quyết định.
「Đậu xanh, mấy người khoái cảm giác mạnh ở khắp nơi.」
「Ông chú, đừng dại dột. Nhà Ma khác sẽ lấy tiền chú, nhưng Nhà Ma này sẽ lấy mạng chú!」
「Bác ơi, con ấn tượng bởi sự gan dạ của bác! Đi đi, đừng lo, con sẽ chăm sóc cho vợ con của bác!」
Ông chú nhìn khoảng hơn bốn mươi, đầu thì hói. Ông bước ra từ đám đông và đưa Trần Ca 10¥.「Bán cho một vé.」
「Bác tự vào một mình?」Thậm chí Trần Ca cũng ấn tượng bởi ông chú này. Ông chú vẫn dám vào sau khi chứng kiến chuyện đã xảy ra!?
Sau khi lấy tiền, Trần Ca đưa vé cho ông chú. Anh chuẩn bị giới thiệu bối cảnh thì ông chú lấy vé rồi đi ngược hướng với cổng Nhà Ma.
「Bác ơi, lối vào ở hướng này...」
「Biết rồi.」Ông chú không quay lại và tiếp tục đi tới chỗ khá ăn ảnh. Ông lôi điện thoại ra căn chỉnh góc camera cho tới khi lấy gần hết Nhà Ma. Ông chụp hai tấm rồi đăng lên FB.「Hôm nay là ngày đẹp trời, hoàn hảo để ra ngoài chơi. Tôi đích thân giới thiệu Nhà Ma ở Tây thành phố Cửu Giang. Nó dọa tôi muốn mất hồn...」
Đám đông không khỏi trợn mắt. Ông chỉ đứng ở cổng 20 phút và mua vé, ông gọi vậy là thăm quan Nhà Ma à?
Trước khi đám đông kịp nói gì, ông chú đã được cả đống like với bình luận từ bạn bè.
Tiểu Lí từ bộ phận nhân sự trả lời,「Anh Trương, tới con chuột cống anh còn sợ thế mà hôm nay anh dám tới thăm Nhà Ma? Cừ lắm người anh em!」
「Lão Trương dám tới thăm thì tức là Nhà Ma này chẳng đáng sợ chút nào >:)」Vương Đại Hữu bình luận.
Vợ ông bình luận.「Cơm xong rồi, về nhà lẹ!!!」
Con gái yêu dấu, Trương Tình, bình luận「LOL, ba à, cả nhà đều biết rõ ba gan dạ như thế nào, đừng có vùng vẫy vô ích nữa.」
Ông chú hói không để tâm tới bình luận và còn trả lời với nụ cười gian,「Cứ tự nhiên tới chơi. Bởi vì mọi người tự nhận mình gan lì hơn tôi, chắc không ai sợ không dám thử đâu đúng không?」
Hành động của ông chú làm đám đông sững sờ.
「Ông chú thật là gian xảo! Để chứng minh mình không nhát gan, ông tự hãm hại vợ và con gái mình...」Thanh niên bị vỡ điện thoại đã đứng bên và chứng kiến toàn bộ sự việc. Anh vội vã tới chỗ Trần Ca yêu cầu,「Bán cho tôi một vé nữa!」
Trần Ca cạn lời trước diễn biến này, nhưng vì anh đang làm ăn kinh doanh, anh không thể từ chối khách hàng. Sau khi đưa vé, anh thấy thanh niên dùng chiếc điện thoại vỡ của mình chụp và tải lên FB với tiêu đề,「Trời ơi, tôi đã làm gì đây? Tôi vừa nhận ra mình nhát như thế nào, ai nắm tay vô Nhà Ma chung với tôi không!?」
Đọc bình luận của mình, thanh niên nở ra một nụ cười quỷ quái.
「Cho tôi một vé luôn.」
「Tôi nữa!」
「Giảm giá 50% đúng không? Cho tôi hai vé!」
Không có ai thăm quan Nhà Ma, nhưng số vé trong tay Trần Ca nhanh chóng bốc hơi. Chỉ trong vài phút, một nửa cọc vé đã hết. Đám đông dần giải tán, Trần Ca sung sướng đếm doanh thu hôm nay.
「Ông chủ, số vé tụi mình bán sáng nay còn hơn tổng vé bán cả tháng.」Từ Uyển ngồi xổm bên cạnh Trần Ca, và sự phấn khích trong mắt cô có thể thấy rõ.
「Hôm nay ăn hên thôi, để đảm bảo lượng khách thăm đều đặn, chúng ta phải cải thiện Nhà Ma trước.」Trần Ca cất tiền vào túi và quay trở lại Nhà Ma. Lúc này anh mới nhận ra, Cao Nhữ Tuyết và Hạc Sơn, 'nạn nhân' của hôm nay, vẫn chưa rời khỏi.
「Cả hai thấy ổn hơn chưa?」Trần Ca mời họ nước khoáng. Dù sao thì, họ góp công lớn cho doanh thu hôm nay.
「Vâng, cám ơn, xin lỗi đã làm phiền.」Hạc Sơn, người ngồi trên bậc thềm, khó xử nói.
Bên cạnh anh là Cao Nhữ Tuyết vẫn đang run rẫy. Cô nhìn chằm chọc giữa Trần Ca và Từ Uyển trước khi nói,「Tôi có hai câu muốn hỏi, có được không?」
「Tất nhiên.」Trần Ca gật đầu.
「Câu thứ nhất, bên trong nhà Tây, tôi thề là tôi thấy mặt cô gái này trong gương, vậy làm sao cô ấy tự nhiên xuất hiện sau lưng tôi được?」Cao Nhữ Tuyết muốn biết đầu đuôi sự thật. Cô khó chấp nhận được sự thật mình đã bị dọa tới phát khóc.
「Cô nghĩ đó chỉ là chiếc gương bình thường, nhưng thật ra không phải. Nó thật ra là cột trụ tam giác với gương ở mỗi phía, nhưng hai bên còn lại được giấu sau tường. Nó có thể di chuyển chỉ với cú đẩy nhẹ. Lối thoát của khung cảnh Minh Hôn thật ra ở đằng sau tấm gương. Còn người phụ nữ mà cô thấy trong gương, nó chỉ là hình ảnh được dán ở góc độ đặc biệt. Dùng hiệu ảo thị, hiệu ứng ánh sáng, và tấm gương còn lại, nó tạo ra ảo giác rằng cô đang nhìn người thật. Tiểu Uyển thật ra đang trốn sau gương. Tiếng bước chân cô nghe chỉ là hiệu ứng âm thanh.」
Cao Nhữ Tuyết gật đầu khi nghe giải thích của Trần Ca.「Được rồi, câu hỏi thứ hai.」
Cô chỉ vào Từ Uyển.「Cô gái này rõ ràng là người sống, nhưng tại sao khi nhìn vào, tôi lại có cảm giác như đang nhìn vào người chết?」