「Tiểu Sơn, đây là cơ hội tuyệt vời để em bồi đắp kiến thức về cấu trúc nhà Trung Quốc truyền thống. Đây gần như là tái hiện hoàn hảo của Siheyuan (Tứ Hợp Viện?) truyền thống[note17037]. Có ba lớp cửa: Dao Zuo Wu[note17038], Nhà chính, nhà lỗ tai[note17039], hành lang Chao Shou[note17040], Chui Hua Men[note17041], nhà tây và nhà đông, nhà phụ, vân vân và mây mây. Chị rất ấn tượng bởi sự chú tâm vào chi tiết; nó thật sự cảm giác như đi ngược thời gian vậy.」Cao Nhữ Tuyết vừa đi vừa nói, thỉnh thoảng tấp lại xem chi tiết.
「Tiền bối, chúng ta đang bên trong Nhà Ma, không phải chuyến đi tham quan, chị có phiền không?」Tiếng chân họ vang vọng khắp sân vườn trống trãi, phủ đầy tiền giấy bay phất phơ. Cứ như Hạc Sơn đang ở chiều không gian khác so với Cao Nhữ Tuyết. Anh quay lại mỗi vài giây, sợ có thứ gì đó nhảy vào mình trong góc tối.「Chúng ta nên tìm lối thoát sớm nhất có thể; nơi này làm em bồn chồn sao ấy.」
「Vì chúng ta đã ở đây rồi, tất nhiên, chúng ta phải tận hưởng trãi nghiệm. Nên nhớ, chúng ta là khách, đừng để Nhà Ma chơi đùa với em.」
「Nhưng ông chủ không phải đã cảnh báo là chúng ta phải tìm lối thoát dưới 15 phút sao? Dựa vào ánh nhìn dâm tà của tên đó, em chắc hắn có thứ gì đó đáng sợ chờ đợi nếu chúng ta chưa thoát khỏi đây trong 15 phút!」 Hạc Sơn cố thúc dục Cao Nhữ Tuyết, nhưng cô không hề bị ảnh hưởng tí nào.
「Chiến thuật Nhà Ma có thể áp dụng là không nhiều. Tệ nhất, họ sẽ cho nhân viên giả ma đuổi theo tụi mình. Tiểu Sơn, em tiếp xúc với xác chết hằng ngày, đừng nói chị là em đột nhiên sợ ma?」 Cao Nhữ Tuyết thơ thẩn đi xuống hành lang ôm, cô đẩy mở cửa dẫn tới nhà tai trái.
「Cảnh quan Minh Hôn là điển hình của Siheyuan Bắc Kinh cổ xưa. Nhà chính là nơi sinh sống của người cao tuổi và trưởng gia; phía Tây và Đông là nhà của con trai và con gái, trong khi nhà tai là cho tì nữ và người hầu.」
Khi cánh cửa bị đẩy mở, bàn ghế trong phòng xuống. Gối trên giường bị xé vụn, khiến cho bông gòn bay lên không trung. Giữa phòng đu đưa một miếng vải trắng.
「Tiền bối, em sẽ canh cửa, cẩn thận bên trong...」 Trước khi Hạc Sơn nói hết, anh đã bị kéo vào phòng bởi Cao Nhữ Tuyết. Cơ thể anh cứng đờ, mặt tái nhợt đi khi thấy vải trắng đu đưa trong căn phòng không gió.
「Thú vị thật, tấm vải ít nhất trên mặt đất 1.5 mét; chiều cao này không đủ để gây nghẹt thở từ treo cổ. Bàn ghế lộn xộn, cũng như dấu hiệu vùng vẫy trên sàn... Nhà Ma đang cố tình khiến chúng ta thấy đây là trường hợp ép buộc tự vẫn. Nhưng nhà tai là nơi của người hầu. Điều này có nghĩa là hồn ma quyết không tha ai kể cả người không liên quan tới cái chết của cô ta. Cô ta kiên quyết tra tấn tới chết những người trong nhà này.」Ẩn sau phân tích rõ ràng của Cao Nhữ Tuyết là một chút phấn khích.「Thiết kế của Nhà Ma khác ấn tượng; chắc hẳn sẽ có nhiều bí mật khác mà ta chưa khám phá ra.」
Cô bước quanh phòng và giật lấy cái chăn phủ giường đã phai màu. Nằm bên dưới đó là một con búp bê giấy.
「Một con búp bê giấy nằm trên giường của người sống?」Cao Nhữ Tuyết ném con búp bê qua một bên và cúi xuống để lật tấm thảm lên. Không có gì bên dưới.
「Kỳ vọng càng cao, thất vọng càng cao... có vẻ như mình đã đánh giá quá cao Nhà Ma này. Đi thôi, lối ra không có ở phòng này.」Cô nhún vai rồi rời đi. Hạc Sơn, người bị bỏ lại một mình trong phòng, răng đang kêu lập cập. Có lẽ là do góc nhìn, nhưng anh thề rằng mình thấy con búp bê giấy đang nằm trên sàn, nháy mắt với anh.
「Tượng gà đồng chảy máu, búp bê giấy đốt cho người chết biết chớp mắt... Tiền bối, đợi em với!」
Sau khi đóng cửa phòng, tấm vải trắng trong phòng ngừng đu đưa.
「Em bớt ồn tí được không? Sao la làng la xóm thế? Bớt cư xử như con gái đi, đàn ông lên!」Cao Nhữ Tuyết trợn mắt với Hạc Sơn trong lúc đợi anh bắt kịp.
「Em không có sợ, nhưng nơi này thật sự khiến em cảm thấy khó chịu, chúng ta ở đây càng lâu, cảm giác đó lại càng mạnh hơn. Chị không thấy có gì đó đang phóng đại nỗi sợ sâu thẳm của chúng ta à?」
Đúng thật vậy. Cao Nhữ Tuyết ngẫm nghĩ về lời của anh, cô cũng nhận ra có gì đó không ổn. Phẩm chất quan trọng nhất của bác sĩ Pháp Y là khả năng giữ bình tĩnh trong mọi tình huống, nhưng khi cô la Hạc Sơn vừa nãy, sự điềm tĩnh của cô đã bị phá vỡ; điều này chưa từng xảy ra với cô trước đây.
「Có thể nào mình cũng đang thấy sợ? Nhưng sao mình phải sợ? Mọi thứ ở đây rõ ràng là giả!」 Hàng phòng thủ nội tâm Cao Nhữ Tuyết bắt đầu hình thành một vết nứt. Cả hai đều không thể tìm ra nguồn gốc của cơn sợ ấy. Với hiệu ứng hoài nghi và nỗi sợ tâm lý gộp lại, nỗi sợ hãi bắt đầu nảy mầm trong tim họ.
「Nè, chị nghĩ có khi nào cái chỗ này thật sự có ai đó hay cái gì đó sinh sống không? Dù sao thì, ông chủ cũng có nói nơi này được xây trên nghĩa địa và còn là bệnh việ...」
「Suỵt! Nhà xác của trường mình còn đáng sợ hơn cái này! Em là bác sĩ Pháp Y; sao em nhát gan vậy!?」 Mặc dù Cao Nhữ Tuyết nói mình không sợ, nhưng tốc độ nói chuyện của cô đã tăng đáng kể. Cô nhìn xung quanh. Ngôi nhà cổ, sảnh thờ, cây chết, tiền giấy, toàn bộ đều là đạo cụ; chúng không đáng sợ chút nào.「Nên, tại sao mình phải sợ?」
Quá phân tâm bởi môi trường, họ không hề nhận ra nhạc nền đang được lặp. Bài ca cấm tên Black Friday đang chầm chậm nhưng lén lút chui vào tim họ, gợi nên cảm giác sợ hãi.
「Tiểu Sơn, chúng ta đã ở đây bao lâu rồi?」
「Em không biết, nhưng em có cảm giác chúng ta không thể rời khỏi trong 15 phút đâu!」
「Đừng sợ, cho chị chút thời gian suy nghĩ.」Cao Nhữ Tuyết nói khi đi xuống hành lang.「Ngôi Nhà Ma này không đáng sợ lắm; đó là do ông chủ đã tiêm cho chúng ta cảm giác tâm lý tiêu cực. Kể từ khi chúng ta bước vào Nhà Ma, anh ta đã nhấn mạnh các điểm như, mồ mả, chôn sống, ma, đủ thứ. Đó là cách kinh điển để làm ta sợ. Thế nhưng, điểm xảo quyệt nhất của anh ta là, mặc dù đã đặt thời gian giới hạn, anh ta không nói chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta thất bại. Điều này gây nên áp lực tự nhiên, khiến tâm trí chúng ta điền vào chỗ trống bằng những suy diễn đáng sợ nhất.」
「Vậy, chị nghĩ chúng ta nên làm gì giờ? Ngôi Nhà Ma này hơi khác biệt với mấy Nhà Ma khác.」 Hạc Sơn là thanh niên thật thà; anh sẽ làm những gì mà tiền bối yêu cầu.
「Em cũng không sai; Nhà Ma bình thường sẽ thuê diễn viên hóa trang thành ma hay dùng đủ thứ đạo cụ để dựng cảnh máu me dọa khách, nhưng Nhà Ma này không làm vậy. Anh ta đã dựng sẵn trước sân khấu và cho chúng ta đi thỏa thích. Không có hướng dẫn hay plot, không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.」
「Em hiểu ý chị; thứ đáng sợ nhất là những thứ chưa biết rõ.」Hạc Sơn gật gù.
「Cách nói đó cũng như huề trớt.」Cao Nhữ Tuyết khẽ nhíu mày.「Nhanh lên, đi qua phòng khác thôi.」
Nhà tai được gán liền với nhà chính. Sau khi đẩy chiếc cửa gỗ, hiện ra là một căn phòng đầy tang y và một quan tài được sơn, nằm ngay giữa căn phòng.
Quan tài đỏ có chữ 'Hỉ' lớn[note17042], được cắt ra từ giấy trắng và dán ngay giữa. Đứng ở hai hàng bên là vô số ma-nơ-canh giấy.
Mỗi ma-nơ-canh đều được viết tên ở sau lưng, và diện lớp trang điểm mỏng trên mặt. Mắt chúng dường như sáng lên khi cửa được mở, và nhìn như đang lặng lẽ nhìn chằm chằm vào ai người đang đứng ở cửa.