Từ lúc, Hạo Nam bước vào phòng, chúng nữ, phần đã biết, người này chính là lão công của bọn họ, dù sao mọi người cũng sinh hoạt, cùng nhau suốt năm, nghe mùi liền biết là ai rồi. Bọn họ cũng chỉ làm bộ đề phòng, dè chừng, làm cho có mà thôi. Nếu đổi lại một người xa lạ, ở đêm khuya vắng vẻ, đột nhập vào phòng của bọn họ, mọi người sẽ lập tức ra tay đánh giết ngay, mà không phải đứng trò chuyện với nhau, như lúc này.
Chúng nữ, cũng chỉ hờn dỗi, cố tình làm khó hắn, xem hắn, có thật nhớ, các nàng hay không. Tại sao lại lâu như vậy mới đến, khi đến lại lén lút như kẻ trộm. Nhưng mọi người, không ngờ, hắn lại nói ra những chuyện xấu hổ như vậy. Mọi người, thật muốn tìm một chỗ, chui vào trốn cho bớt ngượng ngùng. Trong lòng các nàng thầm nghĩ, "Cũng phải, những lúc lão ông, làm những chuyện xấu hổ đó, cũng là lúc, mà các nàng, hạnh phúc nhất."
"Hừ. Các nàng còn giả trang cái gì, ta thừa biết, các nàng giả vờ mà thôi. Lão công đã đến rồi, bảy người các nàng tới đây, để cho lão công xem các nàng có ốm xuống không nào."
"Hắc hắc. Rất tốt, các nàng, vẫn xinh tươi như ngày nào, ngực nỡ, mông cong. Ta nhìn các nàng, chỉ có một ý nghĩ, đó là đè các nàng ra để đóng cọc."
Hạo Nam cho mỗi nàng một cái ôm và tặng thêm miễn phí một nụ hôn, cho lần đoàn tụ này.
Phạm Băng Băng thấy, Hạo Nam lại bắt đầu chọc ghẹo chúng nữ, thì nàng mở miệng hỏi. "Lão công sao chàng đến muộn vậy? Gần đây bọn thiếp, bị giam lỏng ở nơi đây, không biết được chuyện bên ngoài. Chàng nói, cho bọn thiếp biết đi, gần đây, bên ngoài đã có chuyện gì xảy ra."
Hạo Nam nghe Phạm Băng Băng hỏi, thì liền mở miệng trả lời. "Ta, vừa đến Ngọc Nữ Thành, vào lúc sáng sớm. Hiện tại, ở bên ngoài, đang tổ chức Đại Hội Tỷ Võ Chiêu Thân đâu, người của Hợp Hoan Tông muốn bán các nàng đấy, ta biết được tin này thì tức giận vô cùng, muốn diệt trừ Hợp Hoan Tông để hả giận à.
Nhưng nghĩ lại, nơi đây dù sao, cũng là môn phái của các nàng lớn lên, không có công lao cũng có khổ lao, nên ta, không muốn triệt để cung môn phải cua các nàng trở mặt. Lần này, ta đến đón các nàng. Sau khi Đại Hội Tỷ Võ Chiêu Thân kết thúc, không nhìn thấy các nàng, ta xem bọn họ sẽ giải quyết chuyện này thế nào."
Chúng nữ cảm nhận được, từ trong lời nói của Hạo Nam, tỏ vẽ vô cùng bất mãn đối với cách làm của Hợp Hoan Tông. Muốn cho, Hợp Hoan Tông ăn quả đắng.
Chúng nữ biết được, người của Hợp Hoan Tông, muốn đem các nàng đi đổi lấy lợi ích, thì vô cùng phẩn nộ, vô cùng bất đắc dĩ, vô cùng cảm khái.
Mộ Dung Tiên vô cùng xúc động, nàng mở miệng nói. "Lão công, chàng nhanh mang bọn muội đi thôi, càng rời xa nơi này, càng tốt. Chuyện sính lễ, chàng cũng không cần nghĩ nữa. Chàng đã giúp cho, tu sĩ của Hợp Hoan Tông, đột phá lên Hợp Nhất Cảnh, như thế cũng đủ rồi."
"Được, như vậy chúng ta đi thôi. Các nàng buông lỏng tinh thần, không cần phản kháng, ta sẽ mang nàng đi đến một nơi."
Ngay sau đó, chúng nữ được mang vào Tiểu Hành Tinh. Chúng nữ phát hiện, mình được đưa đến một nơi xa lạ, nơi đây có được linh khí vô cùng nồng đậm, thì vô cung giật mình, nhao nhao bám lấy Hạo Nam, hỏi chuyện không ngừng.
"Lão công, chàng mang bọn ta, đến nơi nào vậy? Linh khí nơi đây, thật nồng đậm. Còn nồng đậm hơn, bên trong Hỗn Độn bí cảnh rất nhiều."
"A. Nơi đây không lớn lắm, mọi người, có thể dùng linh hồn để xem xét, liền có thể biết được hết mọi thứ."
"Đúng vậy, đúng vậy. Nơi đây, có thật nhiều linh dược và một yêu thú dùng để làm thức ăn, còn có Cửu Anh, thất giai Yêu Vương nữa. Bên kia còn có một phủ đệ, bên trong phủ đệ có hai tỷ muội của chúng ta, ngoài ra không còn ai nữa."
Hạo Nam nhìn thấy, nữ nhân của mình tò mò, nhìn đông nhìn tây, tìm tòi liên tục, thì mĩm cười, hắn mở miệng nói. "Nơi đây là nhà của ta, từ nay về sau, nơi đây cũng là nhà của mọi người. Bọn muội, nhanh đi vào bên trong phủ đệ, nghĩ ngơi đi. Ta còn phải, rời khỏi tổng bộ Hợp Hoan Tông nữa."
Nói xong Hạo Nam liền biến mất, đây chỉ là một phân thân, chủ thể của hắn, thì đang trên đường rời khỏi Hợp Hoan Tông. Do đã quen thuộc, với trình tự tuần tra của tu sĩ Hợp Hoan Tông, nên Hạo Nam rất nhanh liền rời khỏi tổng bộ Hợp Hoan Tông, đi ra bên ngoài. Hạo Nam đi đến một vị trí vắng vẽ, thì dừng lại, đưa mắt nhìn lên phía không trung, mở miệng nói. "Không biết, vị cao thủ nào, lại đi theo tại hạ nãy giờ? Các hạ không cần ẩn ấp nữa, tại hạ đã phát hiện các hạ từ lâu rồi."
"Không ngờ, trong đám tu sĩ trẻ tuổi, lại có kẻ yêu nghiệt đến như vậy. Tiểu tử ngươi khá lắm, lại có thể phát hiện được ta, theo giỏi."
Trong không trung, có một giọng nữ đáp lại, ngay sau đó, chủ nhân của giọng nói kia cũng xuất hiện.
Hạo Nam nhìn chăm chú, nữ nhân đứng trước mặt mình, vị nữ tu sĩ này, cũng mặc một bộ đồ đen, tóc trên đầu thì màu trắng, tu vi thì đạt đến Nhập Đạo Cảnh, trong lòng hắn thầm nhủ. "Đây tuyệt đối là một lão quái vật, không biết nàng đã sống bao nhiêu năm rồi. Tóc có màu trắng, nhưng rất mềm mượt óng ả, tai thì nhỏ, cuống tai có kích thước ngắn. Đây là một lão quái vật còn zin, tướng tá cũng rất ngon à. Nếu mình đè lão quái vật này ra chơi, không biết sẽ có cảm giác gì, nhưng tư vị chắc cũng không tệ."
Hạo Nam lắc đầu một cái, hắn đã bắt đầu nghĩ xằng bậy. Sau khi bình tĩnh lại, hắn nhìn vị nữ tu sĩ đứng trước mặt mình, mở miệng hỏi tiếp. "Không biết vị tiền bối này, ngài đi theo tại hạ có để làm gì?"
"Hừ. Vẻ mặt dâm đãng, ánh mắt láo liêng, ngươi đang nghĩ đến chuyện không đứng đắn, gì vậy hả? Ta, chính là Võ Hồng Tuyết, chưởng môn đời thứ của Hợp Hoan Tông. Ta đã sống hơn vạn năm, có thể làm lão tổ tông của ngươi đấy. Ngươi tốt nhất, nên thành thật một chút."
"A. Ta nào có nghĩ gì đâu. Ta chỉ đang nghĩ, nếu đem một mỹ nhân lớn tuổi như nàng, đè ra chơi, lúc đó sẽ có tư vị gì? Hạo Nam vô ý thức trả lời ra, suy nghĩ trong lòng mình. Trả lời xong hắn mới phát hiện, thầm hô hỏng bét.
"Muốn chết. Tiểu tử miệng còn hôi sữa, mà dám đòi chơi ta. Hôm nay ta sẽ thật tốt, giáo huấn tiểu tử nhà ngươi, một trận."
"A. Bình tĩnh, bình tĩnh lại, lỗi do ta, lỡ lời nói ra ý nghĩ ở trong lòng. Tất cả nam tử, ở trên đời này ,khi gặp được một vị nữ tử xinh đẹp, mong muốn đầu tiên, là đè vị nữ tử đó ra chơi. Ta cũng như bao người khác, đây là chuyện bình thường mà."
Hạo Nam không trả lời thì thôi, càng trả lời, càng làm cho Võ Hồng Tuyết tức giận, nàng rống lớn.
"Tiểu tặc vô sĩ, hôm nay, ta nhất định xé nát miệng, của tiểu tử ngươi ra."
Hạ Nam liên tục tránh né, miệng không ngừng, bảo Võ Hồng Tuyết dừng lại.
"Còn không dừng lại. Đừng tưởng, ngươi là nữ nhân, thì ta sẽ không đánh trả."
Võ Hồng Tuyết giận quá hóa cười, mở miệng thách thức Hạo Nam.
"Tốt, tốt. Ngươi có giỏi thì đánh ta đi, ta muốn bị đánh đó."
"Hừ. Ép người quá đáng, hãy xem bản tọa, làm thế nào, thu thập ngươi."
Hạo Nam không nhịn được nữa, hắn bắt đầu ra tay đánh trả. Những vị trí mà hắn nhắm đánh, đều là vị trí nhạy cảm của nữ nhân như, trước ngực, hạ bộ và phía sau mông. Võ Hồng Tuyết bị sự vô sĩ của Hạo Nam, làm cho tức điên cả lên, nàng chật vật né tránh, không muốn bị bàn tay của Hạo Nam chạm đến cơ thể mình.
"Động tĩnh cũng không nhỏ, xem ra, có cao thủ, đang đánh nhau."
"Đúng vậy, chúng ta, đi đến nơi đó ,xem náo nhiệt đi. Xem thử, là người tạo ra động tĩnh lớn như vậy."
Hiện tại, tu sĩ ở Ngọc Nữ Thành, không đông như mây, cũng không kém gì mấy. Hai người tranh đấu được một lúc, thì mọi người đã phát hiện, động tĩnh do người người tạo ra, mọi người đang nhanh chóng tiến tới nơi đây.
"Long Khiếu Cửu Thiên." "Ngao..."
Hạo Nam phát hiện, có tu sĩ trên đường đuổi tới, hắn liền sử dụng chiêu âm ba công kích, tấn công thần hồn, sau đó sẽ thoát đi. Nếu, để Võ Hồng Tuyết tiếp tục dây dưa, nói không chừng, tu sĩ của Hợp Hoan Tông cũng đuổi tới, đến lúc đó thì người xui xẻo, sẽ là hắn.
Chiêu "Long Khiếu Cửu Thiên." có được hiệu quả ngoài mong đợi. Võ Hồng Tuyết đang ra sức tranh né, Hạo Nam tập kích vào những nơi nhạy cảm, đột nhiên thần hồn bị công kích, thì trúng chiêu. Cao thủ giao đấu, chỉ cần sơ xảy một chút liền phân ra thắng bại.
Thấy Võ Hồng Tuyết thất thần, Hạo Nam liền nhanh tay, tận dụng cơ hội hiếm có này, ra tay điểm nguyệt, phong bế chân nguyên của nàng, sau đó đặt nàng lên vai, dùng thân pháp biến mất khỏi nơi đây.
...
"Ngao..."
Nhóm tu sĩ, đang trên đường đuổi tới, vị trí tu sĩ đang đánh nhau, thì nghe thấy một tiếng giống như chân long ngâm, vang vọng cả một khu vực. Trong nhóm tu sĩ đuổi tới, cũng có người của Ngũ Hành Tông, Tam Tinh Các, Thiên Kiếm Môn, đột nhiên bọn họ nghe được tiếng chân long ngâm, thì đồng loạt loạt dừng lại.
Sở Lưu Hương nhìn mọi người một cái, rồi lên tiếng nói. "Nếu ta đoán không lầm, tu sĩ đang đánh nhau, chính là Hạo Nhiên chủ nhân của Thiên Địa Các. Hắn muốn mang nữ nhân của mình đi, nên đã cùng, tu sĩ của Hợp Hoan Tông đánh nhau. Đây là việc riêng của người ta, chúng ta không nhân xen vào làm gì, mọi người quay trở về nghĩ ngơi cho tốt, đợi đến khi Đại Hộ Tỷ Võ kết thúc chúng ta sẽ rời khỏi nơi thị phi này."
Phải nói, uy vọng của Sở Lưu Hương, ở trong Tam Tinh Các rất lớn, không có một ai lên tiếng phản đối, tất cả đều quay đầu rời khỏi, bọn họ muốn trở về khách điếm nghĩ ngơi.
Quang Minh Nhật và Diệp Cô Thành thấy vậy, cũng ra lệnh cho tu sĩ của môn phái mình, quay về.
Những tu sĩ khác, thì không ai nghe hiểu, tiếng chân long ngâm đại biểu cho đều gì, bọn họ vẫn tiếp tục đuổi tới vị trí, đang có người đánh nhau. Khi bọn họ đuổi tới nơi, thì phát hiện, nơi đây có một ít dấu hiệu, lúc nãy có tu sĩ tranh đấu, nhưng bọn họ đã đi mất, mọi người chán nản, quay đầu trở về khách điếm, tiếp tục cuộc sống của mình.
...
Quay về, bên cạnh Hạo Nam.
Sau khi, Hạo Nam thành công, khống chế Võ Hồng Tuyết, dùng thân pháp đào tẩu thật nhanh. Trên vai hắn, Võ Hồng Tuyết ra sức giãy dụa, mỗi lần nàng giãy dụa liền bị Hạo Nam dùng tay đánh lên mông, những cái vỗ mông, làm cho thân thể của nàng vô lực, thành thật được một lúc.
Lúc này Hạo Nam đã đi ra khỏi Ngọc Nữ Thành, tiến sâu vào, bên trong rừng rậm hoang vắng. Hạo Nam phát hiện nơi đây đã an toàn, liền lấy ra một cái giường ngọc từ bên trong Hỗn Độn Phủ, để Võ Hồng Tuyết nằm lên. Sau một lúc giãy dụa mệt mỏi, lúc nà,y Võ Hòng Tuyết đang nằm im trên giường ngọc, hít thở, cặp ngực nâng lên, hạ xuống, nhìn hết sức gợi cảm.
Hạo Nam nhìn Võ Hồng Tuyết nói. "Hắc hắc. Nàng, cuối cùng, lại rơi vào, trong tay ta. Nàng nói ta, phải làm gì nàng, bây giờ đây?"
"Hừ. Sống hơn vạn năm, hôm nay lại rơi vào trong tay tiểu tặc ngươi, xem như ta xui xẻo. Ngươi, muốn đánh, muốn giết, gì cứ tùy ý. Nếu ta, hé răng nữa lời, thì ta không là Võ Hồng Tuyết nữa."
"Hắc hắc. Nàng là một vị mỹ nhân, xinh đẹp như vậy, ta làm sao nữ đánh nàng, nói chi đến giết nàng, cơ chứ."
Hạo Nam tiến lại gần, dùng tay sờ nhe khắp người Võ Hồng Tuyết, làm cho nàng, nỗi da gà khắp người.
Võ Hòng Tuyết vô lực, mở miệng nói. "Tặc nhân, ngươi có giỏi thì giết ta, cần gì nhục nhã ta, như vây?"
Hạo Nam không để ý đến những lời Võ Hồng Tuyết đang nói, hằn vừa cởi quần áo của nàng ra, vừa cởi, vừa nói. "Để ta xem, một nữ nhân sống hơn hai van tuổi, so với một nữ nhân trẻ tuổi, có gì khác nhau."
Quần áo của Võ Hồng Tuyết đã bị Hạo Nam cởi ra hết, hắn ngắm nhìn thân của nàng một lượt, thì mở miệng nói. "Thân thể nàng, cũng như bao nữ nhân khác thôi, ngực rất vừa phải, nhũ hoa cũng rất hồng hào, rất gợi cảm, rất hấp dẫn nam giới. Hạ thể phần lông mu của nàng vẫn màu đen, ta cứ tưởng nó phải là màu trắng, giống như tóc của nàng chứ."
"Hắc hắc. Để ta xem, nữ nhân vạn tuổi, sẽ có tư vị nư thế nào."
Nói xong thì hắn cuối xuống, hôn vào miệng của Võ Hồng Tuyết, hai tay thì xoa bóp ngực, một lúc sau thì hắn cuối xuống hôn ngực, rồi hôn đến cô bé của nàng. Võ Hồng Tuyết vô lực, chỉ biết khóc, Hạo Nam thấy vậy thì ngừng lại.
"Khóc, cái gì mà khóc. Hôn thì, cũng đã hôn rồi, chỉ còn chính thức, đâm vào mà thôi. Hiện tại, nàng đã là, nữa cái nữ nhân của ta rồi. Bây giờ, nàng không tự nguyện, ta sẽ đợi nàng, tự nguyện đến tìm ta, năng nỉ ta làm thịt nàng. Lúc đó ta mới thu nàng, Hạo Nam ta, đâu có thiếu gì nữ nhân, nên không cần bắt ép người khác."
"Cái yếm và nội khố của nàng, ta sẽ giữ làm kỹ niệm. Cái giường ngọc này, ta tặng cho nàng đấy. À quên nữa, nàng có đặc chế Ngọc Linh Tửu không?"
Không đợi Võ Hồng Tuyết phản ứng, hắn liền đoạt lấy, chiếc nhẫn không gian, trên ngón tay của nàng tới. Hạo Nam dùng thần hồn quét vào trong, phát hiện không có cấm chế, nên hắn thuận lợi quan sát mọi thứ. Hạo Nam thấy một loạt các bầu rượu, được đặt chung một chỗ, trong lòng hắn thầm nghĩ. "Nàng, là một cao thủ nhất lưu, đâu có nghĩ, có lúc mình sẽ, bị người khác bắt được, nên giới chỉ, không có bố trí cấm chế, cũng dễ hiểu."
Hạo nam lấy ra một bầu rượu, mở nắp ra, hớp thử một ngụm.
"Thơm và ngon thật, mùi vị có chút khác với Ngọc Linh Tửu của Liểu Phi Yến đặc chế. Nhưng, đây đúng là Ngọc Linh Tửu tinh khiết. Phải nói, mỗi người một vẽ, không ai, giống ai."
Nói xong, Hạo Nam lấy đi hơn mười bầu rượu, sau đó đeo lạii giới chỉ cho Võ Hồng Tuyết, tiện tay bỏ vào bên trong một ít, Phục Nguyên Đan, Liệu Thương Đan, Sinh Cơ Đan, Sinh Cốt Đan và Giải Độc Đan, cho nàng, khi cần thì sử dụng. Làm xong xuôi mọi thứ, hắn mặc lại y phục cho Võ Hồng Tuyết, trước khi đi, hắn lại hôn nàng một cái.
Hạo Nam mở miệng nói. "Ta phải đi đây, một nén hương nữa, huyệt đạo của nàng sẽ tự giải, ta vừa uống Ngọc Linh Tửu, vị đạo của nàng rất tuyệt, nếu chậm chạp không đi, một lúc nữa, ta sợ sẽ không kìm chế được, mà làm thịt nàng mất, ta đi đây."
Nói xong, Hạo Nam liền, liên tục sử dụng chiêu "Súc Địa Thành Thốn." biến mất trong màng đêm. Sau năm phút, huyệt đạo của Võ Hồng Tuyết được giải khai, nàng đã hồi phục lại tu vi của một cao thủ, nàng đứng nhìn về hướng mà Hạo Nam vừa rời đi, không biết trong lòng nàng nghĩ gì. Một lúc sau, nàng thu lại chiếc giường ngọc, mà Hạo Nam để lại, tiếp theo nàng cũng dùng thân pháp rời đi khỏi nơi này.