Bạn cần thứ gì khi học bài?
Môi trường yên tĩnh.
Nhạc nền thư thả.
Cả glucose, chất cần thiết giúp não hoạt động.
Hôm nay là Chủ Nhật.
Tôi rảo bước tới tiệm cà phê yêu thích để học.
Tên tiệm là Hoshimiya Coffee.
Nội thất đồng nhất phong cách xưa cũ cùng bầu không khí lặng yên.
Đặt trên bàn có sách tham khảo, cà phê, bánh kếp.
Thường thì đây là nơi tôi có thể tập trung mà không bị làm phiền, nhưng…
(Mình đếch suy nghĩ nổi.)
Cũng tại cái đêm hôm trước gọi điện với Chifuyu, giờ đầu tôi chả tập trung được.
Tôi cứ nghĩ mải về Tomori.
Sau đêm đó, tôi chưa đụng qua tài khoản của Tomori.
(Từ từ là hết ấy mà.)
「Đó là lý do dù thích K-kun mức nào, mình sẽ không tỏ tình trước đâu.」
Tomori tuyên bố trên tài khoản từ trước.
Nếu lời nói là đúng, mối quan hệ cả hai sẽ không hình thành trừ khi tôi chủ động.
Lúc tôi đang nghĩ ngợi, tiếng chuông cửa tiệm vang lên.
“Ơ?!”
Chuẩn hai giây sau, một giọng nữ cao tôi biết rõ cất lên.
Tôi không khỏi liếc về phía cửa, cố giữ mình lại.
Ba giây sau, tiếng chuông lại vang tiếp.
Có vẻ chủ nhân giọng nói đã rời đi một mạch.
“Ê, cô gái hồi nãy dễ thương nhỉ?”
“Phải phải, xinh ác luôn. Cổ có chơi Instagram không ta? Tớ sẽ follow liền.”
“Bộ cậu định nhắn tin rủ cô ấy đi hẹn hò à? Bỏ đi ông tướng. Cô ấy xinh đẹp vậy thì đã có bạn trai rồi.”
“Chà, đúng thật… Nhưng sao cổ đột nhiên rời đi vậy cà?”
Tôi nghe lỏm cặp nam nữ sinh viên đại học bàn tán trong tiệm.
Chắc mầm cô ấy bỏ đi là tại tôi.
Bấm điện thoại, tôi nghía thử tài khoản tomochan lần đầu tôi sau vài ngày. Tôi thấy rằng:
「Sao mình ngạc nhiên vậy trời?」
「Mình đã sợ mà chạy mất..」
「Bộ đồ hôm nay của mình quá tầm thường để K-kun thấy!」
Azusa Tomori hét toáng trên tin nhắn.
“Trùng hợp thôi.”
Tôi tưởng mình lại bị theo dõi, có lẽ nhầm rồi.
Nhưng cũng tiện phết.
Lý do có là gì, Tomori sẽ không quay lại đây nếu đúng là vậy.
15 phút sau…
Dòng tweet mới xuất hiện.
「Đề xuất 1: Phối đồ nam tính bằng cách kết hợp áo sơ mi quần đùi.」
Một bức selfie toàn thân trước gương kèm dòng chú thích.
Cô nàng cẩn thận lấy điện thoại che mặt nhưng không nhầm được, đây là Tomori bận quần đùi.
(Chả lẽ cô ấy phóng về nhà thay đồ?)
Hơn nữa, bài tweet bao gồm hashtag kiểu.
#HãyLanTỏa
#MặcGìĐâyTa
#ChọnĐồĐẹpĐểGặpNgườiMìnhThích
Ra vậy, cổ đang hỏi ý kiến trên mạng.
(Nó sẽ giúp cô khách quan chọn trang phục.)
Không hổ danh học sinh gương mẫu, chiến lược tạo lập kỹ càng.
「Đề xuất 2: Áo Len Diệt Trai Tân C-chan tặng quà Halloween, mẫu thiết kế đủ nghiền nát mọi cậu trai mới lớn. Một sự phối hợp hở hang chết người dồn vào kết liễu trong một đòn!」[note59086]
…. Thôi đừng.
Thay vì vận dụng trí óc, cô ấy suy nghĩ như mất não vậy.
Làm đếch có ai chọn thứ lố bịch này.
“Dính dáng tình yêu là IQ tụt dốc á…?”
Cà phê Hoshimiya là tiệm yêu thích của tôi.
Nếu rơi vào tình huống ngồi cạnh bạn cùng lớp trong cái trang phục xấu hổ đó, cá là tôi cạch mặt chỗ này luôn.
「Đề xuất 3: Trang phục trùm kín mít. Bề ngoài nhàm chán.」
Tôi bất giác nín thở.
Một chiếc áo len dệt kim trắng tinh phù hợp thời tiết đầu hè kết hợp chiếc váy đen tối giản.
Đội nón beret nhỏ nhỏ xinh xinh.
Tuy sẽ thiếu đi thú vị khi thể hiện sự kết hợp, nhưng thi thoảng việc thể hiện đường đường chính chính là cách thông dụng hơn.
(Phương án 1 nghe hấp dẫn phết, nhưng Phương án 3 mới hợp với cô ấy.)
Hay đúng hơn…
Cô nàng xinh xắn tới nỗi tôi muốn tận mắt ngắm nhìn.
「Có 3 đề xuất rồi đó! Nhớ ‘like’ bộ trang phục bạn ưng nhất nhé!」
Được rồi, cái thứ 3 khá ổn áp.
Hi vọng có người sẽ ‘like’ Đề xuất 3, ấy thế chẳng có một lượt like nào.
Tài khoản Tomochan hiện không người theo dõi.
Mấy bức ảnh đăng lên dễ thương cỡ nào thì cũng khó có nổi lượt like.
(Thôi cũng tốt.)
Nếu không ai like, Tomori sẽ không quay lại.
Tôi chợt tưởng tượng tới cảnh.
Quần áo vương vãi khắp sàn.
Bạn cùng lớp thay đồ trước gương vừa selfie và nghiêm túc đăng ảnh lên mạng.
Azusa Tomori. Lòng hồi hộp vào lượt like, lo lắng dán mắt vào màn hình điện thoại, sợ rằng không ai tìm thấy cô trên đại dương mạng xã hội…
“... Hôm nay là lần cuối.”
Tự lẩm bẩm, tôi sang tài khoản Otaku của mình ‘like’ Đề xuất 3.
(Cô ấy chả biết mình là ai đâu.)
Đây là tài khoản tôi dùng để bàn luận mấy tweet anime, không để lộ bất kỳ thông tin cá nhân nào.
「Cảm ơn bạn đã like!」 Tomochan nghiêm túc bày tỏ biết ơn.
Tiệm cà phê này hẳn khá gần nhà cô ấy.
Vì năm phút sau, Tomori đã quay lại đây.
(Cô nàng đã nỗ lực chọn đồ mặc, ít ra mình cũng nên khen nếu cổ tới bắt chuyện.)
“...”
Song, tôi giả bộ không để ý vừa quan sát cổ.
Tomori yên vị cách xa tôi.
Rồi cô nói, [Học bài thôi nào!]. Cô mở cuốn sách tham khảo và vở ra.
Thi thoảng cô lại do dự đánh mắt sang chỗ tôi.
「… Toang rồi. Mình lo quá, ca này chết chắc. Bắt chuyện vào ngày nghỉ là quá khó đi mà.」
Cô ấy thể hiện đau khổ trên tài khoản.
「Nhưng… mình muốn được khen… Mình muốn anh ấy khen bộ trang phục mình cất công lựa…」
Vững quyết tâm, cô đã khuất phục con quái vật nhằm tìm kiếm sự chấp thuận.
Từ phía mình bắt đầu thì quá gượng ép, nên…
「Làm một câu thần chú quyến rũ nào! Nhìn nè, K-kun! Em sẽ thầm nói ‘Em yêu anh’ hoài luôn」
Cái thần chú đầy nữ tính đó là sao?
Mặt tôi cũng đang nóng rồi này.
Tôi muốn tin là tại máy lạnh tiệm lắm chứ, nhưng chắc chắn là do tình yêu mãnh liệt của chủ nhân tài khoản trước mặt tôi.
(Trời, thiệt hả…)
Trái tim cô nàng quá đỗi sáng chói.
Vẻ ngoài vụng về của cô khác xa hình ảnh [Bạn quốc dân] được gọi là Tomori, tôi không thể để yên được.
(Với lại, hôm nay là cơ hội duy nhất.)
Cơ hội trả ơn vào cái ngày ấy, từ một năm rưỡi trước, ngày Tomori cứu tôi…
“Ủa lớp trưởng, cậu làm gì ở đây?”
Trong khi đang dán mắt điện thoại thì thầm [Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh], đột nhiên tôi bị gọi tên.
Bất ngờ ngẩng mặt lên thì đó là Kagisaka-kun.
Yay! Lời cầu nguyện đã được hồi đáp!
Tôi cố cư xử tự nhiên nhất có thể và nói.
“Tại sao cậu ở đây?”
“Cà phê Hoshimiya là tiệm ruột của tôi.”
“Thật ư? Đúng như tớ nghĩ, cậu rình tớ, thế nên mới—”
“Còn cậu thì sao? Tôi thấy cậu cứ nghiêm nghị nhìn điện thoại. Bộ chat chít với bạn trai à?”
“Tớ không có bạn trai!”
“Thế cậu đang làm gì?”
“À thì…”
Sao mà tôi đề cập vụ thần chú quyến rũ được, che giấu vẻ lo lắng, tôi cúi mặt đáp.
“... Không phải việc của cậu?”
Á, lại vậy nữa rồi.
Dù không phải bận tâm về mấy người trong lớp, sao tôi cáu kỉnh hoài chứ?
Kagisaka-kun chắc đã chán ngấy quay về chỗ rồi.
“Cũng sẵn gặp nhau rồi, hay hai đứa học chung nhé?”
“Hở!?”
“Đối diện cậu trống mà nhỉ?”
“Khoan! Tớ đã đồng ý—”
“Nhân tiện, bộ đồ dễ thương lắm. Nó rất hợp với cậu, Tomori.”
“...?!”
Tôi chỉ có thể cất tiếng [... Dĩ nhiên] phản hồi đòn công kích bất ngờ.
Sau đó, Kagisaka-kun đem đồ dùng qua và ngồi trước mặt tôi.
(... Giấc mơ thành hiện thực.)
Sau khi nhận lời khen về thường phục, chúng tôi bắt đầu học.
Khung cảnh mà tôi bao lần ảo tượng ai ngờ thành hiện thực.
“Đấy, đã nói cô ấy có bồ mà.”
“Học sinh cấp 3 hả ta? Trời đậu, ghen tỵ vãi. Ước gì tớ được trải nghiệm ở thời học sinh.”
Tôi tình cờ nghe hai người trai gái kia bàn tán.
Im lặng hoài cũng ngại quá, tôi bèn lên tiếng trước.
“Cậu đang ăn thứ dễ thương phết ha.”
“Ngày này con trai ăn bánh kếp là chuyện thường. Mà này, cậu định học hay không?”
“C-có chứ, tại tớ muốn suy nghĩ chút.”
“Ai đó lại xin ý kiến của cậu à?”
“Ừ. Cậu nhớ không? Takakura-san lớp mình ý. Sau khi hỏi tớ lời khuyên về tình cảm, cậu ấy bắt đầu hẹn hò với một sinh viên đại học. Nhưng từ khi hẹn hò là họ đã không hợp nhau rồi.”
“Xong họ chia tay. Ích kỷ thật.”
“Nó thật cay đắng. Chả phải cậu hôm nay cũng ích kỷ sao? Đã quấy rầy tớ rồi còn xin học chung nữa?”
“Ý thích bất chợt ấy mà.”
Kagisaka-kun cộc lốc trả lời rồi giải bài tập.
Cậu ấy phối đồ một cách tinh tế gồm: áo khoác đen, sơ mi trắng gọn gàng và quần ống suông. Có lẽ trang phục lịch sự hay vì tôi không quen thấy cậu mặc gì khác ngoài đồ học sinh, mà cậu ấy trông trưởng thành hơn rất nhiều.
「Tư liệu quý giá! K-kun mặc thường phục ngầu bá cháy!」
「Mình muốn lén quay phim lại!」
「Chịu rồi, tình huồng này học hành gì nổi!」
Cố bình tĩnh từng chút, tôi giải bày nỗi lòng trên tài khoản bí mật.
Đầu tôi chả tiếp thu một chữ nào hết.
Ngược lại, Kagisaka-kun đang chăm chú ôn bài… haiz.
(... Trời ạ, ít nhất để ý tớ xíu xiu đi. Cứ như mỗi tớ là đứa bận tâm chuyện này vậy.)
Ngồi bên cạnh một cô gái chỉ hai đứa vào ngày nghỉ, cậu ấy ngại một chút thì tuyệt.
Suốt nãy giờ tôi toàn mơ mộng cậu ấy không thôi.
Giờ nắm tay thì cậu chàng có ngạc nhiên không ta… Bất khả thi rồi.
Đào đâu ra cái cớ để nắm tay, và xui thay tôi còn chẳng có can đảm.
Mình cần cách tiếp cận khác… Ah, đúng rồi ha.
“Này, muốn thử không?”
Tôi canh thời điểm Kagisaka-kun vừa giải xong bài, liền ghim miếng bánh hỏi cậu ấy.
Hệt cặp tình nhân.
“Hả? Sao tự nhiên?”
“Cậu làm xong rồi nhỉ? Đây là phần thưởng của tớ.”
“Cậu lấy tôi làm trò cười đó à…”
“Dĩ nhiên. Ắt nghĩ sẽ nhân cơ hội này tớ sẽ giải tỏa mọi thất vọng bị dồn nén. Tớ muốn thấy cảnh mặt cậu nhuốm màu xấu hổ.”
Tôi rõ Kagisaka-kun lắm, kiểu gì chả từ chối.
Nếu cậu ấy làm vậy, tôi sẽ trêu lại như, [Cậu ngại vì hôn gián tiếp á?]
Cậu ấy sẽ xấu hổ cho coi.
“Gì cơ?”
Nhưng, Kagisaka-kun tỉnh bơ căn miếng bánh trên nĩa.
(... Ơ, ơ, ơ)
Tôi đâu có ngờ cớ sự này!
Ai mà nghĩ cậu ấy chớp nhoáng ăn luôn… đúng hơn là! Một nụ hôn gián tiếp?!
Kagisaka-kun xài nĩa của mình…
“Đây.”
Khi tôi đang hốt hoảng trong lòng, Kagisaka-kun đưa tôi miếng bánh kếp của cậu.
Lại nữa, đích thị là cách dùng nĩa của đôi tình nhân.
“Từ từ… Ừm, cậu không thấy hơi kì à?”
“Tomori là người khơi mào nhỉ? Có qua có lại.”
“Lúc này cậu nên nói trả ơn mới phải chứ!”[note59087]
“Tôi cũng muốn xem mặt cậu xấu hổ như nào. Hay ý cậu là người khác bị thì được còn bản thân thì miễn?”
“Ê-ê, đừng có trêu chọc tớ!”
Cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, tôi cắn trả miếng bánh kếp được đưa ra…
… Không ổn.
Nghĩ tới việc hôn gián tiếp thôi mà tôi chẳng cảm nhận mùi vị gì.
Nhưng tôi rất vui.
Có đến mai thì tôi vẫn dư sức học chăm.
Cảm tưởng vừa được tiếp thêm nhiều năng lượng.
“Kagisaka-kun khác hẳn mọi ngày ha.”
Hưng phấn quá độ mà tôi quên mất tông giọng sắc bén, lỡ thốt ra cảm nghĩ thực sự.
“Thế à?”
“Thường ngày có tốt bụng vầy đâu. Làm tớ nhớ cái hồi thi tuyển sinh ghê.”
Ngày tuyết rơi nọ, Kagisaka-kun đã giúp khi tôi gặp rắc rối. Đó là sự kiện khởi nguồn việc tôi có cảm tình với cậu ấy—---.
“Tốt bụng phải là Tomori cơ.”
“Hả? Ý cậu là sao?”
Tôi nghiêng đầu thắc mắc.
Kagisaka-kun như thể được giải bày thứ kìm nén bấy lâu, cất tiếng nói.
“Cậu nhớ chứ? Đợt thi tuyển sinh, tôi có nói, [Tôi có rớt cũng chả sao.]”
“Ừ. Nhưng đó là cái cớ để ép tớ mau đi thi–”
“Không, ý tôi đúng là vậy đấy.”
“Sao…?”
“Ban đầu, tôi còn chẳng thèm thi cử. Tôi đặt vào Aisu cốt vì gia đình muốn.”
“...”
Tại sao tự nhiên cậu ấy lại kể?
Tâm can vô cùng tò mò, nhưng thoáng vẻ nghiêm túc của cậu ấy mà tôi chỉ lẳng lặng nghe.
“Cậu biết không, tôi chưa bao giờ hòa hợp với gia đình đúng nghĩa. Học xong cấp 2 là tôi đã định rời nhà rồi, chuyển đến nơi khác tự trang trải.”
“Vậy còn học cấp 3…”
“Tôi không có ý định học cao hơn. Nhưng nhà tôi kịch liệt phản đối, [Nếu thi đậu vào Học viện Aisu thì con sẽ được cho phép sống riêng. Gia đình sẽ lo liệu chi phí.]
“Họ muốn đảm bảo cậu phải tiếp tục học vấn ở Aisu?”
“Phải, âu là để ngăn chặn bê bối rằng đứa con thứ của nhà Kagisaka từ chối học cao. Aisu là trường danh giá, họ nghĩ đuổi cổ tôi khỏi gia đình thì tôi có thể tự chui rèn bản thân.”
Suy nghĩ ấu trĩ, Kagisaka-kun thì thầm hoài nghi.
“Vì sao Kagisaka-kun lại dự thi?”
Sau khi cứu chú chó, cậu ấy hẳn mặc xác kì thi.
Vậy mà cậu vẫn có mặt tại địa điểm thi và đậu vào với số điểm thủ khoa.
“Tôi tò mò.”
“Tò mò?”
“Lúc đầu, tôi chỉ định nộp giấy trắng rồi thi rớt. Tôi nghĩ lứa học sinh ở Học viện Aisu chẳng tốt đẹp gì vì toàn bọn ưu tú được nuôi dạy trong môi trường bao bọc. Cái loại thường phản ứng khi nghe tên ‘Kagisaka’.”
“...”
“Kể từ ngày chào đời, hàng tá kẻ kết thân với tôi chỉ vì cái họ Kagisaka. Tôi còn nghe ai đó nói, ‘Tao làm bạn với thằng đó tại ba mẹ tao dặn thế’.”
“.....!”
“Tôi đinh ninh ở Aisu tất cả đều một giuộc. Chúng nó sẽ phán xét một người dựa trên gia thế hoặc những ai nỗ lực đạt thứ mình muốn. Nhưng…”
“... Nhưng?”
Nghe tôi hỏi, Kagisaka-kun trầm tư một hồi…
“Vào ngày thi, tôi đã gặp ngoại lệ.”
Cậu ấy hồi tưởng với vẻ điềm tĩnh và nhẹ nhàng.
“Cái ngày đông ấy. Khi thấy chú chó hoảng loạn ngay giữa ngã tư, tôi biết mình cần phải ra tay.”
“...”
“Cũng có nhiều người thi vào Aisu xung quanh. Nhưng không một ai chịu giúp. Họ đều giả bộ quay đi.”
“Vì họ lo sẽ bị trễ giờ, đánh mất cơ hội vào trường, buộc lòng họ phải…”
“Hiện tại tôi cũng thấy vậy. Nhưng tôi khi đó thì khác. À… Quả như tôi nghĩ, học sinh Aisu thật vô cảm. Họ không màng giúp một con chó nếu chẳng có ích lợi. Tôi đã mất niềm tin vào cái thứ ‘ưu tú’.”
“.....”
“Nhưng định kiến của tôi đã sai. Một người lao tới chỗ chú chó nhanh hơn cả tôi, một kẻ ngốc chính hiệu.”
“?! Ý cậu…?!”
“Không cần tôi nói chắc cậu cũng biết ai rồi nhỉ?”
Kagisaka-kun nhìn thẳng mắt tôi, nói tiếp.
“Tôi nhớ như in. Giữa làn sương lạnh giá, kẻ ngốc ấy ném phăng chiếc dù đỏ và chạy tới ngã tư.”
“...”
“Thành thật tôi rất ngạc nhiên. Đến trễ một giây cũng bị cấm thi. Cứu mạng một chú chó chưa chắc được ai đó mang ơn. Tuy nhiên, không chút do dự mà người ấy đã chìa tay giúp. Tốt tính dữ thần.”
“.....”
“Song… tôi hứng thú hơn. Học viện Aisu không phải loại tôi nghĩ. Có lẽ không phải ai cũng đi nhìn gia thế phán xét. Liệu có một người như cô nàng kia, tốt bụng ngây thơ… tôi nghĩ.”
“...”
“Kết quả là sau khi tìm thấy chủ của nó, tôi đến địa điểm thi. Dùng họ Kagisaka để hủy ‘đi trễ’ và nỗ lực hết sức làm bài.”
“...”
“Cậu còn nhớ? Hôm nọ giờ tan học, cậu nói, ‘Cậu lại giúp tớ nữa rồi.’ Phải, tôi đã cứu cậu khi cậu suýt bị con chó tấn công. Cùng lúc đó, ai mới là người thực sự được cứu rỗi? Chính là tôi.”
“Kagisaka-kun…”
“—— Cảm ơn. Tôi đã luôn muốn bày tỏ sự biết ơn với cậu. Nhờ Tomori, lòng tin vào con người của tôi cải thiện đôi chút”, Kagisaka-kun chân thành nói.
Thành thật.
Chân thành.
Kagisaka-kun cất tiếng cảm ơn đến tôi, mọi khi sẽ là lời bông đùa.
(... Làm gì đây trời?)
Đầu óc tôi đảo lộn như máy giặt là chạy hết công suất.
Nhận lời cảm tạ từ cái người mình chuyên gây gổ cũng bàng hoàng lắm.
Tôi hạnh phúc biết bao khi Kagisaka-kun đã biết ơn tôi bấy lâu nay…
Giây phút ấy, tôi lưỡng lự không biết nói gì.
Kagisaka-kun hơi cúi mặt xuống.
Chắc tại hối hận vì nói mấy lời ban nãy. Hay là…
“——Nè, hơi đột ngột, nhưng mà…”
‘Bọn mình nắm tay nhé?’ Bị thế lực nào đó thúc đẩy, tôi dốc can đảm hỏi.
“Ơ? Sao tự nhiên?”
“Thì… tớ nghĩ làm vậy cậu sẽ khá hơn.”
Gần đây mọi chuyện đã khác, nhưng giờ tôi đã có lý do rõ ràng để nắm tay cậu ấy. Không hèn nhát nữa.
“Cho cậu hay? Con người ta khi stress thì tay sẽ lạnh ngắt.”
“Vậy tôi nói cho nghe, cảm tạ ai đó không khiến một người bị stress—----”
“Rồi rồi. Nhưng tay cậu chắc đang lạnh lắm đó.”
“...tsk.”
Kagisaka-kun rầm rì,’Với người thông minh, thì cậu khá nhạy bén nhể’, song cậu ấy khẳng định chắc nịch.
“Không.”
Tim tôi chợt thắt nghẹn.
Hóa ra cậu ấy không muốn nắm tay mình…
“Có gì đó sai sai.”
“Hảaaa? Sai gì cơ?”
“Lại chả? Lúc nào hai đứa cũng cãi lộn, giờ tự nhiên cậu thân thiện——”
“Đồ vô ơn. Tớ tưởng cậu đang cố cảm ơn tớ chứ.”
“Nó…”
“Cậu đã nói, ‘Tôi mới là người được cứu rỗi hôm ấy’, cái câu thoại sến súa như shoujo manga để cảm ơn. Giờ yêu cầu của tớ cậu cũng không đáp ứng?”
“Ugh… Nhỏ này ngây thơ quá mức.”
“Hả?”
‘Tôi đã từ chối cậu một lần rồi đấy, sao cứ bám miết loại người như tôi hả.’ Kagisaka-kun thở dài cam chịu.
“Được thôi. Chiều ý cậu.”
“Cậu biết khi nào nên từ bỏ đó.”
Trong khi che giấu nhịp đập hỗn loạn của con tim, bàn tay phải tôi nắm lấy tay trái của cậu ấy đặt trên bàn.
Cảm giác ở đầu ngón tay tôi là cái chạm vào ngón tay thon dài của cậu ấy. Tay con trai có khác, lớn hơn của tôi nhiều.
“Wow, ấm ghê.”
“Hehe, nhiệt độ cơ thể tớ cao hơn mức bình thường. Ngày nào lạnh là mấy đứa bạn toàn mượn tay tớ không đó.”
“Cậu là người ấm áp nhỉ.”
Kagisaka-kun cười khúc khích, lòng bàn tay cậu lại lạnh buốt.
Để mị sưởi ấm cho nghen.
Toàn thân tôi giờ cao hơn mọi khi.
Trước đây tôi từng sưởi ấm tay cho nhiều bạn nữ, nhưng với con trai thì là lần đầu tiên. Trên hết, còn là bàn tay chàng trai mình thích nữa.
Nghĩ ngợi thôi cũng làm tôi càng nóng hơn rồi.
“Tụi mình như thế này ngồi học xíu nhen?”
“Tay thuận cậu bị khóa kia kìa.”
“Khỏi lo. Tớ thuận hai tay.”
“Cậu đúng là thiên tài ngay cả ở khía cạnh này.”
“Hay là cứ giữ đến khi cậu thỏa mãn ha?”
“Đích thị là Tomori. Cậu chắc muốn thấy tôi ngại, báo trước là mơ đi.”
“Cậu tỏ ra táo bạo á? Nếu đã vậy…”
Tôi lấy ngón trỏ chạm vào cổ tay Kagisaka-kun.
Đệm ngón tay cậu ấy truyền đến tôi.
Một âm hưởng nhẹ nhàng tôi muốn nghe mọi lúc.
“Thật ấm.”
“...”
“Kagisaka-kun, tay cậu đang ấm hơn đúng hem? Nhìn nè, nó đang rung động hạnh phúc đó. Thịch-thịch-thịch-thịch-thịch… Ồ, tim cậu đập khá nhanh nhỉ. Hay là cậu… vui sướng?”
“Bớt nhảm giùm.”
Kagisaka-kun bĩu môi quay đầu đi và nói khẽ.
(Xin lỗi, tha thứ cho tớ nhé.)
Sợ rằng nếu không chọc cậu ấy, tôi sẽ bị chính sự xấu hổ lấn át mất.
Ngoài ra, tớ muốn thể hiện cho người tránh tiếp xúc với người khác như cậu xem, dù chỉ là một tay.
「Khi kết nối với một ai đó như vầy, trái tim anh cũng sưởi ấm theo nhỉ?」
Tôi viết dòng cảm xúc ngại ngùng lên tài khoản.
(Ah… Hôm nay quá đỗi số dách.)
Học chung nè.
Ăn bánh chung.
Trò chuyện mà không mỉa mai nhau.
Nắm tay nhau và cảm nhận nhịp đập của người mình yêu.
Kiểu như…
*****
「Đang hẹn hò vậy áaaaa!」
Trời đã ngả chiều.
Trở về căn hộ, tôi liền kiểm tra tài khoản của cô ấy và thấy nhiều tweet kì lạ.
「Em yêu anh! Yêu yêu yêu anh, yêu anh lắm luôn á, K-kun!」
「Sau những điều tuyệt vời hôm nay liệu vài ngày tới mình có gặp xui xẻo không đây.」
「Yêu cầu cuối của mình bị từ chối cũng buồn thiệt, đổi lại ở bên K-kun là vui rồi!」
“Nhỏ phấn khích khủng khiếp.”
Tâm trạng vui vẻ của cổ mà má tôi bất giác giãn theo.
Song, tôi nằm ườn xuống giường.
(Ai ngờ cô nàng đột ngột muốn nắm tay chứ.)
Tomori hẳn nhận ra sau khi nghe chuyện tôi kể.
Rằng tôi bị hoàn cảnh gia đình gây áp lực.
Vậy nên cô ấy mới sưởi ấm trái tim và bàn tay lạnh giá của Kimitaka Kagisaka.
“Tin tưởng [Bạn quốc dân].”
Thân thiện với mọi người, luôn giúp đỡ mà không màng danh lợi.
Y chang cái ngày cô ấy cứu chú chó Retriever.
(Azusa Tomori rất tốt bụng.)
Tựa tia nắng ấm áp ngày xuân.
Thế nên tôi mới muốn gần gũi hơn.
Ngày đông ấy, tôi đã bị Tomori thu hút.
(Mình thậm chí đặt nguyện vọng vào Aisu để theo đuổi cổ.)
Tôi biết ơn sâu sắc.
Vậy nên… dù có quá đi nữa…
“Hôm nay là lần cuối.”
Tôi sẽ dừng thân thiết với Tomori.
Nhìn vào lòng bàn tay trái, tôi đưa ra quyết định.
(Những gì xảy ra hôm nay, mình đã xem tài khoản cô ấy còn giúp cô chọn quần áo, và làm mấy thứ như hẹn hò để thỏa một phần mong ước của Tomori.)
Thiết nghĩ là lần cuối cùng, tôi đã cố làm Tomori mỉm cười, dù là trái quy tắc.
Thậm chí bộc bạch về quá khứ, điều tôi không định nói ra…
“Coi như để trả món nợ.”
Tôi luôn muốn cảm ơn Tomori vì loạt chuyện xảy ra.
Chỉ vậy thôi.
Không có chỗ cho cảm xúc cá nhân.
Bằng chứng là khi chia tay, tôi đã khước từ yêu cầu của cô.
[Tớ muốn xin LINE của cậu. Thân lớp trưởng, tớ có bổn phận nắm thông tin liên lạc của mọi người.」
Chắc cô định được nước lấn tới, nghĩ sẽ lấy được thông tin liên lạc của tôi.
Tiếc thay tôi từ chối.
Hết nay là hết chuyện, những kết nối khác là không cần thiết.
Cuối cùng, vẫn bỏ ngỏ câu hỏi vì sao Tomori có tài khoản bí mật, nhưng tôi đoán mình cần chấm dứt nhanh.
“... Haiz.”
Thở một hơi sau quyết định, tôi xóa tài khoản của Tomori khỏi bookmark trên điện thoại.
Dù đi xa tới mức này, ai đó vẫn có thể truy quét từ lịch sử trình duyệt.
(Còn lâu mình để nó lặp lại.)
Cũng là vì Azusa Tomori.
Tất nhiên, tôi không có ý định nắm tay như bữa nay.
Có là một tay đi chăng nữa thì sẽ không có sợi dây liên kết giữa cả hai.
Đương sự là [Bạn quốc dân].
Một ân nhân không thể thay thế với Kimitaka Kagisaka.
Đó là lý do từ khi nhập học, tôi luôn xa cách cô ấy.
Một thằng du côn du đảng như tôi nên tránh xa cổ.
「Khi kết nối với một ai đó như vầy, trái tim anh cũng sưởi ấm theo nhỉ?」
Dẫu vậy.
Mặc dù đã xóa bookmark rồi, dường như hơi ấm hôm ấy vẫn đọng lại trên tay tôi.