Nghịch Chuyển Nhân Sinh

chương 73: lẽn vào tổng bộ hợp hoan tông

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Ưm, ư ư..." Liễu Phi Yến, rên theo từng động tác nhịp của Hạo Nam. Nghe được, tiếng rên nguyên thủy của nữ nhân, một âm thanh ẩn chứa đầy sự câu dẫn, khiến cho người khác phải dấn thân vào tội lỗi.

Hạo Nam kề miệng vào sát tai, của Liễu Phi Yên nói nhỏ. "Liễu tông chủ, nàng có cảm giác như thế nào? Nàng nói ra ta biết đi."

"Ư ử. Sướng lắm, nữa đi, tiếp đi, nhanh lên, tiến sâu vào, đừng ngừng lại." Liễu Phi Yến mơ màng trả lời.

Hạo Nam cười một cách, dâm đãng vô sĩ, hắn mở miệng hỏi tiếp. "Hắc hắc. Sướng lắm à. Thế nào, nhanh như vậy được chưa, có cần nhanh thêm nữa không?"

"A a... Đúng, chính là như vậy.A a.. Sướng hết cả người, càng nhanh càng tốt. Ư ư.."

Hạo Nam chùi nước bọt, bị tràn ra mép miệng của mình, hắn càng ra sức nhịp nhanh và mạnh, miệng thì liên tục trêu chọc. "Nàng, đường đường là nhất tông chi chủ, lại có thể nói những lời dâm đãng, như một kỹ nữ bình thường như vậy. Không biết lúc nàng tĩnh lại, nàng sẽ có cảm nghĩ như thế nào. Này thì mạnh này, này thì sướng này, ta sẽ để cho nàng dục tiên dục tử, sung sướng ngất ngây."

Tiếp sau đó, Hạo Nam lật người Liễu Phi Yến lại, hai tay của nàng chống xuống đất, mông thì nâng lên cao. Hai tay của Hạo Nam, thì giữ lấy eo của nàng để giữ vững, trường thương của hắn từ phía sau đâm tới lắp đầy ngọc động của cô bé. Tiếp sau là những cú nhịp liên tục. Hạo Nam đổi thế, hắn sử dụng chiêu Cẩu Cẩu Giao Hoan.

"Nhóp nhép. Bịch. Ư. Nhóp nhép. Bịch. Ư. Nhóp nhép. Bịch. Ư..." Âm thanh và tiếng rên, cứ liên tục lập đi lập lại, như một vòng luân hồi, không có kết thúc.

Hai người quấn lấy nhau, từ buổi chiều, cho đến đêm khuya. Hiện tại đã đến giờ tý, Hạo Nam và Liễu Phi Yến đang nằm trên giường. Hạo Nam nằm bên dưới, Liễu Phi Yến nằm bên trên, phía bên dưới, trường thương vẫn ra vào cô bé của Liễu Phi Yến đều đặn.

Hạo Nam ôm lấy Liễu Phi Yến, hắn mở miệng nói. "Thật ra, ta chính là nam nhân, của bảy vị mỹ nữ của Hợp Hoan Tông. Ta lần này đến đây, muốn đón các nàng đi cùng. Hiện tại, ta cùng nàng, phát sinh ra quan hệ ngoài ý muốn, nàng đã là nữ nhân của ta rồi, nàng đi theo ta thôi, không cần làm tông chủ gì nữa."

"Được. Ta đã là người của chàng, chàng muốn thế nào đều được. Đều làm ta bất ngờ là, chàng lại là nam nhân, của bảy vị mỹ nữ của Hợp Hoan Tông."

"Nàng, là tông chủ của Hợp Hoang Tông. Chắc nàng biết, bảy nàng bị giam giữ ở cho nào đúng không."

"Các nàng, cũng không có bị giam giữ. Các nàng, chỉ đơn thuần là ở bên trong phòng, không được ra ngoài mà thôi. Chàng đến trước tổng bộ của Hợp Hoan Tông, đi vào ba ngàn mét, tới một ngã ba thì rẽ phải, đi thẳng một ngàn mét, gặp ngã tư thì rẽ trái, chàng tiếp tục đi thẳng hai ngàn mét sẽ gặp một đình viện bảy vị nữ nhân của chàng đang ở nơi đó."

Biết được vị trí chính xác của chúng nữ, hành động cũng thuận tiện hơn. Ngay sau đó, Hạo Nam chòm người dậy, đặt Liễu Phi Yến nằm bên dưới, hắn muốn tăng nhanh cường độ xâm nhập, để kết thúc lần giao hoan này. Không cần kìm nén, lại tăng nhanh nhịp độ, sau hơn trăm lần nhịp, Hạo Nam đạt cực khoái. Hắn xuất ra, từng luồng Ngọc Linh Tủy, bắn vào sâu bên trong cô bé.

Cảm giác ấm áp từ Ngọc Linh Tủy mang đến, Liễu Phi Yến cũng đạt cực khoái. Cơ bụng dưới và cơ mông của nàng, liên tục co giật, cô bé thì muốn nuốt sạch Ngọc Linh Tủy của Hạo Nam, vào thật sâu bên trong.

Hạo Nam đứng dậy mặc y phục vào, nhìn Liễu Phi Yến đang nằm trên giường, trong lòng hắn thầm nghĩ. "Mình vừa mới chơi con người ta xong, liền phủi đít bỏ đi tìm nữ nhân khác, nàng sẽ nghĩ về mình như thế nào." Thế là, Hạo Nam phân ra một cái phân thân, ở lại ôm Liễu Phi Yến nằm ngủ. Liễu Phi Yến, có thể làm tông chủ của một phái, chứng tỏ nàng rất có bản lãnh, nàng là một nữ nhân thông minh. Nàng biết, Hạo Nam đến địa bàn của Hợp Hoan Tông, để đón nữ nhân của mình đi. Đều này nói rỏ, Hạo Nam có đủ bản lãnh, để làm được đều đó. Dù sao hiện tại, nàng vẫn là tông chủ, của Hợp Hoan Tông. Việc này thành công thì tốt, nếu bị người phát hiện thì sẽ rất khó xử, nên nàng không muốn tự thân dẫn Hạo Nam đi vào tổng bộ Hợp Hoan Tông.

Nếu bị người khác phát hiện, bọn họ sẽ nghĩ về nàng như thế nào. Bản thân nàng, đường đường là nhất tông chủ, lại dẫn theo người vào trong môn phái của chính mình, cướp đi nữ nhân khác của môn phái. Vì thế, nàng không muốn đi cùng, nếu Hạo Nam đột nhập thất bại, với bản lĩnh của hắn, có thể phất tay, quay người rời đi, trong Hợp Hoan Tông, không có một ai có thể giữ chân Hạo Nam lại. Khi Hạo Nam ra ngoài, hai người hẹn nhau, tụ hợp là được. Không cần lo lắng, Liễu Phi Yên ôm chầm lấy phân thân của Hạo Nam, đầu nàng cọ sát vào ngực của hắn, hô hấp đều đặng, dần chìm vào giấc ngủ. Dù sao, cũng là lần đầu nàng phá thân, liên tục giàng co nhiều giờ liền. Cho dù tu vi của nàng, trong lúc giao hoan,đã đột phá lên Hợp Nhất Cực Cảnh, cũng cảm thấy mệt mỏi, cần phải được nghĩ ngơi.

Hiện tại, vừa qua giờ tý, bầu trời tối đen như mực, rất thích hợp, cho việc trộm cướp, đốt giết các loại hình thức. Lúc này, Hạo Nam đang mặc một bộ y phục dạ hành, lợi dụng đêm tối, để lẻ vào tổng bộ Hợp Hoan Tông. Hạo Nam, mặc bộ y phục dạ hành này, không có tác dụng gì mấy, nếu bị tu sĩ dùng thần hồn dò xét, sẽ bị phát hiện ngay. Hạo Nam dùng bộ y phục này, chủ yếu vì nó hợp với hoàn ảnh lúc này, nếu lỡ có tu sĩ phát hiện. Tu sĩ đó sẽ nghĩ "Không biết ở đâu, xuất hiện một tên yếu gà thế này, muốn đi vào Hợp Hoan Tông nhìn trộm mỹ nữ sao?". Từ đó, bọn họ sẽ có một số biểu hiện như, xem thường, khinh địch các kiểu.

Khi Hạo Nam vừa tiến vào ngoại vi, khu vực của Hợp Hoan Tông, hắn phát hiện cứ mét sẽ có một nhóm Nguyên Anh Cảnh tu sĩ tuần tra, mét và mét sẽ có một tu sĩ đạt tu vi Ngưng Thần Cảnh và Hợp Nhất Cảnh, tọa trấn dùng thần hồn dò xét mọi thứ. Rất thuận lợi, Hạo Nam đông né tây tránh, vượt qua địa điểm tuần tra, khu vực có Ngưng Thần Cảnh và khu vực có Hợp Nhất Cảnh, tu sĩ trấn giữ.

Tốn một canh giờ, để vượt qua khoản cách mét, Hạo Nam, đã thành công vượt qua khu vực phòng thủ, nghiêm ngặt nhất của tổng bộ Hợp Hoan Tông, tiến vào khu vực trung tâm, nơi ở của đệ tử và cao tầng hoạt động. Vì, tôn trọng sự riêng tư của mọi người, nên ở khu vực này, chỉ sắp xếp tu sĩ tuần tra, mà không có dùng thần hồn để dò xét. Nhóm tu sĩ tuần tra nơi đây, đều có tu vi Ngưng Thần Cảnh, liên tục đi lại tuần tra, Hạo Nam cẩn thận né qua bọn họ, nhanh chân tiến đến vị trí của chúng nữ.

Hạo Nam đứng trước đình viện, mà Liễu Phi Yến đã nói, hắn dùng thần hồn dò xét bên trong, thì phát hiện, đúng như lời Liễu Phi Yến đã nói, ở trong phòng chúng nữ vẫn chưa ngủ, mà đang nói chuyện cùng nhau.

Phạm Băng Băng mở miệng nói. "Không biết bọ họ, tại sao giam lỏng chúng ta?"

Hoa Mẫu Đơn hừ lạnh, mở miệng phàn nàn. "Hừ. Không biết bọn họ muốn làm chuyện gì, nhưng chắc chắn không phải việc tốt."

Mộ Dung Tiên mở miệng phân tích. "Bọn họ bồi dưỡng chúng ta, mục đích là để thông hôn. Hiện tại, bọn họ đã, phát hiện chúng ta đã thất thân, làm hỏng kế hoạch thông hôn của bọn họ. Do tu vi của chúng ta, đều đạt Hợp Nhất Cảnh, nên bọn họ, mới không muốn trở mặt với chúng ta mà thôi."

Phan Kim Liên cũng mở miệng nói. "Không biết, lão công đã chuẩn bị đầy đủ sính lễ chưa? Khi nào chàng ấy mới đến đón chúng ta, giúp chúng ta thoát khỏi nơi này. Mọi người ,nơi đây thật giả tạo, thường ngày nịnh nọt chúng ta, chủ yếu là muốn ổn định chúng ta, xem chúng ta là một món hàng, muốn bán được giá tốt mà thôi."

Dạ Vân Bích lo sợ hỏi. "Có khi nào, bọn họ giam lỏng chúng ta nơi đây, muốn đem chúng ta gã đi không?"

Trịnh Việt Trinh nghe vậy cũng sợ hải, mở miệng nói. "Nếu bọn họ thật, muốn để cho chúng ta thông hôn. Chúng ta, phải làm sao bây giờ? Liều chết phản kháng sao?"

Vu Tuyết Lan cũng nói ra ý nghĩ của mình. "Tuy, chúng ta đều có tu vi Hợp Nhất Cảnh, nhưng nhân số quá ít. Làm sao chúng ta, có thể đấu lại, toàn bộ người của Hợp Hoan Tông được."

Tất cả chúng nữ, đều nhìn về Phạm Băng Băng, tại vì trong đám chị em, Phạm Băng Băng được xem là đại tỷ.

Phạm Băng Băng nhìn thấy, chúng nữ đưa nhìn về phía mình, thì áp lực tăng vọt, trong lòng nàng thầm hạ quyết định, nàng mở miệng nói. "Tuy, chúng ta chưa chính thức, cử hành hôn lễ, nhưng chúng ta, cũng được xem là, nữ nhân đã có chồng. Chúng ta không thể phụ lòng của lão công, mà chấp nhận tái giá được. Ta nghĩ, chúng ta, nên nhân lúc trời tối, trốn khỏi nơi đây. Mọi người, thấy thế nào?"

"Tốt." Sáu vị nữ nhân còn lại, đều đồng thanh hô, đồng ý.

Thấy mọi người đều đồng ý, Phạm Băng Băng liền, đưa ra quyết đinh. "Như vậy, lựa ngày, không bằng hiện tại liền đi. Chúng ta, nên sớm rời khỏi nói đây, càng sớm càng tốt. Nếu còn chần chờ, chậm chạp, để cho cao tầng chú ý, bọn họ sẽ trấn áp, cưỡng ép gã chúng ta ra ngoài. Đến lúc đó, chúng ta củng chỉ có chọn cái chết để thủ tiết, khi lão công biết được, có trả thù cho chúng ta đi nữa, chúng ta cũng đã không còn sống trên dời này nữa rồi."

Hạo Nam núp bên ngoài, biết được ý nghĩ của chúng nữ, trốn không được, thì sẽ tự vận để giữ trong sạch, thì trong lòng hạ quyết tâm. "Sau này, sẽ không để cho các nàng tách ra nữa, để cho các nàng ở bên cạnh mình là tốt nhất."

Thấy bên trong, chúng nữ đã thu dọn xong tất cả mọi thứ, chuẩn bị mở cửa trốn đi. Lúc này, Hạo Nam liền, dùng thận hồn truyền âm nói. "Các lão bà, các nàng phải bình tĩnh à, đừng có phản ứng quá mạnh. Lão công, đã đến đón các nàng đây, nhanh mở cửa, để ta vào trong rồi nói tiếp."

Chúng nữ nghe thấy Hạo Nam truyền âm, nói hắn đã đến thì vô cùng kích động, nếu không phải đã khống chế cảm xúc, các nàng đã hét lên để bày tỏ cảm xúc của mình. Phạm Băng Băng mở của ra, Hạo Nam nhanh chóng lẻn vào phòng.

Phát hiện, một kẻ lạ mặt lẻn vào phòng mình, chúng nữ đều vận công đề phòng.

Pham Băng Băng lên tiếng chất vấn. "Tặc nhân, ngươi là ai? Tại sao lại giả dạng lão công, để lừa gạt chúng ta? Ngươi lẻn vào đây, có mục đích gì?"

Hạo Nam nghe vậy thì ngẫn người, hắn nhìn bảy nữ nhân đang đứng trước mặt của mình, cặp mắt tập trung nhìn mình, tinh thần thì vô cùng cảnh giác, nếu có gì không đúng bảy người bọn họ sẽ đồng loạt ra tay. Thê là, Hạo Nam vô ý trả lời. "Các nàng làm sao vậy? Mới tuần không gặp, mà đã quên ta rồi sao? Ta là, lão công, của các nàng đây."

"Tặc nhân đáng chết, nói dối không chớp mắt. Ngươi dám, giả giọng nói của lão công, để lừa chúng ta. Sao ngươi, không thay đổi khuôn mặt luôn đi, đúng là ngu xuẩn, muốn giả dạng người khác, cũng nên chuyên nghiệp một chút đi à." Mộ Dung Tiên vô cùng tức giận, mở miệng mắng chửi, cũng may, khì vòo trong Hạo Nam đã bày ra một cái trận pháp, cách âm, đề phòng người bên ngoaid phát hiện.

Hạo Nam liên tục bị chúng nữ mắng chửi, thì càng kinh ngạc, đến sau cùng hắn mới biết chuyện gì xảy ra, hắn lấy từ giới chỉ ra một cái mặt, mở miệng nói. "Ta chính là lão công của các nàng, đây mới là khuôn mặt thật của ta, trước đây vì tránh người đuổi giết, ta mới phải dùng khuôn mặt giả, hiện tại tu vi của ta đã tăng cao, ta không còn lo sợ, bị người đuổi giết nữa, nên liền dùng khuôn mặt thật để gặp người. Không ngờ chuyện này lại để cho các nàng hiểu lầm, nếu biết như vậy, lúc trước, ta nên, nói cho các nàng biết sớm, thì tốt rồi. Đây là cái mặt nạ, mà trước đây ta thường dùng."

"Ngươi, có chuyện gì để chứng minh, những gì ngươi nói là sự thật, tu sĩ bên trong bí cảnh, bọn họ hầu như đều biết chúng ta là nữ nhân, của Hạo Nhiên các chủ Thiên Địa Các. Nếu ngươi, giả danh đến đây lừa gạt chúng ta thì sao, dù gì chúng ta đều là mỹ nữ, nam nhân nào không say mê, muốn có được một trong bảy người chúng ta, huống chi là có một lần bảy người."

Hạo Nam có chút bất đắc dĩ, xem ra, hắn không đưa ra bằng chứng thuyết phục, thì các nàng sẽ không tin, hắn là lão công, của các nàng. Hạo Nam đành nói ra những chuyện riêng tư, mà chỉ có hắn mới biết được, để chứng minh bản thân mình. "Trước đây, lúc ở Lệ Xuân Viện, ta đã ngủ cùng với Phạm Băng Băng, Mộ Dung Tiên, Hoa Mẫu Đơn, Phan Kim Liên, Dạ Vân Bích. Sau khi đến Hỗn Độn Tạm Trấn, thì có thêm Vu Tuyết Lan

, Trịnh Việt Trinh gia nhập đội. Trên người các nàng, có những đặc điểm, mà chỉ có ta biết được, như. Phạm Băng Băng, mém thịt cô bé của nàng rất dài, mỗi lần vét máng, ta rất thích mút nó. Mộ Dung Tiên thì, phía dưới lông khá rậm rạp, ta thường cắt tỉa giúp nàng. Phan Kim Liên thì rất chủ động, nàng rất thích chiêu Tiên Nữ Kỵ Chiến Mã, nàng luôn muốn cưởi lên người của ta..."

"Đủ rồi, đủ rồi, chúng ta tin chàng là lão công của ta, chàng không cần nói ra những chuyện xấu hổ đó nữa." Chúng nữ nghe Hạo Nam kể, đặc điểm sở thích của các nàng, thì vô cùng ngượng ngùng, đồng loạt mở miệng ngăn cản, mấy chuyện này các nàng đều biết, nhưng khi bị Hạo Nam nói ra, thì vô cùng mắc cở.

Truyện Chữ Hay